CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu

Cái gì….Mà không phải em trai nhỏ?

Thiên Chi gần như cho rằng mình đã nghe lầm.

Suy nghĩ đình trệ vài giây, mặc dù cô không muốn nghĩ lệch theo hướng khác, nhưng chân mày của Tống Kỳ Thâm đang nhướng lên còn mang vẻ mặt cười châm biếm rõ ràng như vậy, chính xác là thoại lý hữu thoại*.

(*Thoại lý hữu thoại: câu nói có hàm ý khác. Nguồn GG.)

Thiên Chi đặt cằm trên đầu gấu bông, chớp chớp mắt.

Sau đó cô không hề do dự, cầm lấy heo con Bội Kỳ, hướng thẳng lên người Tống Kỳ Thâm mà ra sức ấn mấy cái.

Tống Kỳ Thâm bị tấn công bất ngờ vào mặt, hơi thở ngắt quãng trong vài giây.

Phần mũi có hơi đau.

Việc này đột ngột xảy ra lại còn rất nhanh không kịp đề phòng.

Tống Kỳ Thâm hoàn toàn không có phòng bị.

Anh hoàn toàn không thể nắm bắt được tính khí thất thường này của Thiên Chi, ngay sau đó con gấu bông  đánh xuống, đánh vào mặt anh, trên cổ anh, thậm chí là trên bụng anh nữa.

Bốn lần đánh liên tiếp.

Sau khi Thiên Chi đánh xong, cô vẫn nhớ kỹ đến việc phải bảo vệ heo con Bội Kỳ của mình, lập tức thu nó về.

Tống Kỳ Thâm híp mắt, vội nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Thiên Chi.

“Em đùa với anh à?”

Giọng điệu thường ngày của Tống Kỳ Thâm khá lạnh nhạt, lại còn rất nghiêm túc.

Thiên Chi quay mặt đi hướng khác không nhìn anh, cũng học theo giọng điệu nhàn nhạt của anh, nghiêm túc nói, “Em không phải đùa với anh, mà em đang đánh anh đó.”

Điều ấy cũng không dọa được cô gái nhỏ.

Tống Kỳ Thâm nắm lấy Thiên Chi, muốn xoay mặt cô lại, kết quả cô ngẩng cao đầu, không chịu nhúc nhích, phần ót cũng như thế.

Ngay cả khi anh đùa nghịch trên đầu tóc cô.

Phản ứng của cô gái nhỏ này thật quá thú vị.

Anh nắm chặt tay cô không chịu buông, theo sao còn nhích người đến gần, dán sát vào lưng cô, gằn từng chữ một, “Nhóc con năng lực chịu đựng cũng tốt nhỉ.”

Thiên Chi cảm thấy bên tai giống như có con muỗi đang bay, tựa như tự lẩm bẩm, cho dù không có chạm vào, nhưng lại cào đến mức làm cho người ta ngứa ngáy.

Cô không khách khí chút nào, lên tiếng hỏi, “……Vì sao mỗi lần nói cái gì anh đều phải đính thêm chữ nhỏ này vào vậy?”

Lúc trước giải thích cái từ DD cũng thế.

Nghĩ đến việc này, Thiên Chi có hơi đỏ mặt, không phải vì xấu hổ, mà vì mỗi lần hai người ở cùng một chỗ, việc mở ra cái loại khoang ấy luôn làm cho mặt người ta nóng lên.

Từ điểm đó, Thiên Chi muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Tống Kỳ Thâm.

Nhưng không như cô mong muốn, Tống Kỳ Thâm mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, dẫn dắt tay cô, anh vừa nói vừa di chuyển tay cô đến chỗ con gấu bông đánh vào anh khi nãy, một đường đi xuống.

Thời điểm đi đến phần bụng, Tống Kỳ Thâm cố tình dừng lại.

“Còn muốn đi xuống nữa không?”

Thiên Chi gần như mở to mắt, lắc đầu như trống bỏi, âm thanh cũng nâng cao lên, “Không cần!”

Cái con người này…… Vì sao lại như vậy?

Nếu như trên mạng có tổ chức bình chọn người nào có da mặt dày nhất.

Thiên Chi cảm thấy Tống Kỳ Thâm chỉ cần đứng yên ở đó, thì anh đã có thể giành lấy hạng nhất rồi.

“Anh thấy vừa rồi lúc em đánh anh, rất vui vẻ thì phải?” Tống Kỳ Thâm nhướng mày.

Vốn dĩ anh đang nửa nằm nửa ngồi, với tư thế ngã người tựa lên tủ đầu giường, trông cực kì lười biếng.

Nhưng vào giờ phút này, trong lúc nắm chặt tay cô, anh không còn vẻ lười biếng ấy nữa, gần như là gắt gao khoá trụ.

Thiên Chi ngước mắt nhìn anh, tay vẫn đang cố giãy giụa, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích này, cánh tay còn lại của cô ôm chặt heo con Bội Kỳ.

Tống Kỳ Thâm không di chuyển xuống nữa.

Hai người cứ dùng hình thức im lặng để nháo loạn.

Như vậy còn chưa đủ, đầu ngón tay thon dài của anh thăm dò đi qua, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy cái đuôi gấu bông, thoáng dùng sức kéo, rồi sau đó trực tiếp ném con gấu bông đi chỗ khác.

Heo con Bội Kỳ bay thành một vòng cung trong không trung, theo sau nó thẳng tắp rơi xuống, nằm yên trên cái thảm mềm mại.

Cái đuôi nhỏ cong cong giống như mầm cây, hướng thẳng lên trên trời.

Thiên Chi trơ mắt nhìn gấu bông của mình bị ném xuống đất như vậy, trong lúc sửng sốt thì động tác giãy giụa chợt dừng lại.

Cô cứ im lặng nhìn anh như thế, một cái chớp mắt cũng không có.

Tống Kỳ Thâm mang theo ý cười tiến sát vào, nhưng anh bị Thiên Chi hung hăng đẩy ra.

Cô không biết từ đâu mình lại có sức lực như vậy, một cánh tay mạnh mẽ tránh thoát, lập tức rút tay về, lăn người đến hướng khác, lấy chăn quấn chặt cơ thể, chỉ lưu lại một bóng lưng phình to.

Một câu cũng không nói.

Tống Kỳ Thâm có hơi kinh ngạc, nhưng anh vẫn tò mò nhích người về phía trước quan sát.

Thiên Chi nhắm chặt đôi mắt, hơi thở không ổn định.

Anh chọc chọc vào cô, cô vẫn không nhúc nhích.

Anh chọc lét cô, cô giận dỗi quay đầu không muốn anh đến gần mình.

Cho dù như thế nào, Tống Kỳ Thâm đã hậu tri hậu giác nhận ra điểm khác thường.

Anh hình như đang đùa với lửa.

Thiên Chi hoàn toàn không còn tiểu đánh tiểu nháo* giống như trước kia nữa, chỉ tinh tế nói rằng em không thèm cãi lý với anh.

(*Tiểu đánh tiểu nháo: ý chỉ những việc lặt vặt, nhỏ bé.)

Cô đã hoàn toàn thể hiện mình đang tức giận.

*

Tập đoàn Lâm thị.

Thiên Chi từ bản phát thảo thiết kế đã được chỉnh sửa rất nhiều lần ngẩng đầu lên, sau đó thở dài một hơi.

Bởi vì cúi đầu quá lâu, hiện giờ trước mắt cô chỉ là một mảnh chói loá.

Lúc trước nhóm nhỏ của bọn cô đã đi theo trưởng phòng chạy đến nhà xưởng một lần, nếu bình tĩnh mà quan sát, thì công nhân trong nhà xưởng không tính là quá nhiều.

Nghe ý tứ của công ty chính là, công nhân làm việc ở bộ phận dây chuyền sản xuất vẫn chưa bắt đầu tuyển dụng với quy mô lớn, chủ yếu là do công tác chuẩn bị vẫn chưa làm đủ các bước, vì vậy bọn họ không dám tiến đầu tư quá lớn cho giai đoạn sau.

Mấy ngày nay Lâm thị đã mời nhà thiết kế cấp cao đến đây, chuẩn bị bắt tay vào hạng mục chế tạo một loại nước hoa mới.

Nhiệm vụ được giao cho nhóm thực tập, chính là ghi lại cách điều chế nước hoa và thiết kế lọ nước hoa.

Dù sao bọn họ chỉ là thực tập sinh, đối với những quyết định dính líu đến các hạng mục lớn, công ty không yên tâm giao cho bọn họ, tất nhiên việc liên quan đến sắp xếp thiết kế cũng không đến phiên bọn họ tham gia.

Nhưng được quan sát và học hỏi, nói tóm lại vẫn là một chuyện tốt.

Thiên Chi cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế đã được chỉnh sửa nhiều lần, cô đưa tay đấm cái lưng nhức mỏi của mình.

Hiện giờ đang trong thời gian nghỉ ngơi ngắn, các tổ viên trong nhóm của cô vì ngồi trong văn phòng quá lâu, cho nên bọn họ đã chạy ra sân thượng bên ngoài phòng làm việc để thư giãn gân cốt.

Từ trước đến nay Thiên Chi đối với việc vận động thể thao không mấy hứng thú, ngay cả khi phải xê dịch đến chỗ khác, cô cũng lười di chuyển.

Đẩy đồ vật ở trên bàn ra chỗ khác, Thiên Chi cầm lấy cái điện thoại tắt nguồn đặt ở bên cạnh lên, khởi động máy sau đó bắt đầu lướt Weibo.

Cô đã đăng bản ghi chép về cảm giác khi đi thực tập và một chút hoạt động nhỏ vào ngày hôm nay lên mạng, lúc này cô mới trăn trở đi dạo hot search.

Đại khái do gần đây quá bận, cô đã cách ly với giới giải trí khá lâu, trước kia cô thích nhất là xem tin tức của các nhóm nhạc nam nổi tiếng, hiện giờ cô không còn mấy hứng thú với điều đó nữa.

Thiên Chi đung đưa chân, chợt đụng phải thứ gì đó.

Cô hơi rũ mắt, thì ra là hai cái túi lớn lúc trước.

Nhìn chăm chú nó trong chốc lát, cô mới kinh ngạc phát hiện, bản thân mình đã lâu rồi không liên lạc với Tống Kỳ Thâm.

Trước đó ở Nam Uyển, sau khi cô phát cáu xong, hai người không nói với nhau lời nào.

Về sau Tống Kỳ Thâm có một hạng mục lớn phải bay sang nước ngoài, chuyến công tác này đến tận một tuần.

Anh có nhắn tin WeChat báo cho cô biết, cho nên cô dứt khoát cuối tuần không quay trở về Nam Uyển, mà theo thường lệ quay về ký túc xá.

Ngay cả ba người bạn cùng phòng đều bất ngờ, hỏi cô có phải do tâm tình không tốt hay không, hoặc nên nói là, cô gặp chuyện gì rồi phải không.

Nghĩ như vậy, Thiên Chi không khỏi đưa tay sờ cái mũi của mình.

Chẳng lẽ thoạt nhìn tâm trạng cô giống như không tốt lắm à?

Cô rõ ràng là rất thoải mái mà.

Sau khi Thiên Chi một lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình, cô lập tức đem cất túi xách.

Nhưng ——

Rõ ràng chính anh đã ném gấu bông của cô trước.

Vì sao cứ đảo ngược lại vậy, hình như anh vẫn không cảm thấy mình đã sai.

Mấy ngày qua Tống Kỳ Thâm không thèm liên lạc với cô, dựa vào cái gì cô phải liên lạc với anh?

Thiên Chi nhìn chằm chằm khung chat, bên cạnh cái tên Tống khổng tước, chính là icon con chim xanh vô cùng tươi đẹp.

Ổn định lại tinh thần.

Thiên Chi không muốn quản nhiều việc như vậy, cô dần hồi phục lại tâm tình.

Trước đó trưởng phòng từng nói đêm nay sẽ dẫn bọn cô trải nghiệm sự đời, ông ta còn muốn để nhóm thực tập nhỏ này đi cùng với mấy vị tiền bối ở bộ phận khác, đến chỗ của tiểu Lâm tổng báo cáo một số thành tích trong nửa tháng vừa qua.

Bọn cô chỉ cần đứng ở bên cạnh là được, không cần phải báo cáo gì cả.

Thực ra Thiên Chi có hơi nghi ngờ, nhưng trưởng phòng đã căn dặn như vậy, chứng tỏ đêm nay không cần phải tăng ca, chỉ đảm nhận nhiệm vụ này là đủ rồi.

Chỉ là lại một lần nữa gặp mặt Lâm Diễm Chi, cô cũng từng nhắc nhở qua với anh ta, ở trong công ty cứ giả vờ như không quen biết, không được để xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Thành viên trong nhóm lần lượt từ sân thượng trở về, Thiên Chi vẫy tay về phía bọn họ, “Các cậu có bận gì không, trưởng phòng bảo tớ dẫn các cậu đi đến văn phòng trên tầng cao nhất, nếu đã xong công việc rồi, chúng ta hãy đi lên đó sớm một chút, để còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt nào.”

“Không bận gì cả, vừa rồi cần cổ của tớ thiếu chút nữa gãy mất rồi, sau khi ra bên ngoài thư giãn gân cốt xong, xem như dễ chịu hơn một chút, chúng ta mau đi lên đó thôi.” Nữ sinh nói xong, chỉnh lại thẻ nhân viên của mình.

Thiên Chi nhìn thấy mọi người không có ý kiến gì, “Được rồi, bây giờ chúng ta xuất phát nhé?”

Suốt cả buổi chiều hôm nay trưởng phòng không mở cuộc họp, vẫn luôn ở trên đó, không đi xuống đây.

Hiện giờ đến phiên cô phải dẫn mọi người đi lên đó tụ họp, năm người nói đi là đi, quả thực cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị.

Thiên Chi không biết liệu lời trưởng phòng nói có được xem là lời khách sáo hay không, nhưng cô cũng là một người tính khí thất thường lắm, nếu không có việc gì cần phải làm, thì cô thực sự sẽ không làm.

Đó chỉ là sự kết hợp giữa những gương mặt cùng tình cảnh quen thuộc mà thôi, khi nào bị chỉ mặt gọi tên, kỳ thực cô vẫn có thể phát huy sở trường ngay tại chỗ.

Thời điểm thang máy lên đến tầng cao nhất, Thiên Chi dẫn theo bốn thành viên khác đi về phía văn phòng.

Cô là người đi đầu, cùng lúc đó có một người đàn ông đi lướt ngang qua cô, thoáng qua tức thì.

Thiên Chi chợt dừng bước, sau đó trong đầu đem hình ảnh của người vừa rồi phát hoạ ra, từng nét từng nét một.

Theo sau cô dường như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lập tức xoay người lại nhìn xem.

Nhưng động tác của người đàn ông thật nhanh, người nọ đã đi đến ngã rẽ, bóng dáng hoàn toàn biến mất sau bức trường.

Có một thành viên phát hiện ra cô có điểm khác thường, lập tức hỏi, “Có sao không nhóm trưởng?”

“Không có gì, có lẽ vừa rồi do ngồi quá lâu, cho nên bị hoa mắt.”

Thiên Chi lập tức bước nhanh hơn.

Nhất định là cô bị hoa mắt rồi.

Nếu không vì sao ở một tập đoàn như Lâm thị lại có thể nhìn thấy trợ lý Hạ??

Phía cuối hành lang, trưởng phòng và một vài nhân viên của bộ phận khác đều đứng ngoài cửa, dang vẻ giống như đang chờ đợi gì đó.

Tầm mắt trưởng phòng lơ đãng nhìn thấy nhóm năm người của Thiên Chi, không khỏi kinh ngạc nói, “Tại sao các em lại lên sớm như vậy?”

Sớm hơn so với thời gian hẹn.

Thiên Chi mỉm cười, “Vâng ạ, đến sớm một chút để đi theo trưởng phòng nhìn thấy sự đời mà.”

Trưởng phòng cũng mỉm cười, nhìn về phía năm người bọn họ, ông ta giống như diều hâu bảo vệ chim con, vẫy vẫy tay, “Nếu đã đến rồi thì hãy đứng ở phía sau tôi này.”

Vài người vội vã đi đến, ngoan ngoãn chờ đợi.

Những tiền bối ở bộ phận khác hẳn là đã đợi khá lâu, còn hỏi khi nào mới được vào trong, trưởng phòng đè thấp giọng nói, vừa khéo mấy người xung quanh vẫn có thể nghe thấy lời nói đó, “Chờ một chút, hình như bên trong có nhân vật lớn, hiện giờ đang bàn bạc việc hợp tác, đợi bọn họ kết thúc, chúng ta hãy vào.”

Vị tiền bối kia cái hiểu cái không, còn Thiên Chi hoàn toàn không để chuyện đó ở trong lòng, chỉ biết đứng chờ.

Việc cô am hiểu nhất, chính là chờ đợi.

Không biết trải qua bao lâu, cuộc hội thoại ở bên trong cũng đã kết thúc.

Theo sau cánh cửa mở ra, trợ lý bước đến, ý bảo bọn họ vào trong.

Thiên Chi đi theo trưởng phòng bước vào trong, bởi vì rũ mắt xuống suy nghĩ, tầm mắt của cô vẫn luôn dừng giữa không trung.

Ngay bộ bàn ghế sô pha bên cạnh bàn làm việc, có hai người đàn ông đang ngồi ở đó.

Thiên Chi theo quán tính ngước mắt lên xem, rồi sau đó, rơi vào trong tầm mắt cô, chính là một đôi chân dài bắt chéo.

Tầm mắt cô hướng lên trên, là phần eo thon rắn chắc.

Còn có vạt áo màu hồng nhạt.

Trái tim cô bỗng nhiên ngưng lại.

Sau đó nhanh chóng nhảy dựng lên.

Người đàn ông kia tựa như có phản ứng, ngước mắt nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.

Là Tống Kỳ Thâm.

Vẫn là một Tống Kỳ Thâm trong chiếc áo sơmi màu hồng nhạt.

————-//——-//————-

* Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc: Cậu mới đúng là người có sức chịu đựng tốt đấy.

Tống Khổng Tước:……. (Yên lặng mà lấy cái ván giặt đồ.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi