CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thiên Chi vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa như vậy mà nhìn anh.

Tống Kỳ Thâm nói cô chỉ có thể mặc nó ở nhà.

Theo như lý giải của anh, cái kiểu váy ngắn này vẫn mặc được ở nhà sao.

Thiên Chi không nói lời nào, nhưng ý thức đã đi trước hành động, lần đầu tiên trong đầu cô xuất hiện một số hình ảnh không ngừng lướt qua.

Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.

Hơn nữa cô còn bị Tống Kỳ Thâm từ trên cao nhìn xuống như vậy.

Hơi thở của Thiên Chi bị tấm chăn bao phủ, hít vào rồi lại thở ra, mang theo một đốm lửa nhỏ len lói vào trong nội tâm.

Một giây, hai giây.

Lại một giây nữa.

Khuôn mặt nhỏ của cô trông như một trái ớt ma Ấn Độ.

(Ớt ma Ấn Độ.)

Hay nói đúng hơn lớp vỏ ớt đỏ được ánh mặt trời gột rửa, càng làm nổi bật màu sắc của nó.

Tống Kỳ Thâm nghĩ cũng hay quá nhỉ.

Bất luận như thế nào, cô đều sẽ không mặc!

Ở nhà cũng vậy.

Thiên Chi gần như không còn đủ kiên trì trong cái cục diện trò chơi này nữa, cô nghiêng người qua một bên, trực tiếp di chuyển về phía mép giường, chỉ như vậy cô mới có thể thoát khỏi cánh tay tựa như gông cùm xiềng xích của Tống Kỳ Thâm mà thôi.

Cô gái nhỏ mải mê cuốn chăn, không thèm nhìn đến anh, cô đem chăn kéo lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đen nhánh, sau khi di chuyển ra xa cô mới ngước mắt nhìn anh.

Đôi chân ngó sen vì động tác vô ý này trực tiếp lộ ra bên ngoài, phần váy ngủ vẫn hỗn loạn như cũ.

Nửa bên được che kín, nửa bên lại lộ ra, dường như lấp ló một màu hồng nhạt.

Ánh mắt Tống Kỳ Thâm hạ xuống, dừng một lúc, giọng nói trầm thêm mấy bậc, “Trách không được.”

“Cái gì mà trách không được?” Thiên Chi nhỏ giọng nói.

Tống Kỳ Thâm ngồi dậy, ánh mắt đặt trên người cô gái nhỏ cũng thu trở về.

Anh không cử động quá nhiều, chẳng qua là đưa tay lên đặt lại cái gối đầu bị Thiên Chi để lộn xộn ở một bên.

“Như vậy xem ra, em quả thực rất thích heo con Bội Kỳ.”

Anh xem như cũng phát hiện ra một chuyện, nếu anh không cho cô xem tiếp những tập phim mới nhất của heo con Bội Kỳ, sự thật rõ ràng chính là cô sẽ không thèm để ý đến anh.

Thậm chí còn không mang theo ý định thương lượng, cứ làm cho mọi người đều nghĩ rằng ai đó đã khi dễ cô, nó giống như cô đang hờn dỗi với chính mình.

Tuy rằng không phản kháng, nhưng Tống Kỳ Thâm vẫn sững sờ suy nghĩ ra một chút ý tứ hàm xúc.

Muốn bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu đáng thương.

Vì vậy từ đó về sau, thỉnh thoảng đến giờ đi ngủ, Thiên Chi muốn xem phim anh cũng không ngăn cản nữa.

Có thể nhìn thấy được heo con Bội Kỳ ở trong lòng cô quan trọng đến mức nào.

Rốt cuộc là tại sao Thiên Chi lại có thể thích nó đến như thế.

Tống Kỳ Thâm đã từng nghĩ đến vấn đề này, anh cũng không tài nào thấu hiểu được đạo lý nằm ở trong đó.

Anh từng hỏi qua trợ lý Hạ, để tìm hiểu xem heo con Bội Kỳ nổi tiếng như thế nào.

Câu trả lời khẳng định của Trợ lý Hạ chính là được hoan nghênh chỉ là một lý do thoái thác, lại còn bổ sung thêm, trẻ con luôn yêu thích thể loại phim hoạt hình dễ thương này, chúng cũng thích cả giai điệu đó

Trẻ con….

Nghĩ đến tính tình của Thiên Chi, dường như cũng không quá khó để lý giải.

Trong bầu không khí im lặng đầy quỷ dị này, căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.

Thiên Chi lặng lẽ chớp mắt một cái, di chuyển tầm mắt xuống phía dưới.

Vừa khéo đón nhận ánh mắt đầy chế nhạo của Tống Kỳ Thâm.

Anh không nhanh không chậm mà bổ sung một câu, còn hất cằm lên, “Màu hồng nhạt.”

Sau khi nghe xong câu nói này, Thiên Chi đột nhiên mới có phản ứng.

Cái quần lót mà cô đang mặc, quả thực chính là cái màu sắc ấy, phía trên còn in hình Bội Kỳ và George.

Đây chính là kiểu dáng mới nhất được bày bán ở đại lộ lớn, nó cũng là một sản phẩm kết hợp giữa S family và heo con Bội Kỳ.

Khi ấy chị nhân viên bán hàng kia còn thêm WeChat của Thiên Chi, đối phương vô cùng ân cần, thỉnh thoảng không có việc gì người nọ sẽ tìm cô nói chuyện phiếm.

Đa số các sản phẩm này đều là phiên bản giới hạn và được sản xuất độc quyền.

Hơn nữa không biết có phải do Thiên Chi tự mình ảo tưởng hay không, nhưng từ sau khi cô lựa chọn cái áo sơmi màu hồng nhạt và cái cà vạt kia, chị nhân viên bán hàng luôn đề cử những món đồ có màu hồng nhạt cho cô.

Lần trước có một cái đầm sequin màu hồng lấp lánh, được chị nhân viên bán hàng chụp hình lại và gửi cho cô xem.

(Đầm sequin.)

Sau đó chị ta còn nói rằng đây là hàng độc quyền cho dù người khác muốn mua cũng không thể mua được, còn không được bày bán ở trong cửa hàng, chị ta bảo sẽ giúp Thiên Chi giữ lại.

Thiên Chi dở khóc dở cười, vốn cô đã muốn lên tiếng giải thích, nhưng chợt phát hiện ra không tài nào mở miệng được.

Nhưng cô chỉ có thể cảm ơn ý tốt của chị nhân viên bán hàng kia.

Đối với những sản phẩm có liên quan đến heo con Bội Kỳ, ngược lại rất phù hợp với sở thích của Thiên Chi, hơn nữa cô cực kì chung thuỷ với kiểu dáng đó.

Chỉ là cô chưa mặc nó được bao lâu. 

Lời nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm đã để lộ ra một chút kỳ lạ.

Sau khi nghe vào trong lỗ tai Thiên Chi.

Còn mơ hồ mang theo một chút cao cao tại thượng.

Sao vậy nhỉ!

Ghê gớm đến thế à!

Heo con Bội Kỳ cũng nổi tiếng lắm đấy, đối với một bộ phim hoạt hình hot như vậy mà nói, từ các sản phẩm quần áo xa xỉ, cho đến cả những món ăn vặt các bạn nhỏ thích ăn, đều có dấu chân của nó. Chỉ cần lên mạng gào thét một tiếng, những món đồ liên quan đến bộ phim ấy cũng có thể chất đầy một toà cao ốc.

Thiên Chi thầm oán giận một câu, sau đó nhẹ nâng chân lên, câu lấy một góc chăn, khó khăn lắm mới che đi được một phần tam giác không cẩn thận bị lộ ra ngoài của mình.

Cô cứ như vậy, dứt khoát vùi đầu vào chăn không lên tiếng, so với việc gout thẩm mỹ bị trêu chọc, thì việc bị người ta nhìn thấy nơi đó, dường như càng xấu hổ hơn.

Loại cảm giác hậu tri hậu giác* xuất hiện một lúc, lỗ tai của Thiên Chi khẽ nhúc nhích, cô không nghe thấy Tống Kỳ Thâm có bất kì động tĩnh nào, theo sau cô bắt đầu nói sang chuyện khác ——

(*Hậu tri hậu giác (后知后觉): Sau khi xem kỹ càng mới phát hiện ra.)

“Vì sao anh không nói lời nào vậy….Anh vẫn nên xuống lầu nấu cơm cho xong đi.”

Từ sau khi lên tiếng hỏi xong, Thiên Chi chỉ trông ngóng anh mau chóng rời khỏi phòng mà thôi.

“Tất nhiên là nấu xong rồi mới lên gọi em đây.” Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, theo sau anh còn bổ sung thêm một câu, “Chẳng lẽ em không phát hiện ra, em bây giờ càng ngày càng dậy trễ à?”

Ngay cả khi anh không gọi cô, cô dường như không hề lo ngại gì, lần sau còn dậy muộn hơn lần trước.

Nếu như không phải lần này cô cảm thấy đói bụng mà thức dậy, Tống Kỳ Thâm hoài nghi cô có thể ngủ thẳng đến buổi chiếu.

Muốn hỏi vì sao cô lại dậy trễ à, thực ra trong đó có nguyên nhân cả đấy, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?

Thiên Chi càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý.

Cô đối với anh đã không còn phòng bị như trước kia, chỉ nhỏ giọng oán trách, “Việc này cũng không thể trách em.”

“Anh không có ý trách em.” Bình thường Tống Kỳ Thâm luôn mang dáng vẻ đứng đắn, giọng nói thì nhàn nhạt, đường nét mảnh khảnh bị tia sáng cắt ngang, đánh lừa thị giác.

Anh đi về phía cuối giường, sau đó tiến đến bên cạnh Thiên Chi, đôi chân dài thẳng tắp đứng ở đó, “Rửa mặt xong nhớ phải xuống lầu ăn cơm, có biết không?”

“Đừng lười biếng nữa, anh ở đây chờ em.” Những lời nói này của Tống Kỳ Thâm đã thành công kéo Thiên Chi quay về hiện thực.

Trên thực tế, cô chơi điện thoại chưa được bao lâu.

“Biết rồi.”

Tại sao lại có người đàn ông lải nhải dong dài như vậy.

Ông và ba của Thiên Chi đều là những người đàn ông lạnh nhạt ít nói, gần như lãnh khốc.

Từ lúc cô trưởng thành cho đến nay, những người đã ở bên cô suốt thời gian vừa qua, trong số những phái nam cô từng gặp, ngay cả một người sắm vai ôn nhu, có thể nói là căn bản không hề tồn tại.

Tống Kỳ Thâm cũng như vậy, cô chỉ xem đó như một chút đạo đức giả treo ở đầu môi.

Tận sâu bên trong nội tâm, Thiên Chi nguyện lòng lắng nghe những lời nói giả tạo này.

*

Từ trước đến nay Thiên Chi rửa mặt luôn rất lâu, nhưng hôm nay Tống Kỳ Thâm đang ở trong phòng đợi mình, cho nên cô không có ý định lề mề nữa, lập tức đẩy nhanh tốc độ.

Thực ra trong lúc đi theo Tống Kỳ Thâm xuống lầu, Thiên Chi vẫn không ngừng tưởng tượng một chút về những món ăn Tống Kỳ Thâm đã nấu.

Nhưng mọi việc thường không như mong đợi, chúng hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của cô.

Tống Kỳ Thâm nhắn tin WeChat hỏi cô như vậy, việc này chỉ làm cô cảm thấy, có lẽ trước đây anh luôn giấu nghề.

Hôm nay anh vui vẻ, cho nên muốn hành động, trổ tài một phen.

Chỉ là ——

Thiên Chi nhìn cái đĩa màu đỏ và đĩa màu xanh trước mắt, hai cái đĩa xếp thành một hàng, nhất thời cái ý tưởng trước đó đều tan thành mây khói.

Một đĩa trứng xào cà chua và rau luộc.

Đây là những món ăn gia đình vô cùng đơn giản và quen thuộc, bề ngoài trông cũng không tệ lắm, màu sắc rõ ràng.

Chẳng qua là chúng đã được nấu một khoảng thời gian khá lâu, vì vậy trên nắp đậy thủy tinh xuất hiện một tầng hơi nước mỏng.

Hai người ăn cũng không bao nhiêu, có lẽ với hai món như vậy là đủ rồi.

“Em có muốn nếm thử không?” Tống Kỳ Thâm kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện với cô.

Thiên Chi cầm chiếc đũa lên, ăn một miếng, sau đó gật đầu, “Mùi vị rất ngon.”

Nhưng suy nghĩ lại, đối với hai món ăn gia đình này, nếu muốn nấu không ngon, quả thực cũng rất khó đấy.

Thiên Chi nổi lên chút hứng thú, trong lúc chuẩn bị gắp hết số rau bỏ vào trong chén của Tống Kỳ Thâm, nhưng anh không cho cô có cơ hội làm điều này.

“Về sau anh sẽ nấu thêm cho em những món em muốn ăn.”

Khuỷu tay của Tống Kỳ Thâm đặt trên mặt bàn đá hoa cương, anh gắp hai đũa thức ăn cho cô.

“Dạ?”

Thiên Chi vừa mới ăn một miếng cơm, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vì sao cô không nhớ ra, việc mình đã yêu cầu Tống Kỳ Thâm nấu những món khác nhỉ.

“Trứng luộc và chân giò.” Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều lên tiếng.

Thiên Chi:……

Anh vẫn còn nhớ thương việc này à!

Bởi khúc nhạc đệm ngắn ngủi ấy, trong lúc ăn cơm Thiên Chi một mực xoay quanh cái đề tài này để trình bày rõ với Tống Kỳ Thâm.

Anh ung dung ngồi ở bên kia, nhàn nhã ăn cơm trả lời câu được câu không, thể hiện dáng vẻ của một đại thiếu gia, cũng không biết lời giải thích của cô có lọt vào tai anh hay không.

Cuối cùng chỉ là sự bất đắc dĩ.

Thiên Chi còn giải thích một phen về cái ký hiệu đó.

Trái lại đây thực sự là cảnh hiếm thấy nhất ở Nam Uyển từ trước đến nay.

Vào một buổi trưa mùa đông nắng đẹp, ánh mặt trời mang theo độ ấm thích hợp.

Ánh sáng vàng nhàn nhạt xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, chiếu lên mặt bàn đá hoa cương, kéo dài một đường, càng làm nổi bật đường cong xinh đẹp trên khuôn mặt của cô gái nhỏ.

Thần thái cô sáng ngời, cô đang trò chuyện với người đàn ông ngồi ở phía đối diện.

Cô gái nhỏ ríu rít không thôi, người nọ chỉ im lặng lắng nghe, còn mang một dáng vẻ lười biếng, nhưng trên thực tế anh vẫn luôn không ngừng gật đầu.

Tình cảnh trong lúc vô hình đã bị chuyển đổi, thực ra đó chính ký ức được tích lũy qua những ngày tháng sống cùng nhau.

Ký ức nối tiếp ký ức, chúng sẽ không bao giờ gạt người, cũng sẽ không bị tháng năm xoá nhoà.

*

Sau khi dùng bữa xong, Thiên Chi xung phong đảm nhận việc rửa chén.

Tống Kỳ Thâm nhướng mày, “Em chắc chứ?”

Nghe thấy giọng điệu của anh gần như mang theo sự hoài nghi, Thiên Chi bĩu môi, “Sao thế, không được à?”

Việc rửa chén cũng không phải là công việc khó khăn gì, cố gắng cẩn thận một chút để không làm chén đĩa bị bể là được.

“Có máy rửa chén mà, em chỉ cần đặt chúng vào đó là ổn rồi.”

Thực ra phần lớn thời gian hai người bọn họ không thường xuyên sống ở Nam Uyển, Tống Kỳ Thâm thường cư trú ở toà cao ốc của Tống Thị, còn Thiên Chi thì vẫn luôn ở trong ký túc xá. Vì vậy vào những ngày thường sẽ có người giúp việc được cử đến đây phụ trách công việc quét dọn.

Nhưng đối với loại công việc rửa chén bát nhỏ nhặt này, trước kia khi hai người cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ thu dọn chén đũa, hoặc khi gọi cơm hộp ở bên ngoài, đều sẽ tự mình dọn dẹp.

Ở một mức độ nhất định nào đó mà nói, nếu Tống Kỳ Thâm tự tay nấu ăn, Thiên Chi phụ giúp một chút, dù sao cô cũng đã từng giúp đầu bếp Trương rửa chén vài lần.

Chỉ là lần này Tống Kỳ Thâm không trả lời, Thiên Chi còn cho rằng anh đang từ chối, có lẽ anh không muốn để cô làm việc đó.

Nếu đã nhận lấy phần hảo tâm này, Thiên Chi quyết định phải ôm lấy công việc ấy.

“Không có gì đâu, anh nấu cơm em rửa chén, chia nhau ra làm thôi, em có thể đem chén đĩa bỏ vào máy rửa chén.” Thiên Chi nói xong lập tức đứng lên, lưu loát cầm lấy chén đũa, đi thẳng vào phòng bếp.

Tống Kỳ Thâm còn muốn nói cái gì đó, nhưng đã bị động tác xua tay của Thiên Chi chặn lại.

Cô cũng không phải dạng trẻ con được nuông chiều từ bé, cho nên cô vẫn có thể làm được những chuyện này.

Thiên Chi không dành quá nhiều thời gian để phân tích sắc mặt của Tống Kỳ Thâm, theo sau cô dùng chân chạm vào ánh cửa thủy tinh, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Trong lúc cô đẩy cánh cửa, nhất thời ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua kệ bếp, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là hoàn toàn đứng hình ngay tại chỗ.

Đập vào mắt cô chính là một mảnh hỗn độn, nói hỗn độn cũng thật không quá.

Nồi chảo để lộn xộn trên kệ bếp, cái xẻng thì bị ném vào bồn nước. Những vết dầu mỡ vẫn loang lổ trên vách tường, ngay cả mặt bếp cũng có, còn có nửa cái vỏ trứng nằm ở trên đó.

Có thể dùng bốn chữ “Gà bay trứng vỡ*” để hình dung, quả thực rất thích hợp với tình cảnh này.

(*Gà bay trứng vỡ = xôi hỏng bỏng không: mất hết tất cả không thu lại được gì.)

Nhưng mà Tống Kỳ Thâm chỉ nấu hai món ăn mà thôi, ai không hiểu rõ tình hình, còn cho rằng đây là hiện trường nấu ra cả một bàn tiệc nữa đấy.

Không đúng, hiện trường nấu cả một bàn tiệc cũng không thể sánh bằng cảnh tượng ngay trước mắt, nếu nói đến gọn gàng ngăn nắp, hoàn toàn không có khả năng.

Thiên Chi không thể nhịn được nữa, cô chợt nhớ đến lời trước đó của Tống Kỳ Thâm.

Trách không được vì sao vừa rồi anh luôn một mực ngăn cản cô.

Tống Kỳ Thâm căn bản không phải là vào đây nấu ăn, mà anh đến đây để làm nổ tung cái phòng bếp này

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi