CÔ BÉO YÊU ĐƯƠNG CÙNG TỔNG TÀI


Hàn Thiên An vừa nói xong đã vội tắt máy.
“Hàn Thiên An…”
Tít! Tít! Tít!
Phương Kim Ngọc la hét trong điện thoại nhưng chỉ nhận lại ba tiếng tít từ số máy của Hàn Thiên An.
“Hàn Thiên An, tại sao anh dám tắt máy của tôi chứ?”
“Hàn Thiên An, anh hãy đợi đấy!”
“Anh sẽ không thoát khỏi tay tôi được đâu.”
“Thứ gì mà Phương Kim Ngọc này muốn nhất định sẽ có được.”
Phương Kim Ngọc buồn bã muốn mượn rượu để giải sầu.

Cô gọi điện thoại cho Tiểu Hí để hẹn đi cùng.
Chuông đổ một lúc sau đầu dây bên kia mới trả lời.
“Có chuyện gì thế Phương Kim Ngọc?”
“Tiểu Hí, tối nay cậu có rảnh không? Cậu đi uống rượu cùng mình có được không?”
“Tối nay tớ rảnh, vậy hẹn gặp cậu tối nay nhé!”
“Vậy lát tớ nhắn địa chỉ rồi tối mình gặp nhau nha.”
“Bây giờ tớ bận casting bộ phim mới rồi, hẹn cậu tối gặp nhé!”
Tít! Tít! Tít!
Phương Kim Ngọc khi nghe Tiểu Hí nhắc đến casting bộ phim mới, đôi chân mày cau có, đôi mắt cô đen thẳm như muốn hút những vật ở trước mắt cô vào đó.
“Tiểu Hí, tại sao mày lại có được những thứ đó chứ?”
“Tại sao chứ?”
Nói ra cũng tội cho Phương Kim Ngọc, từ khi không có Hàn Thiên An chống lưng bao nhiêu nhãn hàng cô ký hợp đồng đều đã thay người, các hãng phim không mời cô đóng.

Riêng duy nhất bộ phim của đạo diễn Lâm Vũ nhờ Hàn Thiên An đền bù nên cô mới giữ được vai diễn chính của bộ phim.
“Phương Kim Ngọc, có một đoàn phim mời cô đóng vai chính của bộ phim.

Nhưng…”
“Nhưng sao? Cô nói đi.”
“Bên đoàn phim họ muốn cô đi tiếp các đối tác nhà sản xuất.”
“Nói với họ tôi không đi.”

“Nếu cô không đi sẽ bị rớt vai diễn mất.”
“Mặc kệ có chuyện gì? Tôi vẫn còn có Hàn Thiên An chống lưng.”
“Vậy để tôi báo lại với họ.”
“Cô nói với họ nếu không có đoàn phim của họ thì còn rất nhiều đoàn phim khác xếp hàng mời tôi tham gia phim của họ.”
“Được!”
Trước kia, mỗi khi bên đoàn phim liên hệ với quản lý Phương Kim Ngọc để thử vai nhưng phải đi cùng họ để tiếp các đối tác sản xuất, cô đều từ chối nên rớt vai.
Lúc đó, Phương Kim Ngọc đang quen với Hàn Thiên An mà anh ta tài giỏi lại là một người rất lớn mạng trong nước nên cô đã rất ngạo mạn kiêu căng.

Có lần cô còn đánh cả diễn viên phụ nhưng chẳng ai dám làm gì cô.
Phương Kim Ngọc chẳng xem ai ra gì, không sợ trời không sợ đất cô làm những điều mà cô muốn.

Nếu có ra sao đi nữa thì cũng sẽ có Hàn Thiên An chống lưng.
Phương Kim Ngọc nghĩ mình là người của Hàn Thiên An nên trước giờ chẳng có một quy tắc ngầm nào.

Nhưng lần này lại khác nếu cô không thực hiện quy tắc ngầm thì e rằng sự nghiệp của cô sẽ kết thúc tại đây.
Phương Kim Ngọc không muốn suy nghĩ linh tinh nên cô đã đi chuẩn bị lên đồ để đi uống rượu giải sầu.
Trái với tâm trạng buồn rầu, tức giận của Phương Kim Ngọc là những tiếng nói cười của Hàn Thiên An và Chu Tiểu Mân ở trong phòng bếp tại nhà của Chu Tiểu Mân.
Chu Tiểu Mân ngượng ngùng đỏ cả mặt khi Hàn Thiên An nói đã có người mới còn ra hiệu cho cô giải vây giúp anh.
“Hàn Thiên An, lúc nãy…”
Hàn Thiên An dường như đã biết được suy nghĩ của Chu Tiểu Mân nên cô chưa kịp nói dứt lời anh đã cắt ngang.
“Cô đang nói lúc nãy tôi nói đã có người mới sao?”
“Không, tôi đang nói tại sao lúc nãy anh lại nhờ tôi giải vây giúp anh chứ?”
“Tôi cảm thấy Phương Kim Ngọc đang cố gắng làm phiền tôi nên tôi mới nhờ cô đứng ra giải vây giúp tôi.”
“Tiểu Mân, tôi thấy cô đang làm bánh hay là tôi làm chung với cô nhé!”
“Anh cũng biết làm bánh sao?”
Sao lại không biết được chứ? Nếu đã là đam mê của Chu Tiểu Mân thì Hàn Thiên An cũng sẽ cố gắng học hỏi thêm kinh nghiệm làm bánh từ các video của cô.
“Tôi có biết chút chút nhưng vẫn cần cô chỉ bảo thêm.”
“Vậy chúng ta cùng làm.”
Hàn Thiên và Chu Tiểu Mân cùng nhau làm bánh kem.
Về phía Phương Kim Ngọc, cô đã chuẩn bị xong xuôi để đi đến quán rượu.

“Tiểu Hí, hẹn cậu ở quán bar Phương Đông nhé!”
Phương Kim Ngọc lấy điện thoại gửi địa chỉ quán cho Tiểu Hí.
Ting!
Tiểu Hí đã casting xong cô cũng đang chuẩn bị lên đồ thì nhận được tin nhắn của Phương Kim Ngọc.
“Tớ biết rồi, hẹn gặp cậu ở bar.”
Phương Kim Ngọc bắt xe đi đến bar Phương Đông.
“Kia có phải là diễn viên Phương Kim Ngọc không nhỉ?”
“Đúng là cô ta rồi.”
“Sao cô ta lại ngồi uống rượu một mình thế? Không thấy Hàn Thiên An đi cùng cô ta.”
“Dạo này tin tức thường xuyên đưa tin cô ta và Hàn Thiên An đã chấm dứt mọi mối quan hệ.

Cậu không biết sao?”
“Vậy à.

Để tôi sang hỏi xem sao.”
Phương Kim Ngọc đang ngồi uống rượu một mình thì có một người đàn ông từ bàn kế bên sang mời rượu.
“Chào em, sao lại ngồi một mình thế? Anh ngồi uống chung với em được không?”
“Mau cút đi.”
“Làm gì dữ thế cô em?”
“Tôi bảo cút đi.”
“Cô nghĩ cô còn là người của Hàn Thiên An à? Hay sao lại còn to tiếng khinh người như thế?”
“Tôi bảo anh cút!”
“Uống với anh một ly đi mà cô em xinh đẹp.”
Choảng!
Phương Kim Ngọc rất tức giận nên đã cầm chai rượu đập nát sau đó lấy mảnh vỡ chỉ vào anh ta.
“Tôi bảo anh cút!”
Người đàn ông thấy vậy lo sợ nên bỏ đi.
“Được rồi, đi thì đi.”
Rén rồi thì nói đi cưng!

Sau khi người đàn ông rời đi, Phương Kim Ngọc gọi thêm một chai rượu mới.
“Cho tôi thêm một chai.”
“Xin lỗi cô đã uống nhiều lắm rồi.”
“Tôi bảo đem thì cứ đem ra.”
Tiểu Hí lúc này cũng đã đến.
“Kim Ngọc, sao cậu lại uống nhiều đến thế?”
“Hàn Thiên An, anh ấy…”
“Cậu bình tĩnh kể cho tớ nghe.”
“Anh ấy đã có người mới.”
“Cậu vì chuyện này nên đã hẹn tớ đi uống rượu sao?”
Phương Kim Ngọc rót một ly rượu rồi đưa cho Tiểu Hí.
“Cậu uống đi Tiểu Hí.”
“Tớ uống cùng cậu.”
“Từ lúc anh ấy tuyên bố chấm dứt với tớ, tất cả nhãn hàng mà tớ đại diện, đoàn phim đều đã hủy hết tất cả hợp đồng.

Tiểu Hí cậu nói đi mình phải làm sao đây? Nếu không có ai chống lưng thì sự nghiệp của mình mất hết.”
Tiểu Hí nhớ lại vài ngày trước cô cùng Lâm Vũ có buổi gặp mặt với đối tác sản xuất của Lâm Vũ.
“Tiểu Hí, tôi nghe nói cô là bạn của Phương Kim Ngọc?”
“Đúng vậy, anh có việc gì sao Tề Mạc?”
“À cũng không giấu gì cô với đạo diễn Lâm Vũ, tôi đã theo dõi Phương Kim Ngọc lâu rồi và tôi rất muốn cô ấy lầ người của tôi nhưng Hàn Thiên An kia quá mạnh tôi không thể đụng đến cô ta.

Nếu hai người giúp tôi có được Phương Kim Ngọc thì chúng ta ký kết thêm nhiều bộ phim mới.”
Lâm Vũ mắt sáng như đèn ô tô, anh như vớ phải con mồi lớn nhất định anh phải nắm bắt lấy cơ hội này.

Lâm Vũ hất tay ra hiệu cho Tiểu Hí.
“Tiểu Hí, chẳng phải Kim Ngọc với em là bạn thân sao? Nếu như cô ta quen được anh Tề Mạc đây thì quá tốt cho cô ta rồi.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng với chả nhị gì chứ? Tiểu Hí chẳng lẽ em lại muốn mất những hợp đồng lớn này à?”
“Được rồi vậy tôi sẽ giúp ông có được Phương Kim Ngọc.”
“Nếu được như ý muốn của tôi thì chúng ta sẽ ký kết thêm nhiều bộ phim mới.”
Tề Mạc đưa cho cô một tờ danh thiếp.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu cần thì cứ gọi cho tôi.”
Phương Kim Ngọc nhìn Tiểu Hí đang ngây người ra cô gọi lớn.
“Tiểu Hí…”
“Tiểu Hí, cậu có chuyện gì à? Sao lại ngây người ra thế kia?”

“À à không có gì Kim Ngọc.”
“Tiểu Hí, cậu nói bây giờ mình phải làm sao đây?”
Tiểu Hí sau một hồi chần chừ suy nghĩ thì đây cũng là cơ hội tốt nhất để ký kết nhiều bộ phim với Tề Mạc.
“Phương Kim Ngọc, tớ biết có một người đang rất thích cậu.”
“Thích tớ.”
“Đúng vậy, có điều là ông ấy lớn tuổi hơn cậu khá nhiều và đã có vợ con nhưng đổi lại ông ấy có rất nhiều tiền đặc biệt ông ấy lại là nhà sản xuất phim.

Mình nghĩ ông ta có thể giúp cậu.”
“Cậu nói ông ta có thể giúp mình sao? Tiểu Hí cậu nói thật hay đùa vậy chứ?”
“Tớ đang nói thật, ông ta có thể giúp cậu.

Hay là bây giờ mình hẹn ông ta cho cậu gặp mặt.”
“Ngay bây giờ sao?”
“Đúng vậy?”
Từ trước giờ Phương Kim Ngọc không có quy tắc ngầm trong con đường sự nghiệp của cô nhưng lần này nếu cô không có người chống lưng thì sự nghiệp của cô sẽ bị tan tành mất.

Phương Kim Ngọc quyết định gặp mặt Tề Mạc.
“Tiểu Hí, vậy nhờ cậu hẹn ông ấy giúp mình.”
“Được!”
Tiểu Hí lấy điện thoại ra gọi cho Tề Mạc.
“Alo, Tề Mạc tôi là Tiểu Hí đây.”
“Được!”
Từ trước giờ Phương Kim Ngọc không có quy tắc ngầm trong con đường sự nghiệp của cô nhưng lần này nếu cô không có người chống lưng thì sự nghiệp của cô sẽ bị tan tành mất.

Phương Kim Ngọc quyết định gặp mặt Tề Mạc.
“Tiểu Hí, vậy nhờ cậu hẹn ông ấy giúp mình.”
“Alo, Tề Mạc tôi là Tiểu Hí đây.”
Tiểu Hí lấy điện thoại ra gọi cho Tề Mạc.
“Tôi và Phương Kim Ngọc đang uống rượu ở bar Phương Đông.

Ông có thể đến đây được không?”
“Cô gọi tôi có việc gì?”
Ngu gì mà không đến chứ, điều Tề Mạc mong muốn đã trở thành sự thật.
“Được, tôi đến ngay!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi