CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thiên Chi nghe Tống Kỳ Thâm nói xong, tầm mắt nhìn đến cuốn tạp chí trên tay mình.

Cô thế mà! Thực sự! Cầm ngược!!!

Nháy mắt khuôn mặt Thiên Chi nóng lên, giống như lần đó ở Nam Uyển nhìn thấy bộ chăn nệm đỏ thẫm trong phòng ngủ, mặt đỏ như trái cà chua.

Nhưng điểm khác nhau chính là.

Lần đó là một trái cà chua nhỏ, lần này lại là một trái ớt đỏ 

Cô gái nhỏ với làn da trắng nõn, chỉ cần mắt thường nhìn thoáng qua đã phát hiện trên mặt cô có điểm bất thường, cô hoảng loạn ném tạp chí qua một bên, gắt gao nắm lấy thành ghế sô pha, cố tránh xa Tống Kỳ Thâm một chút, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh.

Tống Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, thân mình ngã về sau, trực tiếp dựa vào ghế.

Thời điểm mẹ Thiên xuống lầu, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi ở hai đầu sô pha, một người dựa lưng vào ghế, người còn lại thì ngồi rất xa, không ai lên tiếng nói chuyện với nhau.

Trong lòng bà có chút nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi về phía trước, nhìn Tống Kỳ Thâm nói, “Đây là những giấy tờ cần thiết khi hai đứa đi đăng ký kết hôn, bên trong còn có giấy khám sức khỏe từ nhỏ đến lớn của Chi Chi, nếu các con bận rộn không có thời gian đi kiểm tra sức khỏe, thì có thể tham khảo dùng cái này.”

“Vâng.” Tống Kỳ Thâm gật đầu, ngồi thẳng người lên, sau đó đứng dậy.

Lục Uyển Đình đem sổ hộ khẩu cùng một số giấy tờ khác cho vào một cái túi hồ sơ, chuẩn bị rất chu đáo.

“Vợ chồng mới cưới phải thường xuyên tâm sự với nhau, hiện giờ thì không có gì, nhưng tương lai phải làm sao.” Lục Uyển Đình nhớ đến tình cảnh vừa rồi, bà cảm thấy nên lên tiếng nhắc nhở bọn họ một chút.

Dù sao cũng là con gái của mình, đương nhiên Lục Uyển Đình hy vọng hai người sẽ hoà hợp với nhau, tuy rằng không phải kết hôn vì tình yêu, nhưng tính cách của hai đứa nhỏ này đều không cực đoan, không có thâm thù đại hận gì với nhau, là một đôi trai tài gái sắc, nếu cố gắng dung hoà một chút thì cuộc sống gia đình sẽ càng tốt hơn.

Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, đây mới là cách tốt nhất. Cho dù không có, cũng không phải là một chuyện lớn.

Lục Uyển Đình là người từng trải, thấy không ít cặp vợ chồng sống bằng mặt không bằng lòng, mặc dù không có tình cảm với nhau, nhưng cuộc sống vẫn nhẹ nhàng, không có bất kì gánh nặng nào.

*

Từ lúc Tống Kỳ Thâm đặt chân đến đây, thì anh đã không có ý định dẹp đường hồi phủ.

Bởi vì hai nhà rất gần nhau, chỉ cách vài chục bước chân, tất nhiên Lục Uyển Đình không có ý thúc giục anh trở về nhà, ngược lại còn rất nhiệt tình trò chuyện với anh.

Hai người bọn họ lại ngồi vào ghế sô pha, nói từ công việc đến cả kế hoạch hợp tác thương nghiệp sau này của hai nhà, lại nói đến việc ba mẹ Tống đã đi đến nơi nào du lịch, dường như bọn họ có rất nhiều đề tài để nói chuyện với nhau.

Hiện giờ Tống Kỳ Thâm ở trước mặt trưởng bối, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo hay lấy lòng, nói cái gì anh đều có thể tiếp lời được. Tuy không mang phong thái đĩnh đạc thường ngày, nhưng vẫn luôn lễ phép trả lời, cách nói chuyện cũng rất thong thả ung dung.

Thiên Chi ngồi một bên, không chen vào nửa câu. Vừa mới bắt đầu cô còn ngóng lỗ tai lên nghe, sau đó càng nghe càng không hiểu, còn cảm thấy không mấy hứng thú, quả thực nội dung quá buồn chán nhạt nhẽo, cô thuận tay cầm lấy cuốn tạp chí vừa rồi.

Ngày xuất bản trên quyển tạp chí đã lâu, thoạt nhìn bề ngoài rất đứng đắn, không ngờ bên trong toàn là hình ảnh những người đàn ông cơ bắp, vô cùng kỳ quái.

Thiên Chi đóng tạp chí lại trả về chỗ cũ. Chờ đến lúc mẹ Thiên nói muốn đi xuống phòng bếp một chuyến, cuộc nói chuyện này mới tính là kết thúc, Thiên Chi bị Lục Uyển Đình tìm một cái lý do kéo đi, chỉ để lại một mình Tống Kỳ Thâm ngồi trong phòng khách.

“Thứ hai mẹ đi rồi, con có chuyện gì muốn nói với mẹ không.”

Thiên Chi bất ngờ một lúc, chậm chạp lên tiếng, “Nhanh vậy sao.”

“Để trở về đây một chuyến, mẹ phải tạm gác lại rất nhiều công việc, cho nên có chút vội vã, lần sau mẹ sẽ về đây nghỉ ngơi một thời gian.” Lục Uyển Đình cười nói, “Đến lúc đó con cũng không còn ở đây nữa, mẹ sẽ dành chút thời gian đi đến thăm nhà mới của các con.”

Thiên Chi không còn buồn rầu nữa, sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Lục Uyển Đình, đôi mắt chợt loé sáng, “Một thời gian sao?”

“Ừ.” Lục Uyển Đình lên tiếng, tiếp tục hỏi, “Từ nhỏ Kỳ Thâm đã ít nói, nhưng đây không phải là vấn đề, các con ở chung với nhau có hoà hợp không?”

Lục Uyển Đình biết việc Thiên Chi đã dọn đến Nam Uyển, sống cùng Tống Kỳ Thâm dưới một mái nhà.

Nghe câu hỏi của mẹ Thiên, Thiên Chi nhấp môi, nghiêm túc tự hỏi lòng một phen.

Nói thật, cũng khá hoà hợp.

Mọi chuyện đều được Tống Kỳ Thâm sắp xếp chu toàn, hiện giờ Thiên Chi cũng có chút mong chờ với cuộc sống hôn nhân sau này.

Nhưng mà …..

Tống Kỳ Thâm khi đứng trước mặt cô và khi đứng trước mặt người khác hoàn toàn như hai con người khác nhau.

Đột nhiên Thiên Chi nhớ đến tình tiết trong một bộ phim điện ảnh, không biết cô đang suy nghĩ điều gì, tình tiết này cứ không ngừng lượn lờ trong đầu cô.

Cô xem bàn tay mình như cây quạt điên cuồng vẫy vẫy.

Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là bất chợt cô nhớ đến ——

Ngày ấy lần đầu tiên bọn họ ngủ cùng nhau trên một cái giường.

Nửa đêm cô giật mình thức dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, từ từ mở mắt lên, trước mắt xuất hiện một lồng ngực ấm áp.

Nương theo ánh sáng mờ ảo phía đầu giường, cô phát hiện hai người đang ôm lấy nhau, thậm chí đầu của cô còn chôn trong lồng ngực anh, chóp mũi chạm vào đó, một chân gác lên eo anh, giống như một con bạch tuộc quấn người.

Nhìn như thế nào, cô cũng cảm thấy chính mình đã chiếm tiện nghi của người ta.

Khi đó Thiên Chi có chút xấu hổ, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp trầm ổn, bờ vai rộng lớn bao trùm lấy cô, trong khoang mũi đều là hương thơm thanh khiết của cây tùng bách.

Cô nhìn thấy bộ dạng ngủ say của Tống Kỳ Thâm, cô yên lặng thu người lại, giả vờ như chưa có chuyện gì phát sinh.

Quả nhiên chờ đến ngày hôm sau, Tống Kỳ Thâm không hề nhắc đến chuyện này.

Có lẽ anh ngủ quá say không phát hiện ra.

*

——“Đang nghĩ cái gì vậy, sao lại im lặng?”

Một câu của Lục Uyển Đình đã thành công kéo suy nghĩ của Thiên Chi trở về.

“Dạ? À …… khá tốt.” Sau khi hoàn hồn, Thiên Chi thất thần trả lời một câu.

“Vậy là tốt rồi, để mẹ đi gọt trái cây, con trở về phòng khách đi, nếu hai đứa có thời gian rảnh nên ở bên nhau nhiều một chút.”

Thiên Chi vâng một tiếng, trước khi quay về phòng khách, còn thoáng nhìn qua tấm kính thủy tinh khắc hoa văn, quan sát tình hình ở nơi đó.

Tống Kỳ Thâm rũ mắt, không nhanh không chậm cầm lấy cuốn tạp chí vừa rồi cô đã xem.

Mở ra.

Chờ đến lúc Thiên Chi đến gần, Tống Kỳ Thâm nghe thấy động tĩnh, nhướng mắt nhìn lên, trong mắt có chút cảm xúc không rõ ràng.

“Đàn ông cơ bắp?”

Đại khái anh muốn nói đến, không ngờ tới cô lại xem loại tạp chí toàn đàn ông cơ bắp như thế này, ngoài ra không có ý gì khác.

“…….”

Thiên Chi nghẹn lời, thực sự cô chỉ vừa lật vài trang mà thôi.

*

Mẹ Thiên có điện thoại, bà từ phòng bếp đi thẳng đến phòng khách, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài.

Trước khi đi bà còn nghiêng đầu, nhìn hai người bọn họ phẩy phẩy tay, ý bảo bọn họ cứ tự nhiên đừng quan tâm đến bà.

Nhìn dáng vẻ này của mẹ Thiên, có lẽ sẽ nói chuyện điện thoại khá lâu.

Lúc này, bỗng nhiên Tống Kỳ Thâm đứng lên, nhìn đến Thiên Chi, “Đến phòng em nhé?”

Đến…..Phòng…. Em….. Nhé?

Bốn chữ này tuy không có ý nghĩa gì, nhưng khi chúng kết hợp với nhau, quả thực làm người nghe không khỏi suy nghĩ lung tung, còn suy diễn đến những cảnh đen tối khác.

Thiên Chi chớp chớp mắt, “…. Anh muốn làm gì?”

“Anh có mua cho em một bộ quần áo, em mặc thử xem.” Tống Kỳ Thâm dừng một lúc, ngữ khí có chút kỳ lạ, trong mắt hiện lên sự chế nhạo, “ Ngược lại là em, đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“……”

“Nghĩ về anh hả?”

“…….”

Có đôi khi Thiên Chi rất muốn chặn cái miệng anh lại, bởi vì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

“Chúng ta lên lầu thôi.”

Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn anh một cái. Sau đó vội nói sang chuyện khác, vừa nói vừa đi lên lầu.

Nhìn phần ót tinh tế của cô, Tống Kỳ Thâm mỉm cười, cuối cùng anh cũng không nói gì cả, khẽ nhướng mày đi theo ở phía sau.

Phòng ngủ của Thiên Chi nằm cuối lầu hai, Tống Kỳ Thâm từ phía sau tiến lên, không biết từ đâu lấy ra một túi quà, quả thực giống như đang làm ảo thuật biến ra một bộ quần áo mới.

Anh đem túi quà trong tay đưa cho Thiên Chi, lúc này mới âm thầm quan sát đánh giá căn phòng. Là một căn phòng điển hình của con gái, sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng còn có rất nhiều gấu bông.

Có vài con được treo lên tường, còn có vài con được đặt trên mặt đất.

Thậm chí bên trong có cả một kệ sách, mọi thứ ở đây được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Trong phòng thoang thoảng mùi hương của hoa sơn chi, có lẽ do căn phòng đã lâu không có người ở, cho nên có chút mùi ẩm mốc, rất dễ ngửi ra.

Thiên Chi nhận túi quà của Tống Kỳ Thâm, mở một bên túi, tò mò nhìn vào bên trong, “Rốt cuộc anh mua kiểu quần áo gì cho em vậy?”

Nói xong, cô không đợi anh trả lời, lập tức đưa tay với vào bên trong túi, theo sau còn dùng ngón tay chọc chọc nó.

“Em lấy ra mặc thử xem, ngày đăng ký kết hôn hẳn là cần phải chụp ảnh.” Tống Kỳ Thâm vừa nói vừa nghiêng người ra sau, hai tay chống trên bàn trang điểm.

Dừng một chút, anh còn bổ sung thêm một câu, khá cường điệu, “Ngày ấy, mặc cái này.”

Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm, dường như có chút ý tứ thưởng thức. Thiên Chi nghe vậy không nói nhiều, trực tiếp lấy nó ra.

Chất liệu vải mềm mại, đường may tinh tế.

Cô hưng phấn cầm nó lên nhìn ngắn, đó là một cái áo len màu trắng.

Trên phần vai có một dây nơ nhỏ, nhìn thật xinh xắn.

Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt nhất, mấu chốt chính là ——

Vị trí trước ngực còn thêu mấy đóa hoa sơn chi, không lớn không nhỏ, uốn lượn một đường trông thật bắt mắt.

Vừa thích thú lại kinh ngạc.

Đôi mắt Thiên Chi sáng ngời, đôi tay mân mê những đoá hoa sơn chi đó, không ngừng niết nhẹ.

“Cái áo này đẹp quá.”

“Ừ, hiện giờ em mặc thử đi, xem có vừa người không.” Tống Kỳ Thâm vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của Thiên Chi, nhìn cô hài lòng anh mới cảm thấy yên tâm.

Trong lúc Thiên Chi cầm chiếc áo đi thay, phát hiện Tống Kỳ Thâm đã chuẩn bị cho cô cả một bộ váy áo.

Trên người là một cái áo len mềm mại, bên dưới là chiếc váy dài màu đen. Vạt áo len hơi dài, có thể che đi phần thân váy ngay chỗ eo.

Hai thứ này kết hợp với nhau vừa ưu nhã lại đáng yêu.

Không biết thay váy áo bao lâu, sau khi Thiên Chi thay đồ bước ra, hơi cúi người quan sát bản thân mình, thuận miệng hỏi.

“….. Anh thấy sao? Em cảm thấy rất đẹp, sau khi tấm ảnh này dán trên giấy hôn thú, em sẽ có thể cầm nó đi khoe với người khác rất lâu đấy nhé.”

Dứt lời, trải qua một thời gian khá dài Thiên Chi vẫn không nghe thấy Tống Kỳ Thâm lên tiếng trả lời.

Trong lòng Thiên Chi có chút nghi hoặc, ngước mắt nhìn lên, đúng lúc này nhìn thấy ánh mắt không hề che giấu của Tống Kỳ Thâm.

Sắc mặt lười biếng trước đó của anh đều biến mất. Giờ phút này, anh không còn giống như lúc xưa nữa, đôi mắt đào hoa sáng ngời, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy.

Từ nhỏ đến lớn Thiên Chi rất xinh đẹp, chuyện này Tống Kỳ Thâm luôn biết rõ.

Nhưng anh không ngờ rằng, khi cô mặc bộ váy áo này vào người càng tôn lên đường cong cơ thể, nơi nào cần cong thì cong, nơi nào cần phát triển thì phát triển, sau khi quan sát một vòng, chỉ nhìn thấy sự thuần khiết nhưng lại mang theo sự quyến rũ.

Thiên Chi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô theo bản năng đưa tay nắm một góc váy dài đánh qua đánh lại.

“Cho nên anh cảm thấy….. Không đẹp sao?”

Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm nghiêng người đứng trước bàn trang điểm, giờ phút này anh đứng thẳng người lên, “Không có, rất đẹp.”

Đôi chân dài nhấc lên, tiến đến trước mặt Thiên Chi, sau đó kề sát bên tai cô, thấp giọng nói, “Anh muốn nói với em một việc.”

Thiên Chi không hiểu rõ lý do, “Dạ?”

“Hiện giờ anh trai chỉ muốn chiếm một chút tiện nghi.”

Thiên Chi cảm nhận được hơi thở của anh càng ngày càng gần, cô vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, “Cái gì?”

Không đợi Thiên Chi phản ứng lại, Tống Kỳ Thâm dùng một tay ôm lấy eo cô, cánh tay còn lại chế trụ vai cô, sau đó, trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi