CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thực ra trước khi kỳ nghỉ còn chưa đến, ý định lúc ban đầu của Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm chính là đi ra ngoài du lịch.

Vì thế Tống Kỳ Thâm còn cố ý dặn dò trợ lý Hạ sắp xếp lại lịch trình của mình.

Nhưng sau khi mọi thứ đã được lên kế hoạch ổn thoả, gần đến thời điểm xuất phát, dường như nó càng trở nên khó thực hiện.

Lúc trước Thiên Chi không ngờ đến, giai đoạn đầu khi gầy dựng sự nghiệp lại bận rộn như vậy, trong văn phòng thiết kế bất luận là công việc gì, từ việc nhỏ đến việc lớn đều cần phải chuẩn bị thật chu đáo, tuy rằng cô đã chiêu mộ thêm thành viên, nhưng suy cho cùng cô vẫn không tài nào yên tâm được, cô muốn mọi việc phải thật hoàn hảo.

Ít nhất, vì để đảm bảo cho việc xoay đầu vốn vào thời kỳ đầu, cho đến tận bây giờ bốn loại nước hoa vẫn chưa thể đưa vào sản xuất hàng loạt mà chỉ có thể làm một ít mẫu thử mà thôi, vì vậy trong quá trình điều chế nước hoa, cô luôn phải tự mình ra trận.

Đợi đến lúc Thiên Chi chính thức xong công việc, thì mùa hạ cũng sắp trôi qua, ngày nghỉ cuối cùng cũng đã kết thúc.

Sau khi trải qua một ngày nghỉ có chút nhàn rỗi, Thiên Chi phải tiếp tục tập trung tinh thần vào những kế hoạch tiếp theo.

Trong nửa năm cuối học tại Kinh Đại, Thiên Chi hoàn toàn không có lớp, trường học dành đầy đủ thời gian và không gian cho những sinh viên sắp tốt nghiệp.

Hơn nữa đối với những việc như làm đồ án cùng luận văn tốt nghiệp sẽ phải đợi đến mùa đông.

Dù sao vẫn còn có một ngã rẽ nữa ở trong cuộc đời mỗi chúng ta, mặc dù mỗi người luôn có những lựa chọn khác nhau nhưng chúng ta đều phải bận rộn lo lắng cho tương lại của chính mình, Thiên Chi thuộc dạng người thích tự gầy dựng sự nghiệp, mà thời điểm cô chiêu mộ thành viên cho văn phòng thiết kế của mình, cô cũng đã ném một số cành ô liu cho mấy vị bạn học cùng chuyên ngành với mình.

Những người lúc trước từng đi đến Lâm thị thực tập chung với cô, bọn họ đều hiểu rõ việc tạo ra một thương hiệu riêng không mấy dễ dàng, cũng không có ý định làm điều đó một mình, cho nên bọn họ không hề do dự lập tức đồng ý, tất cả đều gia nhập vào đoàn đội của Thiên Chi.

Bất luận nói như thế nào, từ việc lần trước Tống Kỳ Thâm chạy đến Kinh Đại, còn lộ diện trước mặt mọi người, nếu dựa theo tài nguyên mà nói, thì Thiên Chi có thể xem như là một chỗ dựa vững chắc của bọn họ. Hơn nữa hào quang và năng lực của Thiên Chi đều đã rõ như ban ngày, vì vậy bọn họ rất xem trọng sự phát triển của Paper Crane.

Trong khoảng thời gian này Lục Uyển Đình luôn đi du lịch khắp mọi nơi, đi tham quan đây đó một chút, hơn nữa còn có Cố Oản Oản đi cùng với bà, Tống Thanh Đình đã bị bỏ qua một bên.

Vốn dĩ ý định ban đầu của bà chính là dành nhiều thời gian cho Thiên Chi, nhưng lại bị cô một mực khước từ.

Thiên Chi cảm thấy hiện giờ bản thân mình rất bận rộn, cô không có nhiều thời gian ở bên cạnh Lục Uyển Đình, dù sao cô cũng đã trưởng thành rồi, vì vậy cô lập tức bảo với Lục Uyển Đình không cần phải lo lắng cho mình nữa, có thể làm một số việc mà mình yêu thích, hay là đi ra ngoài dạo chơi giải sầu cũng tốt mà.

Lục Uyển Đình đồng ý, nhìn thấy Thiên Chi bận rộn, mặc dù đau lòng, nhưng đa phần chính là sự vui mừng.

Lục Uyển Đình đã đi theo Thiên Diêm nhiều năm như vậy, sự phát triển của tập đoàn Thiên Lục ở nước ngoài trên cơ bản cũng có công lao của bà. Vì vậy bà còn cố ý trở về chỉ đạo Thiên Chi một phen, bất luận ra sao việc gầy dựng sự nghiệp không hề đơn giản chút nào, đặt nền móng ở giai đoạn đầu rất quan trọng, nhưng hơn phần lớn thời gian ở giai đoạn sau phải dựa vào thực lực.

Mặc dù tập đoàn Thiên Lục đã trải qua nhiều thế hệ thừa, nhưng nó vẫn có thể tiếp tục phát triển mà không cần đến quyết định của mọi thế hệ lãnh đạo.

Thiên Chi có thể tìm được nhân mạch, đây cũng là một chuyện tốt, nhưng vào giải đoạn đầu tiên, cô vẫn phải khổ cực một phen.

Vạn sự khởi đầu nan, trong giai đoạn đầu của Paper Crane có phản ứng tích cực như vậy, thực ra là bởi vì chiếm được thiên thời địa lợi nhân hoà.

Trong chuyện này nói đến công lao, có lẽ công lao lớn nhất chính là tên thương hiệu mới lại, cùng với mùi hương tinh tế.

Trong tiềm thức Thiên Chi luôn biết rõ, không nói đến việc có thể đi theo Lục Uyển Đình học hỏi kinh nghiệm, người hiện giờ mà cô có thể thỉnh giáo nhiều nhất, thực ra chính là Tống Kỳ Thâm.

Anh ra nước ngoài nhiều năm như vậy, còn tốt nghiệp tại trường Ivy League, ngay cả trung tâm tài chính lớn nhất thế giới như phố Wall, cũng có bóng dáng của vị Hoa Kiều trẻ tuổi này. Cho nên việc xin lời khuyên từ anh, là điều đương nhiên.

Tất nhiên, cái việc thỉnh giáo đầy nghệ thuật này, rất đáng được nghiên cứu thảo luận đó 

Thiên Chi không biết ông xã nhà người ta như thế nào, hoặc là cách thức sống chung của nhà người ta ra sao.

Nhưng đối với việc thỉnh giáo này, khi đến phiên đặt trên Tống Khống Tước, dường như vô cùng lẽ thẳng khí hùng!

Anh trực tiếp dùng việc làm bánh nhân thịt đó như một món hời, thỉnh giáo một lần, lập tức làm bánh nhân thịt một lần.

Dựa theo như lời Tống khổng tước nói, anh rất hay giảng đạo lý, còn rất có quy tắc!

Kiên quyết không thể ít hơn! Chỉ có thể nhiều hơn mà thôi!

Thực sự việc giảng đạo lý và quy tắc này rất quái gở.

Một khi bản tính cướp đoạt của thương nhân phơi bày ra, một chú thỏ trắng chưa từng trải sự đời như Thiên Chi làm sao có thể chống lại được.

Hôm nay sau khi dùng bữa trưa xong, đầu bếp Trương đã bị đuổi đi, lúc này mới là giữa trưa.

Lão xói xám Tống mượn lý do buồn ngủ muốn đi ngủ trưa, anh đã dụ dỗ cô làm bánh nhân thịt trên bậc thang ở cầu thang xoắn ốc một lần.

Bé thỏ trắng Thiên Chi nhìn những thứ xuất hiện trước mắt mình, khung cửa sổ sát đất rộng lớn nối liền tầng một và tầng hai, cô chỉ cảm thấy những tia sáng tựa như đang lắc lư, sau đó nó dần bay xa.

Mặc dù ở Nam Uyển chỉ có hai người bọn họ, nhưng khung cửa sổ bóng loáng không có bất cứ thứ gì che chắn, Tống Kỳ Thâm còn cố tình không hạ rèm cửa xuống, từ góc độ này mà nói, Thiên Chi hoàn toàn không thể tiếp nhận được việc ấy.

Từ lúc đó trở về sau, cả một ngày Thiên Chi không thèm quan tâm đến đối phương.

Tính khí nóng nảy của cô đang dần nổi lên, tuy rằng là người ưa thích muộn tao*, nhưng nó cũng đủ làm cho người ta nghẹt thở.

(*Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa. Nguồn GG.)

“Được rồi, em giận cái gì?”

“Em không có giận.” Thiên Chi ôm gối, toàn tâm toàn ý nhìn heo con Bội Kỳ trên màn hình.

“Bảo không giận mà miệng lại vểnh lên cao như vậy hả?”

Thiên Chi im lặng một lúc, trong tiềm thức nghĩ đến việc đó.

Cô không có thói quen vểnh môi.

Chẳng lẽ là ——

Có thật sao?

Nhìn Thiên Chi như vậy, Tống Kỳ Thâm giống như nhìn thấy chuyện gì buồn cưới lắm, khẽ cười một tiếng, “Lừa em thôi.”

Anh chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, để xem cô phản ứng như thế nào.

“……..”

Cô càng không muốn để ý đến anh!

Tống Kỳ Thâm theo sát cô gái nhỏ, còn ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô xê dịch một thước, anh cũng xê dịch một thước.

Cho đến khi không cò chỗ để di chuyển, Thiên Chi nhìn sang, “Làm gì vậy.”

“Nhìn không thấy sao? Đang dỗ dành em đó.”

“Em không cần anh dỗ dành.”

Tống Kỳ Thâm tiến đến gần, nhỏ giọng thì thầm, “Được rồi, anh cam đoan, lần sau anh sẽ không làm ở chỗ đó nữa.”

Dừng một chút, anh dường như cảm thấy thiếu thiếu cái gì, lập tức bổ sung, “Nhưng sẽ làm ở chỗ khác.”

Thiên Chi liếc mắt nhìn anh, chuyện gì đang xảy ra! Làm sao lại có một người không đứng đắn như vậy!

“Em cũng đừng vội nhéo anh, nếu muốn nói đến chút uất ức đó, như vậy chỉ sợ là ——” Tống Kỳ Thâm cố tình kéo dài âm cuối, đôi mắt đào hoa rũ xuống, giọng điệu khẳng định, “Anh cũng có đó.”

Người này còn uất ức nữa sao?

Vừa dứt lời, không đợi cho Thiên Chi kịp phản ứng, Tống Kỳ Thâm đã dẫn đầu nắm lấy tay Thiên Chi, di chuyển đến hướng vạt áo của mình, một cách mạnh mẽ như thể muốn vén vạt áo lên của mình lên.

“—— Ơ ơ ơ??!”

Thiên Chi cảm thấy bàn tay mình như sắp bỏng đến nơi, cô vội vàng bắt đầu giãy giụa.

Tuy trong nội tâm thể hiện sự chống cự, nhưng động tác của cô lại khác biệt rất lớn, nó hoàn toàn trái ngược, chính là sự tự nguyện, không thể đoán trước, cứ nửa muốn nửa không như vậy.

Còn ở chỗ đó sờ soạng một chút 

Thiên Chi thề, cô thực sự không có ý định đó.

Chỉ là bàn tay không nghe theo sự sai khiến mà thôi, bàn tay đã muốn ngấp nghé, cô cũng không có biện pháp nào để ngăn lại được.

Thiên Chi ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, đôi mắt đào hoa của người đàn ông ấy lấp lánh, anh nhướng một bên chân mày đầy tinh nghịch.

Sau nửa ngày, anh mới chậm rãi lên tiếng, không nhanh không chậm nói, “Anh vốn muốn cho em xem một chút, nhưng Bảo Bối ngốc nhà chúng ta hình như không hài lòng lắm.”

Không khí ngưng trệ, chỉ có tiếng nhạc nền của heo con Bội Kỳ đột ngột vang lên.

Giờ phút này, Thiên Chi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn đem mặt mình vùi vào trong gối.

Hết lần này đến lần khác Tống Kỳ Thâm nhất quyết không chịu buông tha cho cô.

“Nhìn em cũng không giống như cố ý nhỉ?”

Thiên Chi gật gật đầu.

“Hoàn toàn không có ý tứ kia à?”

Thiên Chi lại gật gật đầu.

“Có phải còn đang rất tiếc nuối đúng không?”

Thiên Chi nghe xong, không hề suy nghĩ, làm theo quán tính, gật đầu lia lịa.

“Được, nếu em vẫn còn tiếc nuối, vậy anh sẽ cho em thoả mãn.”

Tống Kỳ Thâm nói xong, đầu ngón tay như ngọc tiến đến, đưa tay nắm lấy phần cằm nhỏ nhắn của cô, trực tiếp hôn xuống.

Nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình bị hôn đến mức vẻ mặt ngơ ngác, Tống Kỳ Thâm vốn đang cười khẽ, theo sau giọng nói phát ra từ trong cổ họng, trầm thấp đến đáng sợ.

Rồi sau đó anh hôn thật sâu xem như trừng phạt.

Thiên Chi cảm thấy đầu óc mơ màng, bị tấn công từ hai phía như vậy, cô cảm thấy mình không thể thở nổi.

Trong lúc hai người gắn bó với nhau, cô gái nhỏ thì thầm cầu xin sự tha thứ, “Ông xã ơi.”

“Ừ, ông xã ở đây.”

*

Sau khi một lần nữa phản ứng lại, Thiên Chi thực sự có chút không muốn bỏ qua cho anh.

Tống Kỳ Thâm chính là mỗi lần đều muốn bắt nạt cô.

Người đàn ông này rất gian xảo, quả thực điều này đã khắc sâu vào trong xương tủy của anh.

Tống Kỳ Thâm luôn tỏ vẻ khoan thai tự đắc, cho đến lúc ăn tối, ngay cả sợi tóc cũng thể hiện sự mãn nguyện.

Vô cùng hăng hái.

Sau khi ăn tối xong, lúc này Tống Kỳ Thâm không trêu chọc cô nữa.

“Bây giờ anh dẫn em lên tầng ba dạo chơi nha?”

Nghe anh đề nghị như vậy, Thiên Chi nghi ngờ nhìn qua, trong giọng nói còn mang theo sự không chắc chắn, “Đi lên đó làm gì.”

Nếu Tống Kỳ Thâm lôi kéo cô lên đó để chạy bộ, cô tình nguyện hoá thành một cây đinh ghim đóng chặt ở đây, còn hơn là đi lên đó.

Mặc dù không biết kế hoạch cụ thể của anh là gì, nhưng trên tầng ba của Nam Uyển có phòng tập gym, từ trước đến nay Thiên Chi luôn là người có tính tình chậm chạp, cô chỉ thích nằm co quắp ở một chỗ, vì vậy sau khi cô được trợ lý Hạ dẫn đi quan sát khắp nơi trong căn nhà này, cho đến bây giờ cô chưa từng đặt chân đến đó.

Tống Kỳ Thâm chỉ nói, “Đi cùng anh đến đó rồi sẽ biết.”

Tiếp theo, anh dường như đã nhận ra suy nghĩ của cô, vội lên tiếng đảm bảo, “Yên tâm, không phải là vận động như em nghĩ đâu.”

“…….”

Cô có thể nghĩ đến cái vận động gì hả!

Chỉ là một câu bình thường, mà nó đã bị anh nói đến bách chuyển thiên hồi*.

(*Bách chuyển thiên hồi: Tâm tư rối bời, thay đổi liên tục. Nguồn GG.)

Cuối cùng Thiên Chi vẫn đi cùng Tống Kỳ Thâm lên tầng ba.

Khi đi lên cầu thang xoắn ốc, tầm mắt cũng dần dần được mở rộng.

So với trước đây, tầng ba đã thay đổi rất nhiều.

Đẩy cánh cửa màu xám tro ra, xuất hiện trong tầm mắt, chính là một căn phòng rộng lớn, rất trống trải.

Bên trong có rất nhiều kệ gỗ sơn màu trắng, chúng được sắp xếp ngay ngắn chồng lên nhau, ban đêm khi bật đèn lên, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, càng làm cho màu sơn trắng trở nên nổi bật hơn, chính là một tia sáng lấp lánh.

“Đây là?”

Tống Kỳ Thâm tựa lưng vào cửa, “Lúc trước em bận rộn chạy đến văn phòng, anh đã tranh thủ trang trí lại căn phòng này.”

Khi Thiên Chi bắt đầu điều chế nước hoa của riêng mình, cô đã làm một bảng nghiên cứu thị trường, còn mua không ít nước hoa.

Trước khi bước vào lĩnh vực kinh doanh này, Thiên Chi vốn đã có thói quen sưu tập nước hoa, đợi đến lúc chính thức trở thành nhà điều chế hành điều chế hương, cô còn mua nhiều hơn nữa.

Hiện giờ cô đã đem chúng đặt ở văn phòng.

“Căn phòng này để cho em trưng bày nước hoa, tầm 300 lọ, có lẽ là đủ rồi nhỉ.” Thấy Thiên Chi lại lâm vào trạng thái trầm tư, Tống Kỳ Thâm chậm rãi bổ sung.

Thiên Chi quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời.

Cứ như vậy mà nhìn anh.

Tống Kỳ Thâm nghênh đón ánh mắt của cô, khoé môi hơi cong lên.

Thiên Chi nhẹ giọng nói, “Anh lại muốn em khen ngợi anh, đúng không?”

Tống Kỳ Thâm xoa đầu cô gái nhỏ, cúi thấp người qua đó, mắt đối mắt với cô, “Đương nhiên là không đúng.”

“Đây là chuyện bình thường, nghĩ đến thì làm thôi, em có khen ngợi hay không, anh vẫn sẽ làm.”

Giọng điệu nhàn nhạt, phối hợp với những lời anh vừa thốt ra.

Thiên Chi không có tiền đồ, lại một lần nữa, bị tên cẩu nam nhân này làm cho rung động.

Cô gái nhỏ tiến lên, vừa ôm lấy anh, còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy Tống Kỳ Thâm nói, “Khoan hãy cảm động đã, trên lầu còn nữa.”

Cho đến khi lên tầng bốn, gần như là tầng cao nhất rồi.

Toàn bộ mái nhà trên đỉnh đầu, đều làm từ thuỷ tinh trong suốt.

“Khi thời tiết tốt, ánh nắng sẽ chiếu vào đây.” Tống Kỳ Thâm chỉ lên đó.

Nam Uyển được bao quanh bởi núi và biển, lại nằm gần lưng chừng núi, có rất nhiều ánh sáng mặt trời.

“Đây là nhà kính trồng hoa được làm cho em, về sau em muốn trồng loại hoa nào, thì có thể trồng ở đây.” Tống Kỳ Thâm nói xong, “Ngày thường em có thể trồng loại hoa nào mà em thích.”

Thực ra hoa viên ở dưới lầu, cũng đã bị Thiên Chi trồng không ít các loại hoa.

Khoảng thời gian trước cô rất thích chạy xuống dưới lầu, tưới nước cho hoa, trước sau như một bận rộn đến chết đi được.

Không ngờ đến, Tống Kỳ Thâm đã âm thầm cân nhắc đến việc này.

Thiên Chi nghiêng người, dùng sức đẩy hai tay đang khoanh lại của anh ra, trực tiếp mạnh mẽ lao thẳng vào trong lòng anh.

Không cho anh được phép từ chối.

“Nếu như anh cứ thế này, có lẽ em phải tạo ra một cái Tống thị khác, mới có thể trả hết nợ cho anh.” Cô gái nhỏ cảm động đến nói không nên lời.

“E rằng là không được.” Tống Kỳ Thâm để cô tuỳ ý ôm mình, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Hở?”

“Chỉ cần có em, thì đã đủ để trả sạch hết nợ nần rồi.”

————-//—-//———-

* Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ

Tiểu Bảo Ngốc: Anh ơi, lần trước em đã hỏi rồi! Bố bảo rằng bố đang cùng mẹ chơi trò chơi trên cầu thang xoắn ốc, là sao vậy ạ?

Tiểu khổng tước: Đừng hỏi anh (Cao lãnh.)

Tiểu Bảo Ngốc: Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ và ba đang chơi trò gì vậy.

Chi Chi: Chơi trượt cầu trượt.

Mặc dù đã muộn nhưng vẫn có Phiên ngoại!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi