CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Sân bay quốc tế Hong Kong.

Nửa tiếng trước, chuyến bay số CX597 bay từ Bonston nước Mỹ vừa hạ cánh xuống đường băng sân bay.

Hiện giờ tất cả hành khách đều đã tự động xuống máy bay, tiếp viên hàng không đang dọn dẹp vệ sinh ở khoang máy bay như thường lệ.

Khi Thừa Vụ Trưởng đang kiểm tra gối nằm và mền ở khoang hạng nhất thì bộ đàm trên người thoáng cái vang lên.

“03, 03, đây là bàn tư vấn B7. Nhờ cô xem giúp tôi chỗ ngồi 3A trên chuyến bay số CX597 có đánh rơi cái iPod màu trắng nào không. Nếu nhận được xin hãy trả lời nhé.”

“03 nhận được, 03 nhận được.”

Thừa Vụ Trưởng nhận được chỉ thị đã lập tức xoay người đi đến chỗ ngồi 3A.

Cái mền trên ghế ngồi này vẫn chưa kịp dọn dẹp, Thừa Vụ Trưởng tiện tay cầm lên chuẩn bị ném ra chiếc xe đẩy sau lưng.

Mời vừa giũ một cái, trong mền bỗng rơi xuống một thứ.

Là một chiếc iPod màu trắng.

Cô cúi xuống nhặt lên.

Chiếc iPod cũ kỹ không cắm tai nghe, bài hát《Khúc Trăng》* bên trong vẫn đang phát trong im lặng, pin chỉ còn chút xíu.

月光曲/ Nguyệt trăng khúc: mình để Khúc Trăng nghe tên bài hát nó bớt phèn hơn, nếu không thích thì bồ sửa lại nha, bài này có thật á bồ lên gg search là ra nguyên bản đánh piano luôn.

Thừa Vụ Trưởng nhớ lại người chủ ngồi ở ghế này một chút, hình như là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Có thể mua được cái ghế ngồi này, thì không phải phụ nữ bình thường.

Thừa Vụ Trưởng thu hồi suy nghĩ đã bắt đầu lan rộng, cô tắt iPod rồi nói với bàn tư vấn: “B7, đây là 03. Đồ đã tìm được, xin cử người đến đây lấy.”

“Được, B7 nhận được.”

Bàn tư vấn.

Cô tiếp tân trả vé máy bay lại cho người phụ nữ trước quầy, ôn nhu nói: “Thưa cô, mời cô nhận lại vé máy bay của mình rồi đợi ở đây một chút, chúng tôi đã cử nhân viên đến máy bay lấy lại đồ cho cô rồi ạ.”

Trước bàn tư vấn là một người phụ nữ đang đứng mặc một chiếc đầm ba lỗ dài màu xám, bên ngoài khoác hờ một chiếc cardigan màu be. Khuôn mặt lạnh nhạt không trang điểm nhưng vẫn cứ xinh đẹp hơn người.

Khi cô chìa tay lộ ra một đoạn cánh tay cực nhỏ nhắn trắng nõn, nhàn nhạt nói cảm ơn rồi xoay người muốn đi đến cái ghế dài.

Vì khí chất trong veo lẫn lạnh lùng của cô mà cô tư vấn sau bàn đã bị hấp dẫn, hai mắt không khỏi nhìn bóng lưng cô nhiều hơn tí. Khi cúi đầu thì phát hiện hộ chiếu của cô vẫn còn trên tay mình, vội vàng gọi cô lại: ” Cô Tân Nguyệt!”

Tân Nguyệt dừng bước quay đầu, cái bóng mỏng manh như tờ giấy.

Con ngươi màu sáng của cô hờ hững nhìn lại đây.

“Là, hộ chiếu của cô……”

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tân Nguyệt dừng một chút, một lần nữa quay lại bàn tư vấn nhận hộ chiếu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì. Là……”

Cô tư vấn đang định dặn cô không cần đi quá xa, thì điện thoại của Tân Nguyệt bỗng vang lên.

Cô xoay người nghe điện thoại, giọng nói bình thản không một chút ngắt nhịp.

“Chú Quang. Cháu đến Hong Kong. Không có gì, không cần tới đón, cháu đã đặt xe rồi. Được, đợi cháu tới rồi điện lại cho chú.”

Cúp điện thoại, nhân viên đã đưa iPod đến.

“Cô Tân, đồ của cô.”

Cầm chiếc iPod đã mất rồi tìm lại được, sườn mặt lạnh nhạt của Tân Nguyệt lộ ra một tia dịu dàng gần như không thể phát hiện.

Ngũ quan thờ ơ lạnh nhạt của cô vì một tia ôn nhu này mà có một loại xinh đẹp thoát khỏi trần tục, ý cười trong đôi mắt màu sáng nền nã như trăng hoa bí ẩn tỏa sáng.

Cô tư vấn nháy mắt nhìn đến ngơ ngác.

“Chuyến bay số CX812 từ Hong Kong đến thành phố Z đã bắt đầu lên máy bay, kính mời các hành khách đến cửa khẩu số D34 để lên máy bay, xin cảm ơn.”

Sân bay lúc này đã bắt đầu thông báo thông tin lên máy bay tiếp theo.

Ngón tay Tân Nguyệt cầm hộ chiếu và vé máy bay không tự chủ được nhẹ nhàng siết lại.

Lúc đã thông báo lên máy bay đến lần thứ ba, cô tư vấn mới chợt tỉnh lại, cô nhớ đây là chuyến bay của Tân Nguyệt. Thấy Tân Nguyệt vẫn đứng yên cô vội vàng nhắc nhở: “Thưa cô, chuyến bay của cô đã bắt đầu khởi hành rồi ạ.”

Tân Nguyệt giật mình trở lại, nhàn nhạt gật đầu với cô ấy.

Cô cất iPod thật cẩn thận kỹ càng rồi hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi về hướng cửa máy bay.

Thời gian lộ trình từ Boston bay gián tiếp đến thành phố Z không đến 20 tiếng.

Vì 20 tiếng đồng hồ này, Tân Nguyệt rời đi 5 năm.

*

Khi máy bay đáp xuống đường băng thành phố Z thì đã 11 giờ đêm.

Đêm khuya ở sân bay người vẫn cứ đến rồi đi, không khác đó là các màn chia tay đầy sắc thái và vui vẻ hệt như ban ngày.

Mặc dù nói không cần đến đón,

Nhưng Tân Nguyệt vẫn tìm được Hà Sơn đang giơ cái bảng viết tên cô ở cửa ra.

Không biết cậu ta lấy cái LAMPBOARD từ đâu ra, vẫn là bảng đèn chạy màu đó, cơ mà phối màu thì lại xấu và quê kinh khủng.

Tân Nguyệt mím thẳng môi lắc đầu, thật ra trong lòng rất bài xích việc thừa nhận tên trên đó là mình.

Nhưng Hà Sơn lại lớn tiếng kêu tên cô.

“Chị Nguyệt! Tân Nguyệt! Chỗ này!”

Tân Nguyệt đành chỉ cúi đầu đi qua.

Đón được Tân Nguyệt, Hà Sơn còn chưa kịp hỏi han cô hai câu đã bị cô ra lệnh ép buộc bỏ cái bảng đèn màu đi.

Hà Sơn hậm hực gãi gãi đầu, “Hơi quê đúng hơm? Em cũng thấy quê nữa, mà anh Quang kiểu gì cũng bắt em phải cầm, nói sợ chị không nhận ra em.”

Đã 5 năm trôi qua thật ra Hà Sơn vẫn không thay đổi gì, thân hình vẫn gầy và có cơ cắp, chỉ là trên mặt nhiều hơn vài phần trưởng thành, sáng sủa và thêm một chiếc mắt kính.

Thấy người quen đã đứng trước mắt, trên gương mặt tươi cười của Tân Nguyệt cuối cùng cũng có chút ấm áp, “5 năm thôi mà, sao lại không nhận ra được.”

“Cũng đúng.” Hà Sơn cười ha hả.

Tuy rằng trong điện thoại Tân Nguyệt bảo không cần đón, nhưng dù gì cũng là buổi tối lại còn có cả đống hành lý cần phải mang, Lưu Thế Quang không yên tâm nên vẫn sai Hà Sơn đến làm cu li.

Trước khi trở về Tân Nguyệt cũng đã gọi xe rồi, công ty cho thuê xe đã đặt xe dưới bãi.

Hà Sơn cầm hai cái vali to của Tân Nguyệt khiêng lên sau xe rồi hỏi: “Chị Nguyệt, giờ chị muốn về thẳng nhà hay đến khách sạn?”

Nhà……

Nghĩ đến cái nhà nhỏ kia, Tân Nguyệt giật mình, nói: “Đến khách sạn Ôn Thụy trước đi, chị đặt sẵn phòng ở đó rồi.”

*

D&M.

Vũ trường điên cuồng vẫn là nơi đầy sức quyến rũ tinh túy về đêm của thành phố này.

Nhạc điện tử sống động, lòng người say sưa, thân thể lắc lư, hormone quyến rũ……

Tất cả tinh lực có được không cách nào giải tỏa vào ban ngày đều dưới ngọn đèn đầy mập mờ mà được giải tỏa một cách có trật tự.

Người đàn ông mặc đồ đen ngồi một mình trong căn phòng xa hoa, khuôn mặt góc cạnh đẹp trai kia mờ mờ dưới ánh đèn, một nửa màu sắc kì lạ, một nửa đen tối không rõ.

Một căn phòng to như thế chỉ có mình anh yên lặng ngồi, không nhúc nhích tựa như một pho tượng.

Ly rượu trong suốt bị anh cầm trên tay, từ lâu trong ly đã không còn rượu.

Trong phòng không có tiếng âm nhạc nào, không khí im lặng hợp với mọi màu sắc của đèn laser, làm trong phòng nhiều hơn vài phần mê muội lạ lùng.

Bỗng một trận chuông di động vang lên trong phòng.

Người đàn ông lấy di động ra, đôi mắt đen láy chạm với bức ảnh hiển thị cuộc gọi, bỗng anh cứng đờ.

Trong ảnh, cánh tay nhỏ nhắn của nữ sinh che khuất nửa mặt của cô, vẻ mặt hơi bối rối có chút đáng yêu. Thiếu niên tươi cười bên cạnh cô được ánh đèn rọi lên một tầng ánh sáng nhè nhẹ, sáng ngời mà sạch sẽ.

Tay người đàn ông run lên, ly rượu trong suốt rớt xuống đất, làm nó hiện lên một vết nứt.

Không dám để đầu bên kia điện thoại chờ lâu, anh có chút bối rối nhận cuộc gọi.

“Alo…”

Bỗng nhiên điện thoại không kịp chuẩn bị mà kết nối được, giọng người đàn ông trầm thấp và khàn khàn vang lên, Tân Nguyệt có hơi im lặng một chút.

Cô nhìn ra các ngọn đèn bên ngoài cửa sổ khách sạn, bỗng nhiên cảm thấy giọng nói mình thật xa lạ.

“…… Chị về rồi.”

“Giờ em liền đến tìm chị.” Giọng người đàn ông bên kia điện thoại gấp gáp không chờ nổi mà nói.

“Không cần.” Tân Nguyệt dừng một chút, trong giọng nói nghe có hơi mệt, “Ngày mai chị sẽ đến thẳng linh đường*, chúng ta gặp nhau ở đó là được.”

*hội trường linh cửu

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng và thái độ lạnh nhạt của cô làm cho lòng đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc của Dịch Tuyên như nhảy lên tận trời rồi rớt xuống vực sâu trong nháy mắt.

Rốt cuộc vẫn là cô không muốn gặp hắn.

“…… Được. Vậy, mai gặp.”

Cúp máy, Dịch Tuyên thật sự rất cần cồn để bình tĩnh lại tâm trạng của hắn.

Hắn cầm cái ly trên bàn lần nữa, lúc rót rượu tay bất giác run.

Chất lỏng cay đắng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, một chút tê nhói ở đầu lưỡi cho hắn biết, hắn không mơ.

5 năm, cuối cùng cô đã trở về.

*

Một tuần trước, trong ngục giam truyền đến tin tức, bệnh của Dịch Hồng Đức tái phát cứu không được nên đã qua đời.

Tân Nguyệt trở về là do tham gia lễ tang của Dịch Hồng Đức.

Nghi lễ hôm nay được tổ chức ở mộ viên xa hoa nhất thành phố Z.

Thời gian Dịch Hồng Đức vào tù đã trôi qua chín năm, mọi chuyện đã chỉ cảnh còn người mất.

Nghi lễ được tổ chức ở một lễ đường to như thế, nhưng người tới tham dự thì chỉ có mấy người.

Trước kia Dịch Hồng Đức là một nhân vật nổi tiếng ở thành phố Z. Một tay ông sáng lập Thừa Kiến với Tân Đạt cha của Tân Nguyệt, hai người nắm tay chiếm lấy vị trí lão đại của ngành giải trí thành phố Z hơn mười năm.

Năm đó lúc đang lên, ở Dịch gia náo nhiệt cỡ nào cơ chứ, có bao nhiêu người nịnh bợ ông, mong ông có thể tiện tay dẫn dắt một phen.

Trong lòng, từng chuyện đó như mới vừa xảy ra vào hôm qua.

Nhưng nhân vật trí dũng kiệt xuất, những người đã từng đạp phá cửa Dịch gia trốn tránh như nào, bỏ đá xuống giếng ra sao hãy vẫn còn mới mẻ trong ký ức nhiều người.

Sau màn đen là La Bưu ôm di ảnh Dịch Hồng Đức, trong lòng chỉ có vô tận thê lương.

Nhìn bên ngoài gần trăm cái ghế trống, La Bưu cười tự giễu.

Hắn cúi đầu lấy ra cái khăn màu trắng trong ví, cẩn thận lau bụi bặm trên di ảnh pha lê.

“Đại ca, vậy cũng tốt. Không ai đến thì anh cũng được yên tĩnh.”

“Đại ca này, không nghĩ đến cuối cùng tôi là người đưa tiễn anh.”

Nhạc buồn vang lên, lễ tang bắt đầu.

Dịch Tuyên mặc một thân tây trang màu đen, cổ áo sơ mi mở ra hai nút, trên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai là vẻ không buồn không vui, đôi chân dài vắt nhau tùy ý, dáng dấp cũng tùy ý theo.

Hắn ngồi ở ghế khách, lạnh lùng nhìn La Bửu ôm di ảnh trước đài, gương mặt Dịch Hồng Đức trên kia xa lạ như người qua đường.

Thời điểm nhà tù gọi đến kêu hắn đi nhận thi thể, Dịch Tuyên chỉ dừng lại đúng ba giây.

Nếu không phải có cuộc gọi kia, anh cũng đã quên trên đời này mình có một người cha.

Thật ra bọn họ vốn là những người xa lạ, cái gọi cha con kia cùng lắm chỉ ba tháng không mặn không nhạt ngắn ngủi mà thôi.

Lễ tang hôm nay hoàn toàn là ý của La Bưu.

Dịch Tuyên lạnh nhạt nghe giọng nói Tần Thừa và Tình Tịnh Mậu niệm về cuộc đời của Dịch Hồng Đức, trong mắt không có một tia dao động.

“Sao em không là người ôm di ảnh?”

Lễ đường quá mức cô quạnh, âm thanh micro trên tay Tần Thừa đặc biệt vang dội, che mất bước chân của Tân Nguyệt.

Giọng nói cô vang lên bên cạnh, Dịch Tuyên giật mình.

Không đợi hắn kịp trả lời, làn gió thơm đã nhàn nhạt thổi qua mặt, Tân Nguyệt đã ngồi cạnh hắn.

Không có được câu trả lời, Tân Nguyệt nhìn về Dịch Tuyên, hỏi lại một lần: “Sao em không……”

Nói đến một nửa, âm thanh của Tân Nguyệt đã không còn.

Dịch Tuyên nhìn cô, đôi mắt đã từng sáng như sao trời đó, giờ đã một nửa u tối một nửa đỏ bừng.

Vẻ mặt hốt hoảng luống cuống của hắn làm ngực Tân Nguyệt sinh ra chút cảm giác đau đớn.

Cô thản nhiên quay đầu đi, vờ như không hiểu cảm xúc phức tạp trên mặt hắn.

Nhạc buồn vang lên một lần nữa, giọng nói Tần Thừa thông qua micro truyền đến từng ngõ ngách của lễ đường, làm tinh thần Dịch Tuyên bừng tỉnh.

“Mời đến dâng hoa.”

Hắn nhìn Tân Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, cái váy đuôi cá màu đen bó sát người họa ra đường cong mảnh khảnh duyên dáng của cô, bóng dáng cao gầy xinh đẹp.

Ánh mắt Dịch Tuyên dõi theo từng bước chân của cô.

Hắn nhớ rõ, ngày trước màu sắc quần áo của cô luôn luôn trắng tinh mộc mạc,

Nhưng hôm nay, thân nồng đậm màu đen, lại làm cô thoạt nhìn có một loại lay động lòng người với ngàn dặm ở ngoài lãnh diễm cùng lãnh đạm.

Vừa rồi ánh mắt của cô thanh tĩnh đến mức làm Dịch Tuyên ngũ tạng lục phủ đều trở nên đau đớn.

Tân Nguyệt từ Minh Uy trong tay tiếp nhận một bó bạch cúc, đi theo Lưu Thế Quang phía sau, nhẹ nhàng khom lưng đem đạm sắc cúc hoa đặt ở trước quan tài màu nâu, rồi sau đó cúi người 3 lần.

Cô thoáng rũ mắt lơ đãng toát ra thanh nhã khí chất, xem đến Minh Uy đôi mắt đều thẳng.

“Người nhà tạ lễ.”

Tân Nguyệt ngồi dậy, nhàn nhạt đối với La Bưu nói: “Nén bi thương.”

“Cảm ơn.” Tần Thừa bồi La Bưu một đạo khom lưng đáp lễ, ngẩng đầu thấy mặt Tân Nguyệt, Tần Thừa cả kinh thiếu chút nữa quăng ngã microphone, “Cô, cô……”

Tân Nguyệt thấy anh khiếp sợ như vậy thì vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hành lễ xong, cô liền cùng Lưu Thế Quang ngồi ở đệ nhất bài vị trí.

Tần Thừa đã khiếp sợ đến tìm không ra hướng đi, anh theo bản năng mà muốn đi xem biểu tình của Dịch Tuyên, lại phát hiện Dịch Tuyên không biết khi nào đã rời khỏi lễ đường. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi