CỐ CHẤP ĐẠI LÃO VỪA SỦNG VỪA LIÊU

Editor: Kiều Tiếu

Lại có võng hữu mở miệng.

"Mà chúng tôi có để ý tới chuyện đồng tính luyến ái đâu? Chúng tôi chú ý tới việc Tửu Từ nhẫn tâm đẩy mẹ ruột của hắn vào bệnh viện tâm thần, ba hắn còn là tội phạm, người như vậy có xứng đáng với danh tiếng thần tượng hay không?"

"Đúng!"

"Tửu Từ lui vòng! Không cần tránh né trọng tâm!"

Dần dần, tin hot cũng bắt đầu tăng nhiều.

Đầu tiên là ảnh chụp của cha kế đang trong ngục giam bị tung ra.

Sau đó là ảnh chụp của mẹ ruột đang trong bệnh viện tâm thần bị tung lên.

Tiếp theo, võng hữu nào đó 'có lòng tốt' cũng đào lại những quảng cáo công ích mà Tửu Từ quay chụp trước đó lên.

Liên lụy với bạn quay chụp là Úc Hàn cũng bị mang tiếng.

"Trước kia xem quảng cáo còn thấy họ có cảm giác CP, giờ xem lại, không lẽ hai người bọn họ có một chân?"


"Úc Hàn này cũng là một người không kiêng nể gì, năm đó kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, bị cảnh sát mời vào cục cảnh sát, việc này mọi người đã quên rồi sao?"

"Ha hả, cẩu nam nam, quả nhiên rất xứng."

"Lấy quảng cáo công ích để tẩy trắng, đủ biết hai người này không biết xấu hổ tới nhường nào!"

Không lâu sau weibo của Úc Hàn cũng bị công hãm bởi những lời chửi rủa của anti-fan.

Công hãm xong weibo của Úc Hàn, võng hữu lại bắt đầu công kích nhãn hiệu đại ngôn mà Tửu Từ nhận, từng đợt tin nhắn được gửi đi, thậm chí còn có tin nhắn uy hiếp, nếu lại để Tửu Từ nhận đại ngôn, chúng tôi sẽ không mua bất kỳ món đồ gì của nhãn hiệu mấy người.

Nhãn hiệu mới đương nhiên sẽ tự bảo vệ mình, rất nhanh đã lên tiếng đáp lại.

[Công ty của chúng tôi đã liên hệ với Tửu Từ tiên sinh về hợp đồng giải ước, Tửu Từ tiên sinh sẽ không còn là đại sứ thương hiệu bên chúng tôi nữa.]


Ba nhãn hiệu, có hai cái đã giải ước.

Trong đó nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo của tập đoàn Nam thị lại chưa có động tĩnh gì.

Các võng hữu không phục, công ty này có ý gì đây? Thật không đặt chúng tôi vào mắt?

"Đồ ăn vặt Xảo Xảo này bị làm sao vậy?"

"À, đây không phải là công ty con của tập đoàn Nam thị hay sao?"

"Tập đoàn Nam thị? Đù!"

"Bọn họ tính vì một người là Tửu Từ mà đắc tội với toàn bộ võng hữu?"

Rất nhanh, công ty con đồ ăn vặt Xảo Xảo dưới trướng tập đoàn Nam thị đăng một thông báo.

[Tửu Từ tiên sinh thích ai đều là tự do của ngài ấy, việc này không thể ảnh hưởng tới chuyện ngài ấy làm đại ngôn của công ty chúng tôi.

Còn các chuyện khác, mọi chuyện còn chưa có định luận, chúng tôi không thể căn cứ vào những lời nói phiến diện để tiến hành giải ước với Tửu Từ tiên sinh.


Nếu về sau Tửu Từ tiên sinh có làm ra hành động vi phạm pháp luật, chúng tôi sẽ tiến hành tố tụng và đưa ra bồi thường với Tửu Từ tiên sinh. Mong các vị võng hữu yên tâm.]

Thông báo vừa được đăng lên, lập tức dẫn tới toàn lời châm chọc mỉa mai của võng hữu.

"Tôi phi, con mẹ nó công ty lớn này đang cố ý che chở thằng con trai của kẻ phạm tội."

"Còn không phải là công ty trực thuộc hay sao, fan biến an-ti, thật con mẹ nó phiền, lực lượng của tư bản chủ nghĩa a."

"Tôi thật không hiểu là tập đoàn Nam thị đã nghĩ thế nào, chỉ vì Nam Tinh là thiên kim nhị tiểu thư, con gái của chủ tịch nhà mấy người, mấy người liền dám đối đầu với toàn bộ võng hữu trên weibo?"

"Yên tâm cái mụ nội nó, lão tử không muốn nhìn thấy Tửu Từ đó, thì sao!"

Weibo được chính phủ xác nhận của tập đoàn Nam thị bị công hãm.
Ban đêm, Nam Tinh nhận được điện thoại của ba Nam.

Đầu bên kia điện thoại vừa mở miệng là một hồi toàn lời mắng chửi, tức đến phát điên.

"Nam Tinh! Mày nhìn chuyện tốt mà mày làm đi! Nhanh kêu chị gái mày giải trừ hiệp ước! Hai đứa chúng mày muốn lật trời phải không!!!"

Ba Nam còn chưa nói hết câu, Nam Tinh đã cúp điện thoại.

Cô ném điện thoại lên bàn, dựa lưng vào sô pha.

Lúc Quyền Tự đi ra khỏi phòng vẽ tranh thì nhìn thấy Nam Tinh đang ngồi trong phòng khách đùa nghịch máy tính.

Chuyện trên mạng đương nhiên là hắn biết.

Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Tinh nghiêm túc xử lý mọi chuyện, hắn kề sát vào, cắn một cái.

Trong giọng nói mang theo ý vị dụ dỗ.

"Tiểu Hoa, cần anh giúp gì không?"

Nam Tinh lắc đầu.

"Không sao đâu, em có thể xử lý."

Mí mắt của Quyền Tự giật giật.

Đương nhiên hắn biết Nam Tinh có thể tự giải quyết, nhưng đã một tuần trôi qua mà lực chú ý của đóa hoa nhỏ này vẫn cứ tập trung hết vào đó.
Ngay cả chuyện đối xử tốt với hắn cũng làm qua loa cho xong.

Hắn chỉ muốn cái chuyện rách nát này được xử lý nhanh lên, để lực chú ý của Tiểu Hoa lại lần nữa tập trung hết lên người hắn mà thôi.

Hắn mở miệng.

"Tiểu Hoa đã nghĩ kỹ sẽ tặng quà gì cho anh chưa?"

Cuối cùng lực chú ý của Nam Tinh cũng di chuyển từ trên máy tính sang người Quyền Tự.

"Ừm? Quà gì?"

Cô mờ mịt hỏi lại.

Quyền Tự chậm rãi nói.

"Quà sinh nhật."

Bạch Vũ ở một bên yên lặng dời tầm mắt, thiếu gia đây là muốn đòi quà?

Quyền Tự lại hỏi tiếp.

"Tiểu Hoa đã quên?"

Nam Tinh khựng lại một giây, lập tức lắc đầu.

"Không quên, em nhớ kỹ mà."

Lời vừa nói xong, không khí yên tĩnh.

Không lâu sau, Nam Tinh thấp giọng nói.

"Được rồi, em quên mất."

Nhưng Nam Tinh tỏ thái độ cực nhanh.

"Nhưng em đã nghĩ xong nên tặng anh quà gì rồi."
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự liếc về phía Nam Tinh, ánh mắt như ra-đa quét lên người cô.

Cuối cùng cũng lên tiếng.

"Ừm, anh miễn cưỡng tin tưởng lời Tiểu Hoa nói là sự thật."

Nam Tinh dời tầm mắt, lại lần nữa đặt lực chú ý vào chiếc máy tính.

Trong lòng yên lặng nói, đã chuẩn bị khá ổn thỏa rồi, cần phải nhanh chóng xử lý xong xuôi chuyện của Tửu Từ.

Người bên cạnh cô rõ là đang cố ý gây sự.

Ngày hôm sau, 8 giờ sáng.

Nam Tinh gọi điện thoại cho Tửu Từ.

Bên của Tửu Từ nhanh chóng nghe máy.

"Chị Nam Tinh."

Giọng nói có chút mỏi mệt.

Nam Tinh mở miệng.

"Tửu Từ, đã suy nghĩ kỹ sẽ nói gì chưa?"

Tửu Từ bật cười,

"Vâng."

Nam Tinh nhìn máy tính, mở miệng.

"Người thích cậu có rất nhiều, vẫn nên cho họ một lời giải thích. Cậu chỉ cần ăn ngay nói thật, chuyện khác giao cho tôi."
Tửu Từ lại lần nữa lên tiếng.

"Vâng."

Trả lời xong, hắn nói.

"Nam Tinh, cảm ơn chị."

"Tôi là người đại diện của cậu, chuyện nên làm."

Cuộc gọi kết thúc.

8 giờ rưỡi sáng.

Cuối cùng Tửu Từ cũng đăng weibo.

Là một video ngắn.

Tửu Từ mặc bộ quần áo màu đen, đứng trước màu tường trắng.

Hắn đứng đối diện với màn ảnh.

Tiếp đó, có một giọng nữ vang lên, hình ảnh của cô gái không được chiếu vào màn hình, nhưng vẫn có thể nghe được giọng của cô ấy.

Cô gái mở miệng.

[Giới thiệu bản thân đi.]

Tửu Từ ôn hòa cười cười.

"Tôi là Tửu Từ, là nghệ sĩ của giải trí Kim Quyền. Tôi là, người đồng tính."

Hắn nói xong, nụ cười toát lên chút ý vị cười khổ.

Cô gái lại lên tiếng.

[Đối với những chuyện trên mạng, cậu có muốn đưa ra lời đáp lại không?]

"Có."

[Trên mạng nói, mẹ ruột cậu bị cậu đưa vào trong bệnh viện tâm thần?]
"Đúng."

[Lý do là gì?]

"Mẹ tôi có bệnh tâm thần phân liệt, sẽ xuất hiện biểu hiện mất khống chế và khuynh hướng bạo lực."

[Lúc bà ấy mất khống chế sẽ tiến hành bạo lực người nào?]

Giọng nói của Tửu Từ thực nhẹ.

"Tôi."

Cô gái dừng một chút, lại mở miệng.

[Tình huống như vậy kéo dài bao lâu?"]

"Mười năm."

[Nghe nói ba cậu đang ở tù?]

"Ba ruột tôi đã qua đời khi tôi còn nhỏ, người trong tù là cha kế của tôi.]

[Lý do phải vào tù là gì?]

"Bạo lực gia đình và quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ."

[Bạo lực gia đình là đánh đập mẹ cậu?]

"Đúng."

[Thế có từng đánh đập cậu không?]

"Có."

[Chuyện này kéo dài bao lâu?]

Tửu Từ khẽ dừng lại, tựa hồ đang tự hỏi, sau đó lắc đầu.

"Quên mất."

[Vậy đối tượng mà cha kế của cậu quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ là?]

Giọng nói của Tửu Từ thực nhẹ, lẳng lặng mở miệng.
"Là tôi."

Giọng nói của cô gái hoàn toàn dừng lại.

Sự tạm dừng này kéo dài khoảng mấy chục giây.

Cô gái lại lần nữa mở miệng.

[Có lời nào muốn nói với mọi người không?]

Tửu Từ ngẩng đầu, nhìn về phía màn ảnh.

"Tôi vẫn luôn hy vọng có thể được mọi người yêu mến.

Chỉ là xu hướng giới tính của tôi, gia đình không mấy tốt lành của tôi, đều không phải là chuyện tôi có thể quyết định.

Nếu như đã quấy rầy tới mọi người, tôi thực xin lỗi."

(Kiều Tiếu: chuyện đồng tính hay không, mọi người đã bàn rất nhiều rồi. Nhưng nhân đây mình muốn nói, hy vọng trong tương lai, xã hội này sẽ không dùng ánh nhìn phiến diện và lời nói cay độc để đối xử với những thành viên của gia đình có người phạm tội. Người phạm tội sẽ bị luật pháp trừng phạt, nhưng gia đình của họ không có tội như họ, chúng ta không nên đánh đồng một thành viên với cả gia đình. Xã hội này cần lòng nhân ái, thậm chí người đã phạm tội mà cải tạo tốt, sau khi ra tù vẫn còn cơ hội để hòa nhập với xã hội cơ mà.
Ở chương này, mình không thể đồng tình với đại chúng trong truyện này được.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi