CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thiên Chi vừa dứt lời, nhưng vẫn không nghe thấy Tống Kỳ Thâm đáp lại.

Cô đợi gần cả nửa ngày, ngay sau đó cái đầu nhỏ đặt trên gối nặng nề lắc một cái, cũng đã tỉnh ngủ hơn một chút, lúc này mới nghiêng đầu về phía bên trái, trực tiếp nhìn đến Tống Kỳ Thâm đang ngồi ở đó.

Anh đưa lưng về phía cửa sổ, ngược ánh sáng, làm cho cả khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện, trông rất mơ hồ.

Nhưng vào giờ phút này, anh đang cúi thấp đầu, giữa hai ngón tay kẹp một cái cà vạt.

Cà vạt này có chất liệu là tơ lụa, trơn bóng như gốm sứ, còn có chút phát quang. Thanh kẹp bằng bạc được đính ở giữa cà vạt, kiểu dáng dáng vô cùng đơn giản nhưng lại sang trọng.

Nhìn rất đẹp.

Đương nhiên, ngoại trừ phương diện màu sắc quá mức óng ánh kia.

“Anh…. Thích không?” Thiên Chi chớp chớp mắt, nhìn thấy phản ứng của Tống Kỳ Thâm có chút kỳ quái, dường như ngữ điệu mơ hồ cũng trở nên gấp gáp.

Tống Kỳ Thâm nhướng mày nhìn cô một lúc, ngón tay cái và ngón tay trỏ kẹp chặt lấy nó, nhẹ nhàng mân mê bề mặt vải một lúc.

“Đây là do em đích thân chọn cho anh sao?” Trong giọng nói của Tống Kỳ Thâm lộ ra chút hoài nghi, còn mang theo chút không xác định.

Thiên Chi gật đầu như giã tỏi, “Vâng ạ, ngoài trừ cà vạt, còn có một cái hộp khác bên trong là một cái áo sơ mi.”

Đương nhiên Tống Kỳ Thâm biết rõ còn có một cái áo sơ mi nữa, vừa rồi anh đã mở cả hai hộp quà được đóng gói tỉ mỉ đó ra, không hề bỏ sót cái nào.

Lần này Thiên Chi bỏ ra không ít tâm ý, chỉ mỗi cái cà vạt thôi giá cả cũng đã rất đắt, khi cô nhìn thấy cái áo sơmi phẳng phiu, kiểu dáng khá bắt mắt, cô không hề có một chút do dự nào, lập tức trực tiếp quẹt thẻ.

Tống Kỳ Thâm nghe cô gái nhỏ nói xong, anh trực tiếp bỏ qua cái vấn đề có thích hay không, chỉ hỏi, “Em thực sự rất mong chờ anh sử dụng kiểu dáng này…. Màu sắc này hả?”

Đuôi chân mày của anh nhẹ nhướng lên, ánh mắt đầy trêu chọc, âm cuối còn cố tình kéo dài, làm người ta bối rối muốn mạng, sống chết cũng không cho một đáp án rõ ràng.

“Màu sắc này làm sao?” Lúc này Thiên Chi cảm thấy có chút nghi hoặc, “Không phải dạo gần đây anh đang yêu thích màu sắc này à?”

Nhìn dáng vẻ giữ kín như bưng của Tống Kỳ Thâm, Thiên Chi có lòng tốt nhắc nhở anh, “Dạo trước, cách đây không lâu lắm, không phải trong gara xe của anh có một chiếc siêu xe mới màu hồng à, em đã nhìn thấy nó vội hỏi thăm trợ lý Hạ.”

Tống Kỳ Thâm vẫn còn đang đánh giá cái áo sơ mi màu hồng nhạt kia, nghe thấy thế, động tác tay lập tức dừng lại một chút.

Cũng không biết câu nói nào của Thiên Chi đã động chạm đến anh.

Thiên Chi không hề phát hiện ra, cô nắm lấy góc chăn, bọc chặt người lại, cuộn mình như một con sâu lông, sau đó đưa mắt nhìn về phía anh, “Trợ lý Hạ liền nói, đó là màu sắc gần đây anh đang yêu thích.”

Tống Kỳ Thâm yêu thích.

Một chiếc siêu xe màu hồng nhạt.

Tuy rằng Thiên Chi không rõ bọn họ đối với các dòng xe có chấp nhất và yêu thích như thế nào, nhưng cô cũng có chút hiểu biết, có lẽ đàn ông khi đến độ tuổi nào đó, gout thẩm mỹ sẽ có biến hoá rất lớn.

“Sau đó em cảm thấy có lẽ anh rất chung thuỷ với màu sắc này, vì vậy em tự chủ động mua màu này cho anh.” Quả thật Thiên Chi cũng mang theo một ít tâm tư.

Dường như cô chưa bao giờ thấy qua người nào mặc áo sơmi màu hồng cả.

Tống Kỳ Thâm có bờ vai rộng, chân dài eo thon, vóc dáng cao ráo, vô cùng thích hợp.

“Yêu thích?” Tống Kỳ Thâm nghiền ngẫm lặp lại hai từ đó, anh cảm thấy cái tư duy của cô nhóc này thật khác người.

Nghe cái gì, liền tin cái đó.

Thiên Chi nghe thấy Tống Kỳ Thâm cứ mãi lặp đi lặp lại hai từ này, giống như đang đánh Thái Cực quyền, cô không suy nghĩ nhiều, chẳng qua cô còn đệm thêm một câu, “Anh có thể mặc nó bất cứ lúc nào.”

Cô còn muốn nói anh có thể chụp một tấm ảnh tự sướng với nó, như vậy thật tốt biết bao.

“Vì sao anh không nhớ ra, từ khi nào anh lại yêu thích màu sắc này nhỉ?”

Tống Kỳ Thâm đặt quà tặng trở vào trong hộp, sau khi cẩn thận sắp xếp chúng lại, anh trực tiếp nghiêng người về phía trước, kề sát bên tai cô gái nhỏ.

Trong đầu Thiên Chi vẫn đang không ngừng suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị lời nói của anh đánh gãy.

Một lần nữa Tống Kỳ Thâm lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên, “ Bởi vì do em tặng, anh trai sẽ vui vẻ nhận lấy.”

Quả thực, bản thân Tống Kỳ Thâm không ngờ rằng, ý tưởng của hai người lại không mưu mà hợp*, còn vô cùng ăn ý với nhau.

( * Không mưu mà hợp = không hẹn mà gặp)

Chiếc siêu xe màu hồng kia là do trước đó anh đặt mua ở bên Châu Âu vừa mới chuyển về đây không bao lâu, cũng xem như là món quà tân hôn và quà Giáng Sinh anh muốn tặng cho Thiên Chi.

Chẳng qua là chưa tìm được cơ hội thích hợp, thì cô đã đi trước một bước, anh đành phải nhận lấy quà tặng của Thiên Chi.

Đối với món quà này….. Anh không muốn bình luận thêm.

Nếu đã là tâm ý thì mình phải nhận lấy.

“Còn muốn ngủ nướng à?” Sau đó cái đề tài này vội vàng xoay chuyển, Tống Kỳ Thâm véo khuôn mặt cô, ý bảo cô thức dậy.

Thiên Chi ậm ừ hai tiếng, lắc đầu một lúc, lập tức lên tiếng kháng nghị, “Anh thật là…. Còn sớm mà, sinh viên bọn em đều là ….. Đến tối mới dậy, chẳng phải như thế mới gọi là bình thường sao.”

Bầu không khí bất chợt trở nên yên ắng, Thiên Chi lại lén lén lút lút, tự cho rằng không ai phát hiện ra màn nhấn mạnh quan điểm về sinh viên của mình.

Dù sao Tống Kỳ Thâm cũng lớn hơn cô năm tuổi, cho dù ở bất kì phương diện nào, đặc biệt luôn trầm ổn.

Cũng giống như hiện giờ.

“Anh vừa đến thư phòng thu dọn một phen.” Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều, đột nhiên thốt lên một câu như vậy.

Anh không nhắc đến thì còn tốt, chỉ là sau khi nhắc đến lập tức làm cho Thiên Chi nghĩ về dáng vẻ cuồng loạn khi say rượu của anh, mỗi một hành động so với trước kia càng dùng sức hơn.

Lúc ấy cô vẫn còn đang chìm trong trạng thái mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được biên độ chuyển động của cái bàn.

Theo như lời thu dọn mà anh đã nói đến, có lẽ số lượng công việc cũng tính là khá nhiều.

Thiên Chi không muốn để tâm đến những lời Tống Kỳ Thâm vừa nói, sau đó cô giả vờ như một chú chim nhỏ, nằm cuộn tròn người lại phần đầu chôn vào khe hở của hai đầu gối, nằm nghiêng người qua một bên.

Thực ra, ngày hôm qua phần eo của cô bị bấu chặt, mơ hồ vẫn còn cảm thấy có chút đau đớn.

“Nếu như em đã có lòng nhắc nhở như vậy, anh cũng cảm thấy hiện giờ hình như vẫn còn quá sớm.”

Một tiếng “Hả” của Thiên Chi vẫn chưa hoàn toàn thốt ra khỏi miệng, chỉ được một nửa, lập tức quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt còn chưa chạm đến một phần thân ảnh của người kia, giống như thân thể bị rơi vào nước sôi, vội vàng quay đầu trở về.

Tống Kỳ Thâm không nhanh không chậm giải thích, hướng mắt nhìn về phía cô, khoé mắt đầy ý vị, trên khoé môi mang theo ý cười như có như không.

“Em đã mời gọi anh như vậy, hay là anh ở bên em thêm một lúc nữa nhé?”

Em mời gọi anh hả?

Em! Mời gọi anh cái gì!

Thiên Chi còn chưa kịp nói thành lời, tất cả đã bị cơn sóng tình nuốt lấy.

Hiện giờ Tống Kỳ Thâm cũng cảm thấy vẫn còn khá sớm, đối với những tiêu chuẩn trước kia của bản thân mình, anh trực tiếp bỏ qua hết, một lần nữa tận tình hưởng thụ niềm vui sướng duy nhất khi nếm một ít bánh nhân thịt.

Trong lúc đang ở trạng thái ngây ngốc, cô nghe thấy giọng nói của Tống Kỳ Thâm từ phía sau vang lên.

“Em có bị ngốc không? Chiếc siêu xe màu hồng kia, anh mua tặng cho em, chẳng phải tụi con gái các em luôn yêu thích loại màu sắc này sao?”

“…….”

Nháy mắt đại não của Thiên Chi như bị đứng hình, sau đó hoàn toàn chết máy.

*

Khó có dịp Tống Kỳ Thâm dậy trễ như vậy, lúc anh tỉnh lại, liền cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường lên xem, bây giờ đã gần giữa trưa.

Sau đó anh ngồi dậy muốn đánh thức Thiên Chi, trong lúc nâng tay lên định chạm vào cô, cuối cùng anh lại buông tay xuống.

Nghĩ đến lý luận liên quan đến sinh viên mà Thiên Chi đã từng đề cập trước đó, Tống Kỳ Thâm quyết định đợi đến lúc dùng bữa trưa sẽ gọi cô dậy.

Chỉnh đồng hồ báo thức vào lúc 12 giờ rưỡi cho Thiên Chi xong, lúc này anh mới nhặt quần áo lên, mặc chúng vào rồi đi ra ngoài. Khó có dịp cuối tuần được ở bên cạnh cô như vậy, Tống Kỳ Thâm không khỏi có chút ngây ngốc.

Bên trong phòng ngủ vẫn còn lưu lại hương vị tình ái, ký ức liền quay trở lại.

Thực ra trước kia không ăn mặn cũng vẫn ổn, nhưng một khi cánh cửa ấy được mở ra, Tống Kỳ Thâm cảm thấy sự kiểm soát của mình đã bị rơi xuống vách đá.

Mọi phòng tuyến cũng sụp đổ nhanh như vậy. Trong nhiều trường hợp, một khi cơn khát đã xuất hiện, dường như nó sẽ lập tức dâng lên, làm ý chí của con người dần dần mất đi cũng giống như đoàn quân bị tan rã.

Anh hơi rũ mắt, lướt điện thoại một lúc, sau đó trực tiếp gửi một tấm ảnh vào nhóm chat.

[Q: [hình ảnh.jpg]]

[Lâm Diễm Chi: Có chuyện gì thì mau nói, có cái rắm gì thì mau thả.]

[Chu Duẫn Hành: Cái này là cái quái gì, hồng nhạt?]

[Tiền Lập: Mẹ tôi ơi, cậu có biết xấu hổ không hả?”]

Tống Kỳ Thâm đọc tin nhắn, chậm rãi đánh một câu thế này ——

[Q: Không có gì.]

[Q: Cái này, Chi Chi tặng, quà Giáng Sinh.]

[Lâm Diễm Chi: À.]

[Chu Duẫn Hành: À.]

[Tiền Lập: À.]

[Lâm Diễm Chi: Đúng là đồ âm dương quái khí*, tha thiết đề nghị lôi ra ngoài đánh chết.]

(* Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. Nguồn GG.)

[Chu Duẫn Hành:  Đồng ý, việc này đã làm ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của chúng tôi, nhân tiện tha thiết đề nghị nên xử lý “Chỗ khác.”]

[Tiêu Lập: Đạo lý này tớ cũng hiểu, nhưng điểm mấu chốt chính là, vì sao Chi Chi lại tặng cho cậu màu hồng?]

Tống Kỳ Thâm nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng mà Tiền Lập gửi đến.

Đột nhiên anh lại nhớ đến những lời nói trước đó mà Thiên Chi đã nói với anh, ngữ điệu vô cùng chắc chắn.

Hoá ra việc này có không ít công sức quạt gió thêm củi của trợ lý Hạ.

Màu sắc anh yêu thích gần đây, chẳng phải chỉ có những cô nhóc nhỏ mới yêu thích cái loại màu sắc này sao?

Đôi mắt của Tống Kỳ Thâm khẽ híp lại.

*

Thiên Chi bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Không giống như trước kia chậm chạp thong thả thức dậy, có lẽ do hiện giờ trong lòng cô vẫn còn vướng mắc chuyện kia, cô không còn tâm trạng nào mà ngủ tiếp.

Thiên Chi trực tiếp lộn người như một con cá chép, giơ tay ấn tắt đồng hồ báo thức, lưu loát bước xuống giường.

Câu nói cuối cùng của Tống Kỳ Thâm giống như một bài kinh, cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô, không tài nào vứt bỏ được.

Một sự hiểu lầm thế kỷ cứ như vậy mà ra đời, nói tóm lại vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Hoá ra chiếc siêu xe màu hồng kia….. Vốn là chuẩn bị cho cô.

Việc cô hiểu lầm thì cũng thôi đi, lần này cô còn dựa vào nguyện vọng của mình, khư khư cố chấp chọn cho anh cái cà vạt và cái áo sơ mi màu hồng.

Quan trọng nhất chính là, cô còn không buông tha lên tiếng hỏi anh thích hay không.

Thiên Chi có chút dở khóc dở cười, bỗng dưng không biết nghĩ đến chuyện gì, lại bĩu môi.

Gout thẩm mỹ của Tống Kỳ Thâm, quả thực làm cho người khác phải oán giận.

Trước đó thì mua bảy cái túi xách có màu sắc giống bảy anh em hồ lô, bây giờ lại đến chiếc siêu xe màu hồng phấn cũng không thua kém, một lần nữa tâm hồn của Thiên Chi bị đả kích nghiêm trọng.

Cô có chút lo sợ không biết về sau anh lại đột ngột làm ra việc gì nữa.

Ví dụ như uống nhiều nước ấm*, ví dụ như mua mấy viên kim cương to bằng trứng bồ câu.

(* Uống nhiều nước ấm: từ ngữ mạng bên TQ, vốn là một câu quan tâm, nhưng phái nam dùng nó trong quá nhiều trường hợp làm cho nó bị thay đổi ý nghĩa, khi nghe vào tai các phái nữ chính là lời trêu ghẹo lưu manh. Nguồn Baidu.)

Thiên Chi nghĩ như vậy, vội lắc lắc đầu, mặc kệ như thế nào, cô phải đem hết mọi tội lỗi ném lên người trợ lý Hạ.

Cô vội vàng làm vệ sinh cá nhân, sau đó liền rời khỏi phòng đi xuống lầu.

Cũng may sáng sớm hôm nay sau khi Tống Kỳ Thâm vận động xong hai hiệp liền ban phát thiện tâm, để cô tiếp tục ngủ nướng. Bằng không, nếu để Thiên Chi nổi giận, quả thực rất khó dỗ dành.

Thiên Chi lê đôi dép, “Lạch bạch lạch bạch” từ trên cầu thang xoắn ốc chạy xuống.

Có lẽ vì tiêu hao quá nhiều thể lực, hiện giờ Thiên Chi cảm thấy rất đói, dường như có thể ăn hết cả một con trâu.

Càng đi đến gần xuống tầng trệt, cô đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn.

Hương thơm thực mê người, không hề có quy luật cứ như vậy mà xâm nhập vào nội tâm.

Quả thực hương thơm này không tầm thường, nó đã thành công hấp dẫn Thiên Chi.

Chẳng lẽ….. Tống Kỳ Thâm lại nấu ăn?

Ôm tâm trạng tò mò bước xuống lầu, Thiên Chi đi đến gần bàn ăn đá hoa cương, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tống Kỳ Thâm đang lười biếng dựa lưng trên ghế.

Anh không có ở trong phòng bếp.

Hơn nữa đứng bên cạnh Tống Kỳ Thâm còn có một người đàn ông mặc quần áo đầu bếp.

Có lẽ ông ta mới vừa từ phòng bếp đi ra, trên tay vẫn còn đang bưng một đĩa thức ăn, nóng hôi hổi, mùi thơm xông vào mũi.

Vừa rồi lúc Thiên Chi bước xuống lầu đã tạo ra động tĩnh không nhỏ, Tống Kỳ Thâm chuẩn xác nhìn thoáng qua cô, chậm rãi lên tiếng, “Còn không mau qua đây?”

Thiên Chi dừng bước, trì trệ chớp mắt một cái, sau đó lại nhấc chân lên.

Đón nhận ánh mắt mang theo sự nghi ngờ của cô gái nhỏ, Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt lên tiếng giải thích, “Không phải trước đó em nói muốn ăn bánh nướng lớn sao?”

Vừa dứt lời, anh đẩy đến một cái đĩa với bốn cái bánh lớn, “Ăn đi.”

————//—-//—————

* Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tống: Vợ anh muốn, đều đáp ứng cả . ( Kiêu ngạo, tự mãn.)

Có lẽ Tống khổng tước cũng rất thích xoè đuôi 360 kiểu để đổi lấy sự ca ngợi của các bạn, mau dùng bình luận tiếp sức cho tôi _(:3∠)_

* Editor: Cho dù vợ anh mua màu vàng dạ quang anh cũng mặc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi