Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------
Tiết cuối cùng của buổi sáng hôm nay là tiết Toán.
Một giây khi tiếng chuông vang lên, bầu không khí trong lớp học vẫn rầu rĩ nặng nề như cũ.
Ngô Triều Vĩ đang đưa lưng về phía học sinh, tay cầm Ê ke giơ lên, ở trên bảng đen kẻ một đường thẳng, sau đó lại quay đầu hướng dẫn từng bước...
"Các em nhìn vào đây! Chúng ta nối hai điểm A và C lại thành một đường thẳng thì sẽ ra..."
Ông tạm dừng một chút, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía học sinh của mình.
Bạn học trong lớp: "..."
Một đám người có biểu tình dại ra, ánh mắt trống rỗng, biểu hiện hoàn mỹ một câu "Bọn em chỉ là những cỗ máy nghe giảng không có tình cảm."
Cũng không thể trách được mọi người không phối hợp.
Hai tiết Tiếng Anh trước đó đều phải căng não lên để làm bài thi, tinh lực của đám học sinh này đã sớm bị "yêu tinh" kia hút khô rồi. Lúc này cũng không thể biểu cảm được gì nhiều hơn.
Lúc này vừa đói vừa buồn ngủ, chỉ có quỷ mới nghe lọt tai được mấy con số khô khan này.
Tầm mắt Ngô Triều Vĩ đảo qua lớp học một lượt, giọng nói to lớn vang dội có chút dọa người: "Lý Đông Minh, em đứng lên nói cho thầy biết! Bước tiếp theo phải làm thế nào?"
Lý Đông Minh bị điểm danh vẫn còn đang ngủ.
Bạn cùng bàn dùng khuỷu tay đẩy cậu ta một cái, cậu ta mới giật mình tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi: "A! Rốt cuộc cũng tan học rồi sao? Đi đi đi! Đi ăn cơm thôi! Tới nhà ăn hay là ra ngoài trường ăn đây?"
Bạn học trong lớp: "..."
Ngô Triều Vĩ: "..."
Im lặng một đoạn ngắn ngủi chính là một trận cười vang, bầu không khí nặng nề chết chóc ban nãy như được sống lại.
Này nếu là vào giờ của giáo viên khác thì chắc chắn sẽ bị mắng một trận, nhưng Ngô Triều Vĩ lại có tiếng là giáo viên có tính tình tốt nhất cả khối.
Thời điểm ông không cười thì có loại hiền từ hòa ái, lúc cười lên lại giống phật Di Lặc như đúc.
Ngô Triều Vĩ thở dài, đem nửa viên phấn trong tay ném vào trong cái hộp cạnh bục giảng, "Thầy hiểu rồi, tiết học hôm nay của chúng ta chắc không học nổi nữa, như vậy đi, trước tiên nói cho mấy đứa một tin tốt."
Vừa nghe được là có tin tốt, mọi người đều không cảm thấy mệt mỏi, đói bụng nữa, mấy cái đầu duỗi ra hỏi: "Ôi có tin tốt kìa? Trường cho bọn em nghỉ học hả thầy?"
Ngô Triều Vĩ vừa bực vừa buồn cười, trước tiên thương lượng vơi bọn họ: "Muốn nói thì các em phải hưng phấn tinh thần lên cho tôi, nghe hết bài giảng hôm nay có được không?"
"Được ạ!" Trăm miệng như một đồng thanh đáp, thanh âm lảnh lót, phảng phất như uống phải nước tăng lực bổ thận tráng dương tăng cường sinh lực.
Hai mươi phút tiếp theo, tiết học cuối cùng cũng trôi qua thuận lợi liền mạch.
Nói xong bài giảng ngày hôm nay, Ngô Triều Vĩ cũng không thừa nước đục thả câu nữa: "Thông báo với các em một việc, thời gian diễn ra đại hội thể thao đã được ấn định rồi. Thứ bảy tuần này, những bạn nào muốn tham gia thì tới tìm ủy viên thể dục đăng kí nhé."
"Ôi đệch! Sướng quá!"
Các bạn học hoan hô vui mừng, ông cũng không tiếp tục nói nữa, cầm sách rời đi, để lại đám học sinh đang ngao ngao hưng phấn.
Thanh âm thảo luận ríu rít, Lý Giai Hảo quay đầu lại, hưng phấn nói: "Tốn vốn còn cho là tháng sau mới có đại hội thể thao, không nghĩ tới cuối tuần là diễn ra rồi!"
Thời Tích vẫn rất bình tĩnh, không có kích động như mọi người, thấy cô ấy vui vẻ như vậy, hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị đăng kí hạng mục gì?"
Lý Giai Hảo: "Tớ không đăng kí gì cả."
Thời Tích: "?"
Nhìn thấy cô có vẻ nghi hoặc, Lý Giai Hảo ai nha một tiếng, giải thích: "Tích Tích, cậu không hiểu rồi, đối với những học tra như chúng tớ mà nói thì không phải đi học chính là hỉ sự trời ban đó."
"Huống hồ đại hội thể thao cũng không có quản nghiêm, có thể không cần mặc bộ đồng phục quê mùa này nữa nè, không cần buộc tóc cũng có thể trộm sơn móng tay, trang điểm các thứ nữa. Hì hì hì, hồi nghỉ hè tớ đã tập cho chân thon eo nhỏ rồi đó, rốt cuộc cũng có ngày có đất dụng võ rồi!"
Lại liến thoắng, hớn hở nói thật nhiều thứ, Lý Giai Hảo mới quay về chỗ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị kéo Thời Tích đi nhà ăn.
Thời Tích lấy thẻ cơm ra, nhét vào trong túi quần đồng phục.
Lại cầm bút tiếp tục giải bài toán trên bảng.
Cánh tay đột nhiên bị chọc nhẹ một cái.
Cô quay mặt qua, nhìn về phía Cố Trì: "Sao thế?"
Cố Trì hỏi: "Ngày diễn ra đại hội thể thao, cậu cũng không mặc đồng phục?"
Thời Tích không cần nghĩ đã trả lời ngày: "Đúng thế."
Cô không phải quá ghét bỏ đồng phục của trường.
Nhưng mà đại hội thể thao diễn ra ngoài trời cả ngày, còn phải chạy nữa, mặc quần áo đồng phục dài lại dày như vậy, khẳng định vừa nóng vừa khó chịu.
Vẫn là mặc quần đùi, áo cộc tay mát mẻ lại tiện lợi hơn.
"Tôi cảm thấy..." Cố Trì dừng một chút, cũng nhìn về phía cô, "Cậu vẫn nên mặc đồng phục đi."
Thời Tích khó hiểu, hoang mang hỏi: "Sao lại thế?"
"..."
Sợ cậu không mặc áo đồng phục sẽ rất xinh đẹp?
Không được, lý do này không thể nói.
Cố Trì nhíu mày, tự hỏi vài giây, nghiêm túc nói: "Bởi vì lần trước tôi thấy cậu mặc quần áo bình thường, cái áo thun có con mèo mặt bự cùng quần đùi ấy. Kiểu dáng quá ngây thơ, cậu mặc vào nhìn y như học sinh cấp hai, mặc cái đó không bằng mặc đồng phục cho rồi."
Thời Tích: "?"
Cái gì mà mèo mặt bự, đó rõ ràng là Garfield đáng yêu mà!
Người này có tuổi thơ không vậy, thế mà lại nói cô ăn mặc ấu trĩ!
Thật sự là quá đáng ghét!
Đại đa số bạn học trong lớp đều có tâm thái giống y như Lý Giai Hảo.
Họ không quan tâm hạng mục là cái gì, chỉ nghĩ tới ngày hôm đó nên chơi như thế nào mới sảng khoái nhất.
Ủy viên thể dục Trương Bằng Phi cầm tờ phiếu đăng kí suốt cả buổi trưa mà cũng chẳng có mấy người tới tìm hắn đăng kí.
Hết cách, hắn đành phải dành ra mấy phút cuối giờ tự học, đứng ở trên bục giảng kêu gọi một hồi mới miễn miễn cưỡng cưỡng điền xong các hạng mục thể thao.
"Còn thiếu một người đại diện cầm bảng cho lớp, có bạn nào đồng ý đăng kí không?" Trương Bằng Phi đứng trên bục giảng hỏi.
Cầm bảng cho lớp, chính là một nghi thức ngay khi bắt đầu đại hội thể thao, tay cầm tấm bảng ghi tên lớp mình dẫn toàn bộ học sinh của lớp đi tới khu vực đã được chỉ định sẵn.
Lời này vừa ra, đám nam sinh hoàn toàn không có ho he ý kiến gì, mấy nữ sinh có ngoại hình không tệ ở trong lớp lại bắt đầu động tâm.
Có thể trang điểm xinh đẹp đi qua trước mặt tất cả học sinh trong trường, ít nhiều gì thì cũng có thể thỏa mãn được tâm tư hư vinh nho nhỏ tuổi dậy thì.
Nhưng đám nữ sinh cơ hồ đều là da mặt mỏng, ai cũng ngại chủ động giơ tay, như vậy có vẻ như đang tự mình đề cao mình.
Các bạn nữ biểu hiện rụt rè, ngồi đoan đoan chính chính, nhưng hai mắt lại không chớp nhìn chằm chằm Trương Bằng Phi trên bục giảng, điên cuồng phát ra tín hiệu ám chỉ "Chọn tớ, chọn tớ này."
Chỉ cần bị gọi tên thì các cô ấy cũng sẽ thuận thế đáp ứng luôn.
Nhưng Trương Bằng Phi lại thật sự là một tên sắt thép thẳng nam, hoàn toàn không hiểu tâm tư nho nhỏ của đám nữ sinh này.
Nhìn quanh một vòng, thấy không có ai giơ tay, hắn lộ ra biểu tình khó xử: "Thật sự không có ai đồng ý đăng kí sao, tôi biết là giơ tấm bảng đó rất mệt, nhưng mỗi lớp đều phải cử một người đi. Thật sự không được thì tôi rút thăm nhé, rút được ai thì người đó đi."
Đám nữ sinh vô cùng nguyện ý: "..."
Bọn con trai quả thực đều là đại móng heo :))
Lúc này, một nam sinh đứng lên nói chen vào: "Đại diện cầm bảng cho chúng ta thì chính là đại diện cho bộ mặt của lớp đúng không? Nếu không thì chọn bạn xinh đẹp nhất đi, đến lúc đi qua trước mặt học sinh toàn trường thì cũng sẽ khiến lớp chúng ta cho lớp chúng ta nhiều mặt mũi hơn."
Đám nam sinh nghe vậy liền sôi nổi gật đầu, cho rằng lời này rất có đạo lý.
Người xinh đẹp nhất lớp.
Tuy rằng sau khi khai giảng cũng không ai tổ chức bình chọn hoa khôi gì gì đó, nhưng người đẹp nhất là ai thì trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng.
Trước khi vào tiết tự học, Thời Tích bị chủ nhiệm lớp gọi tới văn phòng, dò hỏi về tình hình học tập của lớp dạo gần đây, lúc này mới trở về lớp.
Thuận tiện, cô còn ôm một xấp bài tập trở về lớp.
Lúc đẩy cửa lớp ra, ủy viên thể dục đang đứng trên bục giảng, lớp học trong nháy mắt liền an tĩnh lại.
Thời Tích cảm giác được không ít ánh mắt của các bạn trong lớp đều nhất trí dừng ở trên người mình.
Cô theo bản năng dừng chân lại.
Trương Bằng Phi hai ba bước đi xuống bục, đến trước mặt cô, cười xán lạn: "Học ủy (Ủy viên học tập), có chuyện muốn thương lượng với cậu nè."
#Đọc truyện ở trang chính chủ để tôn trọng công sức dịch của Editor#
#Truyện được đăng duy nhất trên W-a-t-t-p-a-d#
Hắn tiếp tục cười: "Lúc lớp chúng ta tiến vào thì cậu có thể đại diện cầm bảng đi phía trước không?"
Cầm bảng sao, hẳn là có thể góp phần giúp sức cho hoạt động của lớp đi. Thời Tích đáp ứng: "Được."
Giải quyết xong một vấn đề nan giải, Trương Bằng Phi cũng cao hứng hơn, nhìn thấy xấp bài tập trên tay cô liền ân cần đoạt lấy: "Cậu muốn phát bài tập đúng không, để tôi giúp."
Tốc độ rất nhanh, Thời Tích còn chưa kịp phản ứng thì bài tập trong tay đã không thấy đâu nữa.
Cô lấy lại tinh thần, cảm ơn với cậu ta rồi trở về chỗ của mình.
Lý Giai Hảo xoay người, tay chống ở trên bàn cô, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn: "Tích Tích, cậu cầm bảng cho lớp thì nhất định sẽ khiến lớp mình nở mày nở mặt!"
Thời Tích mờ mịt, chần chờ hỏi: "Sao lại thế?"
"Cậu cầm bảng thì chính là đang đại diện cho mặt mũi của lớp mình đó! Cậu xinh đẹp như vậy, lớp chúng ta đương nhiên là sẽ nở mày nở mặt chứ sao."
"A, đúng rồi~" Cô ấy đột nhiên búng tay: "Đến hôm đại hội diễn ra, tớ sẽ mang đồ trang điểm tới trang điểm cho cậu nhé! Tích Tích, mặt mộc cậu đẹp như vậy, trang điểm lên nhất định là sẽ đẹp tới chết người!"
Thời Tích vội lắc đầu, tay cũng xua xua: "Không cần phải trang điểm đâu, khoa trương quá."
"Tuyệt đối không khoa trương!" Lý Giai Hảo vỗ ngực bảo đảm, "Tớ chỉ trang điểm nhẹ thôi, làm mới một chút ấy mà. Từ nhỏ tớ đã có ước mơ sau này lớn lên có thể trở thành chuyên viên trang điểm đó, Tích Tích, cậu cho tớ một cơ hội thực hành đi mà."
Cô ấy trông mong nhìn mình, đáng thương kéo kéo tay cô, Thời Tích bị cô ấy lắc qua lắc lại, lại nghe cô ấy nói: "Tích Tích, Tích Tích, Tích Tích, đồng ý đi mà, đi mà đi mà."
Tâm Thời Tích mềm đi, gật đầu: "... Được rồi, nhưng chỉ trang điểm nhẹ thôi nhé."
"Được được được!" Lý Giai Hảo lập tức đồng ý.
Cửa phòng học mở ra, chủ nhiệm lớp một tay cầm giáo án, một tay cần bình giữ ấm tới trông lớp cho bọn họ tự học.
Lớp học lập tức an tĩnh, lời nói nhỏ lại, có người lấy điện thoại ra lén lút chơi, tất cả đều thu liễm đi rất nhiều, Lý Giai Hảo cũng nhanh chóng quay người về bàn.
Một mảnh an an tĩnh tĩnh, trong bầu không khí làm màu giả vờ học tập, Thời Tích nghe thấy Cố Trì hỏi mình: "Cậu còn muốn trang điểm?"
Thời Tích quay mặt qua nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Không được sao?"
Đáp án đương nhiên là không được.
Cô gái nhỏ có đôi mắt to tròn như hạnh nhân, chớp hai cái nhìn anh, da thịt trắng nõn như sứ.
Nhìn như vậy đã rất xinh đẹp rồi, nếu mà trang điểm vào thì không biết có phải là sẽ rất kinh diễm hay không nữa. Lại sẽ có bao nhiêu đám như lang như sói dính chặt mắt lên người cô?
Một loại xúc động ích kỷ cùng với du͙ƈ vọиɠ âm u đang dần dần nảy mầm ở trong lòng.
"Ừ, Thời Tích, cậu có từng nghĩ tới chưa..." Giữa mày thiếu niên gắt gao cau lại, trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi: "Sau khi cậu trang điểm, có khả năng sẽ nhìn già hơn so với tuổi thực rất nhiều, lúc cậu đi đường còn có thể bị người ta gọi là bà cô nữa đấy. Cậu muốn bị gọi là bà cô sao?"
Thời Tích: "?"
Thời Tích: "???"
Lúc sáng thì bảo cô ăn mặc ấu trĩ, hiện tại lại nói cô trang điểm xong sẽ giống bà cô.
Người này.
Rốt cuộc là ghét cô tới mức nào chứ!
Cô gái nhỏ giận muốn chết, quai hàm bạnh ra, mắt hạnh trừng anh, thở phì phì nói: "Cậu quản được sao, tớ thích biến mình nhìn ấu trĩ lại giống bà cô đấy!"
Cố Trì: "..."