CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu

Cố Oản Oản sau nửa ngày sửng sốt, vừa rồi bà ấy chỉ lo đứng ở góc tường nghe lén, chưa kịp chào hỏi con dâu của mình một tiếng.

Nghĩ đến việc này, bà ấy nhẹ giọng ho khụ khụ, kéo Thiên Chi qua, đè thấp âm thanh nói, “Mẹ xuống đây đi WC.”

Thiên Chi tỏ vẻ đã hiểu mà gật gật đầu.

“Chi Chi, còn con?”

“Con hả? Con muốn…..xuống đây uống nước.”

Vừa dứt lời, hai người đối mặt nhìn nhau.

Nhưng hiếm khi, trong đôi mắt không hẹn mà lại gặp có một sự ngầm ăn ý như vậy.

Ánh trăng trong màn đêm phản chiếu trên mặt hồ xa xa loé lên ánh sáng đồng loạt xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng khách, ánh sáng lan rộng khắp căn phòng.

Cố Oản Oản và Thiên Chi hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Mới vừa rồi Thiên Chi vì nghe lén mà trái tim nhỏ đập nhanh không ngừng, cho nên sự ngại ngùng khi đụng trúng Cố Oản Oản theo thời gian dần dần dâng lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không nói lời nào.

Tuy rằng cửa phòng đã đóng lại, nhưng không có nghĩa việc lúc trước chưa từng xảy ra.

Vừa rồi cuộc nói chuyện giữa Thiên Diêm và Lục Uyển Đình động tĩnh không tính là quá lớn, cũng không phải là quá nhỏ.

Nếu có người đứng ở cầu thang, hoặc đứng ở lầu một, tuyệt đối sẽ nghe thấy được.

Thiên Chi và Cố Oản Oản im lặng một lúc, đột nhiên trên cầu thang xoắn ốc lại vang lên tiếng bước chân, rất nhẹ.

Chờ đến khi bóng dáng thon dài của Tống Thanh Đình xuất hiện, Cố Oản Oản vội vàng tránh mặt đi, dùng tay che mặt, ý đồ không muốn để người khác phát hiện.

“Bà bị ngốc à, tôi làm sao không nhận ra bà?”

Tống Thanh Đình nói xong lập tức bước đến trước mặt hai người, nhìn Cố Oản Oản đang đứng bên cạnh Thiên Chi, vô ý thức chợt sững sờ.

“Sao Chi Chi cũng ở đây.”

Thiên Chi gãi gãi cái mũi, cùng Cố Oản Oản liếc mắt nhìn nhau một cái.

Cố Oản Oản kéo Tống Thanh Đình qua một bên, nhìn người đang đứng bên cạnh lên tiếng oán giận, “Ông nhỏ tiếng một chút đi có được hay không, đã nửa đêm nửa hôm rồi.”

Nói xong, tầm mắt của bà ấy hướng về phía căn phòng của Lục Uyển Đình nhẹ hất lên.

“Được rồi, chẳng biết bà lén lút làm cái gì nữa, tôi đi tìm bà rất lâu, hoá ra là bà xuống tầng một.”

“Ông thì biết cái gì…..Tôi đây là, tôi xuống lầu đi WC!” Cố Oản Oản trực tiếp che miệng Tống Thanh Đình lại, sau đó xô đẩy ông ấy đi lên cầu thang.

“Đi WC?”

Tống Thanh Đình vẫn còn đang cảm thấy nghi ngờ, vì sao nửa đêm nửa hôm Thiên Chi và Cố Oản Oản lại tụ tập ở tầng một, giống như đã hẹn trước với nhau vậy.

Nghi vấn trước đó của ông ấy còn chưa tiêu tan hết, nhưng ông ấy vẫn quay đầu lại hỏi Thiên Chi, “Chi Chi con không lên lầu à?”

“Con uống nước xong sẽ lên ngay ạ.” Thiên Chi nói xong chỉ tay về hướng phòng khách nối dài với phòng bếp.

“Ừ, vậy con nhớ đi nghỉ ngơi sớm một chút nha.” Tống Thanh Đình dặn dò xong trông dáng vẻ như còn muốn hỏi thêm điều gì đó, ngay lập tức ông ấy bị Cố Oản Oản lôi đi.

Chờ đến khi tiếng bước chân xa dần và cũng biến mất, Thiên Chi mới chậm rãi đi đến chỗ tủ lạnh.

Mỗi lần trước khi đi ngủ, Tống Kỳ Thâm đều theo thường lệ đưa cho cô một ly sữa bò, nhưng sau khi cô bị lôi kéo làm bánh nhân thịt xong rất khát nước, nửa đêm tỉnh dậy đi uống nước, chỉ muốn uống nước lạnh mà thôi.

Chờ đến lúc cô cầm lấy ly nước lạnh trong tay, mới cẩn thận suy nghĩ đến chuyện khi nãy cô cảm thấy có điểm không thích hợp lắm.

Tầng một không có nhà vệ sinh riêng.

Nhà vệ sinh trong mỗi căn phòng đều có.

Vì sao mẹ Tống lại nói muốn xuống lầu đi vệ sinh?

Hay là muốn đi……du hành vũ trụ sao?

Trong một khoảng thời gian ngắn, dưới ánh trăng sờ sờ trước mắt đầu óc của Thiên Chi dần trở nên hỗn loạn.

*

Bởi vì nửa đêm giật mình thức dậy một lần, cho nên về sau cô ngủ rất ngon.

Lại một lần nữa trằn trọc thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.

Thiên Chi dùng tay thăm dò, trên nệm cũng không còn hơi ấm, có lẽ Tống Kỳ Thâm đã thức dậy từ sớm.

Cô nhướng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn thoáng lên vách tường.

Đồng hồ thạch anh màu nâu đỏ di chuyển tích tắc, vừa khéo nó chỉ đến số mười La Mã.

Bây giờ đã là 10 giờ, Thiên Chi tỉnh táo lại, không dám nán lại và chậm chạp thêm nữa, lấy quần áo đã được sắp xếp ngày hôm qua bỏ vào trong tủ áo ra, nhanh chóng thay vào, vội vàng làm vệ sinh cá nhân, sau đó trực tiếp đi xuống lầu.

Ở trong phòng khách rất náo nhiệt, ông nội Tống cũng đã xuống lầu, ngồi trên chiếc xe lăn làm từ gỗ, đang nói chuyện cùng ba Thiên mẹ Thiên.

Nói ngắn gọn, ngoại trừ cô ra, mọi người đều đã có mặt ở đây.

Mọi người nhìn thấy Thiên Chi xuống lầu, dường như bọn họ không mấy kinh ngạc.

“Chi Chi xuống rồi à?” Cố Oản Oản nhìn qua, “Kỳ Thâm nói con rất ham ngủ, ngày hôm qua ngồi máy bay đến đây cũng mệt mỏi lắm rồi, bảo là muốn để con ngủ thêm một lúc nữa.”

Lục Uyển Đình nhìn về phía cô vẫy vẫy tay, “Trong bếp có để lại bữa sáng cho con, đừng nghĩ đến việc thức dậy trễ thì không cần ăn đấy nhé, mau đi ăn sáng đi.”

Thiên Chi ngoan ngoãn gật đầu, sau khi từ trong phòng bếp bước ra, cô trực tiếp liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm.

Ở nơi này chỉ có một người duy nhất không nhìn đến cô, đó chính là Tống Kỳ Thâm.

Thiên Chi nhìn đôi chân dài ưu nhã bắt chéo vào nhau, anh đang lật tờ báo, mắt cũng không buồn nâng lên, mãi đến khi cô bước tới ngồi xuống ngay bên cạnh anh, sau đó cô cảm thấy tức giận, không chút khách khí, còn hơi dùng sức, hung tợn mà nhéo anh một cái.

Lúc này Tống Kỳ Thâm mới nâng mắt lên, nhướng một bên mí mắt nhìn về phía cô, “Làm sao vậy?”

Cái con người này….. Còn không biết xấu hổ mà hỏi cô làm sao vậy!

Mỗi ngày luôn trước sau như một tích cực gọi cô rời giường, nhưng tới thời điểm quan trọng, ngược lại anh cứ mặc kệ cô.

“Vì sao anh không gọi em dậy sớm một chút?”

Ông nội Tống còn thức dậy sớm hơn cả cô nữa, thực sự việc này quá mất mặt rồi.

Tống Kỳ Thâm chậm rãi khép tờ báo lại, giọng điệu vân đạm phong khinh như muốn mạng, “Không phải bình thường em rất thích ngủ nướng à?”

Nói xong, không biết anh nhớ đến điều gì đó, khoé môi hơi cong lên, “Hay là anh tuỳ theo ý em lại làm cho em cảm thấy khó chịu à?”

“…..Hôm nay ở đây có rất nhiều người đó.” Thiên Chi bắt đầu vì chính mình mà giải thích, “Hơn nữa em không có muốn ngủ nướng, bởi vì anh đã không chịu gọi em dậy.”

Dừng một chút, cô gái nhỏ cường điệu nói, “Ông nội còn thức dậy sớm hơn cả em đó.”

Tống Kỳ Thâm bị lý luận này của cô làm cho buồn cười, nhìn cô bỗng nổi cáu trong chốc lát, anh bắt đầu thương lượng, “Đêm hôm qua em chính là người rên rỉ bảo mình mệt mỏi, vậy lời rên rỉ đó là giả à?”

Trong lúc nói lời nói này anh ghé sát vào tai cô, cho nên chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được.

Anh còn cố tình đè thấp giọng, bầu không khí dai dẳng ấy xuất hiện, nhất thời lại làm Thiên Chi nhớ đến cảnh tượng mông lung vào cái đêm hôm qua.

Bỗng nhiên vành tai của Thiên Chi đỏ ửng một mảnh, càng ngày càng đỏ hơn.

Ngay trước khi cô gái nhỏ hoàn toàn xù lông lên, Tống Kỳ Thâm mới chịu lên tiếng giải thích, “Mấy ngày nay không bận rộn gì cả, nếu em cảm thấy mệt mỏi, tất nhiên không cần phải dậy sớm làm gì, đây đều là người nhà của em, bọn họ không ngại, em còn ngại cái gì?”

Tống Kỳ Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, siết chặt lại, “Sau khi dùng bữa trưa xong, anh trai sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”

“Vâng…..”

Thiên Chi để anh tuỳ ý siết chặt tay mình, rồi sau đó nghe thấy ông nội Tống chậm rãi lên tiếng, “Uyển Đình đêm qua con không ngủ ngon à, vì sao trong bộ dạng con lại mệt như vậy?”

Lời nói này vừa mới nói ra, Thiên Chi lén lút di chuyển ánh mắt, muốn xem sắc mặt của mẹ mình.

Đúng lúc này, tầm mắt của cô và mẹ Tống lại chạm vào nhau.

Ánh mắt hai người giao nhau chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó từng người dời đi.

Lục Uyển Đình im lặng một lúc lâu mới trả lời, “Vâng, có một chút ạ, ông cụ Tống ông không cần phải lo lắng đâu, vài ngày kế tiếp, con sẽ quen giấc thôi.”

Tống Kỳ Thâm chỉ coi đây là một cuộc trò chuyện của các trưởng bối, cho nên anh lơ là là điều rất bình thường.

Nhưng anh phát hiện Thiên Chi đang ngồi bên cạnh mình không chỉ vành tai ửng đỏ, ngay cả gương mặt cũng ửng hồng, không biết cô đang nghĩ đến việc gì.

Đoán chừng là tối hôm qua câu hỏi của anh đã chạm vào cái chốt mở nào đó của cô.

Cô gái nhỏ này, quả nhiên da mặt rất mỏng.

*

Kế hoạch chuẩn bị cho hôn lễ và các nghi thức đều rất đơn giản, nhưng vẫn cần thời gian để chuẩn bị.

Buổi chiều hôm đó ba mẹ hai bên bắt đầu bàn bạc một số thương vụ và hợp đồng cổ phần công ty, Tống thị và Thiên Lục sẽ có một loạt chiến lược hợp tác với nhau trong tương lai.

Bỏ tất cả mọi thứ qua một bên, nói về bản chất của cuộc hôn nhân này, thực ra vẫn là một cuộc liên hôn thương nghiệp. Điều khác biệt với những cuộc liên hôn khác chính là, cả hai bên đều hài lòng với nhau, cộng thêm việc bọn họ có giao tình nhiều năm như vậy, cho nên muốn thân thiết với nhau hơn mức bình thường.

Cũng xem như là, muôn vàn điều tốt nhất trong kế hoạch đã được viên mãn.

Ít nhất trong mắt của trưởng bối, hai đứa trẻ này khi sống chung với nhau, cũng khá hoà hợp.

Cố Oản Oản còn muốn lôi kéo Lục Uyển Đình bàn bạc việc tổ chức hôn lễ, bà ấy vung bàn tay lên, lập tức đuổi hai đứa trẻ này ra khỏi cửa.

Tống Kỳ Thâm vốn đã lên kế hoạch từ trước, anh trực tiếp dẫn Thiên Chi đi đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết gần ở cao độ phía Bắc Na Uy.

Ở phía Bắc Na Uy vào mùa này, những đỉnh núi được tuyết trắng phủ kín, trải dài một đường, tạo nên một mảnh rừng lá kim sâu thẳm.

Đi xuống chút nữa còn có một sườn núi hơi dốc, bị bao phủ trong lớp tuyết dày, kể từ đó đường trượt tuyết này được mở ra.

Trong khu trượt tuyết cũng không có quá nhiều người, phòng thay đồ mà hai người sử dụng là phòng VIP, cho nên có thể tránh khỏi việc xấu hổ khi dùng chung phòng với người khác.

Sau khi Thiên Chi thay đồ xong bước ra, đợi một lúc, Tống Kỳ Thâm mới khoan thai đến muộn.

“Trước đây em có từng chơi trượt tuyết chưa?”

“Có ạ.”

Hai năm trước, sau khi cô thi xong kỳ thi đại học chính là kỳ nghỉ hè, Lục Uyển Đình vì muốn khen thưởng cho cô, bà đã dẫn cô sang Australia chơi.

Tại khu nghỉ mát trượt tuyết Falls Creek, Thiên Chi đã chơi đùa điên cuồng trong vài ngày.

(*Falls Creek: Khu nghỉ mát Thác nước Núi là một khu nghỉ mát trượt tuyết trên núi ở vùng Hume ở phía đông bắc Victoria, Australia. Nó nằm trong Công viên Quốc gia Alps thuộc dãy Alps của Victoria, cách Melbourne khoảng 350 km đường bộ, với thị trấn gần nhất là Núi Beauty, cách đó khoảng 30 km. Nguồn GG.)

Chỉ cần mệt mỏi nghỉ ngơi một lúc, dùng tay xoa ra một quả bóng tuyết nhỏ, cô đã hứng thú như muốn mệnh.

Vì thế, lần này Tống Kỳ Thâm bảo muốn dẫn cô đến Na Uy trượt tuyết, đoán chừng Thiên Chi cực kì nhiệt tình.

Tuy rằng cô đã từng chơi qua, nếu bàn về vấn đề kỹ thuật, Thiên Chi chỉ có thể được xem là miễn cưỡng thông qua.

Mặc dù thỉnh thoảng có những cú té ngã phát sinh, nhưng hầu hết thời gian, cô vẫn có thể tự mình tiêu khiển, coi như cũng khá vui vẻ.

Thiên Chi mỉm cười, “Chỉ là em trượt không được tốt lắm.”

“Chơi vui là được rồi, nếu em muốn học, anh có thể dạy cho em.” Tống Kỳ Thâm mặc đồ trượt tuyết, nhưng trông không có vẻ phùng phình, thân thể cao to đứng ở kia, cứng cáp như cây tùng bách, cùng khu rừng lá kim ở phía xa xa hoà lẫn vào nhau, nhìn anh non nớt giống như một sinh viên đại học.

Thiên Chi nhìn thân thể tròn vo của mình, rồi bĩu môi.

Trước đó Tống Kỳ Thâm nói sợ cô bị lạnh, anh đã đưa cho cô quần áo lót giữ ấm.

Hai người cứ đứng đối diện nhau như thế, còn chưa kịp bắt đầu trượt tuyết, đã có người đi đến bên cạnh, lên tiếng chào hỏi bọn họ.

Là một người đàn ông nước ngoài cao ráo, nhìn ra được đây là người dân bản xứ.

Mũi cao, đôi mắt sâu tựa như biển, con ngươi màu xanh nhạt, rất trong trẻo.

“Bạn yêu quý, bọn em cũng đến đây trượt tuyết à?”

Khi người đàn ông đó lên tiếng, Thiên Chi đã rất ngạc nhiên, “Anh biết tiếng Trung sao?”

“Đúng vậy, tôi từng sống ở Trung Quốc một khoảng thời gian.” Người đàn ông trẻ tuổi đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn như hoa của Thiên Chi, nhẹ nhàng mỉm cười, “Em lớn lên thật xinh đẹp.”

Thiên Chi biết người nước ngoài luôn có sở trường thích khen người khác, nghe thế cô chỉ gật đầu, “Cảm ơn.”

Người đàn ông trẻ tuổi dường như cảm nhận được có ánh mắt nào đó đang nhìn đến mình, anh ta quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông thần sắc lãnh đạm.

“Đây là anh trai của em sao?”

Thiên Chi vừa muốn lên tiếng, cô đã bị Tống Kỳ Thâm ôm lấy, kéo về phía sau, “Tôi là ông xã của cô ấy.”

Người đàn ông trẻ tuổi ngơ ngác, theo sau cười nói, “Tôi hiểu rồi, nhưng tôi nghĩ, có thể anh đang hiểu lầm cái gì đó.”

Chờ đến khi người kia rời đi, Tống Kỳ Thâm mới xoay người lại.

Cũng không biết anh lấy từ chỗ nào ra một cái khăn quàng cổ, lập tức choàng nó lên cổ Thiên Chi.

Sau khi quấn vài vòng, bị bọc đến mức chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh không vui của cô.

“Anh…..Anh đây là đang gói bánh chưng hả!” Giọng nói của cô gái nhỏ ồm ồm, xuyên qua cái khăn quàng cổ truyền đến.

“Còn không phải học theo em à.” Tống Kỳ Thâm rũ mắt, theo sau giọng điệu nhàn nhạt, “Đây không phải là sợ em bị cảm lạnh sao.”

—————-//—//————-

* Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc: Không cần thiết phải bọc thành cái bánh chưng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi