CÓ BẦU THÌ KHÔNG THỂ LY HÔN SAO?

Editor: Lạc Y Y

Ngày hôm sau Giải Xuân Triều vẫn còn sốt nhẹ, cũng may cậu nhóc La Tâm Dương rất đáng tin cậy, vừa sáng sớm đã tới rồi.

Giờ hành chính cũng không có khách gì nhiều, Giải Xuân Triều vẫn như chú mèo cuộn tròn mình trên sô pha ở trên gác lửng.

Đợi đến hai ba giờ chiều, La Tâm Dương vẻ mặt khó xử đi theo sau lưng Chu Thước lên trên lầu, thấy Giải Xuân Triều liền giải thích: "Em đã nói với anh này rồi, trên lầu là khu vực dành cho nhân viên, anh ta nói mình quen biết anh, cứ đòi lên gặp anh cho bằng được."

Giải Xuân Triều buông gối ôm trong lòng xuống, chống người ngồi thẳng dậy, an ủi cậu nhóc nói: "Đây là bạn anh, không sao đâu, em xuống dưới trông tiệm đi."

La Tâm Dương vừa xuống lầu, Chu Thước liền ngồi xuống bên cạnh Giải Xuân Triều: "Nhân viên nhỏ cậu tuyển được rất biết bảo vệ chủ, tôi nói tôi biết cậu nó còn không tin, nhất quyết bảo tôi gọi điện cho cậu trước."

Người Giải Xuân Triều vẫn còn hơi lạnh, túm lấy tấm chăn nhỏ bị Chu Thước đè lên, một lần nữa cuộn tròn mình: "Tìm tôi làm gì?"

Chu Thước lúc đầu nhìn hai má anh hơi ửng đỏ còn tưởng là anh ngủ vùi, nhưng sau đó phát hiện cả người anh uể oải, tay hắn dán lên trán anh một lúc, lửa giận thoáng cái bùng lên: "Giải Xuân Triều, cậu phát sốt rồi còn không biết uống thuốc, ở đây ấp trứng cái gì?"

Giải Xuân Triều khoát tay hắn ra: "Hơi lạnh chút thôi, nằm một lát là khỏe, bây giờ tôi không thể uống thuốc."

Chu Thước nghe xong lông mày giật giật: "Sao cậu không thể uống thuốc? Cũng đâu phải mang thai đâu."

Giải Xuân Triều ở đây nghe hắn nói nhảm, phiền muộn hỏi: "Rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Tôi đang nhức đầu đây, không có chuyện gì nữa thì mau về đi."

Chu Thước lúc này mới mở túi ni lông vừa mới mang tới, bên trong là hai hộp sơn trà tươi, tròn trịa vàng ánh, cái nào cũng dán nhãn nhập khẩu.

Anh mở hộp bảo quản ra, quen cửa quen nẻo đi đến khu sinh hoạt rửa sơn trà, vừa rửa vừa áp tiếng nước ào ào nói: "Hôm qua tôi nghe thấy giọng cậu qua điện thoại không đúng lắm, trước khi đến tôi đi siêu thị tìm cho cậu một ít sơn trà dưỡng cổ họng, nhưng hôm nay nghe giọng của cậu hình như cũng đã không sao rồi. Chuyện ngày hôm qua là sao?"

Giải Xuân Triều chờ hắn cầm sơn trà đi lại, mới thong thả nói: "Có thể có chuyện gì? Chỉ là tạp âm điện thoại thôi."

Chu Thước rút một chiếc khăn giấy lau sạch đáy hộp bảo quản, vừa thu dọn đồ đạc trên bàn trà vừa nói: "Không phải chứ, tôi nghe thanh âm đó còn tưởng rằng cậu đã khóc kia kìa, nếu không phải bị cảm lạnh còn sao nữa?"

Giải Xuân Triều không muốn nói về chuyện này, cười nhạo một tiếng nói: "Tôi khóc? Tôi muốn hỏi mối quan hệ mới của cậu tiến triển thế nào rồi? Tôi không muốn nghe tiếng hổ gào khóc giữa đêm đâu."

Chu Thước đỏ mặt, si ngốc cười hai tiếng: "Hì hì, tôi cảm thấy mấy em gái tôi tiếp xúc lúc trước đều quá ngây thơ, Minh Thục vừa dịu dàng còn biết..." Giọng nói của hắn tắt dần, ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy vừa mới thu thập được từ trên bàn.

Giải Xuân Triều nhìn thấy tờ giấy kia, ánh mắt trầm xuống, đứng thẳng người muốn đoạt lại.

Đáng tiếc Chu Thước cao hơn anh, nhanh hơn anh, mạnh hơn anh, nghiêng người một cái liền né tránh được, hắn cẩn thận xem nội dung trên giấy một lần, nửa ngày không nói gì.

Giải Xuân Triều thử phá vỡ tình thế căng thẳng này: "Em ấy tên Minh Thục à? Có cơ hội có thể hẹn ra ngoài gặp mặt."

"Hôm qua cậu gửi tin nhắn cho tôi là đang ở bệnh viện?" Chu Thước lấy di động ra nhìn một cái: "Thời gian làm kiểm tra là 6 giờ 27 phút, cậu gửi tin nhắn cho tôi lúc 6 giờ 52 phút. Tối qua Bảo Kinh có bão tuyết đã lên thời sự rồi, cậu gửi tin nhắn cho tôi, có phải là không biết làm thế nào từ bệnh viện trở về hay không?"

Giải Xuân Triều có chút đau đầu: "Tiểu Tam Gia, cậu trở thành Sherlock Holmes từ khi nào vậy?"

Chu Thước để giấy kết quả kiểm tra lên bàn, ôn hoà nhã nhặn hỏi Giải Xuân Triều: "Phương Minh Chấp có biết cậu một mình làm nội soi dạ dày không?"

Giải Xuân Triều không lên tiếng.

Chu Thước vỗ một cái nặng nề lên bàn trà: "Tôi lớn chừng này rồi, cũng chưa từng nghe nói qua ai đời một mình đi làm nội soi dạ dày!"

Giải Xuân Triều nhếch môi cười: "Cuộc sống khó khăn mà Tiểu Tam Gia, chờ cậu lớn thêm một chút nữa thì sẽ hiểu."

Chu Thước vươn tay kéo Giải Xuân Triều lên: "Dậy nào"

Giải Xuân Triều giật mình: "Cậu làm gì?"

Chu Thước giận bừng bừng: "Tôi dẫn cậu đi tính sổ."

Giải Xuân Triều vui vẻ: "Đừng trêu tôi nữa, cậu dẫn tôi đi đâu tính sổ? Tìm Phương Minh Chấp à?"

Chu Thước thấy hắn cười càng tức giận: "Cậu nhịn nổi cục tức này chứ tôi thì không, Phương Minh Chấp dựa vào đâu để cậu chịu loại uất ức này?"

Giải Xuân Triều kéo tấm chăn nhỏ của mình, ngay cả gối ôm cũng che lại: "Cậu tha cho tôi đi, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy nhất chính là Phương Minh Chấp."

Chu Thước cầm mấy tờ kết quả kiểm tra trên bàn trà: "Cậu không đi, vậy tôi tự mình đi."

Giải Xuân Triều nhắm mắt lại: "Nghe theo tôi, đừng đi."

Chu Thước không nghe anh, trầm mặt đi xuống lầu.

La Tâm Dương thấy Chu Thước đi xuống, chạy bước nhỏ đi tới nghênh đón: "Anh và đàn anh nói chuyện xong rồi sao? Anh có muốn ngồi lại một lát không?"

Chu Thước buông một câu: "Trông chừng đàn anh của cậu đi, đừng để cậu ba bị thiêu chết ở trên lầu." Hắn hiên ngang lái xe rời đi.

Tòa cao ốc tập đoàn Phương Viên có thể xem như một địa danh của Bảo Kinh, mặt kính cong hoàn toàn bị bao phủ bởi một trận bão tuyết vào giữa đêm, nó được điểm tô màu vàng ấm áp bởi mặt trời mùa đông nghiêng về phía tây.

Chu Thước đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất, nơi đặt văn phòng của Phương Minh Chấp.

Lễ tân nhìn thấy hắn ở quầy lễ tân, lịch sự hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"

Vẻ mặt Chu Thước dọa người: "Không có."

Lễ tân trước quầy duy trì nụ cười: "Vậy thật xin lỗi, anh không thể vào."

Chu Thước lấy điện thoại ra, gọi điện thoại: "Chủ tịch Phương, bây giờ cậu có rảnh không?"

Giọng nói của Phương Minh Chấp từ điện thoại truyền đến: "Chu Tam thiếu?"

Chu Thước nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ tôi đang ở cửa văn phòng của cậu, tôi có chuyện rất khẩn cấp muốn thương lượng với cậu."

Phương Minh Chấp bên kia yên lặng vài giây, nói một câu "Chờ một chút" liền cúp máy.

Điện thoại tại quầy lễ tân vang lên, cô gái tiếp tân đáp vài câu rồi nói với Chu Thước: "Chủ tịch mời anh vào."

Chu Thước đẩy cửa lớn bằng gỗ ra, xoay người đóng chặt.

Phương Minh Chấp đang ở bàn làm việc xử lý một số việc, hắn cau mày vừa nhìn màn hình máy tính vừa nói với Chu Thước: "Nếu tôi nhớ không lầm, Phương Viên và Chu gia không có giao dịch kinh doanh trực tiếp. Tôi có khoảng bốn phút, mời cậu nhanh chóng nói rõ ràng là có chuyện gì."

Chu Thước đi đến bàn làm việc của hắn, trực tiếp tắt nguồn màn hình.

Phương Minh Chấp khó hiểu ngẩng đầu lên: "Cậu làm gì vậy?"

Chu Thước để tờ giấy kiểm tra lên bàn, hai ngón tay đẩy tới trước mặt hắn: "Xem đi."

Phương Minh Chấp cầm giấy kiểm tra, mới đầu hắn chỉ đại khái liếc mắt một cái, càng xem hai hàng lông mày dần dần nhíu lại. Như không thể hiểu được, hắn lại xem lại từ đầu, tay cầm giấy kiểm tra chậm rãi siết chặt, tờ giấy mỏng manh nhăn thành ba đường theo sức lực của hắn.

Chu Thước đứng bên cạnh, im lặng nhìn hắn.

"Hôm qua tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, sau đó tôi có một cuộc họp rất quan trọng nên trở về trước." Phương Minh Chấp buông giấy kiểm tra xuống, một chút cảm xúc nhàn nhạt đó rất nhanh bốc hơi như nước.

"Cậu có cuộc họp quan trọng." Chu Thước lặp lại lời hắn nói: "Cho nên cậu để cậu ấy một mình ở bệnh viện làm nội soi dạ dày. Tối qua tuyết rơi lớn như thế, cậu có hỏi qua cậu ấy làm thế nào từ bệnh viện trở về nhà không?"

Phương Minh Chấp đưa tay xoa xoa hốc mắt, hiếm khi thua thiệt: "Tại sao anh ấy không nói cho tôi biết? Nếu anh ấy gọi cho tôi một cuộc điện thoại, tôi sẽ đi đón anh."

Chu Thước cười lạnh một tiếng: "Trước kia khi cậu ấy cố nói cho cậu biết, cậu có nghe không?"

Phương Minh Chấp nhíu mày chặt hơn: "Ý cậu là sao?"

"Có một lần tôi gọi điện thoại tìm cậu ấy có việc, cậu ấy nói ngày đó là kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người, cậu muốn đưa cậu ấy ra ngoài ăn cơm. Hôm đó trời mưa to, một giờ sau cậu ấy vẫn đang chờ cậu, cuối cùng cậu có đến không?" Chu Thước gõ nhẹ xuống bàn, không đợi Phương Minh Chấp trả lời liền tiếp tục nói: "Từ nhỏ tôi đã quen biết Giải Xuân Triều, cậu ấy là một người thiện lương còn có chút ngu xuẩn, giống hệt một con chó con, người khác đối xử tốt với cậu ấy một chút, cậu ấy có thể moi tim cho người ta. Cậu ấy đối xử với cậu thế nào, một người ngoài cuộc như tôi đều thấy rõ ràng, còn cậu đối xử với cậu ấy ra sao hả?"

Phương Minh Chấp cứng rắn bật màn hình máy tính, tay có chút run rẩy khó nhận ra: "Hết bốn phút rồi, mời cậu ra ngoài cho."

Chu Thước xoay người rời đi, đi đến cửa tay hắn đè tay cầm nói: "Chủ tịch Phương, cậu có lẽ cảm thấy mình rất tài giỏi, ai nấy cũng thèm muốn những thứ trên người cậu, cho nên ngay cả chân tình cũng không nhìn ra càng không tin tưởng. Nhưng đôi khi, cậu rất dễ đánh mất đi thứ mà cậu cho đó là lẽ đương nhiên."

Không đợi Phương Minh Chấp đáp lại, hắn liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Phương Minh Chấp nhìn hợp đồng trên màn hình máy tính, thật lâu cũng không lật sang trang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi