CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Miêu Miểu nói cô ấy muốn cùng nhau ăn trưa, nhưng lại bị Tân Nguyệt dứt khoát từ chối.

"Trưa nay mình có chuyện."

" Vậy cậu không ăn cơm với em ấy à?" Giọng điệu của Miêu Miểu rõ ràng là giảm hẳn.

Tân Nguyệt gật đầu, "Ừ."

Nói xong, cô liền ngừng lại, vẻ mặt trầm mặc.

Mặc dù rất quan tâm đến Dịch Tuyên, nhưng Miêu Miểu liên tiếp bị Tân Nguyệt phát hiện, nên sự nhiệt tình của cô ấy có phần giảm sút. Thấy Tân Nguyệt rõ ràng không muốn nói, cô ấy cúi đầu cong môi, vẻ mặt có chút không cam lòng.

Tiết học vừa bắt đầu, sau khi tiếng chuông vang lên, phòng học nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở lại.

Tân Nguyệt mở vở và chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe giảng bài, trong khi Miêu Miểu vùi đầu vào sách giáo khoa và bấm điện thoại.

Cô ấy đang trò chuyện với ai đó, điện thoại của cô ấy rung liên hồi, khi trả lời tin nhắn, cô ấy luôn nhìn về phía Tân Nguyệt, như thể cô đang nhìn vào chính bản thân mình vậy.

Không khó để nhận ra từ biểu cảm của cô ấy, đối tượng trò chuyện trên điện thoại di động của cô ấy lúc này chắc chắn chính là Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt nhận thấy điều đó, nhưng cô không quan tâm đến mấy.

Ngược lại, Miêu Miểu có lương tâm cắn rứt, khi chuyển sang tiết thứ 2 liền cầm sách giáo khoa tránh sang một bên.

Cả buổi sáng, Miêu Miểu nói chuyện phiếm trên điện thoại di động, khiến nó hết sạch pin, cô ấy xoay người xuống bàn dưới hỏi mượn cục sạc.

Khi cô ấy quay lại, ánh mắt lướt qua Tân Nguyệt vài lần, trong ánh mắt như có một cái gì đó khó tả.

Tân Nguyệt hiển nhiên không nhận ra điều đó.

Buổi trưa, sau khi tan học, Tân Nguyệt chuẩn bị rời khỏi lớp học, còn chưa kịp chuẩn bị đứng dậy, ở cửa sau của lớp học đột nhiên có một sự xôn xao.

Đôi tai nhạy bén của Miêu Miểu nghe thấy vài từ khóa, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm điện thoại di động chạy ra cửa sau.

Thật trùng hợp, ngay khi cô ấy thăm dò, Dịch Tuyên dừng lại trước cửa, nhìn vào.

Đột nhiên ở gần anh như vậy, Miêu Miểu nhất thời quên cầm điện thoại mà chụp hình, chỉ ngu ngốc nhìn tầm mắt anh lướt qua trên đỉnh đầu, cố định tại một điểm nào đó trong phòng học, khóe môi hơi nở nụ cười.

"Nguyệt."

Giọng anh trầm hơn một chút, sự dịu dàng trong giọng nói lạnh lùng của anh có vẻ đặc biệt quyến rũ.

Miêu Miểu chân mềm nhũn ngã xuống ghế cạnh cửa, đỏ mặt, giống như lúc này Dịch Tuyên đang gọi tên cô vậy.

Nhìn thấy trên hành lang ngày càng có thêm nhiều người, Tân Nguyệt quay đầu lại, âm thầm thở dài.

Thoát được buổi sáng cùng nhau đi học, nhưng trốn không thoát bọn họ học chung trường, hắn có thể tìm bất cứ đến lúc nào.

Tân Nguyệt đứng dậy, cầm sách giáo khoa và đi đến phía sau phòng học, lúc này cô nhìn thấy Tần Thừa và Lê Thiên Hạo cũng ở đó.

Hai người đứng cạnh nhau, vẫy tay chào cô với tư thế khá chuẩn và đồng đều, khẽ hét lên: "Chị Nguyệt!"

Tân Nguyệt mỉm cười với họ và gật đầu.

Dịch Tuyên tự nhiên đưa tay về phía cô, "Đi thôi."

Tân Nguyệt không đưa tay cho hắn ngay lập tức, "Chúng ta đi đâu?"

"Ngày đầu tiên đi học, đương nhiên muốn cùng nhau ăn mừng rồi!" Tần Thừa nở nụ cười nói. "Chị Nguyệt, hôm nay chị mời chúng em đi!"

"Mời cái đầu đó." Tân Nguyệt mỉm cười, lắc đầu, cô giơ tay nắm chặt cổ tay của Dịch Tuyên, đè xuống bên cạnh cô, nói "Vừa đi, vừa nói chuyện."

Dịch Tuyên không nắm tay cô. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt dần, nhưng hắn cảm thấy những ngón tay mảnh mai của cô xoa nhẹ vào bên trong cổ tay hắn, nên hắn lập tức được an ủi.

"Đi thôi."

Tân Nguyệt không muốn bị theo dõi, Dịch Tuyên và những người khác rất phối hợp, bốn người họ nhất trí hành động, và nhanh chóng biến mất ở hành lang lớn bên ngoài lớp học.

Miêu Miểu ngồi trong lớp học, đợi khi đám đông đã tản ra thì mới vỗ đùi mà hối hận. "Oh! Tôi đáng lẽ nên đi theo cùng!"

Tần Thừa nói muốn Tân Nguyệt mời, nhưng trên thực tế hôm nay người nên mời anh ấy, chính là Dịch Tuyên.

Kinh doanh kim cương đen đang rất hot, mới chưa đầy ba tháng đã gần như khôi phục hoàn toàn lại.

Biết là lúc này Tân Nguyệt mua xe cho Dịch Tuyên, Lê Thiên Hạo còn hỏi hắn, hiện tại hắn có tiền, làm sao có thể nhờ Tân Nguyệt mua xe cho hắn.

Tần Thừa cũng cảm thấy khó hiểu, theo tính cách của Dịch Tuyên thì lúc này hắn nên bỏ ra nhiều tiền để dâng lên thánh đài của Tân Nguyệt.

Nhưng Dịch Tuyên lại nói: "Tôi thích chị ấy cưng chiều tôi quá mức."

Khi nói lời này, mặt hiện ra vẻ tự hào, tiêu soái không kiềm chế được, đắc ý mang ra để khoe khoang.

Biểu hiện đó khiến cho Tần Thừa và Lê Thiên Hạo tổn thương không nhẹ.

Vì được Dịch Tuyên chiêu đãi, nên các nhà hàng nhỏ xung quanh trường học không thể thỏa mãn được sức ăn của Tần Thừa.

Rời khỏi tầm mắt của người ngoài, bốn người vừa đi vừa bàn xem nên đi ăn ở đâu.

Lê Thiên Hạo đề xuất đi tới trấn Tiêu Vân. Nghe nói, cha của Tần Thừa đã trả giá rất cao để mời được đầu bếp của bang tiệc ngồi ở trấn Tiêu Vân, anh ta khiến cho Phật tổ phải nhảy qua tường, thật là "Phật nghe liền bỏ Thiền nhảy qua tường".

Những gì anh ta nói vô cùng vi diệu, khiến cho vài người cảm thấy hơi đói theo.

Tần Thừa thậm chí còn xuýt xoa khen ngợi Lê Thiên Hạo là người ăn uống số một ở thành phố Z này. Khi câu lạc bộ của nhà anh ấy mời một đầu bếp như vậy, bản thân anh ấy còn không biết gì hết.

Tân Nguyệt không nhịn được cười khi nghe những lời này, "Tần Thừa chuyên chú chơi, Thiên Hạo chuyên chú ăn, hai người thật là..."

"Một sự phối hợp hoàn hảo."

Dịch Tuyên dừng xe, năm ngón tay không theo quy luật mà gõ lên cửa xe, khóe miệng bĩu ra nụ cười như không cười, " Hai cậu có thể thành đôi cùng nhau."

Tần Thừa và Lê Thiên Hạo nhìn nhau, đồng thanh hét lên: "Không thể nào!"

"Tôi, tôi không thẳng thắn như vậy, được rồi! "Tần Thừa liếc nhìn Lê Thiên Hạo, vẻ mặt anh ta khá kinh tởm," Hơn nữa, chỉ cần trông thấy cậu ta trông như thế này, tôi thực sự không thể làm được! "

"... Đại ca, có gì niệm tình với!" Lê Thiên Hạo đẩy ra sau đầu của anh ta," Tôi cũng không thích cái người thiểu năng trí tuệ như cậu. Đúng không! "

Tân Nguyệt cười từ tai này sang tai khác vì cái miệng ba hoa dở hơi của hai kẻ sống cùng với họ.

Cô cười nhẹ, Dịch Tuyên liền nhân cơ hội cúi đầu để lưu lại hương thơm trên môi cô.

Vị trí hiện tại của bọn họ tương đối xa, không có người xung quanh, Tân Nguyệt vẫn không khỏi đỏ mặt.

"Đây là bên ngoài đó!"

Cô thì thầm, nhưng Dịch Tuyên không thèm quan tâm.

Hắn ta cúi đầu một lần nữa, nhưng bị Tân Nguyệt quay đi trốn.

Nụ hôn rơi xuống một bên sườn mặt.

Và hơn thế, Tần Thừa đã nhìn thấy.

"Chết tiệt! Hai ngươi đang làm gì giữa thanh thiên bạch nhật vậy?!" Anh ấy khoa trương mà che mắt lại, khẽ mở hai ngón tay rất to, "Dịch Tuyên, cậu còn chưa đủ sao? Chúng tôi là những người cô đơn, sao cậu có thể đem cẩu lương vào mắt chúng tôi chứ???! "

Lê Thiên Hạo u oán ôm mình:" Tôi đau lòng quá đi!!!. "

Mặt Tân Nguyệt càng đỏ hơn, cúi đầu mở cửa xe leo lên ghế phụ.

Ngay sau khi cánh cửa được đóng lại, cửa sổ đen hoàn toàn che khuất đi tầm nhìn của những người bên ngoài xe.

Tần Thừa đột nhiên nhanh trí khi nhìn thấy điều này, anh ta trầm ngâm nhìn Dịch Tuyên, "Trời ạ... hình như tôi biết tại sao cậu lại mua chiếc xe này rồi!"

Dịch Tuyên không tỏ ra chút ý kiến nào. Khi đi vòng qua ghế phụ, anh đá vào người anh ta, nhỏ giọng nói: "Mau đi."

"Đi đi thôi!"

Trên đại lộ Z rợp đầy bóng cây, siêu xe của Tần Thừa dẫn đường đi trước, còn xe thể thao cải trang bên trong của Lê Thiên Hạo ở giữa, phía sau là chiếc xe điện của Dịch Tuyên, ba chiếc ô tô hạng sang lần lượt chạy ra khỏi cổng trường, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt trên mọi nẻo đường.

Trong xe, Dịch Tuyên một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy Tân Nguyệt.

Vừa rồi Tân Nguyệt không để cho hắn dẫn đi, hắn còn nhớ rõ, hiện tại dẫn về là chuyện đương nhiên.

Những hành vi trẻ con của hắn trong mắt Tân Nguyệt luôn thực là dễ thương.

" Buổi chiều cùng chúng tôi ra ngoài dạo chơi đi."

"Cậu không có lớp học vào buổi chiều à?"

Tân Nguyệt hỏi xong liền cảm thấy câu hỏi hơi thừa.

Trường cấp ba đã từng nghiêm khắc như vậy, hắn ta vẫn thích làm theo ý mình, đến đại học, sợ rằng lên đại học lại làm bậy vô biên.

Tân Nguyệt nghĩ, quay mặt lại đối mặt với hắn: "Ngày đầu tiên đến trường cảm giác thế nào?"

Dịch Tuyên bắt tay cô, "Thật tuyệt khi được học cùng trường với chị."

Môi Tân Nguyệt không nhịn được mà khẽ mỉm. Cô lên tiếng, nhưng giọng vẫn bình thản: "Vậy thì anh có biết ở trường nên làm gì và không nên làm gì không?" " Ừ." Dịch Tuyên khéo léo đáp: "Không gây rắc rối, không làm cho chị lo lắng. "

Tân Nguyệt thỏa mãn gật đầu," Còn gì nữa không? "

" Còn gì? "

"Hôm nay đi tới cửa phòng học của chị, lần sau thì không được. " Dịch Tuyên nhướng mày:" Tại sao? "

" Chị không muốn bị vây theo. "Tân Nguyệt giơ điện thoại lên và nói," Lần sau trước khi tới hãy gọi cho chị. "

"... " Dịch Tuyên mím môi không nói gì.

Tân Nguyệt đợi một lúc lâu, nhưng hắn vẫn im lặng.

Cô đang nghiêng người, eo hơi vặn vẹo khó chịu, định ngồi thẳng lại, nhưng bàn tay đã bị hắn nắm chặt lại.

Dịch Tuyên giữ vẻ mặt bình tĩnh không quay đầu lại, giọng điệu đờ đẫn: "Em hứa với chị."

Hắn cho rằng cô đang tức giận.

Tân Nguyệt sững người một lúc, rồi bật cười.

Cô đưa tay chạm vào vành tai của Dịch Tuyên, khuôn mặt lạnh lùng của hắn bỗng chốc trở nên ấm áp.

Tân Nguyệt khen ngợi hắn: "Cậu bé ngoan."

***

Tác giả có chuyện muốn nói: 

Tần Thừa: Hiện tại tôi rất đau đầu, rất đau, cảm giác như có 10.000 tấn cẩu lương đập vào mặt! Tôi đang đau khổ, rất đau khổ!

Lê Thiên Hạo: Ở tầng trên +10086 đã lập một kế hoạch chi tiết về cuộc sống hàng ngày cho bản thân trong những ngày này.

Trước hết, không được thức khuya, thứ hai là phải dậy sớm, đi bộ ngoài trời hai tiếng vào buổi sáng và buổi tối. Đến bệnh viện tập vật lý trị liệu vào buổi chiều. Dùng thời gian rảnh rỗi vào việc tập gõ chữ. Ngồi trước máy tính 45 phút nên đứng dậy hoạt động trong 10 phút. Cố gắng một thời gian nữa, hy vọng tôi có thể nhanh chóng khỏi bệnh! Nào!!!

Cảm ơn vì đã đọc. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã vote cho mình hay tưới dung dịch dưỡng chất ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi