CÔ ẤY RẤT ĐÁNG YÊU

Edit: TH

Xung quanh vang lên những tiếng ồ vô cùng đen tối, thậm chí còn có nam sinh huýt sáo.

Kiều Hạ không nghe thấy gì, cảm giác toàn bộ sức lực trên người đều dồn hết ở cái nắm chặt người Cố Duyên Xuyên.

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của anh, trong ánh mắt phản chiếu vẻ vô cùng đẹp trai đến ngút trời của anh. Trên môi vẫn còn vương lại cảm xúc ấm áp mà mềm mại vừa rồi.

Ánh sáng trong phòng bao hơi tối, cho nên người khác có lẽ nhìn không thấy nhưng Kiều Hạ lại biết rất rõ. Thời khắc mà anh khom người, anh lẳng lặng nắm chặt lấy bàn tay cô đặt trên ghế sofa.

Mười ngón tay đan xen nhau.

Đây là trò chơi trừng phạt sao? Sao Kiều Hạ lại cảm thấy rõ ràng bọn họ đang hôn môi vậy!

Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy bay mất, dưới tình huống nhiều người chứng kiến như vậy. Hơn nữa cô và anh còn không phải quan hệ bạn trai bạn gái nữa.

Lửa trên mặt nóng đến mức thiêu cháy, Kiều Hạ cầm lấy một bình nước khoáng đặt trên bàn, uống mấy ngụm nhưng cũng không mấy tác dụng.

Các bạn bên cạnh không ngừng ngó đầu xem, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và hóng hớt chuyện khiến cô càng cảm thấy ngượng.

"Mọi người cứ chơi tiếp đi, tớ ra ngoài một lát."

Cô đứng lên, cũng chẳng dám nhìn qua Cố Duyên Xuyên chút nào, trực tiếp đi ra ngoài.

Toilet trong góc hành lang, Kiều Hạ đứng trước bồn rửa, vặn mở khoá vòi nước rồi vỗ nước lên mặt.

Lại soi gương, gương mặt vẫn còn đỏ, vì thế lại vốc nước thêm lần nữa.

Lặp đi lặp lại ba bốn lần, cuối cùng mới đỡ hơn một chút. Cô rút ra một tờ giấy, lau sạch nước còn dính trên mặt, đi ra ngoài.

Ngay sau đó đã thấy Cố Duyên Xuyên đứng trước cửa, một tay đút túi, nghiêng người dựa lưng vào tường.

Đèn trên đầu hơi mờ nhạt, khuôn mặt anh đầy vẻ thâm thuý, càng làm tôn thêm khí chất lạnh nhạt, đẹp trai không vướng bụi trần.

Diện mạo này, được bầu chọn là nam thần quả rất danh xứng với thực.

Đến nước này rồi còn u mê sắc đẹp, Kiều Hạ trong lòng thầm phỉ nhổ mình một phen!

Chỉ là... Đối với chàng trai vừa hôn mình, cô thật sẽ không biết nên mở miệng nói chuyện kiểu gì.

Đầu óc nóng lên, cô quyết định dứt khoát hỏi thẳng.

Hôn cũng đã làm rồi, quan hệ giữa bọn họ cứ mập mờ thế này thì thật kì quặc.

"Tớ có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi cậu..."

Còn chưa dứt lời đã bị Cố Duyên Xuyên cắt ngang, anh buồn cười nhìn cô, nhướn mày nói: "Chuyện quan trọng mà đứng ở đây hẳn là nói chuyện không thích hợp."

Anh vừa dứt lời thì bên trong vang lên tiếng xả nước, lập tức có một người đàn ông trung niên đầu hói đi ra. Không bao lâu sau lại có một cậu thanh niên say đến mức mơ mơ màng bị người khác đỡ vào.

Đứng ở trước cửa phòng vệ sinh Kiều Hạ cũng thấy không thích hợp.

"Thế thì... Chúng ta đến chỗ cầu thang đi, chỗ đó không có người." Cô bước nhanh, vừa đi vừa lựa lời trong lòng.

Cố Duyên Xuyên đi sau lưng cô, đi đến bên cạnh chỗ cầu thang. Sau khi đi vào thì thuận tay đóng cửa lại, tạo thành một không gian nhỏ không bị quấy rầy ngăn cách với bên ngoài.

Quá yên tĩnh, Kiều Hạ thoáng có thể nghe được trái tim mình đập thình thịch, âm thanh càng lúc càng nhanh, thật sự rất dồn dập và khẩn trương!

Sau một phút đến đây, cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao trong những bộ phim thần tượng, bạn nữ thổ lộ vì sao luôn phải tỏ vẻ thấy chết cũng không đầu hàng. Là vì đem tấm lòng chân thành của mình, không hề có ý che giấu, thật lòng dâng đến trước mặt đối phương.

Cô làm động tác nuốt xuống, thu hết can đảm, "Tớ... Chính là muốn hỏi cậu, có phải thích tớ không? Nếu câu trả lời của cậu lời khẳng định, vậy thì tớ thấy chúng ta có thể, có thể tiến thêm một bước phát triển xem sao."

Tuy rằng xấu hổ ghê gớm, nhưng Kiều Hạ vẫn kiên trì ngẩng mặt lên. Đôi mắt không hề chớp nhìn anh, ý muốn nhìn thấy mọi biểu cảm nhỏ nhặt nhất của anh.

Kết quả lại thấy lông mày của anh hơi nhíu lại, còn thở dài nữa.

Trong đầu Kiều Hạ vang lên tín hiệu cảnh báo không tốt, vậy chắc là im lặng chối từ rồi.

"Quên đi, cậu... Cậu cứ coi như không nghe thấy lời này của tớ, không cần thiết phải bối rối." Cô cảm thấy giông bão trong lòng nổi lên, vô cùng đau khổ nhưng cũng biết tự cho mình cái bậc thang để xuống.

Thổ lộ thất bại cũng chẳng phải to tát lắm, về khóc vài ngày, đợi lại gặp mặt còn có thể làm bạn mà.

"Tớ về trước đây." Giọng nói của cô uể oải, xoay người muốn đi thì tay lại bị người phía sau bắt lấy, dùng lực một cái liền ngã vào lòng anh.

Cố Duyên Xuyên tay ôm lấy hông cô, hơi dùng chút lực, khoảng cách giữa hai người lại gần thêm chút nữa.

"Đã nói rồi thì đâu thể làm như không nghe thấy? Anh không chỉ nghe thấy mà còn nhớ rất rõ ràng." Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt không nhịn được hiện lên ý cười.

Kiều Hạ tựa hồ dán sát vào người anh, lúc này không khỏi có chút mơ màng. Hành động này hẳn là ý muốn nhận, nhưng vừa rồi biểu cảm của anh...

"Vậy sao vừa rồi anh lại nhíu mày và thở dài?" Cô thật sự rất vui vẻ và hứng khởi, nhưng cũng lại rất mông lung.

Mày kiếm Cố Duyên Xuyên nhướn lên, ánh mắt sáng quắc nhìn người trong lòng, "Anh đang nghĩ anh có chỗ nào không rõ ràng, lại để em nhìn không ra anh thích em."

Giọng anh rất bất đắc dĩ, ý cười trong đáy mắt lại càng đậm hơn, "Hơn nữa anh cũng nghĩ ở trong lòng em, chẳng lẽ anh là một người rất tuỳ tiện sao?"

"Nếu không thích em, anh sẽ để em ôm ngủ, sẽ để em sờ cơ bụng, sẽ chấp nhận chịu phạt của trò chơi kia sao?"

Một câu hỏi tiếp theo, trong lòng Kiều Hạ lập tức trời quang mây tạnh, hoa còn muốn nở rộ. Cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, cuối cùng xác nhận một chút, "Vậy thì từ bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái rồi sao?"

"Không phải." Giọng điệu của anh chắc như đinh đóng cột.

"Vì sao?" Cô ngây người.

Hai tay Cố Duyên Xuyên vòng xuống, trực tiếp bế cô lên, cô gái nhỏ rất nhẹ, không hề nặng, một tay cũng có thể ôm được, tay còn lại còn xoa đầu cô.

"Bởi vì loại chuyện bày tỏ thế này, anh thấy vẫn để cánh đàn ông làm hơn."

Anh rũ mắt, ánh mắt đầy dịu dàng, "Anh thích bạn nhỏ ngồi cùng bàn của anh, thích như muốn đòi mạng. Hận không thể mỗi phút mỗi giây đều nhìn thấy em ấy, cùng với em ấy. Cho nên hiện giờ muốn hỏi em ấy một chút, có đồng ý làm bạn gái anh không?"

"Sẵn lòng đồng ý." Hốc mắt Kiều Hạ hơi ướt, vui vẻ cười, gật đầu mạnh. Hoá ra tình cảm thích lẫn nhau lại là chuyện tốt đẹp như vậy.

"Anh... Để em xuống đã, ôm lâu như vậy, tay anh sẽ mỏi." Cô có ý tốt nói.

"Một chút cũng không mệt..." Cố Duyên Xuyên khẽ cười một tiếng sau đó đổi lời, dán vào bên tai cô hỏi, "Anh ăn viên kẹo đường kia của em là vị gì?"

Nhớ là màn lúc này ở ghế, mặt Kiều Hạ lại nóng lên vài phần, không biết sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc này, nhỏ giọng trả lời, "Là vị chanh."

"Không đúng..." Cố Duyên Xuyên giả vờ kinh ngạc, cố ý nghi ngờ cô, "Anh nhớ rõ là mình lấy vị dâu tây."

Kiều Hạ xao động: "Nhưng vị em nếm được là vị chanh mà, anh chắc chắn nhớ nhầm, loại chuyện nhỏ thế này em lừa anh làm gì."

"Anh không tin..." Cố Duyên đạt được mục đích, nhếch môi cười cười, thanh âm khàn khàn, "Trừ phi em để anh nghiệm chứng lại một chút."

Đường cũng đã bị cô ăn hết rồi, còn muốn nghiệm chứng thế nào chứ?

Kiều Hạ nghi hoặc không thôi, há miệng thở dốc, vừa định hỏi một câu thì bên môi đã bị anh ngăn lại.

Không giống cảm giác vừa rồi nhẹ nhàng chạm vào. Lần này, Cố Duyên Xuyên hôn mạnh mẽ, môi cô mềm mại như thạch trái cây vị ngọt, không biết mệt liếm mút, dây dưa với cô.

Hô hấp càng ngày càng nặng, mặt Kiều Hạ đỏ bừng, mắt nhắm chặt, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

Cô chỉ biết ngửa đầu, khó khăn đón lấy sự tiến công nhiệt tình và dịu dàng giữa môi răng của anh.

Giữa lúc bị hôn đến hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng anh cười cười, giọng trong mà lạnh, mang theo âm thanh trầm khàn nói: "Ừm, xem ra là anh nhớ nhầm, viên kẹo này đúng là vị chanh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi