CÔ ẤY RẤT ĐÁNG YÊU! - DIỆP VÔ Ý TƯ


Mẹ!
Mẹ cô nắm lấy tay cô, có chút run rẩy, nơi mắt để lộ những giọt nước ẩm ướt...!cứ như thể mẹ nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra nhìn cô thêm bất cứ lần nào nữa...
Khung cảnh bệnh viện ảm đạm ấy, mọi thứ cô tịch, lạnh lẽo biết bao...!một mảng đen tối...
Cô khóc...!khóc rất nhiều, khóc đến tâm muốn phế đi....!nhưng mẹ cô...!bà dường như không nghe thấy nữa...
Ruốt cuộc mẹ vẫn không chịu mở mắt nhìn cô...!cô đã làm gì sai sao?...
...Là cô không ngoan không nghe lời, là cô làm mẹ giận, trái tim như bị ai nhẫn tâm nhàu xé ra làm trăm mảnh....lồng ngực cô nhói lên từng cơn....như sự tuyệt vọng bủa vây...!cô rất sợ hãi....
...phải chăng mẹ đã không cần...!không cần cô nữa rồi...

"Mẹ...!"
Triển Nha hét lên, cô bật dậy từ trong cơn ác mộng...
Mồ hôi lạnh túa ra nhiều như nước, ánh mắt cô đờ đẫn, như trở nên trống rỗng vô hồn...!cơn ác mộng vừa rồi thực đáng sợ...
.....cô không muốn nghĩ tới nó nữa, không muốn.....
"A..." cô la nhỏ, vội lấy tay ôm bụng...
Thì ra là do cô đau bụng nên mới bật dậy từ trong cơn ác mộng, cảm giác bụng đau âm ít hơn lúc nãy, đau theo từng cơn liên tục, dữ dội hơn....
Triển Nha dùng tay xoa bụng, cô không bị đau dạ dày, chắc chắn lần này là do rối loạn tiêu hoá rồi...!tay vẫn ôm lấy bụng, cô mò mẫm ra khỏi phòng, lúc này uống một cốc nước ấm có lẽ sẽ đỡ hơn.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, lúc này đã hơn một giờ sáng, suy nghĩ một chút có lẽ Đặng Tâm Minh đã ngủ cô mới lê lết từng bước chân nặng nề của mình vào phònh bếp, Triển Nha vịn tay vào tường, cả khoảng không gian trước mặt tối om, chỉ có một chút ánh đèn flash qua ánh đèn điện thoại, cô vào phòng bếp nhưng không tìm thấy được bình đựng nước nóng, mò mẫm một lúc cũng không tìm được, có lẽ do ánh sàng chung quanh quá yếu...!tay sờ soạng lung tung, bụng lại dội lên những cơn đau âm ỉ, thầm mắng hộp mỳ chết tiệt, cô vung tay loạn xạ.
"Choang..."
Cô vô tình hất ly thủy tinh trên bàn rơi xuống sàn.
"A..." lòng bỗng giật mình hoảng sợ, điện thoại trên tay cũng rơi xuống sàn, hiện tai cô mới ta thức được mình đang đi chân trần...!trọng lực cô đi chuyển không ổn định nên dẫm vào các mảnh thủy tinh bén nhọn...
"Ôi..." cô không thể nhịn đau mà kêu lên, hình như có thứ gì đó găm vào lòng bàn chân cô, đau như bị kim đâm vào vậy! Cô cũng có thể hoàn toàn cảm nhận dòng chất lỏng nóng hối đang chảy dưới bàn chân mình...!
Loạng choạng làm cô ngã ra sau!

Một phút tỉnh tảo!
Trời ơi!...!nếu bị ngã ra sau đầu của cô sẽ vỡ mất!
Nhưng...
.....nơi eo mềm mại có một bàn tay vững vàng giữ lấy, do bị bật lại cô không chút phòng bị đập vào lồng ngực rắn chắc, hơi thở mang mùi hương nguy hiểm, cô chưa kịp hoàn hồn...
"Tách"
Có ai đó bật công tắc điện lên, căn phòng tối thoáng chốc bừng sáng, do chưa thích ứng được với ánh sáng này mà cô không tự chủ nheo mắt lại...
Và đập vào mặt là con người tuấn tú, không nghi ngờ gì nữa, người này không ai khác chính là Đặng Tâm Minh!
Ánh sáng tản ra từ chùm đèn pha lê trên trần nhà, chiếu thẳng vào gương mặt anh tuấn, đôi mắt sâu như đây, không ai biết cũng không ai hiểu anh đang nghĩ gì, đôi môi mỏng hồng hào khẽ mỉm, lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

Vừa cao ngạo vừa xa cách tạo cho con người ta cảm giác không giám tới gần.

Trong đầu mơ hồ hiện mảng kí ức
"Con trai dì bị bênh sạch sẽ hơi nặng, nó luôn nghiêm khắc về mặt này, nhất là đối với con gái, thắng bé không thích tiếp xúc da thịt với con gái, nếu không nó sẽ dễ mẫn cảm mà bị dị ứng"
Lời nói dì Lâm Nguyệt xứ thế vang vọng trong đầu cô, ngoài trừ bụng bị đau ra hiện tại cô còn cảm giác được hơi thở nguy hiểm.
"A..." cô vội đẩy anh ra, mất điểm bán trụ cô ngã sang một bên, hông đập thẳng vào cạnh bàn đau điếng, đó là nỗi đau của xương cốt vỡ vụn, cô đau tới nhăn mặt...
Anh hơi hờ hững nhìn cô,hơi đảo mắt nhìn xuống sàn, sau đó nhìn bàn chân đang chảy máu của cô, cuối cùng nhìn gương mặt trắng bệch không một hạt máu của cô...
Gặp lại chương sau!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi