CÔ ẤY NGỌT NHƯ KẸO

Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Tới khi tiết tự học sắp kết thúc, Từ Thiên Hạo mới trở lại.

"Trì ca, cậu nói xem rốt cuộc là ai? Ai mà lại thiếu đạo đức như vậy, nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi tìm A Quang mật báo nói hôm nay tớ không nghe giảng mà lại trộm tới nhà vệ sinh hút thuốc?!"

Cậu ta vừa giận vừa khó hiểu, tức đến mức đập bàn. Cố Trì lại vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không biết."

"Quá hố rồi!" Từ Thiên Hạo vẫn còn đang tức giận bất bình, một bộ biểu tình lão tử mẹ nó đang vô cùng tức giận, "Nếu để tớ bắt được cái tên thiếu đạo đức dám đi mật báo kia thì tớ nhất định sẽ hung hăng đấm cho hắn mấy cái, đấm tới cha mẹ nó cũng không nhận ra luôn."

"Trì ca, cậu có biết A Quang lải nhải nhiều như nào không? So với Đường Tăng niệm kinh còn nhiều hơn kìa, nửa tiếng thôi mà tớ cảm nhận như đã qua mấy năm rồi!"

Cố Trì làm như không có việc gì, tiếp tục làm đề Toán học, từ đầu tới đuôi vẫn duy trì trạng thái vào tai này ra tai kia.

Lải nhải đủ rồi, Từ Thiên Hạo rốt cuộc cũng nhớ tới chính sự, lại cười như hoa hướng dương, đi tới trước bàn của Thời Tích: "Ủy viên, chúng ta thương lượng chút về chuyện lập nhóm đi."

Thời Tích áy náy nhìn cậu: "Xin lỗi cậu, tớ không thể cùng nhóm với cậu được."

Từ Thiên Hạo: "???"

Từ Thiên Hạo: "!!!!!!"

Cậu chỉ đi văn phòng có một chuyến thôi, sao cái gì cũng thay đổi hết vậy TAT.

Thời Tích dựa theo lời Cố Trì dặn lúc nãy: "Chỗ ngồi của chúng ta quá xa, bình thường hỏi bài sẽ không tiện, đại diện môn Anh ngồi cạnh cậu cũng rất giỏi, hai người cùng một nhóm sẽ tốt hơn. Hơn nữa, tớ đã tìm được một cộng sự thích hợp hơn mất rồi."

Từ Thiên Hạo nghe được câu cuối xong thì vô cùng không vui, tên nào dám hớt tay trên của cậu?!!

"Ai?" Cậu hỏi, tay áo xắn lên, rất có ý tứ muốn làm một trận cho ra trò với đối phương: "Cộng sự mới của cậu là ai?"

Thời Tích duỗi tay, chỉ chỉ nam sinh bên cạnh.

Cố Trì ngẩng đầu lên, tầm mắt từ sách bài tập chuyển tới trên mặt cậu ta, thanh âm lành lạnh: "Tôi, có ý kiến?"

Từ Thiên Hạo: "..."

Không dám... không dám có ý kiến.

Con gà vừa mới hùng hổ chiến đấu một giây sau liền biến thành con gà con cúp đuôi chạy đi.

Nếu đã lập nhóm cùng nhau học rồi thì dù thế nào cũng nên có một thái độ thật nghiêm túc.

Thời Tích nghĩ như vậy, quay đầu nói với Cố Trì: "Sau này môn Tiếng Anh có gì không hiểu, cậu cứ hỏi tớ nhé."

Cố Trì lại nhíu mi, dường như là có chút buồn rầu: "Nhỡ lúc về nhà rồi tôi mới có bài muốn hỏi cậu thì phải làm sao?"

Lời này nếu mà để giáo viên Tiếng Anh hồi năm nhất của anh nghe được thì hẳn là sẽ bay lên trời đi.

Lại còn về nhà mới có bài không hiểu thì làm sao bây giờ? Bài tập cả năm nhất của cậu hoàn thành được mấy bài? Bốn bỏ năm lên thì có được mười lần chưa?

Nhưng cô gái nhỏ cũng không biết tình huống thực tế.

Cô thật sự cho là anh bởi vì không biết làm bài tập mà buồn bã, cho nên vô cùng tự nhiên nói tiếp: "Vậy cậu có thể gọi điện thoại cho tớ, trước mười hai giờ thì tớ vẫn chưa đi ngủ đâu."

"Được." Anh cong môi đáp ứng.

***

Mới khai giảng cho nên vẫn chưa có tiết tự học tối, lúc về tới nhà thì đồng hồ đã điểm sáu giờ đúng.

Cửa hàng bên cạnh có bán thức ăn, anh mua một hộp cơm thịt bò rồi xách nó đi về nhà.

Về đến nhà, ăn chưa được mấy miếng thì chuông cửa vang lên, anh liền đứng lên đi qua mở cửa.

Triệu Văn Lượng đứng ở ngoài, trong tay bưng một cái rổ: "Trì ca, mẹ em hôm nay rang nhiều hạt dẻ lắm nè, nói anh thích ăn cho nên bảo em mang sang."

Cố Trì nghiêng người để hắn ta đi vào.

Hai người từ nhỏ đã chơi với nhau, quan hệ vô cùng thân thiết.

Sau khi Triệu Văn Lượng tiến vào liền thập phần tự nhiên đặt mông ngồi phịch xuống sofa, sau đó cầm lấy điều khiển ấn mở TV, điều khiển tới kênh thể thao.

Sau khi làm xong, hắn mới nhớ tới trọng trách vẫn còn đang gánh ở trên vai: "Trì ca, mẹ anh..."

Vừa mới quay đầu qua, ánh mắt lạnh lùng bên cạnh liền bắn tới, Triệu Văn Lượng bị liếc tới run lên, mấy câu nhẩm đi nhẩm lại lúc tới đây cũng đã quên sạch sẽ, không thể không ngồi sắp xếp lại từ ngữ một lát.

Dừng một lúc lâu, hắn mới tiếp tục: "Chính là cái đó đó, mẹ anh bảo gọi điện cho anh không được nên mới gọi cho mẹ em, mẹ em lại bảo em qua nói với anh."

"Mẹ anh vẫn hy vọng anh có thể tới chỗ bà ấy để bà ấy chăm sóc, cho dù là học tập hay là sinh hoạt thì cũng tiện hơn,..."

Câu kế tiếp còn chưa nói ra, Cố Trì đã lạnh nhạt đánh gãy: "Nói thêm một câu, lần sau đánh nhau đừng có gọi tôi ra giúp."

Triệu Văn Lượng: "..."

Lập tức ngậm miệng.

Không có Trì ca hỗ trợ, hắn chính là cứ chờ bị đánh đi.

Triệu Văn Lượng lựa chọn vứt cái chức trách truyền lời ra sau đầu, quay sang xem TV, an an tĩnh tĩnh làm một thằng câm.

Nhưng cho dù có như vậy thì không bao lâu sau, hắn vẫn bị anh hạ lệnh đuổi về.

Cố Trì đứng lên, cầm điều khiến tắt TV: "Cậu về đi."

Đang xem tới chỗ gay cấn đột nhiên màn hình tối sầm lại, Triệu Văn Lượng quay sang mè nheo: "Đừng mè, Trì ca, anh để cho em ở đây xem nốt trận này đi, một mình mẹ em bá chiếm cái TV ở nhà để xem mấy cái phim ngôn tình sến sẩm kia rồi."

Cố Trì không dao động: "Không được."

Cự tuyệt phi thường quyết đoán, không có lấy một chút do dự hay sẽ cho hắn một con đường để thương lượng, hoàn toàn không niệm tình nghĩa anh em mấy chục năm.

Triệu Văn Lượng: "..."

Trái tim Triệu Văn Lượng như thủy tinh vỡ vụn, xoay người định đi thì đột nhiên nghe đằng sau truyền tới tiếng nói: "Chờ đã."

Trong nháy mắt, máu nóng trong người hắn ta như sôi sục trở lại.

Hắn biết mà, Trì ca nhất định đã suy nghĩ lại rồi. Trì ca của hắn, tuyệt đối không lãnh khốc vô tình như vậy!

Ngay cả nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng chấp nhận thỏa mãn hắn!

Triệu Văn Lượng mới vừa đem trái tim thủy tinh vỡ vụn của mình dán lại bằng keo 502 thì thấy Cố Trì cầm túi nilon đựng hộp cơm vừa mới ăn xong, đi qua đây đặt nó vào trong tay hắn.

Anh phân phó: "Tiện đường ra ngoài vứt hộ tôi."

Triệu Văn Lượng: "????"

Cái gì mà huynh đệ tình thâm? Đều là giả dối!

Triệu Văn Lượng bị thương không nhẹ, căm giận trừng Cố Trì một cái, lại căm giận cầm lấy cái túi rác, đồng thời dưới đáy lòng cũng căm giận mà nghĩ...

Nhất định hắn phải kéo Trì ca vào danh sách đen một ngày!

Không! Một ngày không đủ! Lúc này ít nhất cũng phải hai ngày!

Sau khi người đã đi, Cố Trì mở máy tính, click mở bài nhạc "Thủy biên a địch lệ na" mà cô gái nhỏ đã từng đàn.

Âm thanh của đàn dương cầm du dương vang khắp căn phòng, anh lấy quyển sách Tiếng Anh chưa từng động qua ở trong cặp ra, cầm bút, trầm tư một lát, phát hiện mới câu đầu đã không biết làm.

Cố Trì không có mất niềm tin, lập tức chuyển sang câu hai, nhưng mà vẫn không biết làm.

Xem lướt qua một lượt tất cả các câu, mày anh mới nhíu lại, người nào ra cái đề này vậy, sao toàn chọn những câu anh không biết làm thế!

Đấu tranh với hai mươi câu Tiếng Anh hơn nửa tiếng, cuối cùng vẫn không có kết quả.

Như một ma chú đang quanh quẩn trong đầu, đây là lần đầu tiên anh mở group lớp ra, thành thành thật thật tải hết tài liệu mà giáo viên Tiếng Anh gửi lên đọc hết một lượt.

Bóng đêm ngày càng sâu, Thời Tích có chút mệt mỏi, ngáp một cái, dùng tay xoa xoa mắt mình.

Sau khi tỉnh táo hơn một chút lại tiếp tục làm bài.

Kỳ thật bài tập mà thầy cô giao cho, cô đã sớm làm xong rồi, hiện tại cô đang làm thêm bài tập trong sách mua ở bên ngoài, chờ sau khi hoàn thành thì đã là 11 giờ rưỡi.

Cô duỗi người, chống bàn đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, thay áo ngủ.

Đã gần 12 giờ, điện thoại bỗng dưng vang lên, bên trên hiển thị tên của Cố Trì.

Nghĩ tới những lời anh nói với mình trước khi tan học, Thời Tích vừa bắt máy liền hỏi: "Có bài nào không biết làm sao?"

Cố Trì ừ một tiếng: Câu thứ ba, thứ năm, cả mười bốn với mười chín nữa."

"Cậu chờ tớ chút." Thời Tích cầm điện thoại bằng tay trái, tay phải mở sách bài tập ra, "Câu số ba là..."

Màn đêm an tĩnh, thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ theo điện thoại truyền vào trong tai anh, nghe rõ ràng rất xa rồi lại như là rất gần.

Gần đến mức anh còn có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp nhàn nhạt của cô.

Sau khi nói xong bốn câu, cô hỏi: "Cậu còn bài nào cần hỏi không?"

Cố Trì nhìn đồng hồ, kim giờ vừa vặn chỉ số mười hai, anh cười cười: "Hết rồi, cậu đi ngủ đi, ngủ ngon."

"A, được. Cậu cũng ngủ ngon nhé." Cô cười đáp.

Điện thoại ngắt kết nối, đêm tối lại quay về với yên lặng, anh kéo môi, khẽ cười một tiếng.

Tốn mấy tiếng đi học cái thứ mà bình thường anh chưa từng chạm vào kia, cuối cùng cũng nhận được một câu chúc ngủ ngon của cô gái nhỏ, cảm thấy mẹ nó thật có giá trị mà.

Anh là thật sự, thật sự không thích học một chút nào cả.

Nhưng mà thật sự, thật sự lại thích cô nhiều tới thế a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi