CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu.

Nghe xong những lời này của anh, Lục Uyển Đình ngẩn người, rồi sau đó lên tiếng, “Ý của anh là gì hả Thiên Diêm?”

Giọng điệu anh như vậy, cô cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao nghe không hiểu kia chứ.

Nếu anh đã mất hứng như thế, cô sẽ không làm anh phải khó xử.

Cùng lắm thì ngày mai cô mua vé máy bay trở về nước thôi, cô không ở bên cạnh anh nữa.

Tuy Lục Uyển Đình rất thích anh, nhưng cô thực sự không thể làm ra loại hành vi mặt dày mày dạng như thế này.

Hơn nữa, cô còn là đứa con gái được gia đình nuông chiều từ nhỏ, cũng có tính cách riêng của mình.

Về điểm này, lúc trước Lục Uyển Đình đã làm rất tốt.

Dưới lớp mặt nạ lạnh lùng của Thiên Diêm, có đôi khi chứa đầy sự thâm trầm và không kiên nhẫn.

Tính tình từ nhỏ của anh không giống như những nam sinh bình thường khác.

Lục Uyển Đình thỉnh thoảng “Quấy rầy” anh, nhiều lần cố gắng ở bên cạnh thăm dò, rồi sau đó phát hiện ra ——

Dường như làm thế nào cũng không thể khiến anh tức giận.

Từ đó Lục Uyển Đình cho rằng, đây thực sự mới chính là điểm tốt nhất.

Cũng giống như bây giờ.

Lục Uyển Đình gãi đúng chỗ ngứa, cái giọng điệu này của Thiên Diêm, không khác gì đang đuổi người.

Cái gì mà do ba mẹ cô bảo cô làm như thế, lần này cô tâm huyết dâng trào và vì rất nhớ anh, cho nên cô đã bàn bạc với ba Lục mẹ Lục về việc muốn đến New York.

Đợi mãi chẳng thấy câu trả lời của Thiên Diêm, Lục Uyển Đình chậm rãi lên tiếng, giọng điệu cũng không giống như đang phiền muộn.

“Nếu anh cảm thấy một tháng là quá dài, ngày mai em sẽ lập tức rời đi.”

Cô vừa dứt lời, những ngón tay thon dài đặt trên tay cầm tủ quần áo của Thiên Diêm, dừng một chút.

Hiển nhiên bàn tay ấy đang dần siết chặt, gân xanh cũng hiện lên.

Nhất thời bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Thiên Diêm xoay người lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Anh cứ như vậy liếc mắt nhìn cô, giọng điệu thẳng thắn, “Ở lại cũng được, nhưng thời gian tới anh sẽ rất bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh em đâu.”

Cái này là ý gì.

Lục Uyển Đình không muốn suy nghĩ quá nhiều, trong lòng cô đã sớm tượng tượng ra được một tháng kế tiếp của hai người, chính là thuận lý thành chương.

Nhưng sau đó cô cảm thấy mình thể hiện quá mức rõ ràng, cho nên lén lút nhìn chỗ khác.

Không nghiêng không lệch.

Đúng lúc nghênh đón ánh mắt bình tĩnh của Thiên Diêm.

Nhất thời Lục Uyển Đình dâng lên một loại cảm giác như bị bắt thóp, không dám đối mặt quá lâu, trước tiên cô cúi đầu xuống, theo sau vội vàng dùng chăn đắp lên, cố gắng che lại.

*

Lục Uyển Đình cứ như vậy mà ở lại New York, một mực ở bên cạnh Thiên Diêm.

Ngày thường Thiên Diêm bận rộn rất nhiều việc, còn bận cả việc học hành của chính mình.

Trường học của anh vẫn chưa cho nghỉ, vì vậy mỗi ngày Lục Uyển Đình đều ở suốt trong căn hộ.

Vì anh, trước khi Lục Uyển Đình bay sang New York, còn đặc biệt đến chỗ mẹ mình xin chỉ dạy cách nấu vài món ăn.

Chỉ có điều nơi ở của Thiên Diêm luôn quạnh quẽ, dường như không có hơi khói lửa, ngay cả đồ dùng nhà bếp cũng không đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn càng không có.

Lục Uyển Đình gần như tự hỏi không biết lúc trước anh ăn uống như thế nào.

Nếu không phải hằng đêm hai luôn thân mật với nhau, mỗi lần như vậy thể lực của anh tốt đến mức làm cho người ta kinh ngạc, bằng không sự nghi ngờ trong lòng Lục Uyển Đình thực sự không thể biến mất hết.

Nói đi nói lại, món sở trường của cô, chính là trứng xào cà chua và cải thìa xào nấm hương.

Hơn nữa —— cô đã cho Thiên Diêm ăn liên tục trong năm ngày.

Lục Uyển Đình sẽ không nấu món khác, trong lúc ăn cô còn lén lút nhìn sắc mặt của Thiên Diêm.

Sau đó hậu tri hậu giác nhận ra, một đại thiếu gia như Thiên Diêm, vậy mà không hề phàn nàn gì cả, cũng không tỏ vẻ tự cao tự đại bảo phải gọi thức ăn ở bên ngoài.

Nhìn anh như vậy, Lục Uyển Đình cảm thấy mình thật giống như ma cà rồng hút máu, yếu ớt đến mức một này nào đó có thể sẽ gục ngã.

Về sau cô lập tức cải thiện lại món ăn, nấu món canh trứng cà chua.

Cuộc sống cứ như vậy duy trì được một tuần.

Lúc đầu Lục Uyển Đình còn cảm thấy mới lạ, rồi sau đó liền bắt đầu tìm cho mình một số chuyện để làm.

Thiên Diêm nói anh không có thời gian ở bên cạnh cô, thực sự không sai chút nào.

Hai người hiếm khi có thời gian rảnh vào ngày cuối tuần, bọn họ cũng không bao giờ đi ra ngoài dạo phố, hầu hết thời gian vào các ngày thứ sáu anh đều ra sức thân mật, dường như không muốn rời khỏi giường, vì vậy ngày hôm sau cô không còn đủ sức lực để bước xuống giường.

Thời gian rảnh rỗi của Lục Uyển Đình tương đối nhiều, khi không đi ra ngoài, cứ ở suốt trong nhà, cô bắt đầu chuẩn bị cho các khoá học tiếp theo trong chuyên ngành của mình.

Nhân tiện cô cũng gọi video call cho ba mẹ đang ở trong nước, báo cáo một chút về cuộc sống của hai người.

Ngoài ra còn có một nhà sách thương hiệu có mặt trên toàn thế giới nằm ở tầng dưới, mỗi ngày cô đều đến đó đọc sách để giết thời gian.

Tối hôm đó, hai người vừa kết thúc xong một hiệp.

Thiên Diêm không ngủ ngay, dựa theo thói quen trước kia, nếu ngày hôm sau anh không có khoá học, thì anh sẽ chiến tiếp hiệp hai.

Suy cho cùng cả hai vẫn còn trẻ tuổi, sức sống lại dồi dào.

Lục Uyển Đình đã tìm hiểu trong sách báo, còn biết thêm một số tư thế, cho nên rất dễ dàng khơi dậy hứng thú của Thiên Diêm.

Cô thích làm như vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc đó Thiên Diêm mới không còn cao cao tại thượng nữa, cũng không hề lạnh lùng như băng.

Thời điểm anh muốn cô, nó dường như thể hiện một loại tình cảm khác, giống như giải phóng một con dã thú nào đó đã ẩn núp trong cơ thể anh từ rất lâu.

Ôm chặt lấy cô, gần như muốn hai cơ thể hoà thành một.

Mọi người đều nói, lúc còn trẻ sẽ yêu say đắm, nói tóm lại chính là rất nồng nhiệt.

Không cách nào phai mờ.

Lục Uyển Đình cảm thấy bản thân mình dường như đã trúng độc của Thiên Diêm.

Dựa theo vận mệnh chú ý, cô đã cảm nhận ra được sự cam tâm tình nguyện ấy, chính là liều thuốc giải.

Thuốc giải đó đến từ anh.

Tại thời điểm này, Thiêm Diêm có thể làm cho cô tiếp xúc với tất cả những điều cô từng tưởng tượng qua.

Cô dường như đã thực sự hoà vào trong dòng máu lạnh như băng của anh và trở thành một nửa linh hồn còn lại của anh.

Lục Uyển Đình nằm trong lòng anh, tận hưởng sự gần gũi gắn bó ngay lúc này, hai người vẫn còn trẻ tuổi, luôn thích khám phá.

Mỗi lần xong việc, cô rất thích nằm trong lòng anh như vậy.

Dù sao, khi mọi chuyện kết thúc, hai người sẽ lại tách ra.

Lúc ngủ, cô và Thiên Diêm tựa như hai đường thẳng song song.

Hai đường thẳng song song như thế này, chỉ vào buổi sáng mới chồng chéo lên nhau.

Sự chồng chéo ấy, có đôi khi do tuổi trẻ kinh cuồng không biết điểm dừng, vừa mới sáng sớm cả hai đã muốn nháo loạn, cứ như vậy một trận chiến khác lại bắt đầu.

Hầu hết thời gian, Lục Uyển Đình luôn bị giữ chặt, có chút không thở nổi.

Ai có thể nghĩ đến, Thiên Diêm có thể siết chặt người ta như thế, tựa như khi sắp chết đuối nắm được một cọng rơm cứu mạng.

Mỗi lần Lục Uyển Đình bị siết đến mức bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, cô chỉ muốn đấm một phát vào khuôn mặt đẹp trai kia.

Làm cho người ta nghi hoặc hơn, đó chính là thái độ của anh.

Buổi sáng phát hiện cô đang nằm trong lòng mình, hai tay anh còn ôm chặt lấy con gái người ta, anh lưu loát đẩy cô ra.

Lập tức giả bộ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, dường như cái gì cũng không hề phát sinh.

Nhưng vào mỗi buổi sáng tinh mơ, anh vẫn lặp đi lặm lại tình trạng cũ.

*

Thiên Diêm không tắt đèn ngủ đặt trước giường, một mảnh mờ ảo, ánh sáng nhãn nhạt chiếu khắp căn phòng.

Lục Uyển Đình lặng lẽ đếm lông mi của anh, đen như mực, lại còn rất dầy, đếm thế nào cũng không đếm xuể.

Đúng lúc này, điện thoại “Tin tin” vang lên.

Lục Uyển Đình vừa trải qua một cuộc chinh chiến, thân thể rã rời, đành chậm rãi cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn tên người gọi đến, sau đó mới bắt máy.

“Anh Doãn Ngôn, bắt anh phải gọi một cuộc điện thoại đường dài cho em, quả là thiệt thòi cho anh quá đi.”

“Gọi cũng gọi rồi, còn nói những lời này làm gì?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia mỉm cười.

“Em chỉ đang đau lòng cước phí điện thoại thay anh thôi, đã khuya rồi, anh tìm em có chuyện gì vậy?”

“Nói đến chuyện này, xin lỗi nhé, anh quên mất việc lệch múi giờ, anh có quấy rầy em không?” Chu Doãn Ngôn lên tiếng hỏi.

Mặc dù không mở loa ngoài, nhưng do trời đã khuya, trong phòng không có tạp âm, cho nên những lời nói của Chu Doãn Ngôn xuyên qua microphone truyền ra ngoài.

Thực ra Lục Uyển Đình quen biết với Chu Doãn Ngôn, cũng bởi vì Thiên Diêm.

Nhà học Lục và nhà họ Thiên không nằm gần nhau, Lục Uyển Đình sống ở trung tâm thành phố, từ khi còn nhỏ Chu Doãn Ngôn và anh đã sống chung trong một đại viện.

Bởi vì Thiên Diêm và Lục Uyển Đình có hôn ước với nhau, cho nên mỗi lần cô đi đến đại viện chơi, đều sẽ gặp mặt Chu Doãn Ngôn.

Hai người bọn họ không chỉ chung cấp hai và cấp ba, mà còn học cùng một trường đại học.

Nếu nói đại ma vương Thiên Diêm giống như viên ngọc lạnh băng chưa được mài giũa này, thì Chu Doãn Ngôn chính là kiểu người ôn hoà nhã nhặn.

Vì anh ta nhẹ nhàng lịch sự, cùng tính tình hiền hậu, từ việc lớn đến việc nhỏ đều cư xử như một người anh trai, còn chiếu cố Lục Uyển Đình rất nhiều.

Tuy hiện giờ không biết anh ta vì chuyện gì mà lại gọi đến, nhưng cô vẫn phải lễ phép trả lời.

“Nào có, anh không quấy rầy gì em cả.”

Lục Uyển Đình nói xong, trong lòng thầm nói, nếu sớm hơn năm phút nữa chính là quấy rầy rồi, khi đó cô đang cùng Thiên Diêm chạy nước rút, cũng là thời điểm đạt đến cao trào.

Còn chưa kịp lẩm bẩm xong, Lục Uyển Đình cảm thấy đầu của mình bị người nọ đẩy ra không thương tiếc.

Cô kinh ngạc trong chốc lát, sau đó ngạc nhiên thốt lên một tiếng, quay đầu lại nhìn anh.

Thiên Diêm thu hồi cánh tay, dĩ nhiên anh vẫn luôn nhắm chặt đôi mắt.

Chu Doãn Ngôn ở đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh, vội vàng hỏi, “Sao vậy?”

“Không có gì ạ, anh Doãn Ngôn, rốt cuộc anh gọi em là có chuyện gì?”

“Anh nghe nói em bay sang New York, biết em đến đó để tìm Thiên Diêm, cho nên anh muốn hỏi thăm một chút, nhưng không ngờ rằng chọn thời gian không tốt, thôi anh không quấy rầy em nữa, anh cúp máy đây.”

Lục Uyển Đình nói lời tạm biệt với Chu Doãn Ngôn, lúc này bọn họ mới trực tiếp cúp điện thoại.

Đợi một lúc sau, cô liếc mắt nhìn đến Thiên Diêm.

Anh đã hoàn toàn xoay người sang một bên, chỉ để lại một bóng lưng.

Lục Uyển Đình khá ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi, “Thiên Diêm?”

Anh không lên tiếng.

Nhưng trong hai ngày cuối tuần này, cả hai người đều chiến đến hai hiệp.

Rõ ràng vừa rồi trạng thái của anh vẫn còn đang rất tốt, sinh lực dồi dào, bây giờ anh lại đẩy cô ra, cứ như vậy mà ngủ sao?

Lục Uyển Đình dừng một lúc, sau đó nghiêng người, tiếp tục dò hỏi, “Anh Thiên Diêm?”

Vừa dứt lời, cô dường như đã ý thức được điều gì đó, rồi hậm hực ngậm miệng lại.

Lục Uyển Đình đột nhiên nhớ đến chuyện trước kia.

Anh luôn cho phép cô gọi anh như vậy.

Chẳng qua là từ sau khi cô đi đến đại viện chơi, Thiên Diêm đột nhiên lạnh mặt cảnh cáo cô, không được gọi anh như thế.

Từ đó về sau, cô không gọi nữa.

Đúng y như dự đoán ——

Thiên Diêm chậm rãi lên tiếng.

“Không nghe điện thoại nữa à?”

Lục Uyển Đình nhất thời không kịp phản ứng, “Hả?”

“Nếu không tiếp tục thì đừng nói nữa.” Thiên Diêm nói xong, lập tức giơ tay tắt đèn ngủ, không chút lưu tình.

Lục Uyển Đình nửa quỳ nửa ngồi trên giường, tầm mắt lâm vào một cảnh mơ hồ.

Cô suy nghĩ.

Hành động này của Thiên Diêm có ý tứ bảo cô hãy im lặng.

Thực ra cô chỉ muốn hỏi, anh nhịn như vậy, không khó chịu sao.

Nhưng anh đã bảo cô đừng nói nữa, cô cũng ngại hỏi tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi