CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Tân Nguyệt nhận được điện thoại của Chu Địch khi đang chuẩn bị ngủ. Hắn gọi một cuộc điện thoại, cũng không nói rõ sự tình, chỉ nói là nhiệm vụ lão tổng gửi, khiến cho cô lập tức đến D&M.

Nếu trước đó biết Dịch Tuyên ở chỗ này, cô nghĩ cô nhất định sẽ không đến.

Tần Thừa thấy Tân Nguyệt, sợ tới mức phun ra một ngụm rượu.

Hắn trong lòng run sợ mà nhìn Minh Uy, hắn vừa nói cái gì: “Chu Địch bên cạnh có hai người còn chưa đủ, còn gọi một người tới cùng?”

Ánh mắt đầy sát khí của Dịch Tuyên dừng ở trên người Minh Uy, hắn vẻ mặt hoảng sợ vô tội mà vẫy vẫy tay: “ Chuyện này tôi thật không biết……”

Không cho ba người bọn họ càng nhiều thời gian phản ứng, Chu Địch đã đứng dậy đi nghênh đón.

“Tân Nguyệt! Ai ya cô rốt cuộc cũng tới rồi!” Chu Địch một tay bưng chén rượu, một tay ôm ở bả vai Tân Nguyệt: “Tới đây, tới đây, tới đây, mau tới gặp Dịch tổng của chúng ta!”

Trên tay hắn còn nước anh đào ngọt ngào của trò chơi vừa rồi, dính trên y phục màu trắng của Tân Nguyệt, để lại dấu vết khó coi.

Tân Nguyệt nhíu mày, từ bên người hắn không một dấu vết mà thối lui, “Lão tổng đâu?”

“Lão tổng a, lão tổng đã đi rồi.” Chu Địch nói, cúi đầu nói vào bên tai cô: “Lão tổng trở về cùng vợ, đêm nay thượng trận này liền dựa vào hai chúng ta.”

Hắn dựa vào quá mức thân cận, khi nói hơi thở của hắn thổi trên mặt Tân Nguyệt, thực không thoải mái.

Lông mày Tân Nguyệt vừa mới nhíu lại, Dịch Tuyên đột nhiên đứng dậy đi tới, túm lấy tay Tân Nguyệt, một tay đem cô kéo đến bên người chính mình.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo tỏ vẻ hắn hiện tại không vui: “Cách xa cô ấy một chút.”

Chu Địch sửng sốt, tay bưng chén rượu đung đưa qua lại giữa hai người họ: “Đây là như thế nào? Các người nhận rồi à?”

Tân Nguyệt tránh khỏi tay Dịch Tuyên, rũ mắt không nói.

“Vậy thì đúng rồi, tới đây tới đây, Tân Nguyệt đi cùng Dịch tổng của chúng ta.” Chu Địch vừa nói một bên đem Tân Nguyệt đẩy vào trong lòng ngực Dịch Tuyên.

Tân Nguyệt dưới chân lảo đảo, Dịch Tuyên đem cô nâng vững vàng.

Cô giật mình, ngước mắt thấy Dịch Tuyên mặt mày bắt đầu ấp ủ mưa gió, cô lặng lẽ cầm tay Dịch Tuyên.

Chu Địch là cấp trên của cô, ngay khi anh ấy có chút không tôn trọng thì cũng không nên để Dịch Tuyên thay cô hành động ra mặt.

Dịch Tuyên trở tay dắt cô chuẩn bị ra ngoài, cưỡng chế lửa giận trong lòng, hắn hờ hững đối với Chu Địch nói: “Cậu ở lại mà chơi cho tốt.”

Chu Địch căn bản không biết hàm nghĩa lời này của Dịch Tuyên, anh ấy nhìn Tân Nguyệt tựa như đang xem thứ gì đó đẹp đẽ, ý cười ái muội lại đáng khinh: “Dịch tổng cũng đừng khách khí a!”

Anh nói xong liền xoay người về vị trí của chính mình.

Tân Nguyệt dùng sức kéo Dịch Tuyên ngồi ở một bên sô pha.

Dịch Tuyên giờ phút này sắc mặt so đáy nồi còn đen hơn, nữ nhân vừa đi tới rót rượu cho hắn vẫn còn ngồi dưới đất, thấy hắn ngồi xuống, đang muốn một lần nữa dí vào.

“Dịch tổng……”

Thanh âm đột nhiên thay đổi trở nên rên rỉ..

Dịch Tuyên vị trí hiện tại so với vừa rồi càng sáng ngời vì ánh đèn từ trên đỉnh đầu hắn chiếu xuống dưới, mặt mày rũ xuống một bóng râm.

Cô lúc này mới phát hiện nguyên lai có một màn sương mù trong mắt trái của Dịch Tuyên.

Hắn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô, cái nhìn u ám đáng sợ như bộ dáng ác quỷ từ địa ngục.

Người phụ nữ không tự chủ mà rụt người lại, bộ dạng cực kỳ sợ hãi.

Tần Thừa lúc này đi tới, kéo nữ nhân trên mặt đất, không kiên nhẫn mà thúc giục: “Biến đi biến đi.”

Minh Uy cũng ý bảo mỹ nữ bên người đổi vị trí.

Tần Thừa tiến đến bên người Tân Nguyệt, không thể tưởng tượng hỏi cô: ” Chị Nguyệt, chị như thế nào mà đến nơi này?!”

Việc này còn cần hỏi sao?

Tân Nguyệt nhìn sang bên Chu Địch, thản nhiên nói: “Yêu cầu công tác.”

“Cái gì yêu cầu công tác, chị đến nơi đây để tiếp khách?”

Dịch Tuyên ngữ khí thực trọng.

Tân Nguyệt nghiêng mắt, thấy bên mặt hắn phảng phất kết một tầng sương lạnh.

Tần Thừa nhìn sắc mặt Tân Nguyệt, hậm hực nói: “Anh Tuyên không phải ý tứ kia……”

“Không sao.” Tân Nguyệt lạnh lùng nói: “Tùy các ngươi nghĩ như thế nào.”

Thanh âm cô rõ ràng là mang theo khí lạnh, Tần Thừa rụt cổ, yên lặng lôi kéo Minh Uy đổi vị trí cách xa bọn họ.

Tân Nguyệt ra khỏi nhà, cô không cần trang điểm nhiều, thuần tịnh khuôn mặt không cần trang điểm liền có vẻ hồn nhiên thanh nhã ý nhị, chiếc đầm màu nâu nhạt có đường xẻ tà lộ ra mắt cá chân cùng cẳng chân mảnh khảnh.

Trước đây cô không phải chưa từng mặc váy quá ngắn, chỉ là ánh sáng của ban ngày ban mặt cùng ánh đèn phòng mê ly ái muội hoàn toàn là hai loại cảm giác bất đồng.

Kia một đoạn da thịt trắng nõn tinh tế bị ánh đèn đánh vào làm tôn lên nhan sắc ái muội, quạnh quẽ lại quyến rũ.

Dịch Tuyên đôi mắt khẽ nhúc nhích.

Tân Nguyệt chính là vẫn còn nghĩ muốn lấy lý do rời đi, chợt thấy trên đùi hơi nặng.

Rũ mắt xuống thấy, Dịch Tuyên chính là đem áo khoác của hắn đắp ở trên đùi cô.

Tân Nguyệt nhíu mày, ” Em làm gì vậy, chị không lạnh.”

Dịch Tuyên nghiêng mắt nhìn cô một cái, “Che đi.”

Hắn ung dung cự tuyệt thể hiện mệnh lệnh, ngữ khí của hắn làm Tân Nguyệt hơi giật mình.

Hắn duỗi tay cầm cái ly sạch, muốn đưa cho Tân Nguyệt chọn đồ uống, nhưng phóng mắt nhìn lại, trên bàn có lại đều là cồn.

Tân Nguyệt thấy động tác của hắn, hòa hoãn ngữ khí: “Chị không cần đồ uống.”

Dịch Tuyên dừng một chút, đem cái ly buông xuống.

Hắn ngồi thẳng thân mình, thanh thản về dựa vào phía sau, cánh tay dài tự nhiên mà duỗi hướng phía sau Tân Nguyệt.

Không gian giữa bọn họ chỉ cách khoảng nửa người, Dịch Tuyên duỗi tay là có thể dễ dàng mà ôm lấy bả vai Tân Nguyệt, nhưng cái tay kia ở giữa không trung lại tạm dừng một giây, cuối cùng đáp ở trên sô pha.

Tân Nguyệt trầm mặc không nói lời nào.

Không khí bỗng nhiên liền như vậy lạnh xuống.

Sô pha đầu kia Tần Thừa cùng Chu Địch đã bắt đầu chơi, tiếng xúc xắc rung vang trời, hoan hô cùng tiếng cười to càng lớn hơn.

Cùng liền phòng như vậy nhưng lại bị phân cách ra hai cái thế giới bất đồng.

Một nửa nhiệt tình như hỏa, một nửa lạnh nhạt tựa băng.

Không biết ngồi bao lâu, Tân Nguyệt lấy di động ra đang muốn kiểm tra thời gian, đột nhiên lại có điện thoại gọi tới.

Boston lúc này đang là giữa trưa, nam nhân tuấn lãng mảnh khảnh đang ngồi trên ghế dài ở công viên, bên người phóng ra một tràng đơn khám và chữa bệnh bằng tiếng Anh.

Hắn ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mặt trời mây trắng, còn có hết thảy công viên, đều tốt đẹp như họa.

Cuộc gọi đã chuyển đi một thời gian, đầu kia tuôn ra một trận nhạc điện tử đinh tai nhức óc.

Triệu Khải ngẩn ra.

“Alô?”

Tân Nguyệt che ống nghe lại đứng dậy ra khỏi phòng.

Cô ở trong toilet tìm cái gian cách âm đem chính mình khóa lại, ngăn cách những tiếng ồn ào, mới nghe rõ thanh âm Triệu Khải trầm ổn ôn nhu vọng qua đại dương mà truyền tới.

“Tiểu Nguyệt, em ở bên ngoài sao?”

Tân Nguyệt nhất thời không biết giải thích tình cảnh chính mình như thế nào, cô khẽ ừ một tiếng, quan tâm hỏi: “Hôm nay trị liệu đã kết thúc sao?”

” Ừm.” Cô không muốn nhiều lời, Triệu Khải cũng không truy vấn. Anh cúi đầu nhìn đơn kiểm tra trong tay, nhẹ giọng cười nói: “Tiểu Nguyệt, anh đặt vé máy bay vào cuối tuần.”

“Vé máy bay?” Tân Nguyệt nhíu mày.

” Em nghe tới tựa hồ không mấy vui vẻ?”

“Không phải…… Bác sĩ nói anh đã có thể ngồi máy bay sao?”

” Hôm nay, là lần trị liệu cuối cùng của anh.” Triệu Khải dừng một chút, ngữ khí khó nén kích động, “Joe nói, anh đã khỏi hẳn.”

“Thật vậy chăng?!” Tân Nguyệt trong thanh âm mang theo sự phấn khích rõ ràng, “Thật sự là quá tốt! Triệu Khải, em biết anh có thể mà!”

Tân Nguyệt thanh âm vui mừng truyền tới, Triệu Khải trên mặt nét cười lớn hơn một chút, “Cho nên, anh muốn trở về, nghe đáp án của em.”

Tiếng nói của anh rơi xuống, Tân Nguyệt trên mặt ý cười nháy mắt phai nhạt đi.

“Em không cần sốt ruột trả lời.” Triệu Khải săn sóc bỏ qua cho cô đột nhiên trầm mặc: “Chờ anh quay về, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, em có thể chậm rãi suy xét.”

“Triệu Khải……”

“Được rồi, anh muốn đi ăn một chút gì đó, em về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm cho anh lo lắng.”

Triệu Khải tắt điện thoại.

Tân Nguyệt rũ mắt, tầm mắt dừng ở trên chiếc nhẫn ngón áp út của tay trái, ánh mắt ảm đạm.

Dịch Tuyên đi theo Tân Nguyệt cùng nhau ra ngoài.

Hắn dựa vào vách tường ở ngoài toilet hút thuốc, hút xong một điếu thuốc, Tân Nguyệt còn chưa ra.

Hắn mắt nhìn không có người lui tới hành lang, đem điếu thuốc ném xuống đất, dùng chân dẫm nát.

Cuối cùng từ WC nữ ra tới một nữ nhân cùng hắn gặp thoáng qua.

Tân Nguyệt sửa sang tốt lại tâm tình chuẩn bị trở về, cánh cửa vừa mở ra, lại thấy Dịch Tuyên dựa vào trên bồn rửa tay đối diện cô.

Tân Nguyệt lồng ngực căng thẳng, “Em ở chỗ này làm gì?!”

Nơi này là WC nữ, Dịch Tuyên như vậy tiến vào, thế nhưng không có người ngăn cản hắn sao?

Tân Nguyệt nhìn khắp nơi.

Trong WC chỉ có hai người bọn họ, cửa buồng vệ sinh phóng ra có tấm biển dùng để cảnh báo trục trặc.

“Phiền em tránh sang một bên cho chị đi ra ngoài.” Tân Nguyệt sắc mặt trầm xuống, đang muốn đem hắn đuổi đi ra, cửa lại đột nhiên có tiếng bước chân hướng bên này bước tới.

Tân Nguyệt trong lòng căng thẳng, duỗi tay túm vạt áo Dịch Tuyên liền đem hắn vào trong.

Dịch Tuyên cong khóe môi, trở tay hơi dùng chút lực nắm lấy tay Tân Nguyệt, Tân Nguyệt liền ngã vào trong lòng ngực hắn.

“Em……”

Tân Nguyệt đang muốn tấn công, Dịch Tuyên lại đặt ngón trỏ dán ở môi cô.

“Suỵt.”

Trong WC an tĩnh lại.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tân Nguyệt thật sợ sẽ có người tiến vào thấy hắn.

“Cái gì, không thể dùng a……”

Giọng nữ oán giận ở cửa, Tân Nguyệt nằm ở trong lòng ngực Dịch Tuyên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cảm giác được cô khẩn trương, Dịch Tuyên cong môi cười, đặt cô ở bên hông tay nắm thật chặt, hai người dán vào nhau càng thêm gần.

Thực mau, ngoài cửa người đó rời đi.

Tân Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

Đang muốn ôn nhu kéo ra khoảng cách, hắn lại không chịu buông tay.

Tân Nguyệt nhíu mày: “Buông chị ra!”

“Em không muốn. Trừ khi chị nói cho em biết, vì cái gì lại không để ý tới em.” Dịch Tuyên ngữ khí có chút ủy khuất, “Rõ ràng ngày đó chị đáp ứng em……”

Hắn nói, cúi đầu giống như lại muốn hôn cô,

“Dịch Tuyên!” Tân Nguyệt chống bờ vai của hắn không cho hắn tới gần, quát bảo ngưng lại, thanh âm vừa mới hạ xuống, bỗng nhiên cảm giác được Dịch Tuyên bả vai cứng đờ.

Cô giương mắt, thấy Dịch Tuyên chính là nhìn chằm chằm tay trái nàng, ngữ khí không dám tin như là kết một tầng băng, “Đây là, cái gì?”

Tân Nguyệt trên tay trái là một nhẫn bạch kim, mặt trên kim cương trước bồn rửa tay sáng ngời ánh đèn chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng lộng lẫy bắt mắt.

Như vậy ánh sáng sạch sẽ sáng bóng đâm vào mắt Dịch Tuyên.

Hắn bắt lấy tay Tân Nguyệt, sức lực thực trọng, “Đây là ai cho chị, Triệu Khải sao? Chị cùng anh ấy kết hôn?!”

“Cái này……” Tân Nguyệt có thể giải thích, nhưng giương mắt thấy Dịch Tuyên mặt mày ủ dột cùng với trước không có nửa phần biến hóa, trong lòng cô trầm xuống, “Đúng thì thế nào.”

“Chị thật sự cùng Triệu Khải ở bên nhau?” Dịch Tuyên trên mặt nháy mắt mây đen giăng đầy.

Âm điệu của hắn đột nhiên cất cao, ngữ khí lãnh lẽo phi thường, hắn nắm tay Tân Nguyệt, dùng sức đến mức như là muốn đem xương cốt của cô tất cả đều bóp nát, “Vậy chị vì cái gì còn phải quay về?!”

Tân Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn, “Chị trở về, là bởi vì chú Dịch qua đời, là bởi vì công tác.”

Dịch Tuyên như là nghe không hiểu cô đang nói cái gì, “Không phải vì em sao? Tân Nguyệt, chị nói thật, chị trở về kỳ thật là bởi vì em, có phải hay không?”

Hắn gắt gao nắm tay Tân Nguyệt, gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một tia biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, bóng tối ở mặt hắn càng tích càng nhiều, nhưng trong mắt hắn gần như điên cuồng chờ mong lại một chút cũng chưa từng tiêu giảm.

“Em biết em sai rồi, 5 năm này, là em đáng đời. Chính là em sẽ tự sửa đổi, Tân Nguyệt, chị phải tin em, em đều sẽ sửa! Em trưởng thành, em sẽ không làm những cái sự tình mà chị không thích đó, em thề, về sau em đều sẽ ngoan ngoãn đối đãi ở bên cạnh chị. Thật sự, em không cầu mong chị nhanh như vậy là có thể tha thứ cho em, nhưng ít ra đừng cố ý nói những lời này tổn thương em. Nguyệt, em cầu xin chị nói thật cho em, nói cho em kỳ thật chị không có kết hôn, có phải hay không?”

Đôi mắt hắn trầm hắc mờ mịt điểm hơi nước, Tân Nguyệt nhìn hắn, căn bản khống chế không được chính mình mềm lòng. Cô nhắm mắt, khi mở miệng mới phát hiện chính mình cổ họng nghẹn lại cơ hồ nói không nên lời.

“Dịch Tuyên……”

“Leng keng ——”

Tân Nguyệt vừa mới mở miệng, biển cảnh báo ở cửa WC đột nhiên bị người ta mạnh mẽ mà đá bay, đụng vào trong một góc của thùng rác lớn, tiếp theo bắn ngược trở về, rơi trên mặt đất.

Tân Nguyệt hoảng sợ, cô còn chưa kịp phản ứng lại, Dịch Tuyên đã đem cô kéo đến phía sau.

“Tôi liền nói bảo sao nghe thấy được thanh âm người quen, nguyên lai là Dịch tổng của chúng ta.”

Giọng nam từ tính trầm thấp mang theo một tia trêu chọc. Nam nhân này, một thân người mặt tây trang hoa râm cao lớn đi tới.

“Tang Kỳ?”

Tân Nguyệt xuyên thấu qua bả vai Dịch Tuyên vọng qua, liếc mắt một cái nhận ra nam nhân đứng ở cửa.

5 năm qua đi, Tang Kỳ bộ dáng không có gì biến hóa, cặp mắt kia sắc bén như chim ưng, thực dễ nhận ra.

Thấy Tân Nguyệt, Tang Kỳ biểu hiện giống như thực là ngoài ý muốn.

“Cô là?” Hắn nhìn chằm chằm Tân Nguyệt trong chốc lát, như là rốt cuộc nhận ra, “A, nguyên lai là ánh trăng trong lòng Dịch tổng, từ nước ngoài bay trở về khi nào?”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, tay Tân Nguyệt đột nhiên bị nắm chặt. Cô giương mắt, lại thấy Dịch Tuyên căng chặt bả vai, hơi thở quanh thân một chút lạnh hạ xuống.

Dịch Tuyên lấy thân đem Tân Nguyệt hoàn toàn che ở phía sau, lạnh lùng mà đối thượng trước tầm mắt Tang Kỳ, “Có việc gì à?”

“Không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi ôn chuyện sao?” Đi theo phía sau Tang Kỳ là bộ dáng của hai người bảo vệ, hắn nâng tay ngăn bọn họ ở cửa, rồi một mình bước vào.

Hắn vặn vòi nước ở bên cạnh bồn rửa, dòng nước ào ào mà lao tới, có chút bắn tung tóe tại trên vạt áo hắn, thực mau hình thành một mảnh thâm sắc vệt nước.

Tang Kỳ không vui mà nhíu nhíu mày, “Dịch tổng, thiết bị phần cứng trong tiệm các anh cần được tu chỉnh lại. Không phải chỗ này hư thì chính là chỗ kia không dùng được, cẩn thận khách hàng khiếu nại.”

“Yêu thì đến, không yêu thì lăn.” Dịch Tuyên nói, “Cái tôi không thiếu nhất, chính là khách hàng.”

Hắn thái độ tương đương ngạo mạn, Tang Kỳ một chút cũng không giận.

Hắn cười khẽ một tiếng, ngữ khí quen thuộc: “Ngươi vẫn là bộ dáng cũ.”

Dịch Tuyên hừ cười.

“Đúng rồi, vừa rồi nghe thấy cô nói kết hôn?” Tang Kỳ nghiêng mắt, ánh mắt chuyển sang nhìn Dịch Tuyên cùng Tân Nguyệt ở trong gương, “Ai, các ngươi sao?”

Dịch Tuyên tay ở sau người tự giác mà buộc chặt, hắn cười như không cười mà nhìn Tang Kỳ, mắt đen mang theo nhàn nhạt trào phúng, “Yên tâm, thiệp mời khẳng định không thiếu ngươi. Rốt cuộc ngươi năm đó giúp ta giải quyết một cái phiền toái lớn như vậy.”

Hắn giọng nói hạ xuống, Tang Kỳ đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Hắn nghiêng mắt, hai tròng mắt nham hiểm trở nên hung ác.

Sau một lúc lâu, Tang Kỳ cười.

“Oh, cô thật có lòng.” Hắn cười lạnh nhìn thoáng qua bóng dáng mảnh khảnh của Tân Nguyệt trong gương, xoay người hướng ra phía ngoài bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi