CỐ CHẤP - MỘNG TIÊU NHỊ

Chuyện Mẫn Hy muốn đi du lịch ở Giang thành, Giang Nhuế rất quan tâm đến điều này. 

Những điều liên quan đến con gái cũng như công việc, bà cũng không kéo dài đến ngày hôm sau, định đợi muộn một chút sẽ gọi điện thoại nói với Mẫn Cương Nguyên. 

Buổi tối tắm xong, bà ngồi trước gương sấy tóc, những ngón tay bà khi chải tóc đã phát hiện ra có sợi tóc bạc, hơn nữa cũng không chỉ là một sợi, đặt máy sấy tóc xuống, bà đi tìm nhíp để nhổ tóc trắng. 

Cho dù đã tới độ tuổi này, bà vẫn không muốn thấy mình bị lão hoá. 

Giang Nhuế vừa nhổ xong một sợi thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Mẫn Cương Nguyên đã trở về. 

Bà hơi giật mình, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại nét mặt như cũ. 

Dạo này ngày nào ông cũng về nhà, bà không quen lắm, sáng nay khi ra khỏi cửa, ông còn bảo tài xế xách vali lên xe, lúc ấy bà còn tưởng rằng ông phải đi công tác. 

Từ có những lúc xa cách, mỗi ngày bà đều mong ông có thể ở nhà thêm vài ngày nữa. 

Nhưng bây giờ bà đã không còn quan tâm đến chuyện ông nghỉ lại ở đâu, khi nào thì đi công tác, hay ở bên ngoài bao lâu. 

Mẫn Cương Nguyên treo quần áo lên, lúc đi ngang qua bên cạnh bà có dừng bước lại, “Có tóc bạc không phải chuyện bình thường sao?”

Đừng nói đến độ tuổi này của bọn họ, bây giờ người trẻ tuổi hai, ba mươi tuổi cũng đã có một ít tóc bạc. 

Giang Nhuế không tiếp lời, bà tự mình nhổ tóc bạc, nhưng hình như khoảng cách với gương không được chuẩn, bà nhìn trong gương mà ước lượng để dùng nhíp, nhưng thường hay nhổ hụt, kẹp mãi vẫn không trúng. 

Mẫn Cương Nguyên nhìn bà vài giây, lấy cây nhíp từ tay bà, nhổ đi mấy sợi tóc bạc mà ông có thể nhìn thấy. 

Nếu như là trước kia, có lẽ Giang Nhuế sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng giờ đây lòng bà đã như hồ nước tĩnh lặng, không nổi một chút gợn sóng nào. 

“Mùa xuân năm sau Hy Hy muốn đến Giang Thành nghỉ dưỡng, muốn cả nhà cùng đi.”

“Tháng năm và tháng sáu tới anh không có thời gian.”

Một số cuộc họp quốc tế thường tập trung vào quý II, đây là những cuộc họp đã được định trước, ngoài ra thì vẫn còn nhiều công việc và hoạt động chưa xác định được thời gian, muốn dành ra thời gian rảnh cũng không thể.

Mấy năm nay chuyện Mẫn Cương Nguyên hổ thẹn với con gái nhất chính là, đôi khi ngay cả một nguyện vọng rất nhỏ, rất bình thường của con, ông cũng không thể đáp ứng được. 

“Sang năm anh sẽ cố gắng dành vài ngày cùng cả nhà ra ngoài chơi.”

Giang Nhuế cường điệu: “Là đáp ứng Hy Hy.”

Mẫn Cương Nguyên không tranh cãi với bà nữa, tiếp tục nhổ tóc trắng cho bà. 

Hai người nhìn nhau không nói gì. 

Trước gương, có lúc Mẫn Cương Nguyên không phân biệt được đâu là tóc bạc đâu là do ánh sáng phản chiếu, ông đi đến đầu giường, cầm kính mắt đeo lên. 

Giang Nhuế trầm mặc, tiện tay mở một quyển sách trên bàn ra giết thời gian, quyển sách này bà đã đọc qua nhiều lần, nội dung cũng gần như đã thuộc lòng. 

Mẫn Cương Nguyên phá vỡ sự im lặng, hỏi bà: “Đầu tháng năm năm sau có một hoạt động, có thể mang theo người nhà, em có muốn đi không?”

Giang Nhuế vẫn cũng không ngẩng lên: “Em không rảnh.”

Mẫn Cương Nguyên định nói, lịch trình của em còn bận rộn hơn cả anh sao? 

Bây giờ đã có thể biết trước được là tháng năm tới không có thời gian ư? 

Giang Nhuế cảm nhận được ông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bà, tựa hồ đang bất mãn với câu trả lời kia. 

Bà khó có thể giải thích: “Người ngoài đều cho rằng tình cảm của chúng ta tốt đẹp, cho dù em không tham gia với anh, họ cũng sẽ không nghi ngờ chuyện tình cảm của chúng ta nảy sinh vấn đề. Cứ phải diễn khiến em rất mệt mỏi, bây giờ em không còn được như lúc trẻ nữa, khi ấy biểu cảm vẫn còn có thể linh hoạt tự nhiên, không muốn thừa nhận là mình đã già rồi, nhưng ít nhất cũng phải chừa lại chút sức lực để diễn kịch trước mặt Hy Hy nữa.”

Lúc đó tình cảm của bà thật sự nồng liệt, không cần phải diễn bởi trong ánh mắt ấy luôn chan chứa tình yêu. Mỗi lần cùng ông đi ra ngoài, có thể ở cùng ông thêm vài ngày, trong lòng bà đều thấy rất vui. 

Bây giờ không còn được như trước nữa, muốn diễn cũng không diễn được. 

Ở trước mặt người ngoài đóng vai đôi vợ chồng ân ái, bà không có cái tâm tư sức lực, cũng không muốn ép buộc bản thân thêm nữa. Nhưng vì con gái, bà cam tâm tình nguyện diễn kịch, có mệt mỏi đến đâu cũng đều có thể kiên trì được. 

Bà nợ hai đứa con quá nhiều, thời gian dành cho chúng cũng ít đến đáng thương. 

Khi con gái còn nhỏ, bà chính là một người mẹ sống trong điện thoại. 

Tay Mẫn Cương Nguyên cầm chiếc nhíp khẽ dừng lại: “Em cứ nhất định phải diễn sao? Không cần diễn. Chúng ta đã từng này tuổi rồi, ở trước mặt người ngoài nói chuyện bình thường là được.”

Giang Nhuế: “Nếu như không diễn, ngay cả liếc mắt nhìn anh em cũng không muốn, bảo nói chuyện bình thường thế nào được?”

Không cần biết tóc bạc đã được nhổ sạch được hết chưa, bà gập sách lại, đứng dậy đi lên giường. 

Mẫn Cương Nguyên đứng lặng trước bàn trang điểm một hồi. 



Sáng hôm sau, máy bay hạ cánh xuống Melbourne. 

Chu Dụ đến sân bay đúng giờ, trước đó không biết Phó Ngôn Châu muốn qua đây, mấy ngày trước vợ anh đã đưa con của họ đi du lịch, giờ chỉ có một mình anh ta qua đón.

Dựa theo yêu cầu của Phó Ngôn Châu, anh bảo người dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, mua năm trăm hai mươi đóa hoa hồng trắng để trang trí phòng. Tất nhiên Mẫn Hy sẽ không rảnh đếm từng đóa, anh ta phân phó cho quản gia, bảo chủ tiệm hoa xuất hoá đơn thanh toán, tất cả phải bảo đảm rằng Mẫn Hy sẽ nhìn thấy số lượng hoa hồng kia. 

Mua nhiều hoa hồng như vậy, chủ tiệm cũng miễn phí tặng họ hoa cát tường trắng. 

Lúc Phó Ngôn Châu nói muốn dẫn Mẫn Hy đến đây nghỉ ngơi, còn sai anh ta làm này kia, anh ta đã vô cùng tò mò, không biết người bạn đời lý tưởng của Phó Ngôn Châu rốt cuộc là người như thế nào. 

Không thể tưởng tượng ra dung mạo của Mẫn Hy, nhưng tính cách hẳn là còn dịu dàng hơn cả Chúc Du Nhiên. 

Phó Ngôn Châu từng nói, kiểu người anh không thích nhất chính là loại kiêu căng. 

Đợi hồi lâu, ước chừng có lẽ Phó Ngôn Châu đã qua hải quan. 

Chu Dụ tới nghênh đón, anh ta đeo kính râm, nhìn thêm Mẫn Hy một chút, thấy cô đặc biệt quen mắt, Mẫn Hy có khí chất đặc biệt, hẳn là anh ta đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được. 

Đến gần hơn, anh ta tháo kính râm ra. 

Phó Ngôn Châu giới thiệu hai người với nhau, quay qua với Mẫn Hy: “Đã từng nói với em, đây là bạn học đại học kiêm đối tác của anh, Chu Dụ.”

“Vợ tôi, Mẫn Hy.”

Câu này là anh nói với Chu Dụ. 

Mẫn Hy đưa tay ra, cười nói: “Nghe danh đã lâu.”

Chu Dụ vẫn chưa nhớ ra đã gặp Mẫn Hy ở đâu. 

Nhiệt tình hàn huyên một lúc, bọn họ cùng đi ra ngoài. 

Phó Ngôn Châu cùng Chu Dụ vừa đi vừa tán gẫu, Mẫn Hy đi bên cạnh Phó Ngôn Châu, trong sân bay người đến người đi, Chu Dụ còn đang ở bên cạnh, cô không khoác tay Phó Ngôn Châu. 

Phó Ngôn Châu đang nói, quay đầu lại nhìn Mẫn Hy một cái, đưa tay cho cô. 

Mẫn Hy hơi giật mình, vội vàng nắm lấy. 

Anh nắm chặt tay cô, xoay người tiếp tục trò chuyện với Chu Dụ: “Tôi ở đây ba ngày, cho tôi mượn hai chiếc xe, những thứ khác không cần làm phiền đến cậu.”

“Chỉ ba ngày thôi sao?”

“Còn đến Gold Coast chơi thêm vài ngày nữa.”

Đến trước ô tô, Chu Dụ mới chú ý tới chuyện Phó Ngôn Châu vẫn luôn nắm tay Mẫn Hy, điều này khiến cho anh ta muốn rớt mắt, người không hiểu lãng mạn cũng biết nắm tay ở nơi công cộng cơ à? 



Đến biệt thự, Mẫn Hy đi thẳng lên phòng ngủ, là do thói quen nhiều năm đã hình thành, bất kể là đi công tác hay đi du lịch, khi đến nơi việc đầu tiên cô làm là tắm rửa thay quần áo. 

Người trong nhà đều biết cô thích hoa hồng trắng, mẹ và anh trai còn thường xuyên mua hoa cô thích để trang trí trên bàn ăn, vườn hoa trong nhà cũng trồng rất nhiều loại, ngắm mãi cũng thành quen.

Cho nên khi vào đến biệt thự, nhìn thấy hoa hồng trắng trong phòng khách, cô không cảm thấy có gì khác biệt. 

Đi tới ngã rẽ cầu thang, cô lơ đãng quay đầu lại nhìn xuống phòng khách, từ góc độ này của cô mới nhìn thấy cách bày biện bố trí hoa hồng trắng, cho dù đã quen, cô vẫn bị làm cho kinh ngạc. 

Ít nhất phải có đến ba, bốn trăm đóa, nếu không sẽ không thể tạo được hiệu ứng thị giác như biển hoa trắng thế này được. 

Mẫn Hy vội vàng xoay người lại, đi xuống cầu thang, bước chân nhanh hơn nhiều so với lúc lên lầu. 

Cô lấy điện thoại ra, chụp lại mấy bông hồng này để lưu niệm, bên cạnh còn có một tờ đơn, cô khom lưng nhặt lên xem. 

Hôm nay hoa hồng trắng dùng để trang trí phòng khách không cùng một chủng loại, nguồn gốc cũng khác nhau, danh sách liệt kê có sáu giống hoa, đến từ bốn quốc gia, tổng cộng là năm trăm hai mươi bông. 

Phía sau mỗi loại đều dùng bút màu đen đánh dấu, chắc là nhân viên dùng để đánh số đối chiếu, sau đó mới tạo thành danh sách như thế này. 

Cô nhắn tin cho Phó Ngôn Châu: [Em nhận được hoa hồng rồi. Cảm ơn chồng.]

Phó Ngôn Châu đang ở trong sân, Chu Dụ mở một chai rượu, hai người còn chưa bắt đầu uống, anh đã nhận được tin nhắn của Mẫn Hy, sau khi xem xong, anh hỏi Chu Dụ: “Mua hoa hết bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho cậu.”

Các khoản tiền khác không cần phải trả cũng được, nhưng riêng tiền hoa thì khác. 

Chu Dụ đặt ly rượu xuống, một chút cũng không khách khí: “Tôi sẽ gửi hóa đơn thanh hóa cho cậu, một xu cũng không được thiếu, tôi chỉ tặng hoa cho vợ tôi.”

Tìm được hoá đơn thanh toán, lập tức gửi cho Phó Ngôn Châu. 

Phó Ngôn Châu nhìn thấy số tiền, bất ngờ ngẩng đầu lên: “Cậu mua cái gì mà dùng ngần này tiền vậy?”

“Hoa hồng trắng mà, suốt đêm vận chuyển qua đường hàng không tới đây, cậu không nói dặn gì, khiến tôi bận rộn nửa ngày.” Chu Dụ hơi chống cằm: “Mặt sau là danh sách, tổng cộng có năm trăm hai mươi đóa.”

Phó Ngôn Châu: “…”

Anh xoa xoa sống mũi: “Không phải nói không cần mua đủ con số kia hay sao.”

Chu Dụ lắc lắc ly rượu: “Vất vả lắm mới tìm được hình mẫu lý tưởng, cậu không thể lãng mạn hơn một chút được sao?”

Anh ta nhấp một ngụm rượu, “Lúc ở sân bay nhìn thấy cậu dắt tay vợ, tôi đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đến khi ngồi lên xe tôi lại bật cười, vợ chồng nắm tay không phải là chuyện rất bình thường hay sao, sao đến lượt cậu lại trông kỳ lạ như vậy.”

Chu Dụ nói lời từ đáy lòng: “Cậu có thể tìm được người mình thích, tôi cũng mừng cho cậu.”

Nói rồi, anh ta cụng ly với Phó Ngôn Châu: “Tin tôi đi, tôi là người từng trải, cậu tặng năm trăm hai mươi đóa hoa hồng, cô ấy sẽ vui vẻ thật lâu. Đừng keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm quá.”

Phó Ngôn Châu nâng ly rượu lên nhấp một ngụm: “Không phải keo kiệt trong việc bộc lộ tình cảm, tôi và Mẫn hy là liên hôn, không giống cậu và vợ cậu có tình cảm với nhau từ trước.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Cố quá thành quá cố, cứ thuận theo tự nhiên.”

Chu Dụ giật mình: “Trước kia không phải cậu nói sẽ không có ý định liên hôn sao?”

Phó Ngôn Châu: “Trước khác, giờ khác.”

Anh nói về những kỳ nghỉ trước đây của bọn họ: “Khi đó tôi và Mẫn Hy còn không thể bình tĩnh ngồi một chỗ nói chuyện được với nhau.”

Chu Dụ lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ mới tiêu hóa được tin tức này. Cũng bởi vì trước đó Phó Ngôn Châu từng nói không muốn nghĩ đến chuyện liên hôn, cho nên khi biết được tin anh kết hôn, anh ta vẫn luôn cho rằng, có lẽ Phó ngôn Châu đã gặp được người con gái mà mình thích. 

“Xin lỗi, tôi lại tự ý làm chủ rồi.”

“Không sao.” Phó Ngôn Châu nói: “Mẫn Hy sẽ không nhàm chán đến mức đi đếm tổng cộng có bao nhiêu đóa.”

“Cô ấy quả thực sẽ không nhàm chán đi đếm số hoa, ” Chu Dụ đỡ trán, “Nhưng mà tôi đã sai người đặt danh sách thống kê số lượng ở nơi cô ấy có thể dễ thấy nhất.”

“……”

Lúc này người giúp việc đi tới, nói hai mươi phút sau có thể dùng bữa. 

Phó Ngôn Châu đặt ly rượu xuống, đi vào biệt thự tìm Mẫn Hy. 

Không có ở tầng trệt, anh đi lên phòng ngủ trên lầu.

Cửa phòng tắm đang đóng lại, anh gõ nhẹ hai cái. 

“Hy Hy”

“Cửa không khóa trái.”

Phó Ngôn Châu đẩy cửa đi vào, cô đang tắm: “Còn bao lâu nữa thì xong? Đến giờ ăn trưa rồi.”

Trong bồn tắm thả đầy cánh hoa hồng trắng, Mẫn Hy đang định ngâm mình thêm một chút nữa, nếu không sẽ lãng phí hoa hồng. 

“Ngâm thêm mười phút nữa.”

“Được.”

Đầu ngón tay Mẫn Hy cầm một cánh hoa: “Ở chỗ này ba ngày, đến lúc chúng ta rời đi cũng sẽ lãng phí hoa, dù ngày nào em cũng tắm bồn với cánh hoa cũng không thể dùng hết số hoa hồng này, hay là cho máy bay đem về đi.”

Không nỡ vứt bỏ. 

Phó Ngôn Châu không nghĩ tới cô còn muốn mang hoa về bằng đường hàng không, nhưng những bông hoa này không phải là ý định ban đầu của anh. 

Mượn tay người khác để bày tỏ tình cảm với cô, anh cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. 

Anh nói: “Không cần mang theo, những bông hoa này đều do quản gia của Chu Dụ chuẩn bị, anh bảo Chu Dụ mua ít hoa hồng trắng kết hợp với hoa cát tường để trang trí phòng khách, ai biết cậu ta lại mua nhiều như vậy. Nếu em thích hoa, lúc về anh sẽ đặt cho em.”

Hóa ra con số đó không phải là ý của anh.

Mẫn Hy cười cười: “Vậy thì không cần mang theo.”

Trong vài chục giây ngắn ngủi, Phó Ngôn Châu cảm nhận được cảm xúc của cô hụt hẫng đi một cách rõ rệt, anh nắm tay nắm cửa, vốn định đi ra ngoài, cuối cùng lại đi vào vài bước, đóng cửa lại, đi đến bồn tắm của cô, hơi ngồi xổm xuống. 

“Không vui sao?”

Khóe miệng Mẫn Hy vẫn mang theo nụ cười: “Không có. Cũng không phải là hoa anh tặng, nếu như là của anh tặng, anh không cho em mang theo, chắc chắn em sẽ không vui.”

Cô không phải không vui, chỉ là có chút mất mát khi biết số bông hồng kia không phải do anh chuẩn bị để tặng cô. 

Phó Ngôn Châu trả lời cô: “Sau này anh sẽ tặng em, muốn bao nhiêu đóa cũng được.”

Mẫn Hy thốt lên: “Năm trăm hai mươi đóa thì sao?”

Phó Ngôn Châu: “Muốn bất ngờ thì không thể nói trước bao nhiêu đóa được.” Chờ sau này chọn một ngày đặc biệt tặng cho cô. Anh hỏi thêm: “Còn muốn gì nữa không?”

Thứ Mẫn Hy muốn không nhiều lắm, nhưng lại rất xa xỉ. 

Cô nhìn anh: “Muốn gì cũng được sao?”

“Đều được.” Phó Ngôn Châu cố gắng hết sức để bù đắp sự mất mát vừa rồi cho cô: “Nếu bây giờ anh không thể thoả mãn yêu cầu được, ngày nào đó sẽ đáp ứng đủ.”

Mẫn Hy sợ bỏ lỡ cơ hội này, sau này sẽ không còn nữa, cô nói ra: “Anh chưa từng cầu hôn em, sau này phải bù lại một lễ cầu hôn cho em.”

Cô lại bổ sung: “Muốn anh thật lòng cầu hôn cơ. Tặng hoa hồng cũng vậy, không phải chỉ là trên hình thức.”

Bản thân Phó Ngôn Châu cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đồng ý điều này, anh hôn lên trán cô: “Anh sẽ nhớ kỹ. Còn gì nữa không?”

“Không còn nữa.” Mẫn Hy giơ tay vòng qua cổ anh, nước và bọt xà bông trên cánh tay làm ướt áo sơ mi của anh, mặt cô dán vào cổ anh, sự mất mát vừa rồi đã gần như đã tan biến. 

Ngày 12 tháng 11, là ngày đáng nhớ nhất kể từ khi họ kết hôn. 

Phó Ngôn Châu không nhúc nhích, không để ý việc áo sơ mi trên người đã ướt đẫm, để cô ôm thêm một lát. 



Phó Ngôn Châu thay một bộ quần áo khác, xuống lầu đi ra ngoài sân viện. 

Trưa nay ăn cơm ở trong sân, Chu Dụ bảo đầu bếp làm bữa ăn đơn giản. Tối nay anh mời một nhóm bạn bè đến nhà góp vui, chúc Phó Ngôn Châu và Mẫn Hy tân hôn vui vẻ. 

Đồ trên bàn đều chuẩn bị dựa theo sở thích của Mẫn Hy, bày một bình hoa tươi. 

Anh ta đặt bình hoa ở bên cạnh chỗ hai vợ chồng, điện thoại trên bàn vang lên, anh cầm lên xem, là Chúc Du Nhiên gọi. 

Hai năm nay, anh ta và Chúc Du Nhiên liên lạc cũng càng ngày càng ít đi, không có qua lại làm ăn, có lúc hai ba tháng cũng chưa chắc đã liên hệ một lần, còn lại chỉ like bài viết của nhau trên mạng xã hội. 

Chúc Du Nhiên kết hôn cũng không mời anh ta, nói quá xa, anh ta lại bận rộn, ngại để anh ta đi xa như vậy. 

Nhận điện thoại, Chu Dụ cười chất vấn: “Cậu còn không biết xấu hổ gọi cho tôi sao?”

Chúc Du Nhiên vừa giải quyết xong chuyện của Ngô Thiển Tân, mọi thứ coi như là thuận lợi, Ngô Thiển Tân thoải mái rời khỏi chức vụ, không nói quá nhiều với nhau, lúc trước cô ta còn lo lắng chuyện trở mặt, may thay đã không xảy ra. 

Chuyện để trong lòng đã được giải quyết, cuối cùng cô cũng có thời gian để đi hưởng tuần trăng mật. 

Chúc Du Nhiên cười trả lời Chu Dụ: “Không phải tôi đang chuẩn bị tới thỉnh tội hay  sao. Ngày mai tôi chính thức bắt đầu hưởng tuần trăng mật, điểm dừng chân đầu tiên chính là Melbourne, đặc biệt tới cửa đưa kẹo cưới cho cậu. Đủ thành ý rồi phải không?”

Chu Dụ: “…”

Có kinh ngạc nhưng không vui.

Trùng hợp đến nỗi anh ta không biết phải nói gì. 

“Sao lại không nói lời nào vậy?”

“Phó Ngôn Châu cũng đang ở đây, tôi vừa từ sân bay đón họ trở về, cậu ấy tới du lịch cùng vợ.”

Lúc này đổi thành Chúc Du Nhiên đột nhiên trầm mặc. 

Chu Dụ là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện, cũng là nhân chứng, còn thay hai người bọn họ truyền lời, còn từng tiếc nuối, muốn tìm cơ hội tác hợp cho hai người họ. 

Thế nhưng lại không có duyên phận. 

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi hai người đều đã kết hôn, anh ta làm nửa người trong cuộc, rất thổn thức. 

Chu Dụ hỏi: “Cậu còn tới không?”

Chúc Du Nhiên: “Vậy thì tôi không tới đó nữa, điểm dừng chân cuối cùng sẽ lại đến chỗ cậu.”

Chu Dụ cũng cảm thấy không cần phải gặp mặt, lúc độc thân đã không thể ở bên nhau chứ đừng nói bây giờ ai cũng đã có một nửa còn lại. Gặp mặt ngoại trừ ngượng ngùng thì chẳng có gì khác. 

Nhìn ra được Phó Ngôn Châu hiện tại đang rất để ý Mẫn Hy, nếu gặp mặt, người khó chịu chỉ có thể là Chúc Du Nhiên. 

“Được rồi, trước khi đến thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi đón hai người.”

Không nói chuyện thêm nhiều, Chu Dụ tắt máy, Phó Ngôn Châu đã ngồi xuống trước bàn. 

“Chúc Du Nhiên gọi điện thoại cho tôi, định hưởng tuần trăng mật ở bên này, tôi nói với cô ấy là cậu cũng đang ở đây, nên tạm thời cô ấy lại thay đổi lịch trình.”

Anh ta thở dài: “Hai người tâm linh tương thông thật đấy.”

Phó Ngôn Châu nghiêm mặt nói: “Vợ tôi muốn đến đây, không phải tôi.”

Chu Dụ vội vàng nhận sai: “Là tôi nói sai, dùng từ không đúng.”

Phó Ngôn Châu lại dặn dò anh ta: “Đừng nhắc tới Chúc Du Nhiên ở trước mặt Mẫn Hy.”

“Tôi không có việc gì để đề cập đến cô ấy cả.” Chu Dụ đưa vang đỏ cho anh, bất giác hỏi: “Mẫn Hy biết Chúc Du Nhiên thích cậu sao?”

“Không biết.” Phó Ngôn Châu nhận lấy chiếc ly đế cao, “Lúc Chúc Du Nhiên kết hôn có mời tôi, Mẫn Hy không biết ngày đó tôi đi tham dự hôn lễ, muốn tôi cùng cô ấy đi chọn nhẫn, thời gian bị trùng, cô ấy không vui rồi nháo lên.”

Chu Dụ cho rằng: “Sau đó cậu đến hôn lễ của Chúc Du Nhiên, thế nên hai người mới vì chuyện này mà cãi nhau?”

Phó Ngôn Châu nói: “Không đi. Cô ấy không vui vì tôi không đặt yêu cầu của cô ấy lên hàng đầu.”

Chu Dụ: “…”

Thật không ngờ Mẫn Hy lại có tính cách như vậy. 

Anh ta đột nhiên bật cười: “So ra về hình mẫu lý tưởng của cậu, Mẫn Hy quả thật = không phù hợp chút nào. Chính cậu có lẽ cũng không phát hiện ra, thực ra cậu thích kiểu vừa kiêu ngạo lại vừa dày vò được cậu.”

Phó Ngôn Châu đưa ly rượu đến bên môi, không tiếp lời. 

Cũng không phủ nhận. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi