CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Bình thường là Tân Nguyệt lái xe đến trường, nhưng hôm nay Dịch Tuyên đòi đưa cô đi nhưng hắn cả đêm đều không ngủ, nên cô không dám để hắn lái xe.

Hơn nữa không gian trong xe quá nhỏ hẹp, sẽ làm cho cô cảm thấy xấu hổ.

Dẫu sao, bọn họ vừa mới...

Nhưng Dịch Tuyên không quan tâm.

Tân Nguyệt quên rằng tối qua hắn đã lái xe cô đi ra ngoài, nên hiện tại chìa khóa xe đang nằm trong tay hắn.

Dịch Tuyên mở cửa xe, Tân Nguyệt chỉ có thể cúi đầu ngồi vào trong.

Dịch Tuyên luôn lái xe rất nhanh, nhưng buổi sáng cao điểm hắn không thể đi nhanh như ý muốn được.

Sau khi ra khỏi tiểu khu, chiếc xe như thể vừa đi vừa dừng lại, chậm rãi chả khác nào đang bò lết.

Tân Nguyệt thỉnh thoảng quay lại nhìn hắn.

Hắn có vẻ rất buồn ngủ, một tay cầm vô lăng, tay kia thì tựa đầu vào cửa, ngáp dài.

Thấy hắn lái xe như vậy đã được 15 phút, Tân Nguyệt đột nhiên nói: "Dừng lại ở ngã tư phía trước đi."

"Chi vậy?"

"Em mệt mỏi như vậy. Thôi để chị tự đi học, em dừng xe bên đường rồi đón xe về nhà nghỉ ngơi đi."

Giọng cô thật lãnh đạm, khiến Dịch Tuyên không thể biết cô đang lo lắng cho hắn hay đang tức giận nữa.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang cô, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm chỗ đậu xe.

Dịch Tuyên bất ngờ đưa tay ra ôm lấy cô.

Tân Nguyệt giật mình.

"Chị còn ở trong xe thì em sẽ không làm chị bị thương."

Giọng hắn trầm xuống, chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi về phía trước, nhưng không bao lâu sau nó dừng lại.

"Không tin em sao?" Dịch Tuyên vẫn không có buông tay ra khỏi người cô.

Tân Nguyệt không quay đầu nhìn lại, cảm thấy hắn quay sang đối mặt với cô, cơ thể cô liền nhất thời cứng đờ.

"Nguyệt."

Hắn không nghiêng người mà lắc lắc tay cô, làm nũng: "Chị nhìn em chút đi, được không?" Hắn cố tình nhẹ giọng, khàn khàn nói. Rồi hắn lấy tay xoa đầu Tân Nguyệt nhẹ nhàng, ngay lập tức cảm giác tê dại ập đến toàn thân của cô.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Dịch Tuyên đưa tay còn lại, giữ mặt cô và đem cô đối mặt với hắn.

Hắn hơi rũ lông mày xuống, trầm giọng nói: "Đừng tức giận, được không?"

Tân Nguyệt nhìn hắn, hắn đã thức cả đêm, sương khói và đôi mắt đỏ ngầu trong mắt trái càng nặng thêm.

Ban đầu cô không tức giận, nhưng nếu hắn còn làm vậy, cô sẽ càng mất bình tĩnh hơn.

"Chị không giận." Cô nói, "Nhưng em vẫn phải tấp vào lề."

Chiếc Q3 màu trắng dừng lại bên đường với ánh đèn chớp sáng.

Bên trong xe, Tân Nguyệt ôm mặt Dịch Tuyên, hơi cau mày: "Đã bao lâu rồi em không đi kiểm tra?"

Dịch Tuyên cúi mặt để tránh ánh mắt của Tân Nguyệt, nhưng cô mạnh mẽ giữ lại, không cho hắn di chuyển, "Trả lời chị mau. "

Hắn bất đắc dĩ mà biểu cảm giống như mèo bị chủ nhéo vào cổ.

"Em không nhớ rõ nữa."

Hắn nói hắn không nhớ, vì vậy có thể kết luận rằng hắn chưa từng đi kiểm tra.

Hắn không biết đôi mắt đỏ ngầu lúc này đã nặng nề đến mức nào.

Tân Nguyệt thực sự bắt đầu tức giận, tức giận vì hắn không coi trọng thân thể của mình, cũng vì cô trong khoảng thời gian này đã khiến hắn quá nuông chiều bản thân, và không nhìn kỹ đến hắn nhiều.

"Đừng như vậy mà." Cô cau mày, Dịch Tuyên liền dỗ dành cô.

Hắn lấy tay che mặt cô và nịnh nọt nói: "Không đến bệnh viện cũng không sao. Có chị ở đó là được."

"Dịch Tuyên."

Khi giọng hắn trầm xuống, Tân Nguyệt lạnh lùng gọi hắn. Cái gì mà không đi bệnh viện cũng không sao?

Dịch Tuyên ngay lập tức giơ tay đầu hàng.

"Được rồi, em sai rồi. Nhưng em thật sự quên mất." Hắn nghiêng đầu vô thức xoa xoa lòng bàn tay cô, cau mày trầm giọng lẩm bẩm: " Chị không đi cùng em, em cũng không muốn đi bệnh viện đâu. "

"Em không muốn đến bệnh viện, vậy có muốn bị đánh không? "Hắn thậm chí còn oán thán cô.

Tân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, khi thu tay lại, cô cố ý tăng thêm sức đẩy vào mặt hắn.

Nhưng Dịch Tuyên lại thích kiểu "tát vào mặt" này.

Ở nửa chừng, hắn ngăn cô rút tay lại.

Trước đây, Tân Nguyệt đã từng tập piano. Cổ tay của cô mảnh mai, làn da trắng, mềm mại, đôi bàn tay thon như hành lá, đầu ngón tay tròn và lòng bàn tay mượt mà.

Dịch Tuyên không nhịn được cúi đầu hôn lên tay cô, khi ngẩng đầu lên lại lộ ra một nụ cười nhếch mép.

"Hết giận rồi sao?"

Tân Nguyệt nhất thời hụt một nhịp, nơi bị hôn như muốn bốc cháy.

Cô ngây người nhìn hắn.

Dịch Tuyên dở khóc dở cười, có chút khinh bỉ nhưng ánh mắt thì chắc chắn.

Đối với cô là chắc chắn.

Tân Nguyệt không hiểu sao lại bối rối.

Hắn cúi đầu, một lần nữa hôn lên tay kia của cô, và lần này anh cười ngạo mạn hơn.

"Chị đồng ý với em sao?"

Tân Nguyệt cứng họng, cô giả vờ tức giận muốn rút tay về, nhưng hắn không buông tha.

Hắn buộc cô phải nhìn thẳng hắn, nhất định phải đưa ra câu trả lời.

Tân Nguyệt không thể trốn tránh, cô chỉ có thể giả ngu: "Đồng ý cái gì với em chứ?"

Nụ cười của Dịch Tuyên tắt dần, giọng điệu trở nên nghiêm nghị: "Hãy yêu em."

Hắn nói thẳng, làm Tân Nguyệt càng muốn trốn tránh.

Cô cụp mắt tránh ánh mắt như thiêu đốt ấy và mím chặt môi không phát ra tiếng.

Lần cuối cùng hắn nói với cô về chuyện đó là nửa tháng trước.

Hắn ôm cô và bá đạo nói rằng hắn muốn bọn họ yêu nhau khiến cô không thể từ chối.

Cô không từ chối, cũng không nhận lời.

Cô nói rằng cô rất mệt và muốn nghỉ ngơi.

Hắn rất sốt ruột, nhưng vẫn buông cô ra.

Nhưng hôm nay, họ không có đường để lui nữa rồi.

Quạt điều hòa ô tô thổi về phía Tân Nguyệt, cô rùng mình một cái.

Trong giây tiếp theo, Dịch Tuyên nghiêng người, ôm lấy cô.

"Còn muốn em phải đợi bao lâu nữa?"

Tân Nguyệt không biết mình có thể trụ được bao lâu.

Rõ ràng tâm tình rung động rất nhiều, cô không thể tiếp tục giả vờ không quan tâm, rõ ràng bọn họ đã có nhiều hành động thân mật rồi, nhưng làm sao có thể nhổ được cái gai trong lòng ra?

Cô không biết.

"Chị..."

Tân Nguyệt mở miệng định nói gì đó, nhưng hắn lại trực tiếp hôn cô.

Lần đầu tiên hắn hôn cô là trong buổi lễ đủ tuổi, nụ cười thành công của hắn sau cuộc tấn công đầy ranh mãnh.

Lần thứ hai là trong phòng khách, hắn thô bạo đè cô xuống ghế sô pha, nụ hôn nhuốm đầy vị mặn của nước mắt.

Lần thứ ba là ở trong phòng cô, ánh sáng vừa phải, hắn ôm mặt cô, giống như ôm một đứa bé thất lạc, hắn nói hắn không thể đợi thêm được nữa.

Lần thứ tư là sáng nay, trong miệng dường như còn lưu lại mùi sữa lạnh.

Lần thứ năm...

Khác với tất cả những nụ hôn trước.

Hắn nhẹ nhàng in trên môi cô, nhẹ nhàng theo hình dạng của môi cô, từng chút một, không có bất kỳ ham muốn hay yêu cầu nào, thái độ của hắn rất thành khẩn, như thể tôn thờ vậy.

Hắn hỏi: "Phải hôn chị mấy lần thì chị mới thừa nhận là chị thích em đây?"

Đôi mắt hắn ươn ướt, Tân Nguyệt nhìn hắn thật lâu không nói được lời nào.

Lần này, cô thực sự không thể từ chối được.

"Hmm."

Hầu như không nghe thấy.

Khi xe chạy đến trường, Tân Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn.

Cô định xuống xe, vừa đưa tay ra cửa xe liền nhận ra Dịch Tuyên vẫn còn đang nắm tay cô.

Cô giật mình.

Khuôn mặt tươi cười của Dịch Tuyên không còn mệt mỏi, gương mặt rạng rỡ như đã ngủ đủ mười hai tiếng.

Cổng trường có người ra vào, hắn nhất định không cho cô xuống xe.

"Chị hôn em lại đi, hôn em để em chắc chắn rằng đây không phải là mơ."

Tân Nguyệt nóng mặt, mau chóng đẩy hắn ra, nói nhỏ: "Đừng có mà làm loạn ở đây."

Dịch Tuyên không nản lòng, hắn tiếp tục lại gần: "Em không làm phiền, em chỉ sợ là mình đang nằm mơ."

Tâm trạng của hắn đang tốt, thực sự có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt như tảng băng lúc trước hiện lên nụ cười, vẻ u ám trong mắt cũng đã được gột rửa đi rất nhiều, càng đẹp hơn..

Nếu hắn mỗi ngày đều mang bộ mặt tươi cười như vậy, e rằng sau lưng sẽ có thêm nhiều người đuổi theo.

Tân Nguyệt không thể nhịn được cười, sự căng thẳng và bối rối của cô đã giảm bớt đi rất nhiều.

Cô đưa tay bóp mặt hắn: "Đau không? Nếu đau thì không phải là mơ rồi"

Cô cứ nghĩ hắn sẽ để cô đi.

Nhưng hắn nhướng mày, nắm lấy tay cô và kéo cô về phía mình.

Dịch Tuyên một tay ôm eo cô, tay kia đặt lên mặt cô.

Hắn nhìn xuống cô, đôi mắt đầy dịu dàng.

Hắn cười nói: "Véo nó cũng không đau, cứ để em hôn là an toàn nhất."

Hắn nói, cúi đầu gần lại, không cho Tân Nguyệt có cơ hội từ chối.

Chỉ trong ngắn ngủi hai giờ sáng, họ đã hôn nhau ba lần.

Dịch Tuyên luyến tiếc không chịu buông cô ra, kiên trì giữ lấy vòng eo mảnh mai của cô mà trằn trọc ở quanh môi bảo, "Làm sao đây, hình như em bị nghiện rồi."

Tân Nguyệt đột nhiên tỉnh lại.

Đẩy anh ra, nhanh chóng ngồi xuống, Tân Nguyệt cúi đầu cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, "Đừng nói nhảm."

Nhưng Dịch Tuyên chăm chú nhìn cô, mọi biểu hiện của cô đều không thể thoát khỏi mắt hắn.

Hắn cong môi cười: "Em nói thật đấy."

"Thật là sao..."

Trước khi giọng nói của Tân Nguyệt thốt ra, cửa kính xe bên cạnh Dịch Tuyên đột nhiên bị gõ.

Đó là bảo vệ của trường.

Không được để xe lâu ngoài cổng trường nên đã bảo Dịch Tuyên đi đậu xe.

Tân Nguyệt cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, nhân cơ hội chuồng xuống xe, trước khi đóng cửa xe, cô nói với Dịch Tuyên: "Em về ngủ trước đi, khi tan học thì chúng ta đến bệnh viện."

Cô di chuyển quá nhanh, làm Dịch Tuyên không thể bắt kịp.

Hắn hạ cửa kính xe xuống và hét lên với cô: "Chiều em đón chị."

Tân Nguyệt chạy vào cổng trường, cô không quay lại, nhưng giơ tay vẫy chào hắn.

Dịch Tuyên nhìn theo bóng lưng của cô và mỉm cười hạnh phúc.

Ba năm tập luyện không hoạt động, một nỗ lực liền giành chiến thắng.

Để có được tiếng "ừm" nhẹ nhàng của cô, việc theo đuổi vợ của anh đã được thực hiện một nửa.

Một nửa còn lại sẽ mất ba năm rưỡi.

Hắn còn có thể tận lực

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi