CÔ ẤY VÀ VỊ TRÍ ĐỨNG ĐẦU TÔI ĐỀU MUỐN

Năm nào đại hội pháo hoa của thành phố Thanh Hà cũng toàn là đầu người, biển người tấp nập.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Cố Dật Nhĩ đạp xe đi theo Tư Dật mới đến cầu Tĩnh Giang đã không nhích nổi nữa.

Phía trước toàn người là người.

Tư Dật đành phải xuống xe: “Không đi được nữa, dắt bộ thôi.”

Hai người đi một lát, tìm một chỗ có thể để xe rồi khóa lại, đoạn đường còn lại đi bộ đến.

Vừa đến ngày lễ tết, ai cũng muốn đi tìm náo nhiệt một chút, người đông dần lên, kề vai sát cánh chen chen chúc chúc, hứng thú ăn Tết cũng bị mài đi một nửa.

Cố Dật Nhĩ vóc dáng không cao, chen ở trong đám người không có chút ưu thế nào, Tư Dật tốt hơn cô một chút, có thể thấy được một biển người phía trước, Cố Dật Nhĩ cũng mặc kệ tất cả, vùi đầu đi theo cậu là được.

Có người ở sau lưng đẩy cô một cái, Cố Dật Nhĩ theo bản năng bảo vệ di động trong túi xách, bước chân loạng choạng về phía trước.

Cô đột nhiên tiếp xúc thân mật với phần lưng của Tư Dật.

Tư Dật quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”

“Suýt nữa thì ngã.”

Tư Dật khẽ nhíu mày: “Không sao chứ?”

“Không sao.”

Tư Dật than nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn cô: “Cậu đi sát tớ vào, đừng để bị lạc.”

“Tớ biết rồi.” Hai tay Cố Dật Nhĩ đặt ở trên túi xách của cô, nhìn qua có chút không được vui vẻ.

Cậu nghĩ đến một biện pháp: “Thế này đi, cậu đi phía trước tớ.” Nói xong lập tức kéo cô đến phía trước người mình.

Cố Dật Nhĩ sửng sốt: “Tớ không nhìn thấy đường phía trước.”

Hai tay cậu đặt trên vai cô, từ trên đỉnh đầu cười nói xuống: “Như vậy là được.”

Cảm giác cô biến thành một cái bảng hướng dẫn.

Đám người chậm rãi nhích dần, sau khi chen chúc tới được bờ sông thì không thể nào tiến lên được nữa, vị trí tốt nhất đã bị chiếm, bọn họ tới chậm chỉ có thể đứng ở hàng phía sau mà xem.

“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!” Không biết là ai kêu lên một tiếng, tiếp theo tất cả mọi người cũng xôn xao lên.

Hưu một tiếng, mấy vệt sáng đồng thời nhảy lên không trung.

Pháo hoa bạch kim rực rỡ nở rộ trên bầu trời soi sáng cả mặt sông, từng đóa từng đóa bay lên, lưu lại trong bầu trời đêm những tia lửa nhàn nhạt.

Mở màn năm nào cũng là pháo hoa màu bạch kim.

Cố Dật Nhĩ nhón chân cũng không thấy được toàn cảnh pháo hoa, chỉ có thể nhảy dựng lên xem, đợi một loại pháo hoa này phóng xong, tiếp theo là màu xanh lục, không giống với các loại pháo hoa bình thường, loại pháo hoa này sau khi hoàn toàn nổ tung sẽ lưu lại trên bầu trời đêm những ngôi sao nhỏ.

Lại là mấy đợt pháo hoa màu đỏ nhảy lên không trung, vài tiếng giòn vang, bầu trời đêm tỏa sáng tựa như ban ngày.

Các loại pháo hoa sau đó không còn lớn như đợt đầu tiên, Cố Dật Nhĩ dùng hết sức lực để cố gắng xem.

Tư Dật tiến đến bên tai cô lớn tiếng nói: “Đưa cậu đến chỗ khác xem nhé?”

Cô nghiêng đầu nhìn cậu: “Chỗ nào?”

“Đi theo tớ.”

Cậu nắm tay dắt cô ra khỏi đám đông.

Cách đó không xa là một công viên, trên quảng trường trang bị rất nhiều thiết bị tập thể dục công cộng, ngày thường chỉ có một ít các bác trai bác gái đến đây rèn luyện, có không ít người đã sớm đến, cả máy chạy bộ hay máy đi bộ chậm đều đã chật kín chỗ.

Cố Dật Nhĩ nhìn quanh khắp nơi: “Nơi này cũng có người.”

Tư Dật lắc đầu, chỉ vào một chỗ: “Chỗ đó không có ai.”

Cậu chỉ lên thang mây.

Cố Dật Nhĩ có chút sợ: “Cao quá.”

“Đừng sợ, có tớ ở đây rồi.” Tư Dật đưa cô qua đó, ngập tràn tin tưởng vỗ vỗ cái cột cột: “Ngồi trên này nhất định sẽ có tầm nhìn tuyệt nhất, đảm bảo không có ai nhìn rõ hơn chúng ta.”

Cố Dật Nhĩ nhón chân duỗi tay cũng không tóm được thanh ngang phía trên, có chút uể oải: “Tớ không với tới.”

“Cậu mà với tới thì cần tớ làm gì nữa?” Tư Dật đi ra sau lưng cô, “Tớ ôm cậu lên.”

Cậu đỡ lấy eo cô, nói khẽ bên tai cô: “Tớ đếm một hai ba thì cậu trùng chân xuống, lập tức có thể lên.”

Cố Dật Nhĩ có chút xấu hổ: “Tớ lại không phải là đứa trẻ con!”

Tư Dật buông eo cô ra, ấn đầu cô xuống: “Nhĩ Đóa, cậu mà còn xấu hổ nữa thì pháo hoa cũng bắn xong đấy.”

Cố Dật Nhĩ không còn gì để nói.

Cậu vừa lòng gật đầu, bám vào eo cô, kết quả cô lại uốn éo eo né tránh.

“Buồn.” Cố Dật Nhĩ vuốt vuốt eo mình nhả ra một chữ.

Tư Dật sửng sốt một hồi, dở khóc dở cười: “Cũng không phải là lần đầu tiên tớ ôm cậu, cậu thẹn thùng cái gì?”

“… Nhưng buồn lắm.”

“Buồn cũng phải chịu.” Tư Dật còn lâu mới mặc kệ cô giở trò lúc này, “Đến eo còn không chạm vào được, vậy thì chỗ khác chẳng phải là càng không chạm được vào à?.”

Cố Dật Nhĩ quay đầu lại trừng cậu: “Cậu còn muốn chạm vào chỗ nào nữa?”

“Nhiều lắm.” Tư Dật có chút mất kiên nhẫn, “Nhanh lên nhanh lên.”

Sau khi nhấc cô lên, Tư Dật nhẹ nhàng nhảy dựng lên bám vào thanh ngang, cánh tay hơi dùng sức đã trèo được lên trên.

Cậu đắc ý nhướn mày: “Thế nào? Tuyệt không?”

Một nơi tuyệt vời để ngắm cảnh, Cố Dật Nhĩ nhìn pháo hoa gần trong gang tấc, đâu chỉ một chữ tuyệt có thể hình dung.

“Nhĩ Đóa! Cậu xem kìa!” Tư Dật bỗng nhiên chỉ vào không trung.

Mồi lửa nhỏ không chút để ý nứt toạc trên bầu trời, một bông pháo hoa màu ngân bạch nở rộ, tiếp theo lại là mười mấy viên mồi lửa nổ tung, ở không trung tạo ra một dải ngân hà gần trong ngang tấc, rực rỡ lung linh, lộng lẫy bắt mắt.

Vô số tia bạc rào rạt rơi xuống, như một trời sao băng dừng trên địa cầu, chói lóa khiến người ta không thể mở mắt.

Mặt sông tựa như một mặt gương, lại như một dải ngân hà chậm rãi chuyển động, ánh sao trong nước cũng chập chờn theo làn sóng, nhộn nhạo lập loè.

Cố Dật Nhĩ xem muốn ngốc luôn.

“Đẹp không?” Tư Dật tiến đến bên tai cô la lớn.

Cố Dật Nhĩ dùng sức gật đầu, cũng tiến đến bên tai cậu hô một câu: “Siêu cấp đẹp!”

Mặt cậu được pháo hoa chiếu sáng, trong mắt cũng là ánh sáng của dải ngân hà.

Thiếu niên phảng phất như đắm chìm trong bầu trời đầy sao, quanh thân cậu như cũng toả sáng.

“Cậu vui chứ?” Cậu lại hỏi cô.

Cố Dật Nhĩ liều mạng gật đầu: “Rất vui!”

Cậu nhếch miệng cười, duỗi tay chạm vào tóc mái trên trán cô, nhẹ nhàng gom lại: “Tớ cũng rất vui.”

Ánh mắt của Cố Dật Nhĩ lại chuyển hướng về phía không trung, lúc này pháo hoa đã dần dần biến mất, đêm tối khôi phục lại nhan sắc nguyên bản.

“Nhĩ Đóa.” Cô nghe được Tư Dật đang gọi mình.

Cố Dật Nhĩ không quay đầu, đáp lại cậu: “Hửm?”

Có hô hấp ấm áp đập vào vành tai cô, trong lòng Cố Dật Nhĩ nhảy dựng, không dám nghiêng đầu nhìn cậu.

“Tớ…” Cô nghe được một chữ tớ.

Đợt sóng pháo hoa thứ hai lại lần nữa sáng lên, Cố Dật Nhĩ theo bản năng nghiêng đầu nhìn cậu, lại chỉ nhìn thấy khóe môi cậu hơi mấp máy, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng bởi vì âm thanh của pháo hoa che đi, cô không nghe rõ là cái gì.

“Cậu nói gì!” Cô lớn tiếng hỏi cậu.

Đồng tử Tư Dật khẽ nhếch: “Cậu không nghe thấy à?”

Cô lắc đầu: “Tiếng ồn lớn quá, tớ không nghe thấy.”

Tư Dật mím môi, thần sắc do dự, Cố Dật Nhĩ vẫn luôn đợi cậu mở miệng, nhưng cậu vẫn không mảy may há mồm.

Bởi vì pháo hoa chiếu sáng, ngũ quan rõ ràng của cậu in vào trong mắt cô.

Bao gồm cả đôi tai và cổ đang đỏ bừng lên.

Dần dần, sắc đỏ kia lan tới hai má trắng nõn của cậu, biến thành màu hồng nhạt, giống như rượu hoa đào tháng ba, men say động lòng người.

Ngực Tư Dật không ngừng phập phồng, hầu kết khẽ nhúc nhích, dường như có thứ gì đó sắp bung ra.

“Rốt cuộc cậu nói gì đó?” Cố Dật Nhĩ có chút sốt ruột, lời nghe được một nửa khiến người ta tò mò muốn chết.

Tư Dật giống như chim sợ cành cong, đột nhiên bưng kín miệng mình liều mạng lắc đầu.

Lông mi cậu không ngừng run rẩy, thở dốc, nghe tiếng dường như sắp rơi vào cơn shock rồi.

Tư Dật né tránh ánh mắt cô, vội vàng nhảy xuống thang mây.

Cố Dật Nhĩ gọi cậu: “Cậu không xem nữa à?”

Tư Dật không ngẩng đầu, chỉ ngồi xổm dưới chân thang mây, chôn mặt mình trong đầu gối.

Sau đó lại giơ tay vò rối đầu tóc của mình.

“Xấu hổ cái quỷ gì…” Cậu dùng âm thanh chỉ mình mới nghe thấy oán trách nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bông pháo hoa cuối cùng cũng đã nở rộ, bầu trời đêm khôi phục lại sự tĩnh mịch như ngày thường.

Xung quanh đều là những âm thanh thỏa mãn tán thưởng, Tư Dật đứng lên, giương mắt nhìn cô: “Đi thôi.”

Cố Dật Nhĩ nhìn mặt đất: “Cao quá.”

Cậu không nói gì, dang hai tay ra: “Cậu nhảy đi, tớ đón được cậu.”

Cố Dật Nhĩ ngồi trên thang mây, tìm đúng vị trí nhảy về phía cậu.

Chuẩn xác nhào vào trong lồng ngực cậu.

Một tay Tư Dật ôm eo cô, tay còn lại che đầu cô, bình yên vô sự mà ôm cô vào lòng.

Trên người cậu có hương vị dễ ngửi của nước giặt quần áo, còn có một loại độc đáo khác, nhàn nhạt hương cỏ xanh.

Là mùi hương chỉ thuộc về Tư Dật.

Cố Dật Nhĩ từ trong ngực cậu ngẩng đầu lên: “Cậu thơm quá!.”

“……”

Sau một hồi trầm mặc, Cố Dật Nhĩ thoáng lui về phía sau vài bước, sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ: “… Về nhà thôi.”

“… Ừ.”

***

Khó có khi bọn họ trầm mặc cả đoạn đường, không cãi nhau giống như bình thường.

Cố Dật Nhĩ định mang xe đạp về nhà anh trước sau đó lại ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Tư Dật đi theo phía sau cô, đẩy xe đạp vào thang máy.

“Anh cậu có ở nhà không?” Cậu nhẹ giọng hỏi.

Cố Dật Nhĩ lắc lắc đầu: “Hẳn là ở bên sân vận động, tối hôm nay anh ấy có tiệc tối không về, nhà cậu có ai ở nhà không?”

“Không có ai.” Tư Dật dựa vào thang máy, “Dạo này hai người bọn họ càng ngày càng bận, hiếm khi tớ gặp được bọn họ.”

Cố Dật Nhĩ cảm thán: “Thật đúng là vất vả.”

Thang máy đinh một tiếng tới nơi.

Nhà Cao Tự Án ở chỗ rẽ từ thang máy ra, Cố Dật Nhĩ đi trước mở cửa, vừa mới mở cửa phòng trộm chỉ thấy bên trong đen như mực, quả nhiên còn không về nhà.

Cô bật đèn ở cửa vào, Tư Dật đẩy xe đạp vào trong.

Đẩy xe đạp ra chỗ ban công xong hai người chuẩn bị rời đi.

Đang muốn đổi giày thì chỗ rẽ chỗ thang máy đinh một tiếng vang lên, tiếp theo đó là một loạt thanh âm kỳ quái.

“Cậu có nghe thấy cái gì không?” Cố Dật Nhĩ đột nhiên hỏi cậu.

Tư Dật nhẹ nhàng nhíu mày: “Hình như có thứ gì đụng vào tường.”

Ở chỗ rẽ, chỗ đó bọn họ không nhìn thấy, có thứ gì đụng phải tường, ngay sau đó là tiếng quần áo cọ xát, sau đó lại là giày cao gót đạp lên trên mặt đất, có chút dồn dập gõ xuống nền gạch.

“Có người đang đánh nhau sao?” Cố Dật Nhĩ có chút sợ hãi.

Tư Dật đóng cửa chính lại: “Cứ đóng cửa lại đã, nhìn xem tình huống thế nào rồi chúng ta lại đi ra ngoài.”

Hai người đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cửa vào yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Một loạt tiếng kim loại cọ xát từ cạnh cửa truyền đến.

Cố Dật Nhĩ có chút nóng nảy: “Làm sao bây giờ?”

Cảnh tượng này giống như trong phim kinh dị, Tư Dật cũng có chút luống cuống, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, tay mắt lanh lẹ tắt đèn đi, lại dẫn cậu đi vào trong: “Vào trong phòng trốn đi.”

Tư Dật đưa cô trốn vào một gian phòng, không dám bật đèn, hai người dựa vào cửa nghe tiếng động càng lúc càng gần.

Hình như không giống ăn trộm, cũng không giống cướp bóc, bởi vì động tĩnh không lớn, nhưng cũng không nhỏ đến mức không nghe thấy.

Cố Dật Nhĩ ghé vào cạnh cửa cẩn thận nghe: “Chẳng lẽ là anh tớ?”

“Không phải cậu nói là tối nay anh cậu không về à?”

“Tớ không nói là chắc chắn không về.”

“Cậu lại nghe một chút, nếu là anh cậu thì chúng ta không cần trốn, trực tiếp đi ra ngoài là được.”

Cố Dật Nhĩ gật đầu, lại ghé vào cạnh cửa nghe ngóng, lúc này bang một tiếng, có thứ gì đụng phải cửa.

Hai người trong phòng giật nảy mình, không dám thở mạnh.

Bởi vì không bật đèn, trong phòng tối đen như mực, ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ xuyên thấu qua rèm tiến vào, miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng hình dáng của đối phương.

“… Buông tôi ra..… Anh mau thả tôi ra!”

Than nhẹ, mềm mại, giọng một cô gái vang lên ở ngoài cửa.

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đồng thời ngây ngẩn cả người.

Tiếp theo giọng đàn ông trầm thấp: “Em cảm thấy có khả năng sao?”

Cô gái giãy giụa tiếng nức nở như bị nuốt đi, sau đó là một loạt âm thanh trao đổi nước miếng ái muội lại kích thích vang lên.

Tuy là chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng biết heo chạy thế nào, hai tiểu khả ái ngây thơ 15 tuổi sau cửa cuối cùng đã hiểu.

Còn may mà bóng đêm cũng đủ mông lung nên hai người không nhìn thấy biểu tình quẫn bách lẫn thẹn thùng trên mặt nhau.

Cố Dật Nhĩ miễn cưỡng đánh giá căn phòng lại phát hiện Tư Dật vậy mà lại kéo cô trốn vào phòng Cao Tự Án.

Tiếng vải dệt cọ xát trong không gian yên tĩnh có vẻ ướt át không chịu nổi, dường như còn có tiếng xé rách rất nhỏ.

“Đừng xé! Cái váy này là bản giới hạn! Này, đã bảo anh đừng xé…”

“Huh, nghe lời nào.”

“Mẹ nó, anh đồng ý không được xé đã…”

Hai con heo ngoài cửa chuẩn bị chạy rồi.

Hai vị thành niên trong phòng không biết giấu mặt đi đâu.

Cố Dật Nhĩ có chút tuyệt vọng: “Nếu anh tớ biết hai ta ở chỗ này có lẽ chúng ta không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”

Tư Dật nhắm mắt nhận mệnh: “Trốn vào tủ quần áo đi.”

Cửa phòng bang một tiếng bị đẩy ra, người đàn ông ôm người phụ nữ vào, ném cô gái lên trên chiếc giường lớn mềm mại.

Anh thô bạo mà cởi tây trang, kéo cà vạt ra, đè xuống.

“……”

“……”

Phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi