CỐ CHẤP ĐẠI LÃO VỪA SỦNG VỪA LIÊU

Editor: Kiều Tiếu

Vừa khéo chính là, cửa lớn của căn biệt thự bên cạnh vừa vặn mở ra.

Một người đàn ông đi ra từ trong đó, giày da tây trang, mái tóc chải chuốt chỉnh chỉnh tề tề.

Gương mặt anh tuấn, dáng người có chút gầy, nhưng cơ bắp trên người lại có cảm giác tràn đầy lực lượng.

Rất nhanh, Miêu Vũ cũng từ trong đi ra.

"Jill tiên sinh, hợp tác vui vẻ."

Jill cười cười, nâng tay lên, nắm lấy.

"Hợp tác vui vẻ, Miêu Vũ tiểu thư."

Vừa nói dứt câu, Miêu Vũ từ xa đã thấy Nam Tinh, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Nam Tinh?"

Nam Tinh dừng chân, Tống Cảnh Hiên và Bạch Vũ đều đã đi nghỉ ngơi, cô chớp chớp mắt.

"Miêu Vũ?"

Miêu Vũ đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Nam Tinh.

"Sao cô tìm được chỗ này? Đến tìm tôi có việc?"

Nam Tinh lắc đầu,

"Tôi chỉ đi theo tới đây để xử lý chút chuyện."


Vài câu nói chuyện, Quyền Tự được A Thanh mời vào trong, cửa biệt thự cạch một tiếng đóng lại.

Nam Tinh mở miệng.

"Cô ở chỗ này?"

Miêu Vũ nhún vai.

"Ừm. Ông nội tôi đã về rồi, nên tôi phải tới đây ở tạm một thời gian."

Đang nói, đằng sau Miêu Vũ vang lên giọng nói của người đàn ông.

"Miêu Vũ tiểu thư, vị nữ sĩ xinh đẹp này là bạn của cô sao?"

Miêu Vũ chợt nhớ tới.

"Giới thiệu một chút, vị này là người đại diện của tôi, Nam Tinh. Vị này chính là nhà đầu tư mới của bộ phim kế tiếp của tôi, Jill."

Jill đi lên trước vài bước, hắn ta cười cười vươn tay.

"Nam Tinh tiểu thư, chào ngài."

Nam Tinh dừng một chút, ánh mắt không dấu vết đảo qua, duỗi tay, bắt tay qua lại.

"Chào anh, tôi là Nam Tinh."

Khi hai người nắm tay, đều có chút biến hóa vi diệu.

Nam Tinh rũ mắt.

Trên tay hắn ta có vết chai mỏng, giữa ngón tay cái và ngón trỏ có kết một tầng kén.


Tay thân hình của người này nhìn qua có vẻ rất gầy, nhưng sức bật của cơ bắp lại rất mạnh.

Còn có ánh mắt của hắn ta khi nhìn về phía cô, cho dù có cực lực che giấu, nỗ lực biến mình trở nên vô hại.

Nhưng nháy mắt khi hắn nhìn về phía cô, rõ ràng có hiện lên sự hưng phấn cực kỳ chói mắt.

Mục đích của người này không thuần.

Mà Jill thì hơi hơi khựng lại.

Một bàn tay mảnh khảnh mềm mại như vậy, không giống như người có thể cứu người từ tay của hắn.

Tìm lầm người?

Suy nghĩ như vậy làm cho hắn ta có chút thất vọng.

Miêu Vũ hoàn toàn không biết ý nghĩ của hai người này.

Cô ấy lại mở miệng.

"Jill tiên sinh, về sau có chuyện gì thì ngài cứ liên lạc với Nam Tinh. Chuyện đầu tư cô ấy có toàn quyền phụ trách."

Ý cười của Jill tăng thêm chút ít.

"Thật không nghĩ tới, nữ sĩ xinh đẹp thế này lại là một nữ cường nhân."


Nam Tinh mở miệng.

"Tôi cũng không nghĩ tới, một nhà đầu tư ngày ngày bận rộn cũng có thể có dáng người tốt như vậy."

Jill cúi đầu, nhìn thoáng qua, sau đó cười cười.

"Bình thường tôi có thói quen tập thể hình, dù sao thân thể mới là tiền vốn."

Vài phút khách sáo ngắn ngủi, Miêu Vũ gọi cảnh vệ tới, tiễn Jill rời đi.

Không biết từ khi nào, Tống Cảnh Hiên đã lảo đảo lắc lư đi ra, hắn dựa vào cửa.

"Ở đây có người mà cô bạn nhỏ cháu quen sao?"

Nói xong, Tống Cảnh Hiên nhìn thấy Miêu Vũ theo sau Nam Tinh lại đây, cười tủm tỉm.

"Ồ? Miêu Vũ? Cô thế mà không thẹn quá hóa giận, trở mặt thành thù?"

Lời của hắn đương nhiên là nói tới chuyện Miêu Vũ tỏ tình với Nam Tinh.

Mặt già của Miêu Vũ đỏ lên.

Cô ấy trợn trắng mắt liếc xéo Tống Cảnh Hiên, không muốn đáp lại lời hắn nói.
Mở miệng.

"Nam Tinh, cô tới tìm ông nội của tôi à?"

Nam Tinh chớp chớp mắt.

"Ông nội của cô?"

Ánh mắt của Nam Tinh nhìn về phía Tống Cảnh Hiên.

Vậy là, ông lão mà Quyền Tự đi gặp chính là ông nội của Miêu Vũ?

Tống Cảnh Hiên cười nói.

"Còn tưởng rằng A Tự đã nói với cháu rồi, không lẽ cháu không biết thật?"

Nam Tinh trầm mặc.

Bình thường Quyền Tự toàn gọi là ông già này ông già kia, làm sao cô biết là còn có mối quan hệ này.

Sau đó, trong đầu nghĩ tới việc tổ chức Ám Gen vẫn luôn muốn gϊếŧ chết Miêu Vũ, cô xoa xoa giữa mày, như vậy, hết thảy đều có đáp án.

Ông nội Miêu Vũ là một nhà nghiên cứu khoa học gen, tổ chức Ám Gen muốn mượn người tới giúp sức cho tổ chức, nhưng ông nội cô ấy không đồng ý.

Tổ chức Ám Gen thẹn quá hóa giận, muốn gϊếŧ chết Miêu Vũ, coi như giáo huấn ông nội của cô ấy.
Vì thế mới có hai ba lần gϊếŧ người bắt cóc.

Nam Tinh xâu chuỗi sự việc xong, lại nhìn Miêu Vũ, ánh mắt lập tức trở nên khác thường.

Tự dưng trong lòng Miêu Vũ căng thẳng.

"Ánh mắt của cô là có ý gì?"

Nam Tinh lắc đầu.

"Nếu sớm biết ông nội cô lợi hại như vậy, tôi sẽ đối xử tốt với cô hơn một chút."

Miêu Vũ có chút ngạc nhiên.

Chỉ là rất nhanh, đôi tay của Miêu Vũ ôm ngực.

"Bây giờ cô đối tốt với tôi vẫn không muộn a."

Nam Tinh nhìn cô ấy.

"Giờ cô đã ký với tôi rồi, không cần thiết."

Miêu Vũ nghẹn lời.

Một bên khác.

Jill rời khỏi khu vực này.

Mới đi ra khỏi cổng sắt, hắn ta ngồi trên xe, ý cười trên mặt lập tức tiêu tan.

Tầm mắt u ám đảo qua chiếc cổng sắt được canh phòng nghiêm ngặt.

Rất nhanh, lái xe rời đi.

Không nghĩ tới có thể gặp mặt Nam Tinh sớm như vậy.
Càng không lường được đó là, nhìn qua thì cô ấy không giống với người được huấn luyện nhiều năm.

Jill nhíu mày.

Xe chạy trên đường cao tốc.

Không mất bao lâu, màn hình hiện ra thông báo có cuộc gọi đến.

Jill nhìn thoáng qua dãy số, vẻ hung ác nham hiểm trên mặt tan đi, nghe máy.

"Lộ Dịch An, thế nào? Nghĩ kỹ rồi?"

Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói vang lên.

"Jill, ông chủ của tôi muốn gặp anh."

Nghe vậy, Jill dẫm chân phanh, đột ngột dừng xe.

Bánh xe cọ sát với đường cao tốc, tạo ra một vết đen dài.

Hắn ta lặp lại một lần.

"Ông chủ của anh? Leo?"

Lộ Dịch An cười cười.

"Đương nhiên."

Jill nhắm mắt tự hỏi một lát.

"Tôi nhớ là, lúc ở nước ngoài, ông chủ của anh không có ý định muốn hợp tác với chúng tôi."

"Jill, tâm tư của ông chủ không phải thứ mà tôi có thể đoán được, tôi chỉ truyền lời thay cho ông chủ mà thôi. Gặp hay là không gặp?"
Lộ Dịch An cười, ngón tay gõ nhịp lên tay lái.

"Tây Nguyên tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh chịu gặp tôi, đó là vinh hạnh của tôi, sao tôi có thể từ chối cơ chứ?"

Nghe vậy, Lộ Dịch An lại lần nữa mở miệng.

"Ông chủ đang ở Tế Thành, tạm thời không rời đi."

Jill nghe hiểu lời Lộ Dịch An nói.

"Tôi sẽ đích thân tới đó."

"Làm phiền Jill tiên sinh phải đi một chuyến."

"Nào có."

Nói xong, cuộc gọi kết thúc.

Tươi cười trên mặt Jill biến mất.

Hắn ta cầm điện thoại, gõ một dãy số, gọi đi.

Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói của Jill toát lên vẻ lạnh lùng âm ngoan.

"Tra cho tao xem rốt cuộc hiện giờ Tây Nguyên đang ở đâu."

Một đám buôn lậu súng ống đạn dược này, mở miệng ra là không có câu nào là thật.

Trước thì nói Tây Nguyên không ở trong nước, sau lại nói Tây Nguyên ở trong nước nhưng không tiện gặp mặt.
Giờ lại chủ động hẹn gặp mặt.

Đầu bên kia rất nhanh đã đồng ý.

"Vâng, Jill ca."

Cúp máy, Jill ngồi trong xe trầm tư một lúc lâu.

Xe khởi động, giẫm chân ga phi thẳng.

Sau khi Quyền Tự đi vào biệt thự thì chậm chạp không ra.

Đám người Nam Tinh đợi từ buổi chiều cho tới tận 11 giờ đêm.

Miêu Vũ sớm đã rời đi.

Cuối cùng, lúc chuông đồng hồ điểm 11 giờ rưỡi, A Thanh mặc áo blouse trắng xuất hiện trước mặt đám người Nam Tinh.

A Thanh mở miệng.

"Quyền Tự tiên sinh đã kết thúc trị liệu. Ba vị có thể đến đón ngài ấy về."

Tống Cảnh Hiên đứng dậy, xoay cổ.

"Lần này lâu thật đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi