CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Dịch Kỳ cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, từ sáng đến trưa như thế, sức lực của cô bé sớm đã tiêu hao hết. Ăn cơm trưa xong, trên đường đi rạp chiếu phim, cô bé đã mơ mơ màng màng ngủ trên vai Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt vốn định bế cô bé về nghỉ ngơi nhưng Dịch Kỳ không chịu, kiên trì muốn đi xem phim. Đi được nửa đường thì Thiệu Khải có điện thoại, nói là ở cửa hàng có chuyện. Anh để chìa khóa lại cho Tân Nguyệt rồi tự mình lái xe đi tới đó.

Tân Nguyệt thấy dáng vẻ khẩn trương của anh, trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng không trực tiếp hỏi, cứ để cho anh đi trước đã.

Dịch Kỳ cố gắng tỉnh táo mãi đến lúc phim kết thúc thì thực sự không chịu nổi nữa, cơm cũng không muốn ăn, cả một đoạn đường về nhà đều ngủ say sưa.

Về đến nhà, Tân Nguyệt không đành lòng đánh thức dáng vẻ đáng yêu khi ngủ này nên trực tiếp ôm cô bé lên lầu.

Vào đến cửa đã hơn 7 giờ tối, trong nhà đèn bật sáng trưng, hẳn là Dịch Tuyên ở nhà.

Hắn từ phòng bếp đi ra, trên người mặc tạp dề, trong phòng bếp có tiếng nước sôi "ùng ục".

Vẻ mặt vui sướng của Dịch Tuyên khi nhìn thấy Tân Nguyệt ôm một đứa trẻ liền biến thành kinh ngạc, "Đứa trẻ này là ai?"

m thanh của hắn không nhỏ, làm ồn đến Dịch Kỳ, cô bé cựa quậy trong lòng Tân Nguyệt. Tân Nguyệt đã cố hết sức mới bế được cô bé nên lúc này có chút không đỡ nổi.

"Lát nữa kể với em sau." Cô đặt chìa khóa trong tay và chìa khóa xe trên chiếc tủ đen cạnh tường, cả dép lê cũng chưa kịp xỏ, ôm Dịch Kỳ đi nhanh về phòng.

Tạm thời ngủ lại một đêm nên Giang Mỹ không kịp chuẩn bị quần áo cho Dịch Kỳ. Tân Nguyệt lấy trong tủ quần áo của mình một chiếc áo thun rộng cho Dịch Kỳ thay.

Dịch Kỳ thật sự đã chơi đến mệt nhoài, Tân Nguyệt lại không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, lúc thay đồ cho Dịch Kỳ đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức nhưng khó tránh khỏi việc làm cho Dịch Kỳ có chút không thoải mái. Cơ mà Dịch Kỳ cũng chỉ lẩm bẩm hai tiếng, cọ quậy người rồi lại ngủ say sưa.

Tân Nguyệt ngắm nhìn cô bé, yêu thương mà nhéo nhéo gương mặt phúng phính của cô bé đến đỏ bừng.

Đắp chăn cho cô bé xong xuôi, tắt đèn trong phòng, cầm quần áo thay ra vắt lên khuỷu tay sau đó Tân Nguyệt mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Đẩy cửa phòng ra thì thấy Dịch Tuyên đang ở ngoài cửa.

Tân Nguyệt giật mình, "Em dọa chị hết cả hồn."

Cô hạ thấp giọng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bộ dạng cẩn thận đó làm cho trái tim Dịch Tuyên đột nhiên thấy hơi khó chịu.

Hắn nhíu mày nhưng hình như Tân Nguyệt không thấy.

Cô đẩy người cao lớn trước mặt mình ra, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: "Nãy em đang nấu mì hả? Có thể ăn được chưa? Chị đói quá."

Dịch Tuyên theo phía sau cô, nghe Tân Nguyệt kêu đói, liền nói giọng khó chịu xen lẫn chút quan tâm khó nhận ra: "Cả ngày nay chị đi đâu mà giờ còn chưa ăn cơm?"

Hắn đột nhiên quan tâm làm Tân Nguyệt không tự chủ mà cong khóe môi, nàng ngâm váy của Dịch Kỳ trong bồn rửa tay, rửa tay xong xuôi, cô đột nhiên xoay người đứng lên, dùng hai tay đầy nước của mình nâng mặt Dịch Tuyên lên, nhéo hai cái.

"Đúng thế, chị chưa ăn cơm, em cũng chưa ăn cơm, hiện tại chúng ta cùng nhau ăn, không tốt sao?"

Dịch Tuyên kinh ngạc nhìn cô, không thể tin cô có thể trêu đùa hắn như thế.

Gò má đầy nước và cả đôi mắt màu nâu nhạt đầy ý cười của Tân Nguyệt đều khiến hắn cảm thấy bất ngờ đến khó tin.

Bộ dạng tinh nghịch của cô khiến trái tim hắn như bị mèo cào mấy nhát, râm ran ngứa ngáy không thôi.

Thấy hắn cứ ngây dại nhìn mình, Tân Nguyệt sợ hắn tức giận, quay người định đi lấy khăn giấy lau mặt cho hắn thì bị hắn nắm lấy cổ tay.

"Có phải mặt ướt nên thấy không thoải mái không? Chị đi lấy khăn giấy cho... ưm."

Hôm nay Dịch Tuyên tỉnh táo hơn hôm qua, hơi lạnh của hắn hòa cùng mùi hương tươi mát quen thuộc trong khoang miệng Tân Nguyệt, động tác mút cắn đều dịu dàng và gợi cảm.

Tân Nguyệt bị hắn hôn đến choáng váng.

"Đã ướt thì ướt cùng nhau."

Hắn nói lúc buông cô ra.

Tân Nguyệt ngẩn người, lúc bừng tỉnh thì mới phát hiện trên mặt ướt ướt lành lạnh, "Em...."

Cô đang định nổi nóng thì thấy khóe môi Dịch Tuyên cong lên, vẽ ra một nụ cười thỏa mãn vô cùng quyến rũ.

"Đi ăn mì thôi nào."

*___________________

Phòng nhỏ của Tân Nguyệt tuy không rộng rãi như phòng ở Nhã Xuyên* nhưng lại ấm áp hơn rất nhiều. (*Nhã Xuyên: một khách sạn nổi tiếng tại Đài Loan)

Trong phòng ăn, hai người ngồi đối mặt nhau, khoảng cách rất gần, không khí rất thoải mái.

Hôm nay là sinh nhật của Tân Nguyệt, cũng giống như năm trước, trên bàn chỉ có một bát mì trường thọ.

Tuy không có bánh sinh nhật, không có hoa tươi cũng không có tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng chỉ cần có Dịch Tuyên với một bát mì đơn giản như thế này cũng đủ làm ấm lòng Tân Nguyệt.

Đặc biệt hơn, năm nay mì trường thọ là do Dịch Tuyên nấu.

"Cảm ơn em." Tân Nguyệt cầm đũa lên, cười ngọt ngào với hắn.

Dịch Tuyên lộ ra nụ cười hiếm thấy, thật lòng vui sướng, đến tóc đen cũng trở nên mềm mại.

Có lẽ do ánh đèn mà Tân Nguyệt còn thấy sự ngây thơ trong nụ cười của hắn.

Chỉ có cô biết thời điểm này quý giá biết bao nhiêu.

Tân Nguyệt rất ít khi cầu nguyện vào sinh nhật. Lúc cô vẫn còn là đại tiểu thư của nhà họ Tân, cầu nguyện đối với cô cũng không cần thiết lắm, vì cô cần cái gì thì đều có cái đó; về sau lúc mất đi tất cả, lại càng không cầu nguyện vì cô biết những thứ đã mất đi sẽ không bao giờ quay lại được.

Nhưng đến năm nay, đột nhiên cô có một ước nguyện.

Cô đưa tay chạm vào môi Dịch Tuyên, cười thản nhiên, "Hy vọng sau này em vẫn sẽ giữ được nụ cười như vậy."

Dịch Tuyên nghiêng mặt, hôn lên lòng bàn tay cô, khiến cô hơi nhột.

Ánh mắt hắn xuất hiện sự mềm mại dịu dàng hiếm thấy, "Nguyện vọng của chị, em sẽ giúp chị thực hiện."

Cách một bàn ăn, ánh mắt hai người chạm nhau, tình yêu say đắm trở nên dịu dàng, lưu luyến trong hơi nóng bốc lên từ bát mì trường thọ.

Một bát mì trường thọ, hai người, hai đôi đũa.

Hạnh phúc là một thứ không có hình thù, nó tồn tại bất cứ khi nào bạn được ở bên cạnh người bạn yêu, lúc ấy, mọi thứ bên ngoài đều chỉ là vật trang trí; hạnh phúc thật sự là chỉ cần trong lòng có tình yêu thì dù hai người có ăn chung một bát canh suông đi nữa cũng vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Bởi vì hôm nay Tân Nguyệt là thọ tinh, Dịch Tuyên không để cô làm gì cả. Ăn mì xong, cô bị Dịch Tuyên đẩy ra phòng khách nghỉ ngơi, một mình hắn trong bếp rửa bát.

Tân Nguyệt ngồi không yên, nghĩ đến váy của Dịch Kỳ còn đang ngâm ở bồn rửa tay, cô đứng dậy định đi đến phòng tắm giặt váy cho Dịch Kỳ.

Một cái bát, hai đôi đũa, đã rửa sạch.

Dịch Tuyên gọt một đĩa hoa quả, lúc đi đến phòng khách, hắn vô tình nhìn vào, chiếc tủ đen cạnh tường, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Chìa khóa xe kia, hẳn là của Thiệu Khải.

Lúc này, trong phòng tắm có tiếng động, Tân Nguyệt cầm váy của Dịch Kỳ đi ra.

"Nhìn cái gì thế?"

"Không có gì." Dịch Tuyên hoàn hồn, mỉm cười, đi đến đút cho Tân Nguyệt một miếng cam.

"Ngọt không?" Hắn hỏi.

"Ừ, ngọt lắm." Tân Nguyệt gật đầu, "Chị đi phơi quần áo đã."

"Ừ."

Dịch Tuyên là người hoạt động về đêm, ban ngày hắn đã ngủ đủ giấc, bây giờ hắn chỉ muốn ôm Tân Nguyệt, siết chặt vòng eo mềm mại của cô, hôn lên vành tai cô.

Tối qua Tân Nguyệt không ngủ được bao lâu, sáng nay lại cùng Dịch Kỳ đi chơi, thực sự buổi chiều ở rạp chiếu phim cô đã rất mệt mỏi, bây giờ nằm trong vòng tay của Dịch Tuyên, hắn trêu chọc khiến cô vừa nhột vừa tê dại. Những bộ phim nhàm chán trên TV giống như nhạc nền thôi miên khiến cô càng thêm buồn ngủ.

Nhưng nghĩ đến Dịch Kỳ, cô lại bừng tỉnh.

"Đúng rồi...."

Dịch Tuyên đang vùi đầu ngửi hương thơm từ tóc cô, ngón tay hắn quấn lấy từng lọn tóc của cô, chơi vui vẻ vô cùng.

Tân Nguyệt đột nhiên ngồi thẳng dậy, Dịch Tuyên theo phản xạ lùi ra sau nhưng lại không chú ý nên chưa buông tóc cô ra.

"Làm sao vậy?" Dịch Tuyên không biết đã làm đau cô, còn có chút khó chịu muốn ôm cô lại, "Đừng nhúc nhích."

Hắn duỗi tay ôm cô, Tân Nguyệt tránh hắn, vuốt hết tóc ra sau gáy, "Đừng nghịch tóc chị nữa, trọc bây giờ."

Dịch Tuyên nghe thế mím môi, cười nhạt nói: "Em không để ý."

"Nhưng chị để ý." Tân Nguyệt lườm hắn một cái, đứng dậy đi vào phòng, "Chị đi tắm trước. Lát nữa chị có chuyện muốn nói với em."

Cô nói nghiêm túc nhưng có người lại không nghiêm túc nghe.

Dịch Tuyên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, cười đầy ẩn ý, "Tắm hay không có liên quan gì đâu, điều gì cần nói, cần làm đều có thể nói, có thể làm mà."

Tân Nguyệt đang bước vào phòng, nghe thế quay đầu lại lườm hắn một cái, giơ tay đóng cửa, ngăn ánh mắt đầy ẩn ý của hắn ngoài cửa.

Thẹn thùng.

Dịch Tuyên thu ánh mắt lại, cười khẽ.

Nụ cười tuyệt mĩ.

Trong phòng, Dịch Kỳ vẫn còn ngủ say.

Tân Nguyệt nhẹ nhàng tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ngoài, nói nhỏ với Dịch Tuyên: "Em giảm âm thanh TV xuống một chút."

Dịch Tuyên nhìn cô rồi làm theo.

"Ngoan lắm." Tân Nguyệt mỉm cười.

Đợi đến khi trong phòng tắm có tiếng nước vang lên, Dịch Tuyên ở trên ghế sô pha đứng dậy, lấy món quà đã chuẩn bị ở ngăn kéo dưới bàn uống trà ra.

Hắn để ở một chỗ mà lát nữa Tân Nguyệt có thể ngồi xuống ở ghế sô pha, rồi lấy một cái gối ôm đè lên đó.

Nhìn món quà được hắn sắp xếp một cách ổn thỏa và nghĩ đến biểu cảm của Tân Nguyệt khi nhìn thấy món quà này, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ánh đèn của TV chiếu vào mặt hắn, lúc sáng lúc tối khiến khuôn mặt đang tươi cười ấm áp của hắn có đôi chút âm trầm.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn không ngừng vang lên, đột nhiên di động của cả hai người đều rung lên.

Hắn đọc điện thoại của mình trước, là tin nhắn WeChat của K.

"Ảnh chụp hôm nay, anh có xem không?"

Không cần xem cũng biết, chắc chắn là cô đi cùng với Thiệu Khải.

Màn hình khóa của điện thoại là ảnh chụp cả hai trong phòng bếp hôm đó, lúc đó hắn cảm thấy Tân Nguyệt hoảng sợ rất đáng yêu, hiện tại nhìn... lại càng đáng yêu hơn.

Hắn xóa hết thông báo WeChat.

Sau đó, hắn cầm điện thoại của Tân Nguyệt lên xem.

Là điện thoại của Thiệu Khải.

Hắn nhận điện thoại, nhưng không nói gì.

Hình như Thiệu Khải đang lái xe, tiếng gió rất lớn.

Anh không phát hiện điện thoại bị người khác nhận, giọng điệu có phần nôn nóng.

"Tiểu Nguyệt, em có ở nhà không? Em xuống nhà ngay đi, anh đang đến nhà em. Em phải cẩn thận với Dịch Tuyên, anh tra được hắn với Tang Kỳ..."

Giọng nói đến đây đột nhiên im bặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi