CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Ánh mắt sâu thẳm, Dịch Tuyên cực lực áp chế những cảm xúc đen tối trong lòng. Hắn lạnh lùng hỏi Tân Nguyệt: "Chị cảm thấy em còn có thể nhẫn nhịn bao lâu?"

Tân Nguyệt sững người.

Ly thủy tinh rơi xuống nền đá cẩm thạch, chất lỏng màu nâu thẫm nóng bỏng bắn lên làn váy thiển sắc của Tân Nguyệt. Cô sững sờ nhìn Dịch Tuyên, nhìn ánh sáng trong mắt hắn lần nữa tắt lịm, bàn tay nhất thời cứng đờ giữa không trung.

"Dịch Tuyên......"

Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô, hắn cụp mắt xuống, tránh đi nó.

"Chị đi đi."

Hắn lạnh giọng nói, xoay người rời đi ra ban công.

Làn gió nhẹ lướt qua mớ hỗn độn ngoài ban công, mang theo mùi hương thoang thoảng của đường đỏ. Đó là hắn vì cô chuẩn bị, giờ chỉ còn những mảnh thủy tinh trên đất.

Tân Nguyệt nhìn xuống sàn, vụn thủy tinh phản chiếu những tia sáng trong phòng khiến cô hoảng loạn, cánh tay dần hạ xuống, hít sâu một hơi, dường như đã có một vết nứt giữa họ.

*

Không bao lâu, Triệu Khải tới, đứng chờ dưới lầu.

Tân Nguyệt cầm báo cáo La Bưu mang đến, chuẩn bị xuống lầu. Tần Thừa nghe nói cô muốn đi, vội vàng chạy tới.

" Chị Nguyệt, chị muốn đi đâu? Hôm nay chị là nhân vật chính, anh Tuyên còn......"

Từ nơi này đến Thụy Á mất hơn nửa tiếng, Triệu Khải nói Giang Mỹ các cô đã tới rồi. Tân Nguyệt vội vàng ra ngoài, không để Tần Thừa nói xong, cô liền lấy ra một tấm card, "Tôi còn có việc, mọi người tự mình chơi đi, tôi mời khách."

"Chị Nguyệt......" Tần Thừa nhận lấy tấm card, muốn nói thêm gì đó, Tân Nguyệt lại lần nữa cắt ngang. Nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Dịch Tuyên, cô có chút lo lắng, đặt tay lên vai Tần Thừa, nói: "Giúp tôi trông chừng em ấy, nếu có chuyện gì, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

"Ah. Nhưng......"

"Tôi đi trước." Nói xong, liền vượt qua Tần Thừa.

Lúc này La Bưu từ trong thư phòng đi ra, Tần Thừa quay lại, nói với vẻ mặt đau khổ: "Tối nay đừng nghĩ sớm quá."

Khi ngang qua phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn cô, Lê Thiên Hạo càng là muốn nói lại thôi. Ở bên cạnh, Dịch Tuyên lại nắm chặt chiếc tay cầm trò chơi, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình TV, thậm chí thúc giục Lê Thiên Hạo không được phân tâm.

"Chị Nguyệt......"

Lê Thiên Hạo không dám khuyên Dịch Tuyên, chỉ có thể chờ đợi nhìn Tân Nguyệt, muốn cô trấn an tốt Dịch Tuyên lúc này cảm xúc rõ ràng không thích hợp.

Trong nháy mắt, Tân Nguyệt rất muốn dừng lại giải thích, nhưng di động trong túi cứ liên tục đổ chuông. Triệu Khải đang thúc giục cô.

Nghĩ đến Dịch Kỳ còn chờ ở khách sạn, Tân Nguyệt cuối cùng vẫn nói: "Tôi đi trước."

Cô nói với Dịch Tuyên, nhưng không nhận được câu trả lời.

Tân Nguyệt không quay đầu đi thẳng ra cửa. Cùng với tiếng đóng cửa là tiếng tay cầm trò chơi đập vào gạch. Phòng khách lặng như tờ.

Áp suất thấp phát ra từ người Dịch Tuyên làm tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí, cách hắn gần nhất Lê Thiên Hạo hô hấp cũng không dám quá nặng.

Tay cầm trò chơi nhựa cũng như chiếc ly thủy tinh trên ban công rơi xuống sàn chia năm xẻ bảy,.

Tân Nguyệt rời đi, cũng mang đi toàn bộ độ ấm của căn phòng này. Một phút trước căn phòng còn vô cùng náo nhiệt, theo cô rời đi, giờ lại trở nên lạnh lẽo như hầm băng.

*

Thụy Á.

Triệu Khải sắp xếp rất chu đáo. Khi anh cùng Tân Nguyệt còn ở trên đường, ở khách sạn đã có người sắp xếp tốt đồ ăn và trà trong phòng của Giang Mỹ. Sợ Dịch Kỳ nhỏ tuổi không chịu được ban đêm, anh đã mở thêm một phòng ở tầng trên.

Dịch Kỳ bốn năm trước vẫn còn là một em bé, mà hiện giờ đã thành một tiểu cô nương. Tóc đuôi ngựa, mái lệch, mắt to, da trắng, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp.

Cửa phòng vừa mở ra, con bé liếc mắt một cái liền nhận ra Tân Nguyệt, nhào qua ôm eo Tân Nguyệt, vui vẻ mà hét lên: "Chị Nguyệt!"

"Kỳ kỳ!"

Dịch Kỳ là do Tân Nguyệt nhìn lớn lên. Cô coi Dịch Kỳ như em gái của mình nên từ nhỏ đã rất yêu thương bé. Bốn năm trước, khi rời đi cùng Giang Mỹ, Dịch Kỳ mới 6 tuổi, không nghĩ tới bây giờ gặp lại Dịch Kỳ vẫn còn nhớ rõ.

Bị Dịch Kỳ ôm, nội tâm bất giác trở nên mềm mại, cô ngồi xuống cẩn thận đánh giá Dịch Kỳ: " Kỳ Kỳ của chúng ta đúng là càng lớn càng xinh đẹp!"

Được khen, Dịch Kỳ vô cùng cao hứng, ôm cổ Tân Nguyệt hôn một ngụm, ngọt ngào nói: "Thích nhất chị Nguyệt!"

Lúc này, Giang Mỹ mới tiến lên, "Tân Nguyệt, đã lâu không gặp."

Tân Nguyệt nhìn lên người đứng cách mình không đến hai bước, một thân của Giang Mỹ toàn là đồ hiệu. Cô vẫn nhớ rõ trước đây đi theo Dịch Hồng Đức hai tháng ăn cháo hoa dưa muối, Giang Mỹ lúc đi trên người mặc một chiếc váy trắng lay động trong gió, khác xa với Giang Mỹ bây giờ.

Bộ đồ houndstooth đen trắng cổ điển ôm sát tôn lên vóc dáng đầy đặn, mượt mà; nét mặt toả sáng, rạng rỡ. Nhưng có lẽ vì hôm nay muốn gặp Tân Nguyệt mà Giang Mỹ từ trước đến nay yêu trang sức lại không đeo một món trang sức nào. Xem ra tin tức của Triệu Khải không tồi, mấy năm nay mẹ con dì thực sự sống khá tốt.

Tân Nguyệt đứng dậy cười thản nhiên, chào, "Dì Giang Mỹ."

Lâu ngày gặp lại, Dịch Kỳ vô cùng hưng phấn. Sau khi ăn cơm, Giang Mỹ vốn muốn đưa cô lên phòng trên ngủ, nhưng Dịch Kỳ lại kéo tay Tân Nguyệt không chịu buông.

"Con muốn ngủ chung với chị Nguyệt! Con muốn chị ấy đi cùng!"

"Kỳ Kỳ!"

Dịch Kỳ ngây thơ hồn nhiên, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng ở trong mắt Tân Nguyệt cũng đều là đáng yêu. Cô ra hiệu Giang Mỹ không cần tức giận, ngồi xuống nhéo mặt Dịch Kỳ nói: "Kỳ Kỳ ngoan, chị và mẹ có việc muốn nói, em đi nghỉ ngơi trước. Chờ ngày mai, chị đưa em ra ngoài chơi được không?"

"Thật vậy hả?"

"Đương nhiên là thật rồi, chị có bao giờ lừa em?"

Đôi mắt đen nhánh của Dịch Kỳ xoay chuyển, như thể đang xem xét độ chân thật trong câu nói của cô, " Mỗi ngày em đều dậy lúc 7 giờ."

Tân Nguyệt nhịn cười, trịnh trọng nói: "Vậy chị sẽ đến lúc 6 giờ rưỡi, bảo đảm em tỉnh dậy là nhìn thấy chị, được chứ?"

"Tốt quá! Yeahh! Chị Nguyệt là tốt nhất!" Dịch Kỳ nói, lại ôm Tân Nguyệt hôn một cái rõ kêu, làm trái tim Tân Nguyệt như bị tan chảy.

Sau khi được dỗ dành, Dịch Kỳ đồng ý theo Giang Mỹ lên phòng nghỉ ngơi. Khi Giang Mỹ lần nữa xuống lầu đã là 10 giờ. Phòng ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tân Nguyệt cùng Triệu Khải đang ngồi một bên uống trà.

Giang Mỹ tiến vào, ngồi xuống cạnh Tân Nguyệt, ngượng ngùng nói: " Mấy năm nay bị dì chiều hư, Kỳ Kỳ có điểm tùy hứng, đã làm hai người chê cười."

Triệu Khải khẽ gật đầu, khách khí nói: " Không có."

Tân Nguyệt lại chân thành cười, "Kỳ kỳ vẫn đáng yêu như trước đây."

Trước đó, Giang Mỹ cũng đã biết Triệu Khải. Có điều, năm đó Triệu Khải vẫn là một thiếu niên gầy yếu, không như bây giờ, đã là một người đàn ông anh tuấn. Không nghĩ tới, cậu ta vẫn đi theo Tân Nguyệt.

Ánh mắt của Giang Mỹ đảo qua hai người bọn họ. Cuối cùng lộ ra một nụ cười ái muội: "Hai người các ngươi......"

Giọng nói của nàng đầy ý vị thâm trường, Triệu Khải cúi đầu uống trà, Tân Nguyệt cười nhạt rồi chuyển đề tài.

"Mấy năm nay cháu vẫn luôn lo lắng cho cuộc sống của dì và Dịch Kỳ. Hôm nay nhìn thấy Dịch Kỳ lớn lên xinh đẹp như vậy, biết được mấy năm nay dì cũng rất quan tâm đến bé."

Giang Mỹ sao có thể nhìn không ra được bọn họ không muốn nói tiếp chuyện vừa nãy. Biểu tình lập tức thay đổi, giọng điệu cũng hạ xuống: "Con của mình, dì làm sao có thể không lo chứ? Một người phụ nữ với một đứa trẻ. Nếu không phải mấy năm nay dì chuyên tâm kinh doanh, sao có thể cho Kỳ Kỳ một hoàn cảnh tốt để trưởng thành?"

Nghe vậy, Tân Nguyệt cùng Triệu Khải trao đổi một ánh mắt, không lên tiếng.

Giang Mỹ thở dài nói: "Năm đó Hồng Đức xảy ra chuyện, nếu dì không dứt khoát mang theo Kỳ Kỳ rời xa nơi thị phi này, không biết còn bao nhiêu chuyện sẽ đợi chúng ta phía sau. Đúng rồi, ông nội với đứa bé kia thế nào rồi?"

Đứa bé đó.

Tân Nguyệt thản nhiên đáp: "Bọn họ đều rất tốt."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Giang Mỹ bắt lấy tay của Tân Nguyệt, bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, "Đứa trẻ ngoan! Dì biết mấy năm nay nếu không nhờ cháu Dịch gia khẳng định đã sớm mất rồi."

Lòng bàn tay nóng bừng của Giang Mỹ khiến Tân Nguyệt có chút không thoải mái. Cô không dấu vết rút tay ra, hỏi: "Mấy năm nay dì và Dịch Kỳ đã đi đâu?"

Đột nhiên bị hỏi đến hướng đi của mấy năm nay, ánh mắt của Giang Mỹ có chút trốn tránh, "Chúng ta... không phải là đi khắp nơi để kiếm sống sao."

"Kiếm sống" hai chữ này nói ra thật không phù hợp với bộ quần áo trên người nàng. Nhưng Tân Nguyệt không vạch trần, "Hai người trở về lần này, là ở lại luôn hay vẫn là....?"

"Chính là trở về xem xem cuộc sống của mọi người thế nào." Bỗng nhiên,Giang Mỹ như nhớ tới gì đó, hỏi: "Đúng rồi, hiện giờ ông nội ở viện dưỡng lão nào vậy? Ngày mai dì muốn mang Kỳ Kỳ đến thăm ông ấy. Lúc trước đi vội vàng, cũng chưa kịp chào hỏi một tiếng. Công ty bên kia cũng là để lại một mớ hỗn độn. Thừa dịp này dì trở về, hai việc này cùng nhau xử lý, để tránh lúc sau lại cho con thêm phiền toái."

Nói nhiều như vậy cuối cùng cũng đến vấn đề chính.

Ánh mắt Tân Nguyệt lập tức lạnh xuống, nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Cháu đồng ý ngày mai mang Kỳ Kỳ ra ngoài chơi, còn về những chuyện khác để sau."

Giang Mỹ cười: "Cháu thật sự tính đưa nó ra ngoài chơi? Mai lại không phải ngày nghỉ, cháu không cần đi làm sao?"

Tân Nguyệt nhàn nhạt nói: "Không cần."

"Vậy cháu thật sự sẽ tới lúc 6 giờ rưỡi?"

"Cháu đã hứa với con bé."

Nụ cười trên mặt Giang Mỹ khựng lại, dường như không nghĩ cô cố chấp như vậy, "Lời nói của trẻ con mà thôi, cháu cần gì phải như vậy...... vậy thôi, bên ông nội để hôm khác cũng được."

Rời khỏi Thụy Á, Triệu Khải hỏi cô muốn đi đâu.Tân Nguyệt nghĩ một lát, quyết định quay lại nhà mới của Dịch Tuyên.

Vừa rồi trong lời nói của Giang Mỹ, dường như quên mất Dịch Tuyên. Bất luận là bốn năm trước vẫn là bốn năm sau, Dịch Tuyên ở trong mắt bà ta đều như một người vô hình. Không biết bà ta sẽ có biểu tình gì khi biết được Dịch Tuyên đã thừa kế ngôi vị tộc trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi