*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Lam
Beta: TH
Kiều Hạ bị Cố Duyên Xuyên nắm tay ra khỏi phòng bao, khuôn mặt cô nóng lên.
Đầu óc mơ hồ chỉ nhớ năm chữ cuối cùng anh nói -- Bạn gái của tôi.
Rõ ràng cả hai mới xác định quan hệ chưa tới một tiếng mà đã công bố trước mặt nhiều người như vậy.
Trong lòng cô vừa mừng vừa thẹn, hơn nữa còn hoài nghi hỏi nhỏ: "Sao anh đột nhiên nói ra thế? Cũng không báo trước với em tiếng nào, em chưa chuẩn bị gì cả."
Cố Duyên Xuyên cúi đầu nhìn cô: "Chúng ta yêu đương, sớm muộn người khác cũng biết. Nếu vậy thì nên nói rõ càng sớm càng tốt, đỡ để họ đoán mò lung tung. Hơn nữa..."
Ý cười nhè nhẹ như gợn sóng lăn tăn nơi đáy mắt, giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe: "Bạn gái anh tuyệt vời như vậy, anh không chỉ sợ có kẻ trộm mà còn sợ kẻ trộm nhớ thương, tất nhiên phải sớm tuyên bố chủ quyền. Tốt nhất là để tất cả mọi người biết cô ấy thuộc về anh."
Gương mặt Kiều Hạ càng nóng thêm, ý này thật xấu nhưng cũng rất tò mò.
Sao anh cứ mở miệng là nói được mấy lời tâm tình mê người thế, kinh nghiệm phong phú như vậy, không biết trước kia đã nói với bao nhiêu cô bạn gái nữa.
Thành công ngăn cản nam sinh nào đó bày tỏ tình cảm với cô, tâm trạng Cố Duyên Xuyên tốt lạ thường.
Nhưng anh lại giả vờ như đau lòng lắm, không những nhíu mày mà ngay cả giọng nói cũng thêm phần u oán: "Hay là em chê bạn trai mình không có bản lĩnh nên không chịu nói cho người khác biết, mà muốn phát triển quan hệ ngầm với anh?"
Kiều Hạ: "..."
Cô cũng đâu phải ngôi sao, quan hệ ngầm gì chứ? Lại còn "không có bản lĩnh", một nam thần như anh mà cũng nói ra mấy câu không chột dạ này sao?
"Anh nói bậy gì thế? Sao em có thể suy nghĩ như vậy..." Cô đỏ mặt phản bác lời anh.
"Vậy em chứng minh cho anh xem." Cố Duyên Xuyên nhíu mày, tỏ vẻ hoài nghi.
Kiều Hạ nhớ lúc ở thang máy, anh một mực nói viên kẹo kia có vị dâu tây, nhất định phải tự mình xác minh. Kết quả là hôn cô đến trời nghiêng đất ngả, mềm chân đi không nổi.
Đôi mắt long lanh của cô nhìn anh, hàm chứa đôi chút cảnh giác và hoang mang: "Lần này phải chứng minh thế nào?"
Cố Duyên Xuyên suy nghĩ một chốc rồi mỉm cười: "Em gửi tin trong phạm vi bạn bè, nói ra quan hệ của chúng ta thì anh sẽ tin em không ghét bỏ người bạn trai này."
So với yêu cầu muốn sờ mình ban nãy, có thể nói lần này không quá đáng chút nào. Kiều Hạ suy nghĩ và gật đầu: "... Được thôi."
Nhưng không biết bây giờ nên nói gì đây, cô cố gắng suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên đổi thành bày tỏ một cách gián tiếp thì ổn hơn.
Thế là Kiều Hạ dùng đầu ngón út ấn màn hình vài cái, [Tôi có bạn trai, tự tay gắn thẻ anh ấy @Cố Duyên Xuyên ~]
Sau đó nhấp vào nút Lưu và ấn Gửi.
Cô giơ cho anh xem tin mới gửi trong phạm vi bạn bè, trừng mắt nhìn hỏi: "Vậy được rồi chứ?"
"Ừ." Cố Duyên Xuyên cười rất vừa lòng, anh chỉ biết được vài tình địch, không rõ về sau còn bao nhiêu kẻ xuất hiện, vẫn nên phòng ngừa rắc rối trước khi nó xảy ra.
KTV nằm trên lầu năm của trung tâm thương mại, hai người đi thang máy xuống lầu một. Tới chỗ băng ghế dành cho khách hàng ngồi nghỉ, anh mới thả tay cô ra: "Ngồi đây đợi anh đi mua vài thứ, tầm mười phút sau anh quay lại."
"Ừm." Kiều Hạ cũng không hỏi anh mua gì, ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi anh đi rồi, cô mở di động ra xem mới thấy mình nhận được rất nhiều lời khen và bình luận từ bạn bè.
Có biểu tượng chúc mừng, có biểu tượng kinh ngạc, thậm chí còn hâm mộ. Nhóm trên WeChat của cô càng bùng nổ hơn.
Kiều Hạ mở ra thì thấy hơn 99 tin mới, ba cô bạn cùng phòng đang ở trong đó thảo luận nhiệt liệt.
Tương Điềm: [Wow, nam thần trong lòng của biết bao thiếu nữ, bây giờ bị Hạ Hạ tóm được. Mị làm bạn cùng phòng cũng thấy vinh quang lây ha ha ha ha]
Triệu Mẫn Mẫn: [Hu hu hu, Hạ Hạ quả nhiên nàng bỏ trẫm mà thoát kiếp độc thân, nhưng yên tâm đi nè. Dù là nam thần đi nữa, nếu anh ta ức hiếp có lỗi với nàng, trẫm sẽ giúp nàng tính sổ anh ta! Đai đen Taekwondo của trẫm không phải thi chơi đâu]
Trần Duyệt: [Hai người ai bày tỏ trước thế, bày tỏ ở đâu? Người trong cuộc mau nói ra cái coi, anh đây chuẩn bị ghế với hạt dưa ngồi hóng cả rồi!!!]
Kiều Hạ đỏ mặt đánh chữ, kể sơ sơ tình huống lúc đó cho bọn họ xem.
[Mình mở miệng trước, sau đó anh ấy bày tỏ một lần luôn, thế là... xác định quan hệ ở bên nhau ~]
Ba người kia ăn ý, cùng một lúc gửi biểu tượng con Marmot
* thét chói tai, tiếp tục truy hỏi.
(
*) Con Marmot nè quý vị, nó thét dễ thương lắm. Triệu Mẫn Mẫn: [Hai người hôn chưa? Hôn chưa? Hôn chưa?]
Tương Điềm: [Thoạt nhìn nam thần lạnh lùng cấm dục, mị rất tò mò không biết cậu ta hôn gái có phản ứng ra sao!]
Trần Duyệt: [Phản ứng gì? Đương nhiên là phản ứng sinh lý thông thường của đàn ông trưởng thành, Hạ Hạ của chúng ta mềm mại yêu kiều như vậy ai mà nín nổi há há há.]
Đề tài càng lúc càng quá trớn, Kiều Hạ ngượng ngùng tám với họ mấy chuyện xấu hổ ngay trong nhóm WeChat, bằng cách viết chữ.
Cô gửi biểu tượng vẫy tay đáng yêu rồi thoát khỏi WeChat, ôm má ngồi trên ghế, không kiềm được mà nhớ lại cảnh hôn môi.
"Aiz..." Kiều Hạ thầm thở dài, cảm thấy mình hơi ngốc, hôn cái là không thở nổi, giữa chừng còn bị nghẹn mấy lần khiến anh cười ra tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn nhưng không thấy bóng dáng Cố Duyên Xuyên đâu, thế là nhân cơ hội tìm kiếm trên Baidu: Lúc hôn môi không thở được thì phải làm sao?
Sau khi nhập chữ, trang web đưa ra bài đầu tiên: Đừng làm một người bạn gái/bạn trai nhạt nhẽo như đầu gỗ, học xong tám kiểu hôn này sẽ giúp bạn trở thành cao thủ gặm mỏ.
Tiêu đề ấy khiến mặt Kiều Hạ đỏ bừng.
Cô thực sự không muốn trở thành cao thủ trong chuyện này đâu, nhưng mà... Lúc hôn cô chẳng biết gì hết, càng không hiểu được kỹ thuật, chỉ biết làm theo động tác của anh.
Đợi thời gian qua đi, liệu Cố Duyên Xuyên có ngại cô nhạt nhẽo không?
Xoắn xuýt một hồi, Kiều Hạ quyết định ấn vào xem. Bài này không chỉ viết chi tiết mà còn kèm theo hình ảnh cụ thể, có thể nói là hướng dẫn vô cùng tâm lý.
"Cách một: Trước tiên chạm môi mình vào môi đối phương, sau đó làm như vẽ vòng tròn, nhịp nhàng vòng quanh làn môi đối phương."
Chưa kịp xem xong, Kiều Hạ đã nghe thấy tiếng bước chân. Cô vội vàng gạt khóa di động, đáng tiếc hình như đã trễ một bước.
Cố Duyên Xuyên nhướng mày, cất giọng như trêu đùa: "Hóa ra cục cưng khẩn cấp đến vậy, chúng ta mới hôn một lần mà em đã bắt đầu nghiên cứu các kiểu hôn khác nhau."
"Không phải đâu, anh nhìn nhầm rồi!" Kiều Hạ đỏ mặt phủ nhận. Nhìn ánh mắt ngập tràn hứng thú của anh, một hồi sau cô đành thừa nhận: "Em chỉ là... Em không biết gì hết, sợ sau này anh sẽ chê em..."
Nói xong, cô lập tức cúi đầu, chán nản thốt ra mấy chữ kia: "Quá nhạt nhẽo."
Giống như hồi lên cấp ba, cô biết mình không phải học sinh thông minh nên vùi toàn bộ thời gian vào việc học, không hóng phim cũng chẳng chơi trò gì. Bạn cùng bàn tìm chuyện để tám với cô, cô đều không biết, bị chê cười là đồ nhạt nhẽo, chỉ biết làm một con mọt sách.
Mà bây giờ lần đầu tiên yêu đương, cô cũng không biết những bạn gái khác thế nào, bản thân mình có tốt hay không.
Cố Duyên Xuyên không ngờ câu trả lời lại thế này, anh kinh ngạc trố mắt vài giây, sau đó thong thản kiên định nói: "Anh chê em nhạt nhẽo hồi nào. Anh chỉ biết bạn gái mình đáng yêu cực, quyến rũ người ta ghê gớm, chỉ muốn giấu cô ấy đi, người khác nhìn thêm cũng không được."
Nghe lời anh nói, chút cảm xúc không vui trong lòng Kiều Hạ từ từ tan biến. Cô "hì" một tiếng rồi nở nụ cười.
"Anh nhớ bạn cùng bàn từng bảo." Cố Duyên Xuyên vươn tay ra, tặng cô một đóa hồng tươi đẹp: "Lúc bày tỏ tình cảm không cần quá nhiều hoa, một đóa hồng là đủ. Vậy mà anh bày tỏ xong mới tặng cho cô ấy, hy vọng cô ấy bỏ qua cho anh."
Kiều Hạ đâu hề để ý, cảm động còn không kịp. Câu nói kia đã lâu rồi mà anh còn khắc ghi trong lòng, hóa ra vừa nãy anh bảo đi một lát là để mua hoa tặng mình.
"Cảm ơn, em rất thích..." Cô nở nụ cười mềm mại, nhận lấy hoa và chủ động nắm tay anh.
Cố Duyên Xuyên thấy tâm trạng cô rất tốt nên cũng nổi hứng trêu đùa, môi anh khẽ nhếch lên: "Sau này em không cần lên mạng tra nữa, hỏi anh là đủ rồi. Anh nhất định sẽ kiên nhẫn dạy em, hơn nữa có thể đảm bảo dạy sao làm thế."
Kiều Hạ bị anh nói đến nỗi nóng mặt, trong lòng vừa chua vừa xót: "Anh... Anh hiểu như vậy, có phải trước kia từng quen rất nhiều cô nàng không?"
Dứt lời lại thấy mình lòng dạ hẹp hòi, cô lập tức nói thêm một câu: "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh không muốn nói cũng chẳng sao."
Cố Duyên Xuyên bật cười khe khẽ: "Cục cưng vì anh mới ghen, anh vui còn không kịp, sao có thể không chịu trả lời? Trước giờ anh chỉ thích một người, quen một người, mà cũng chỉ hôn một người."
Kiều Hạ ngạc nhiên, không tin nổi: "Vậy sao anh hôn thành thạo đến thế?"
Kỹ thuật hôn giỏi như vậy, khiến cả người cô mềm nhũn.
Cố Duyên Xuyên cười nhẹ, giải thích cho cô hiểu: "Đây là bản năng của con trai. Đối với người con gái mình thích, những chuyện này không cần thầy dạy cũng biết."
Kiều Hạ "ồ" lên vì bị thuyết phục, trong lòng cảm thấy vui không kiềm được. Nếu trước kia anh từng có bạn gái thật, cô cũng không ngại đâu, dù sao quá khứ đều đã qua rồi.
Nhưng khi biết mình là cô gái duy nhất anh thích và kết giao, cảm giác này bỗng trở nên khác hẳn.
Hai người nắm tay ra khỏi trung tâm thương mại, bây giờ đã hơn chín giờ tối, mở đầu cuộc sống về đêm ở thành phố này.
Đèn neon lấp lánh năm màu, các quầy hàng được bày ra, người qua lại trên đường rất đông, vô cùng náo nhiệt.
Có người bán hàng rong giơ bong bóng hoạt hình đáng yêu ra mời chào. Kiều Hạ đi ngang qua, nghe tiếng một cô bé đang làm nũng: "Mẹ ơi, con muốn mua quả bóng bay kia!"
Sau đó, cô nhìn thấy người mẹ trẻ bỏ tiền mua một cái, dịu dàng xoa đầu con gái mình: "Cho con này Niếp Niếp, tay phải nắm chặt sợi dây, đừng để bong bóng bay mất như lần trước nhé."
Kiều Hạ nhìn hình ảnh dịu dàng ấy mà hâm mộ, hồi nhỏ chẳng có ai mua cho cô cái này.
Cố Duyên Xuyên thấy cô nhìn khá lâu, anh nắm tay cô đi qua: "Thích quả nào hả cưng?"
Kiều Hạ không ngờ anh sẽ mua cho mình, cô vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, trẻ con mới chơi, em đã bao lớn rồi, cầm bong bóng sẽ khiến người ta chê cười."
Dưới sự kiên trì của anh, cô đành phải chọn một quả.
Cố Duyên Xuyên trả tiền xong, nhận lấy bong bóng từ người bán hàng rong rồi quấn phần dây bên dưới quanh cổ tay cô.
"Sao cứ nhất quyết phải mua bong bóng cho em vậy?" Kiều Hạ khó hiểu hỏi anh.
Cố Duyên Xuyên cột dây cho chắc rồi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô hàm chứa sự cưng chiều, giọng nói dịu dàng như nước: "Cục cưng nhà người ta có, cực cưng nhà anh cũng phải có."