Cùng đọc truyện nhé!!!"> Cùng đọc truyện nhé!!!" />

CÓ BIỂN

Diệp Tiểu Thuyền nhét bánh bao vào miệng, hết cái này đến cái khác, ăn như hổ đói, sau đó cầm cháo lên, vừa húp được một ngụm đã sặc.

Sặc một hồi mặt hắn cũng đỏ lừ, lòng mắt hằn đầy tia máu.

Hắn tuỳ tiện quẹt miệng, cười xoà với Thiện Kiều, "Anh, anh nói đùa gì vậy? Một đứa không bằng cấp, không tay nghề, chỉ biết lái xe như em, không đi chở khách thì anh bảo em làm gì đây? Đánh nhau cũng được đấy, nhưng đánh nhau đâu có ra tiền. Chẳng lẽ em lại ngồi xổm ở giao lộ đòi phí bảo kê?"

Thiện Kiều trầm mặt, ánh mắt cũng lạnh đi.

"Anh, em không sao thật mà." Diệp Tiểu Thuyền ráng giương giương khoé miệng, cố tỏ ra mình chẳng hề hấn gì, thậm chí là càng cà lơ phất phơ càng tốt, "Là tự em muốn đón khách của chỗ anh, tuy hơi vất vả, nhưng hiện nay có nghề nào không phải vất chút chứ? Anh mở nhà nghỉ cũng thế mà? Hôm qua em đi sửa xe, thấy bọn họ làm ở xưởng cũng cực lắm, từ sáng sớm đến nửa đêm, còn phải đối phó với mấy người khách lắm chuyện nữa chứ. Em vất vả sao bằng họ, thế mà lại kiếm được nhiều tiền hơn."

Diệp Tiểu Thuyền nói tràng giang đại hải, còn nói rất nhanh, nhiều chỗ bỏ qua cả logic, sau một hồi cũng không hiểu mình đang muốn biểu đạt cái gì, nhưng mồm miệng vẫn không dám dừng lại, chỉ sợ vừa dừng, anh sẽ lại bảo hắn—Em có thể không sống như vậy nữa.

Nếu thật sự có thể không sống như vậy nữa, hắn đã không phải Diệp Tiểu Thuyền.

Mà nhất định là chết rồi.

"Thật ra em đã tiết kiệm được không ít." Thấy Thiện Kiều vẫn đang liếc mình, Diệp Tiểu Thuyền càng nói càng xa, "Vừa rồi còn có thêm 4000 tiền bán xe nữa mà. Đợi bao giờ khỏi hẳn rồi xuất viện, em sẽ tìm mua một con second-hand khác, vừa kịp mùa du lịch đầu thu. Mà, lần này em chẳng lấy Santana nữa đâu, tính năng cùi quá, phải chọn cái nào tốt hơn mới được. Hừm... hoặc có khi trước mắt, em cứ mượn tạm xe của Chu Hạo cũng được, lần nào xong một chuyến khứ hồi cậu ta cũng phải nghỉ mấy ngày liền."

Thiện Kiều đột nhiên hỏi: "Có ăn nữa không?"

"Hả?" Diệp Tiểu Thuyền cúi xuống nhìn, trong hộp vẫn còn bốn cái bánh bao, cháo thì hầu như vẫn còn nguyên.

"Ăn." Diệp Tiểu Thuyền nói.

"Thế thì mau ăn cho xong đi." Có vẻ Thiện Kiều không định ở lại đây nữa, "Ăn xong rồi vào nằm."

Diệp Tiểu Thuyền đành phải im lặng, gặm nốt bánh bao.

Thiện Kiều nói xong cũng rời đi. Xuyên qua hành lang, rẽ xuống cầu thang.

Diệp Tiểu Thuyền nhìn đăm đăm theo bóng lưng anh, đến khi bóng lưng biến mất, lại chuyên tâm lắng nghe tiếng bước chân của người.

Chỉ nhìn và nghe, chẳng nghĩ gì trong đầu.

Nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu.

Có khi lại còn kéo theo cả đau tim.

Không bao lâu sau, y tá phụ trách tới giục Diệp Tiểu Thuyền về lại phòng bệnh.

Cả sáng đó, Thiện Kiều không xuất hiện thêm lần nào. Thuốc bác sĩ dùng dần dần có hiệu lực, đến giờ cơm trưa, Diệp Tiểu Thuyền đã ngủ thiếp đi trên giường bệnh.

Mộng cảnh xen lẫn thực tại, hắn cũng chẳng biết mình đang mơ hay đang tỉnh.

Hắn không ngốc, Thiện Kiều nói đừng sống như vậy nữa, cũng là đang bảo hắn hãy cuốn gói luôn đi. Nhưng hắn mà đi được, thì đã chẳng đợi đến bây giờ.

Hắn không thể rời khỏi Thiện Kiều.

Thuốc ngấm vào mạch máu mang lại cảm giác rất kì lạ, cả cánh tay lành lạnh, toàn thân bất động, và dần dần mất đi ý thức.

Mí mắt Diệp Tiểu Thuyền cứ thế díu lại, rồi nhắm hẳn.

Hơn mười năm trước, ở Tây Nam, thị trấn Đại Thạch.

Hồi đó, tên của Diệp Tiểu Thuyền không phải Diệp Tiểu Thuyền, mà là Diệp Đại Thuyền

Cái tên này hoàn toàn không mất công suy nghĩ hay gì, cha mẹ nuôi vốn cũng chẳng có ý định chăm chút nó tử tế.

Thị trấn Đại Thạch—lạc hậu, nghèo nàn, một nửa cư dân là nông dân chân đất tay bùn, nửa còn lại làm công nhân trong nhà máy. Diệp Tiểu Thuyền vừa sinh ra đã bị thảy vào cô nhi viện duy nhất của địa phương, hơn hai tuổi thì được cặp vợ chồng công nhân Diệp Dũng-Cung Thải nhận nuôi, chuyển đến sống ở khu nhà công vụ của nhà máy.

Việc Diệp Dũng với Cung Thải nhận nuôi nó cũng chẳng xuất phát từ thiện tâm, mà là vì thời ấy, nhà nào có trẻ nhỏ sẽ được hưởng phúc lợi, thịt gạo dầu muối đều lĩnh nhiều hơn so với nhà không có. Quan niệm ngày xưa khác ngày nay, người hiện đại cho rằng khổ ai thì khổ chứ không thể bắt trẻ con phải khổ, bọn nhỏ vừa có nhận thức là phải bắt đầu rèn luyện trí óc luôn, không thể để thua ai ngay từ vạch xuất phát. Còn đâu ngày trước, nuôi trẻ chỉ đơn giản là thêm bát thêm đũa, một đứa bé một hai tuổi thì ăn được bao nhiêu đâu?

Vợ chồng Diệp Dũng không đẻ được, nhận nuôi Diệp Tiểu Thuyền chủ yếu là để mỗi tháng nhận thêm phần phúc lợi từ xưởng.

Diệp Tiểu Thuyền còn bé, không hiểu mấy chuyện này, chỉ biết là mình có ba mẹ, không phải cô nhi, mỗi ngày ăn đủ no mặc đủ ấm, còn có giường riêng nho nhỏ, hạnh phúc hơn ở trong cô nhi viện bao nhiêu.

Hàng ngày Diệp Dũng Cung Thải đi làm, nó lại chưa đến tuổi đi học, bèn bắc cái ghế đẩu ra hành lang nhìn đông nhìn tây, miệng thì ngọt, vừa ngoan ngoãn dễ bảo, vừa xinh xắn như bé gái. Các cô bác hàng xóm cưng nó vô cùng, cứ có đồ ngon là gọi nó.

Bé con không ngại khách khí, cứ ai gọi "Đại Thuyền" là bưng bát vui vẻ chạy tới.

Đến một lúc, Cung Thải nhận ra điểm để lợi dụng, bèn bàn bạc với Diệp Dũng: "Thằng bé này thích ra ngoài xin ăn như thế, từ giờ không cần làm cơm cho nó nữa, cứ để nó đi xin đi, nó được ăn ngon, mà chúng ta cũng tiết kiệm được một khoản luôn!"

Diệp Dũng keo kiệt chẳng kém, nghe vậy cũng quyết định cắt luôn khẩu phần của Diệp Tiểu Thuyền, mỗi ngày chỉ kín đáo đưa cho nó một bộ bát đũa.

Mới đầu, Diệp Tiểu Thuyền cũng chẳng thấy gì sai, hằng ngày vẫn cầm bát đũa đi hết nhà này đến nhà khác, không bao giờ bị đói bụng.

Dần dà, những cô bác nhiệt tình thấy nó liền tránh đi, không cho nó vào nhà, cũng không cho nó thịt ăn nữa.

Lòng người mà, thấy trẻ đáng yêu, thi thoảng mời ăn một bữa thì còn vui. Chứ người ở khu này đâu phải đại gia, ngày nào cũng có một đứa nhỏ đến ăn chực thì ai chịu cho nổi?

Hơn nữa, Diệp Tiểu Thuyền có thể không hiểu vì sao ba mẹ lại quăng cho mình một bộ bát đũa, nhưng hàng xóm họ đâu có mù?

Liếc mắt là đủ hiểu, nhà đó căn bản đâu muốn nuôi Diệp Tiểu Thuyền, bọn họ là muốn cho Diệp Tiểu Thuyền đi ăn cơm trăm họ, để mọi người trong khu nuôi hắn, trong khi bản thân thì lợi dụng đứa trẻ này để được nhận phúc lợi.

Con mẹ nó sống thế mà được à?

Diệp Tiểu Thuyền rốt cục không xin ăn được nữa. Các cô bác luôn tươi cười cũng chẳng còn để mắt đến nó, và điều này mới khiến nó buồn bã hơn cả.

Người duy nhất không hề thay đổi, là anh hàng xóm nhà bên.

Anh hàng xóm tên Thiện Kiều, mặt lúc nào cũng lạnh, chưa từng chơi đùa với nó.

Nó cũng không dám đi chọc người ta, mỗi lần thấy Thiện Kiều đi ngang qua liền ngoan ngoãn xách ghế đẩu ngồi sang một bên.

Nhà khác không cho ăn, Diệp Tiểu Thuyền chỉ đành về nhà. Cung Thải tức điên người, ở trong nhà chửi hết hàng xóm đến Diệp Tiểu Thuyền, cuối cùng vẫn phải cho Diệp Tiểu Thuyền một bát cơm.

Nhưng tháng ngày "tốt đẹp" chỉ kéo dài đến năm Diệp Tiểu Thuyền bốn tuổi.

Cung Thải trước giờ không tài nào có bầu, hiện đã có. Năm Diệp Tiểu Thuyền bốn tuổi mười tháng, em trai ra đời. Nó cứ thế trở thành người thừa của gia đình.

Nhà họ Diệp nhận nuôi Diệp Tiểu Thuyền vốn là để lấy chút phúc lợi kia. Hiện giờ không cần đến Diệp Tiểu Thuyền vẫn lấy được, mà nó ngày một lớn, lượng ăn cũng ngày một nhiều... Cứ thế, Diệp Dũng và Cung Thải dần hối hận về quyết định ban đầu.

"Sao mày không đi chết đi?"

Suốt một thời gian dài, nhà họ Diệp luôn tràn ngập những lời chửi mắng.

Động chút là Cung Thải lại đánh Diệp Tiểu Thuyền, mỗi ngày cũng chỉ cho nó đúng một bát cơm trắng. Diệp Tiểu Thuyền không còn là đứa nhỏ hai tuổi mới đến nhà này, nó mơ hồ biết vì sao mình bị đánh, có điều cũng không quá rõ ràng.

Thật ra nó rất thích em trai, đứa nhỏ trắng trắng mụp mụp, cứ thấy nó là cười khúc khích.

Nó muốn ôm ôm em trai, nhưng chỉ cần Cung Thải phát hiện ra, thì lập tức sẽ ăn bạt tai.

Hồi đó người ta hay nói "có đánh mới nên người". Cha mẹ đánh con là chuyện thường tình, đánh chết cũng đáng đời, công an sẽ không quản, hàng xóm chỉ hóng chuyện, hóng xong còn ra doạ con mình—"Thấy chưa, mày không nghe lời là tao cũng đánh đấy!"

Mặt mũi Diệp Tiểu Thuyền thường xuyên sưng vù, toàn thân xanh tím. Từ nhỏ nó đã thích cười không thích khóc, bị đánh cho bầm dập cũng chẳng mấy khi rơi nước mắt.

Chỉ là nó không hiểu, rõ ràng mình nghe lời như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ba mẹ thích em trai, nó cũng thích em trai, còn sẵn sàng đưa toàn bộ đồ chơi của mình cho em, sau này có gì ngon nhất định sẽ dành hết cho em trai, vì sao ba mẹ vẫn đánh mình?

Nhà nào trong khu cũng chật hẹp, nhà họ Diệp chỉ có tổng cộng hai phòng. Hồi chưa có em trai, Diệp Tiểu Thuyền có một chiếc giường nhỏ ở phòng khách. Sau khi em trai ra đời, giường này biến thành chỗ để em trai chơi đùa vào ban ngày, nó chỉ còn nước ngủ dưới đất.

Một manh chiếu, một tấm chăn, một chiếc gối, đây là giường ngủ của nó.

Năm Diệp Tiểu Thuyền lên năm, nhà máy thay đổi biên chế, không ít công nhân phải nghỉ việc, trong đó có cả Diệp Dũng và Cung Thải, nguyên một phần tư cư dân trong khu nhà cũng mất việc.

Trong tình cảnh bi thảm, gần như ngày nào khu nhà cũng chìm trong tiếng quẳng bát cùng tiếng khóc của phụ nữ.

Cung Thải càng có dịp để tra tấn Diệp Tiểu Thuyền, nó chỉ biết núp ra góc hành lang, đến giờ ngủ cũng không dám về nhà.

Hộ kế bên nhà họ Diệp, cũng chỉ truyền ra tiếng mắng.

Diệp Tiểu Thuyền biết, đó là người mẹ điên của Thiện Kiều.

Thiện Kiều không có cha, chỉ có anh và mẹ nương tựa lẫn nhau. Nhìn thấy Thiện Kiều, Diệp Tiểu Thuyền còn nghĩ, hay là anh trai này cũng bị đánh giống mình?

Chắc là không phải đâu.

Anh trai này nhìn dữ như vậy, ai mà dám đánh.

Trước sáu tuổi, Diệp Tiểu Thuyền chưa từng nói chuyện với Thiện Kiều lần nào. Trong ấn tượng của Diệp Tiểu Thuyền, đối phương là một người rất kì lạ, chả bao giờ thấy cười, mặt lúc nào cũng lạnh như bắn ra băng.

Đến mùa đông nọ, Diệp Tiểu Thuyền một lần nữa bị đuổi khỏi nhà sau khi ăn đánh.

Lí do lần này—là vì nó ăn nhiều quá.

Đêm đông ở vùng núi Tây Nam, rét mướt như xuyên cả vào xương tuỷ cùng mạch máu. Diệp Tiểu Thuyền chỉ mặc độc bộ quần áo vải mỏng tang cũ đến không thể cũ hơn, co rúm lại trong góc hành lang.

Nó lạnh đến nỗi không đứng dậy nổi, bụng cũng réo ầm ĩ.

Thật ra nó ăn đâu có nhiều, ngoài dưa muối cũng chỉ thêm đúng một thìa cơm.

Diệp Tiểu Thuyền đã có kinh nghiệm, chỉ cần ở ngoài một đêm, nếu sáng mai tâm tình tốt lên, mẹ sẽ cho nó một bát cháo thừa.

Nó cố co cụm toàn thân hết sức có thể, như thể làm vậy sẽ chặn lại được cái lạnh.

Chỉ tiếc là vô dụng, nó vẫn nghe thấy hai hàm răng mình va nhau cầm cập, cùng tiếng gió lộng óc sượt qua đầu.

Lạnh quá...

Tầm mắt dần mờ đi, nó bỗng gọi "mẹ" trong vô thức, cũng không rõ là gọi Cung Thải, hay là người phụ nữ đã vứt bỏ nó ngay từ khi sinh ra.

Lúc sắp thiếp đi, Diệp Tiểu Thuyền cảm nhận có người đang đá đá mình.

Nó gắng sức ngẩng đầu, và rồi nhìn thấy Thiện Kiều.

"Em không lạnh à?" Thiện Kiều hỏi.

"Anh, anh!" Nó túm lấy gấu quần Thiện Kiều như bản năng, nước mắt nước mũi lập tức ào ào tuôn ra, giống như đột nhiên mất hết khả năng ngôn ngữ, chỉ biết lặp đi lặp lại—"Anh, anh!"

Thiện Kiều có vẻ mất kiên nhẫn, lại đá nó một cái, "Có đứng lên được không?"

Diệp Tiểu Thuyền chật vật một hồi, mãi cũng không dậy nổi.

Thiện Kiều bỗng nhiên cúi người, bế cả nó lẫn tấm áo vải bẩn thỉu lên.

Vòng tay của thiêu niên mười bốn tuổi cũng chỉ mỏng như tờ giấy, nhưng lại bảo vệ được đứa nhỏ sáu tuổi khỏi những giá rét thấu xương nhất của mùa đông năm ấy.

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi