CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu

Mùa thu dần trôi qua, thành phố Ngân nghênh đón đợt khí lạnh đầu tiên của mùa đông. Những chiếc lá khô rơi đầy trên đất, bị gió cuốn đi, mang theo một làn gió lạnh.

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối vang lên, cửa kính trong suốt nơi phòng học, xuất hiện những thân ảnh mờ ảo.

Trên hành lang phòng học, từng âm thanh không ngừng vang lên, nào là tiếng thu dọn sách vở, tiếng cười nói, quang cảnh xung quanh trở nên náo nhiệt.

Tiết học cuối kết thúc đã là xế chiều, cũng đã đến giờ ăn tối của mọi người, hiện giờ thời tiết bắt đầu chuyển mùa, trời dần chuyển tối, trường học được xây dựng rất lâu đời, không có điều hoà, ngay cả máy sưởi càng không cần nghĩ đến.

Bạn cùng phòng Bùi Anh không ngừng lên tiếng oán giận, sắp cuối khoá mới bắt đầu lo lắng.

“Chi Chi, chút nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé? Không biết hôm nay nhà ăn có món gì nhỉ?”

“Có lẽ hôm nay không được, ngày mai là cuối tuần, tớ phải quay về nhà.” Giọng nói Thiên Chi rất êm tai, còn mang theo chút ngọt ngào.

Bùi Anh nghe đến đây, đột nhiên dùng mu bàn tay đặt vào trán mình, chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Thiên Chi nói, “Ôi tớ quên mất, tớ quên hôm nay cậu phải về nhà, nhớ không lầm thì cậu từng nói, một tuần phải về nhà một lần đúng không?”

Thiên Chi gật đầu “Đúng vậy, nhưng mà Tiểu Bùi à trí nhớ của cậu tệ đến thế sao, mỗi lần cậu đều phải hỏi lại một lần.”

Bùi Anh thành thục thu dọn sách vở trên bàn, dùng tay vỗ nhẹ vai Thiên Chi, “Não cá vàng ấy mà.”

Thiên Chi là người ở thành phố Ngân, trong nhà vẫn còn ba mẹ già, cho nên mỗi tuần phải về nhà một lần, cho dù mưa to gió lớn cũng phải quay về nhà.

Tuy Bùi Anh tự nhận bản thân mình cũng là một người người con hiếu thảo, nhưng không thể sánh bằng cái người đang đứng trước mắt này.

Dù sao cũng đã là sinh viên năm ba, mọi người đều vì tương lai của mình cùng tiền đồ phải bôn ba khắp nơi không ngừng lo lắng, không còn biết đến ngày và đêm. Duy nhất chỉ có Thiên Chi, dường như rất bình tĩnh đối mặt với mọi tình huống.

Bùi Anh cười hai tiếng, đeo ba lô lên vai xoay người rời đi, vẫn không quên quay đầu lại nhìn Thiên Chi, “Thực ra tớ cũng khá bận, hiện giờ phải đến thư viện tự học, cậu về nhà nhớ chú ý an toàn, khi nào trở về ký túc xá nhớ báo tớ một tiếng nhé.”

Thiên Chi nói hẹn gặp lại, nhìn bóng dáng Bùi Anh khuất sau cánh cửa, lúc này mới thu hồi tầm mắt đứng dậy.

Cô cúi người, thoáng nhìn qua cửa sổ, ngước mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa kính. Trên mặt kính có vài vết ố vàng, mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ, nhưng vẫn nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài, trời đã chuyển tối.

Thiên Chi không mang nhiều đồ, cầm ba lô của mình lên, trực tiếp đi xuống cổng trường bắt taxi. Hiện giờ cô phải đến nhà họ Tần, cô không muốn gọi điện bảo tài xế đến đón mình, muốn tự mình bắt xe trở về, cô không thích làm phiền đến người khác.

Xe chạy trong nội thành một lúc, lại rẽ vào con đường phía Nam. Chạy trên đường quốc lộ vài vòng, liền dừng lại trước cổng đại viện.

Ven đường không có bóng người, chỉ có hai ngọn đèn đường hiu quạnh đứng sừng sững tại nơi đó, chiếu sáng một đoạn đường nhỏ, đây chính là quang cảnh ngày đông.

Thiên Chi thanh toán tiền xe, sau đó bước xuống xe, bên ngoài đã sáng hơn một chút. Nhưng không giống như cô đã nghĩ, căn nhà của nhà họ Thiên vẫn một mảnh tối đen. Thiên Chi là con gái duy nhất của nhà họ Thiên, lúc năm tuổi, ba mẹ Thiên bắt đầu tiếp quản tập đoàn cho nên lúc nào cũng bận rộn, không thường xuyên trở về nhà, đành phải giao Thiên Chi cho ông bà nội chăm sóc.

Chờ đến khi cô lớn hơn một chút, được ba mẹ đón về đây, nhưng trên thực tế cũng không có điều gì thay đổi, ba mẹ Thiên vẫn bận rộn như cũ, thỉnh thoảng mới trở về nhà thăm cô. Cứ đi đi về về như vậy, vô cùng bất tiện.

Trong đại viện này toàn là những gia đình không phú cũng quý, thường xuyên hợp tác trên thương trường, giao tình cũng khá tốt.

Lúc ấy nhân dịp mọi người họp mặt với nhau, muốn tiểu Thiên Chi thay phiên đến nhà bọn họ ở một thời gian, trong nhà bọn họ đều có những đứa trẻ đồng trang lứa với Thiên Chi, có thể cùng nhau chơi đùa cùng nhau đi học, trông rất hoà hợp.

Nhưng theo thời gian trôi qua, cách này không còn hiệu quả, Thiên Chi là bé gái, cũng đã trưởng thành, mấy đứa nhóc trong đại viện đều là một đám Ma Vương, nhưng lại rất yêu thích em gái nhỏ này, ai cũng muốn mời cô về nhà chơi, bắt đầu xảy ra hiềm khích.

Sau đó, trong đại viện chỉ có nhà họ Tần có con gái, mỗi lần ba mẹ Thiên bận việc, sẽ dứt khoát đem gởi Thiên Chi đến nhà họ Tần.

Thời gian dần dần trôi qua đám con trai trong viện đã trưởng thành, từng người lục tục ra nước ngoài du học, để khi trở về sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia đình, cho nên lúc Thiên Chi năm sáu tuổi, bọn họ đã ít qua lại với nhau.

Mà việc Thiên Chi ở nhà họ Tần đợi ba mẹ, cũng đã thành thông lệ quen thuộc. Mà cái thói quen này, vẫn luôn kéo dài đến năm cô vào đại học.

Chỉ cần ba mẹ Thiên không về nhà, thì cô không thể vào nhà, chỉ có thể đến nhà họ Tần. Thiên Chi thu hồi tầm mắt, sau đó đứng dựa vào cửa lớn của nhà họ Thiên, tuy xung quanh một mảnh tối đen, nhưng lại xuất hiện một ánh sáng nhỏ. Cô cảm thấy tò mò, nghiêng mặt nhìn về tiểu viện của nhà họ Tống, lần trước cô trở về phía đó không có sáng đèn ——

Cánh cửa của nhà họ Tống không đóng kín, hiện giờ chỉ khép hờ, một ánh sáng trải dài trên mặt đất, vừa vặn xuất hiện trước chân cô.

Thiên Chi dừng bước, còn chưa kịp quan sát bên đó, đột nhiên cánh cửa nhà họ Tần lại mở ra, ngay sau đó, một dung mạo xinh đẹp của quý phu nhân hiện ra.

Thiên Chi nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người lại, tầm mắt hai người giao nhau. Mẹ Tần nở nụ cười, thân mật vẫy tay với Thiên Chi, “Chi Chi cuối cùng cháu cũng về rồi, đợi cháu lâu lắm đấy, mau vào nhà, nếu không đồ ăn nguội mất.”

Nháy mắt Thiên Chi thu hồi suy nghĩ, vội bước nhanh về phía nhà họ Tần. Hôm nay ba Tần không có ở nhà, trong nhà chỉ toàn là phái nữ.

Bao gồm mẹ Tần, dì giúp việc, và Tần Câm. Tần Câm đang chơi di động, chậm chập ngẩng đầu lên, giương mắt liếc nhìn Thiên Chi, ánh mắt trước sau vẫn lộ ra sự chán ghét.

Nhưng khi Tần Câm nhìn thấy cái bao lô nhỏ của Thiên Chi đặt trên mặt đất, sắc mặt Tần Câm càng trở nên cổ quái.

Hai người bọn họ không quá thân thiết, Thiên Chi cũng không để ý đến Tần Câm, cô không có nghĩa vụ cũng không cần thiết tỏ ra thân thiện với Tần Câm. Trái lại Tần Câm luôn dùng thái độ chán ghét cùng châm chọc nhìn cô.

Chỉ là từ trước đến nay Thiên Chi không quan tâm đến thái độ khó chịu của Tần Câm.

Trên bàn cơm, mẹ Tần vẫn như cũ hỏi thăm tình hình học tập và dự định tương lai của cô như thế nào, Thiên Chi nói rõ, sau đó nói thêm vài câu, trước đó Thiên Chi đã chuẩn bị tốt câu trả lời, cho nên ứng phó khá dễ dàng.

Ngay sau đó trên bàn ăn lâm vào trầm lặng, ba người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa chạm vào nhau.

Tần Câm không còn tâm tình ăn cơm, cô ta vừa mới nghẹn một cổ hoả khí, muốn trút giận vào người Thiên Chi. Nhưng đối phương không hề để ý, càng làm Tần Câm cảm thấy mình như đấm vào bông, vô cùng khó chịu.

Mà đối phương chỉ cúi đầu dùng cơm, cần cổ thon dài hiện ra, làn đã trắng bóng như một loại men sứ thượng hạng.

Đèn trần chiếu ánh sáng ấm áp lên bàn cơm, ánh lên gương mặt nhỏ nhắn của Thiên Chi, hàng lông mi dài rũ xuống, trông giống cây quạt nhỏ, đen nhánh còn cong vút.

Từ bé Thiên Chi đã rất xinh đẹp, nét đẹp hoàn mỹ này như toát ra từ trong xương tủy, cho dù muốn che giấu cũng không che giấu được, chỉ cần lơ đãng nhấc tay đã lộ ra ngoài.

Khi còn nhỏ nét đẹp này chưa được phô ra hoàn toàn, nhưng càng trưởng thành càng kiều diễm, thu hút không ít ánh mắt của người khác.

Khi đó, có vài cậu thiếu niên xuất chúng đang trọng độ tuổi trưởng thành, ghét nhất qua lại thân thiết với con gái, nhưng lại yêu thích Thiên Chi. Không biết còn cho rằng cô chính là bảo bối mà bọn họ trân quý nhất.

Khi còn nhỏ cảm thấy không cam lòng vào giờ phút này nghĩ đến càng khiến người ta đau lòng cùng sợ hãi. Trong đầu xoẹt qua một đạo quang, dường như Tần Câm nhớ ra điều gì đó.

Cô ta trầm tư một lúc, giống như vô tình nhìn về phía mẹ Tần nói một câu, “Mẹ ơi…. Con nghe nói anh Kỳ Thâm đã trở về, lần sau chúng ta mời anh ấy đến nhà dùng cơm nhé?”

Nụ cười nhu hoà của mẹ Tần chợt tắt, bà liếc mắt nhìn về phía Thiên Chi, nhẹ giọng nói, “Chuyện này tính sau đi, có thể qua một thời gian nữa, nhưng lần này Kỳ Thâm trở về, quả thực không ai biết cả, trở về rất đột ngột.”

Tần Câm thuận miệng lên tiếng, tầm mắt gắt gao đặt trên người Thiên Chi, kinh ngạc nói, “Như vậy sao….. Hoá ra không ai biết….”

Cô ta cố tình kéo dài âm cuối, dường như muốn ám chỉ điều gì đó. Kỳ thật không chỉ có Tần Câm, mà chính Thiên Chi cũng kinh ngạc.

Không ai biết sao?

Tần Câm luôn quan sát sắc mặt của Thiên Chi, nhìn thấy biểu tình của cô như lạc vào mộng, nhất thời cảm giác kinh mạch của mình được đả thông, vô cùng thoải mái.

Thiên Chi vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, liền nghe thấy giọng cười đầy châm chọc của Tần Câm vang lên, dường như nghĩ đến việc người khác đồng cảnh ngộ với mình, còn giống như đang cảm khái chuyện này.

“Anh Kỳ Thâm cũng thật là, chẳng chịu nhắn một tin trên Wechat báo cho mọi người biết gì hết, lúc nào anh ấy cũng thần thần bí bí, ngay cả một cuộc gọi thăm hỏi cũng không có, anh ấy trở về nước đột ngột như vậy, hẳn là có tính toán riêng của mình.”

Vốn dĩ Thiên Chi đang cầm di dộng bất chợt nghe thấy lời nói này, cô thuận tay mở màn hình lên, nhìn vào màn hình di động.

Trong hộp tin nhắn của Wechat, vẫn yên ắng ——

Cô chợt nhìn thoáng qua tài khoản [q] hiện trong danh bạ liên lạc.

*

Trong phòng bao VIP của thành phố Ngân, nhìn vô cùng xa hoa trụy lạc, nhất thời choáng ngợp trong không gian sang trọng này.

Trên cái ghế sô pha da màu đen, có một chàng trai xuất chúng ngồi ở vị trí trung tâm, làn da trắng ngần, dưới ánh đèn mờ ảo đường nét ngũ quan vô cùng rõ ràng. Anh lười biếng dựa người trên ghế sô pha, ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt ghế.

Tống Kỳ Thâm mới vừa xuống máy bay không bao lâu, đã bị đám bạn bè lôi kéo ra ngoài chơi, không khí trong phòng vô cùng nhộn nhịp.

Lâm Diễm Chi trái ôm phải ấp, nhìn anh ngồi một mình ở đó, dường như có chút khó chịu, trức tiếp lên tiếng đầy bất mãn, “Cậu đấy thật không nên như vậy, trước khi cậu xuất ngoại chúng ta vẫn thường ra ngoài tụ tập ăn chơi kia mà, hiện giờ trở về nước còn làm ra vẻ đại thiếu gia khó gần, trưng bộ mặt lạnh đó ra làm gì?”

Tống Kỳ Thâm nghe thế liền liếc mắt lại đây, đôi mắt đào hoa sáng quắc, không có ý thu liễm lại, đuối mắt kéo dài, còn hơi nhếch lên.

Dường như lời nói của Lâm Diễm Chi đã nhắc nhở anh nhớ ra điều gì đó. Tống Kỳ Thâm cũng không buồn ngẩng đầu, “Tớ đi trước.”

Lời này vừa nói ra, anh liền đứng dậy, chỉnh lại tay áo của mình. Lâm Diễm Chi kinh ngạc đến cằm cũng muốn rớt xuống đất, anh ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử đặt phía trên màn hình lớn, chỉ mới 7 giờ rưỡi tối mà thôi.

Con mẹ nó, hiện giờ chỉ mới bắt đầu cuộc vui thôi mà. Không còn tâm trạng ôm ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, Lâm Diễm Chi lập tức đẩy hai cô em nóng bỏng kia ra, cầm ly rượu, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha.

“Mẹ nó mới đến được một lúc, cậu đã đòi đi, chi bằng không đến thì hơn, chưa kịp vui chơi gì cả, cậu cũng thật là không có nghĩa khí đấy.”

Tống Kỳ Thâm không đáp lời, chỉ thoáng nhìn qua Lâm Diễm Chi.

Lâm Diễm Chi hung hăng kéo một hơi thuốc, “Nếu không biết, còn cho rằng cậu vội về nhà vì có ôn hương nhuyễn ngọc đang chờ ở nhà đấy, không phải cậu bận trăm công ngàn việc sao, hiện giờ còn muốn đi gặp ai?”

Nói thật, lần tụ tập này Lâm Diễm Chi phải mất chín trâu hai hổ mới lôi kéo được vị tôn Phật này đến đây. Bất quá vị Tôn Phật cũng xem như là kẻ trọng chữ tín, đến đây chỉ toàn ngồi yên một chỗ —— Ngay cả nửa điểm quá phận cũng không có.

Tống Kỳ Thâm chỉnh lại tay áo, vẻ mặt ung dung, ngón tay thon dài đặt trên cà vạt kéo nhẹ, lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ phong độ thường ngày, liếc mắt nhìn Lâm Diễm Chi.

“Đi gặp ai à?”

Lâm Diễm Chi không hề sợ hãi, trừng mắt với anh, “Con mẹ nó, tôi không có bị điếc, cậu không cần dùng giọng điệu đó lặp lại lời tôi vừa nói.”

Tống Kỳ Thâm ngoảnh mặt làm ngơ, dưới ánh đèn mờ ảo, khó khăn lắm gương mặt mới hiện lên chút nhu hoà, dường như giống một bức tranh thủy mặc.

Giây tiếp theo, anh thong thả lên tiếng ——

“Đương nhiên là đi gặp cô vợ nhỏ của tôi rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi