CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thực ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Diễm Chi.

Hôm nay vất vả lắm Tống Kỳ Thâm mới đến Lâm thị một chuyến, Lâm Diễm Chi nhân cơ hội này đề nghị, gọi Thiên Chi đi cùng, để anh em tụ họp với nhau một bữa.

Tống Kỳ Thâm không nghĩ ngợi lập tức đồng ý.

Nếu như người ta đã chịu hạ thấp cái đầu cao quý của mình xuống, tất nhiên Lâm Diễm Chi sớm sắp xếp mọi thứ ổn thoả cả rồi.

Ghế lô ở Kim Đỉnh được anh ta bao hàng năm, hiện giờ nó có thể phát huy công dụng.

Tống Kỳ Thâm đã đồng ý như vậy, anh ta còn cho rằng bọn họ sẽ đi cùng nhau.

Dù sao hôm nay Tống Kỳ Thâm không chỉ đến Lâm thị, mà còn một mực ăn vạ suốt ở văn phòng của anh ta không chịu rời đi, tình nghĩa anh em như vậy, thực sự là cảm động lòng người, cho nên anh ta cũng thuận nước đẩy thuyền, biểu hiện một chút quan tâm của mình với đối phương.

Thời gian Lâm Diễm Chi rời khỏi văn phòng không sai lệch với Thiên Chi bao nhiêu, trong lúc anh ta đi xuống hầm gara, vừa khéo nhìn thấy cảnh Thiên Chi bước vào xe.

Anh ta vừa định vẫy tay, hơn nữa khi chuẩn bị đi đến đó, anh ta phát hiện xe của Tống Kỳ Thâm vẫn không nhúc nhích.

Tuy rằng Lâm Diễm Chi chính là vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân*, nhưng dù sao anh ta đã ngâm mình trong phong hoa tuyết nguyệt* ngần ấy năm, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể biết rõ điểm khác thường bắt nguồn từ đâu.

(*Vạn hoa tùng trung hoá, phiến diệp bất triêm thân: đi qua vạn bụi hoa không dính một phiếm lá trên người, dùng để hình dung người đàn ông một lòng dạ đối với chuyện tình cảm hoặc luôn giữa mình trong sạch. Nghĩa rộng chính là tuy rằng bên người có rất nhiều cám dỗ, nhưng lại có thể giữ gìn bản thân, không vì tác động bên ngoài mà bị ảnh hưởng. Trong ngữ cảnh này ý chỉ kẻ lăng nhăng chơi bời không chịu trách nhiệm với ai. Nguồn Baidu.)

(*Phong hoa tuyết nguyệt: dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca cổ điển, bởi thiên nhiên tươi đẹp. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm. Nguồn GG.)

Quá mức yên lặng, chính là điểm không bình thường, nhất định chuyện này có nguyên nhân gì đó.

Tống Kỳ Thâm ngay cả động cơ xe cũng chưa mở, hoàn toàn không có ý định lái xe đi.

Anh ta tò mò đi lên phía trước, muốn nhìn xem hai người họ đang làm mấy cái trò bịp bợm nhỏ nhặt gì.

Lâm Diễm Chi đứng bên cạnh xe một lúc, đã sớm không còn kiên nhẫn nữa.

Mặc kệ đôi vợ chồng mới cưới này ở bên trong xe dạy bảo nhau cũng được, hay nói chuyện phiếm hằng ngày cũng được, đều không có liên quan đến anh ta.

Đã nói muốn tụ tập mà!

Còn không biết xấu hổ bắt anh ta đứng chờ lâu như vậy.

Lâm Diễm Chi vì để tỏ vẻ cool ngầu, cho nên anh ta chỉ mặc một cái áo khoác, gió lạnh đìu hiu, luồng gió từ cửa hầm gara thổi vào, lạnh đến thấu xương.

Anh ta vừa mới nâng tay lên, trong lúc chuẩn bị gõ cửa xe, phát hiện thân xe rung động một cách bất ngờ.

Trên dưới lắc lư, độ cong kinh người, hết sức rõ ràng.

?

Lâm Diễm Chi:…….

Anh ta gần như cho rằng mình đã hoa mắt.

Động tác gõ cửa chợt dừng lại, qua vài giây, thân xe lại tiếp tục rung động vài cái nữa.

Lâm Diễm Chi:???

Cho dù anh ta không muốn suy nghĩ nhiều cũng không được.

Sau khi thuận lý thành chương* suy nghĩ ra những điều không đứng đắn, Lâm Diễm Chi cũng không chừa cho Tống Kỳ Thâm một chút mặt mũi nào.

(*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.)

Người đàn ông như Tống Kỳ Thâm lại có thể cởi mở như vậy, anh ta thực sự rất bất ngờ, nhưng liên hệ với tất cả các biểu hiện lúc trước của Tống Kỳ Thâm khi ở trước mặt bọn họ, dường như chúng không khó hiểu lắm.

Kỳ thực những hành động này của anh không thể tìm ra được điểm nào không hợp lý cả, dù sao bọn họ chính là vợ chồng hợp pháp, muốn làm chút gì đó, hẳn cũng xem như là một tình thú mà thôi.

Nhưng giữa ban ngày ban mặt, trong hầm gara rộng lớn, cô gái nhỏ đã bị Tống Kỳ Thâm dạy hư mất rồi!

Theo góc nhìn cá nhân của Lâm Diễm Chi, anh ta lập tức suy diễn ra các loại hành vi vừa đe doạ vừa uy hiếp của lão sói xám Tống, còn dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ bé thỏ trắng Thiên làm chuyện xấu.

Này cái con mẹ nó! Vậy! Có công bằng không!!

Lâm Diễm Chi vội vàng giơ chân lên, đạp hai cái, chiếc xe gần như bình ổn trở lại.

Rồi sau đó…..

Dường như y dạng hoạ hồ lô*, một trận chấn động dữ dội. 

(*Y dạng hoạ hồ lô: y theo hình dạng mà vẽ trái bẩu, bắt chước theo một kiểu. Nguồn Baidu.)

Sau nửa ngày, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Lộ ra một khuôn mặc cực kì lạnh lùng.

Tống Kỳ Thâm nghiêng mặt qua, chân mày hơi chau lại, giọng điệu nhàn nhạt, “Lâm Diễm Chi, có phải cậu chán sống rồi không?”

Đá bánh xe thì dễ nói rồi, lần này còn đá bánh xe của Tống Kỳ Thâm lại càng dễ nói hơn.

Nhưng đồng thời vừa đá bánh xe của Tống Kỳ Thâm, trong miệng còn tuỳ tiện ăn nói lung tung, Lâm Diễm Chi coi như xong đời rồi.

Hậu quả chính là, anh ta nhận được một tờ truyền phát nhanh do Tống Kỳ Thâm uỷ thác cho trợ lý Hạ đem đến đây, có liên quan đến phí bảo dưỡng xe cao ngất trời.

Đương nhiên, việc ấy hãy để sau này hãy nói.

Lâm Diễm Chi thấy Tống Kỳ Thâm cuối cùng cũng đã chịu lộ mặt, vội vàng tiến lên, giọng điệu mang theo sự chất vấn, “Cậu mới vừa làm cái gì vậy?”

Vừa nói anh ta vừa đưa mắt hướng vào trong xe quan sát một lúc, đúng lúc nhìn thấy Thiên Chi ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, thoáng nghiêng mặt, đoán chừng là đang ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Mặc dù với ánh đèn xe lờ mờ, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy được vành tai ửng đỏ của cô gái nhỏ, ánh mắt trốn tránh, còn có ——

Hơi thở nóng bức từ trong khoang xe ập vào mặt.

Còn mang theo mùi hương thiếu nữ trong veo.

Bằng chứng xác thực! Bằng chứng! Xác thật!

Mặc kệ vừa rồi hai người họ có làm ra chuyện gì hay không, nhưng nói tóm lại sự tình không hề đơn giản.

“Chuyện này liên quan gì đến cậu?”

“Tại sao chuyện này không liên quan đến tôi? Không phải đã bảo muốn đi tụ họp à, dù sao cũng hẹn ở chỗ cũ là Kim Đỉnh, tôi lười lái xe, cậu cho tôi đi nhờ nha.” Lâm Diễm Chi nói xong chuẩn bị giơ tay mở cửa sau.

Nhưng Tống Kỳ Thâm căn bản không nghĩ sẽ cho Lâm Diễm Chi cơ hội này.

Anh lưu loát nâng cửa kính xe lên, sau đó khởi động xe, chiếc xe giống như một mũi tên, “Vèo” xông nhanh ra ngoài.

?

Lâm Diễm Chi bị khói xe phả hết vào mặt đứng ngơ ngác tức giận ở đó.

Chiếc xe chậm rãi lao vào trong màn đêm, bỏ Lâm Diễm Chi ở lại phía sau.

Thiên Chi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bóng dáng Lâm Diễm Chi càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ.

“Thực sự không dẫn anh Diễm Chi theo cùng à?”

Hai tay Tống Kỳ Thâm đặt trên tay lái, mắt nhìn thẳng, “Dẫn cậu ta theo làm gì?”

“Để tiếp tục làm ồn ở trên xe sao?” Dừng một chút, anh lại nói thêm, “Vẫn nên nói, em có muốn tiếp tục đề tài vừa rồi không?”

Đề tài vừa rồi?

Thiên Chi nghiêng đầu mở to mắt liếc nhìn Tống Kỳ Thâm một cái, sau đó không nói giúp Lâm Diễm Chi nữa.

“Vừa khéo đêm nay không bận việc gì, hôm nay Lâm Diệm Chi đề nghị tụ họp một bữa, nói cũng đã lâu rồi không gặp, chúng ta cùng nhau đi nhé?”

Tống Kỳ Thâm nghiêng mặt qua, liếc mắt nhìn cô.

Thiên Chi khẽ gật đầu, “Vâng ạ.”

*

Chờ đến khi chiếc xe chầm chậm dừng lại ở bãi đậu xe rộng rãi, Thiên Chi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cái bảng hiệu đèn Neon trên đỉnh đầu.

Trên bảng hiệu với hàng chữ to lấp lánh, trong bóng đêm lại có vẻ vô cùng lóng lánh.

Đây là nơi cô khá quen thuộc, Kim Đỉnh.

Nhắc đến Kim Đỉnh, cô lập tức nhớ đến cái anh chàng đẹp trai bị bắt phục vụ vào ban đêm ở thành phố Z kia.

Có lẽ do thủ pháp giáo huấn của Tống Kỳ Thâm làm cho cô cực kì khắc sâu, về sau cô không dám vượt khỏi khuôn khổ một bước, đến nửa bước cũng không dám.

Ngay cả trong suy nghĩ càng không phải bàn đến, hạt giống còn chưa kịp nảy mầm từ dưới lòng đất chui lên, nó đã bị đè bẹp xuống đất mất rồi.

Cấu trúc ở Kim Đỉnh bên này, với cái quán bar lúc trước Thiên Chi từng vào không sai biệt bao nhiêu.

Trong lúc đi ngang qua sàn khiêu vũ ở tầng một, Tống Kỳ Thâm ôm lấy cô, cười tươi đến mức giống như tắm mình trong gió xuân, “Còn muốn đi chơi nữa không?”

Thiên Chi nghe xong lời nói này, một cỗ khí giận dỗi sững sờ sinh sôi “Còn dám đi chơi à.”

Cô vội vàng không ngừng lắc đầu.

Tống Kỳ Thâm tựa như khen thưởng, nhéo mặt cô một cái.

Thiên Chi được Tống Kỳ Thâm dẫn lên tầng hai, rồi sau đó đẩy cửa một phòng bao ra.

“Ngày thường anh thường xuyên đến đây lắm hả?” Thiên Chi nhắm mắt theo đuôi mà đi sát, nhìn dáng vẻ Tống Kỳ Thâm đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, lúc này cô mới lên tiếng hỏi anh.

Mang theo sự nghi ngờ, cũng mang theo một chút tư lợi.

Lần đó ở thành phố Z, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Tống Kỳ Thâm từng nói có một người bạn cũ ở bên đó hẹn anh.

Tống Kỳ Thâm trả lời khá nhanh, xem như khai báo một phen, “Trước khi ra nước ngoài anh thường xuyên đến đây, từ lúc trở về nước không đến đây nhiều lắm, nhưng nếu có đến chỉ ngồi một chút thôi.”

Dứt lời, anh tiến đến gần, toàn bộ hơi thở ấm áp đều phả vào bên ót cô.

Tựa như lông vũ, vuốt đến lòng người ngứa ngáy.

“Những thứ khác, anh trai chưa từng chạm qua.”

Lời nói của Tống Kỳ Thâm là sự thật, anh đã từng trải qua một thời thiếu niên khinh cuồng, có lúc chơi điên cuồng đến rạng sáng.

Những điều đó chỉ là tâm tính thiếu niên, nhiệt huyết dâng trào, thời kỳ trưởng thành kiêu ngạo, cùng bạn bè thức trắng đêm, đây cũng là chuyện bình thường.

Nhưng ở trong đó, không bao hàm cả việc uống rượu say và chơi gái.

Đến cuối cùng anh cũng là một vị thiên chi kiều tử được gia đình bồi dưỡng, cộng thêm với tính cách được giáo dưỡng từ nhỏ, Tống Kỳ Thâm đối với phương diện này rất chú ý.

Hơn nữa anh tự cao đã quen, từ nhỏ đến lớn, đều nắm trong tay thứ mình thích, thứ mình muốn, ở nơi này không có thứ gì khiến anh vừa mắt, càng không có khả năng lọt vào mắt anh.

Trên thực tế, Tống Kỳ Thâm bắt đầu ăn mặn là từ chỗ của Thiên Chi.

Nghe xong lời nói này của Tống Kỳ Thâm, Thiên Chi có cái hiểu cái không, nhưng giống như lại nhận được một dấu hiệu nhắc nhở nào đó, có chút hiểu thấu đáo.

Cô vừa định nói điều gì đó, nơi cánh cửa bị đẩy ra xuất hiện một khe hở nhỏ, lộ ra hai khuôn mặt đang hóng hớt.

Là Chu Duẫn Hành và Tiêu Lập.

Thiên Chi đẩy Tống Kỳ Thâm qua một bên, “Chúng ta nên vào thôi….”

Tống Kỳ Thâm đã sớm biết rõ tính khí của cô, giờ phút này anh cũng không trêu chọc cô nữa, chỉ ừ một tiếng.

*

Bởi vì đã lâu không gặp, Thiên Chi bị Chu Duẫn Hành và Tiêu Lập kéo qua một bên, vui vẻ trò chuyện với nhau.

Bầu không khí chợt sôi động hẳn lên, lúc này Chu Duẫn Hành mới phát hiện có điểm không đúng, “Hửm Lâm Diễm Chi đâu? Không phải cậu ta nói sẽ đi cùng hai người đến đây à, vì sao người còn chưa đến.”

Tống Kỳ Thâm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thiên Chi, sau đó ngăn cách cô và hai cái người đàn ông kia ra, lúc này mới chậm rãi lên tiếng, “Không rõ lắm.”

“Cậu không nhìn thấy cậu ta à?”

“Không thấy.”

Nghe thấy Tống Kỳ Thâm trịnh trọng nói dối, Thiên Chi ngước mắt nhìn qua.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, cửa phòng bao lại bị mở ra.

Lâm Diễm Chi đen mặt, mang theo khí lạnh của đêm đông mà bước vào.

Vừa vào cửa cũng không nói lời nào, lập tức ngồi vào vị trí đối diện Tống Kỳ Thâm, nhìn chằm chằm anh, khí thế đầy đe doa.

Nhưng Tống Kỳ Thâm vẫn luôn rũ mắt, nắm chặt tay Thiên Chi, chơi đùa với ngón tay của cô, nửa cái ánh mắt cũng không nhìn qua.

“Đã đến muộn thì thôi đi, cậu còn thể hiện cái sắc mặt này cho ai xem hả?” Tiêu Lập là người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn.

Chu Duẫn Hành hùa theo tuỳ ý phụ hoạ thêm một câu, thậm chí không cho Lâm Diễm Chi có cơ hội lên án, vội lướt qua người Tống Kỳ Thâm, hỏi Thiên Chi, “Chi Chi, có muốn cùng bọn anh chơi đánh bài không.”

Thiên Chi chột dạ liếc mắt nhìn Lâm Diễm Chi, nhưng cuối cùng sự tò mò ở trong lòng lại chiếm thế thượng phong, “Đánh bài gì ạ?”

“Giống như đánh bài poker thông thường thôi, tương tự trò đấu địa chủ ấy, bài hoa sợ em không biết chơi.”

                    (Đấu địa chủ.)

              (Bài hoa Hanafuda.)

Chơi được nha.” Thiên Chi vừa mới lên tiếng, ngón tay bị nắm chặt.

Tống Kỳ Thâm rũ mắt nhìn chằm chằm cô, khẽ mở môi nói, “Không rủ anh chơi à?”

Anh nói ra câu này, âm thanh không lớn không nhỏ, Tiêu Lập ngồi một bên nghe xong chỉ ngẩng đầu nhìn trời, Chu Duẫn Hành thì cúi đầu nhìn đất.

Còn mỗi một mình Lâm Diễm Chi, ngồi chính diện bị ăn cẩu lương một phen.

“Bốn người tính luôn cả anh hả, vậy anh….” Thiên Chi suy nghĩ, “Vậy anh chơi cùng em à?”

Tống Kỳ Thâm chậm rãi cong môi, “Chơi nào.”

Lâm Diễm Chi rầu rĩ không vui, kìm nén sự tức giận.

Anh em thì coi thường, Thiên Chi bé nhỏ dường như sợ anh ta tiết lộ ra chuyện gì vậy, không dám nhìn thẳng vào anh ta, lúc này Lâm Diễm Chi kiên cường chính trực đi đâu mất rồi.

Thời điểm Tiêu Lập gọi anh ta, anh ta còn ngồi ở nơi đó kìm nén sự tức giận.

“Ở đây bốn thiếu một, cậu thực sự không chơi à?”

“Trông cậu không ổn lắm, hay là kêu Oanh Oanh của cậu đến đây hầu cậu nhé?”

Chu Duẫn Hành nhìn Lâm Diễm Chi không thoải mái và nhiệt tình cho lắm, vội lên tiếng đề nghị.

Lúc này Lâm Diễm Chi dường như mới có phản ứng, phất phất tay, “Không cần không cần, hôm nay Chi Chi ở đây, cậu làm cái gì vậy.”

Lâm Diễm Chi xác thực là một người rất ham chơi, nhưng trước kia anh ta đều quen bạn gái thuộc loại đứng đắn, gặp ở nơi đàng hoàng.

Kể từ nhiệm kỳ trước, cũng đã hơn nửa năm, đối với anh ta mà nói, cũng xem như đã sống cô đơn khá lâu rồi.

Ở Kim Đỉnh này, không tránh khỏi gặp dịp thì chơi, nhưng đa phần chỉ đến hầu rượu mà thôi, Lâm Diễm Chi sẽ không động vào người ở đây.

Còn Chu Duẫn Hành, Tiêu Lập và Tống Kỳ Thâm ba người này, từ trước đến nay không bao giờ chọn một mỹ nhân bầu bạn, hôm nay Thiên Chi đến đây, anh ta là một người đặc thù, cho nên anh ta có hơi xấu hổ.

“Ơ, hoa hoa đại thiếu gia đổi tính rồi à.”

“Chết tiệt! Chia bài đi, giữ bài hoài.” Lâm Diễm Chi nghẹn ra được một câu.

Nhưng nói là chơi bài, cuối cùng nó hầu như chỉ xoay quanh một mình Thiên Chi.

Bởi vì có Tống Kỳ Thâm ngồi bên cạnh dạy cô, cứ thắng hết bàn này đến bàn khác.

Một số người trong bọn họ đã dùng thẻ đánh bài có mệnh giá lớn, mọi người thắng thua luân phiên, vẫn có lãi có lỗ.

Vì vậy bọn họ không ngần ngại chi tiền, đây gần như là một trò chơi may rủi.

Nhưng nếu bị thua quá nhiều lần, điều đó thật quá là vô lý.

Từ sau khi Lâm Diễm Chi bị bỏ lại phía sau hít khói xe, anh ta đối với Tống Kỳ Thâm không mấy hài lòng, giờ phút này, cái kia dường như sắp thoát ra khỏi cái lồng bị xiềng xích này.

Mà anh ta, cuối cùng cũng đã có dũng khí hơn một chút!

“Tống Kỳ Thâm! Ông đây nhẫn nhịn cậu lâu lắm rồi! Cậu có thể ở bên cạnh dạy Chi Chi, nhưng mà ván nào cũng thắng, có phải cậu chơi trò gian lận bài bạc đúng không!!”

Thiên Chi nhìn vào việc mình đã thắng rất nhiều thẻ đánh bài, nghe vậy vội liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm đang ngồi bên cạnh mình.

Anh vẫn luôn ngồi ở đó, từ lúc bắt đầu đã một mực hướng dẫn cô.

Tuy rằng toàn bộ quá trình Tống Kỳ Thâm không tham gia vào, nhưng quả thực anh luôn dẫn dắt cô, khiến cô trở thành người giữ nhiều thẻ đánh bài nhất.

“Có vấn đề gì sao?” Tống Kỳ Thâm lười biếng lên tiếng, anh nâng nửa mi mắt lên, trực tiếp ném oán giận trở về, “Thực lực mà thôi.”

“Hơn nữa, cho dù Tiểu Thiên nhà chúng tôi chơi tiểu xảo, cũng không sao cả.”

Nhà chúng tôi…..

Lâm Diễm Chi phối hợp với hai cái người đàn ông khác, đồng thời đều trầm mặc.

*

Trên đường trở về, Thiên Chi không ngừng mỉm cười.

Nhìn Tống Kỳ Thâm thong thả ung dung đối đáp, cảnh tượng ba người kia hoàn toàn bị áp chế, thực sự rất thú vị.

Khi còn nhỏ ở đại viện, mấy người này thường xuyên cãi nhau, nhưng một vài người hình như vĩnh viễn đều không phải là đối thủ của Tống Kỳ Thâm.

Cảnh đêm như nước, Tống Kỳ Thâm chậm rãi lái xe, buổi tối hôm nay hai người không hề uống rượu, cho nên hiện giờ rất tỉnh táo.

Thiên Chi nhìn sườn mặt Tống Kỳ Thâm, bỗng nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi của anh ——

“Nhà chúng tôi.”

Tống Kỳ Thâm dường như rất thích nói như vậy, trước kia cũng thế.

Đúng lúc này, điện thoại tin tin vang lên.

Thiên Chi mở màn hình điện thoại lên xem, là một loạt tin nhắn.

Mới vừa rồi Lâm Diễm Chi đã thêm cô vào nhóm chat, bên trong ngoại trừ bốn người bọn họ ra, còn có cô nữa.

[Chu Duẫn Hành: Chi Chi, em về đến nhà chưa?]

[Tiêu Lập: Đúng rồi, về đến nhà nhớ nhắn một tin báo bình an nha.]

[Lâm Diễm Chi: Nhấn mạnh thêm một chút, bọn anh không quan tâm người đó sống chết ra sao, chỉ quan tâm em thôi.]

Tống Kỳ Thâm vẫn còn đang lái xe, khẳng định không thể trả lời tin nhắn.

Thiên Chi nhìn tin nhắn của Lâm Diễm Chi gửi đến, thì bật cười.

“Có chuyện gì vậy?” Sau khi Tống Kỳ Thâm nghe thấy tiếng cười, liếc mắt nhìn cô một cái.

Thiên Chi lướt lướt màn hình điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng, “Không có gì ạ, ba người bọn họ hỏi chúng ta đã về đến nhà chưa, bây giờ em sẽ trả lời.”

Tống Kỳ Thâm “Ừ” một tiếng, lại bổ sung thêm một câu, “Cũng đừng trò chuyện lâu quá nhé.”

Thiên Chi bấm mở khung chat, chậm rãi đánh chữ ——

[Em và…..

Nhưng không biết có phải do bộ đánh chữ bị lỗi hay không, rõ ràng cô muốn đánh chữ anh Kỳ Thâm, điện thoại thông minh lại cho rằng là ba chữ qsg kia, đánh nó ra thành ——

Anh cầm thú.

Chờ đến khi Thiên Chi có phản ứng, cô đã nhanh tay gửi cái tin nhắn kia đi mất rồi.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Em và anh cầm thú sắp về đến nơi rồi.]

[Lâm Diễm Chi:?]

[Chu Duẫn Hành:??]

[Tiêu Lập:……..]

————-//—-//————-

* Tác giả có lời muốn nói: Mặt của ba người nọ: Giống như phát hiện ra cái chuyện gì cực kì khủng khiếp lắm!

Anh trai: Hoá ra ở trong lòng của vợ anh, lại nghĩ anh như thế à. (Tay đặt ở dây thắt lưng.)

Bảo Bối ngốc: QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi