CỐ CHẤP - MỘNG TIÊU NHỊ

Ngay sau khi cô rơi nước mắt, anh đã không muốn buông tay nữa. 

Mẫn Hy được anh ôm vào lòng, cánh tay bị anh nắm chặt, bàn tay anh lớn, nắm chặt cánh tay cô đến phát đau. 

Mẫn Hy không đẩy anh ra, chỉ trở tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay anh, ý bảo anh buông cô ra. 

Phó Ngôn Châu lại dùng sức ôm cô thêm một chút, lúc buông cô ra, trong lòng cũng trống rỗng theo. 

Khi mới kết hôn, cô nghĩ ra đủ cách để anh ôm cô mười phút, còn biến nó trở thành ước nguyện, hy vọng anh đáp ứng nguyện vọng của cô. Vì một cái ôm mà cô đã vắt óc nghĩ cách nhiều lần, nhưng anh lại chưa bao giờ làm cho cô hoàn toàn hài lòng. 

Trong giây phút này anh mới phát hiện ra, rằng mình đã nợ cô quá nhiều. 

Đột nhiên hy vọng nếu thời gian có thể quay trở lại, nhất định anh sẽ ôm cô thật lâu. 

Mẫn Hy nhìn người đàn ông trước mắt, cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác rung động khi lần đầu tiên anh ôm cô vào lòng, lần đầu tiên cảm nhận được sự hân hoan khi anh nắm tay. 

Ngồi lên xe, sau khi chiếc xe khởi động, cô hạ cửa sổ xuống. 

“Phó Ngôn Châu, cho tới bây giờ em chưa từng kiếm chuyện với anh.” 

Đóng cửa sổ lại, nước mắt lại lăn dài. 

Sự đau khổ lúc này căn bản không là cái gì cả, cảm giác đau đớn hậu ly hôn phải hai ngày sau mới đến, từng cơn từng cơn một trào dâng lên. 

Mẫn Hy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm nay mới đến công ty. 

Cô pha cho bản thân một tách cà phê đặc kiểu Ý, trước kia cô không uống được cà phê đắng như vậy, hôm nay uống vào lại không có chút cảm giác. Trái tim đã hoàn toàn trống rỗng, giống như một cái hố đen không đáy, không thấy đáy cũng không thể lấp đầy. 

Nhớ đến phát điên. 

Không viết ra được chữ nào cho dự án, cũng không đọc được phần email nào. 

Ngoại trừ uống cà phê đắng, cô không biết nên làm gì mới có thể giảm bớt nỗi đau này, giờ đây dù cho cô có làm bất kể điều gì cũng thấy đau, ngay cả hô hấp bình thường cũng không còn sức lực. 

Ngay khi cô đang rơi vào nỗi đau vô hạn, không biết làm thế nào để tự cứu vớt chính mình, Cư Du Du thông báo cho cô sẽ mở một cuộc họp giữa ban quản lý điều hành. Thông báo về cuộc họp được gửi tới ngày hôm qua, hôm qua cô xin nghỉ, Cư Du Du lo là cô quên mất nên gọi tới nhắc cô trước mười phút. 

“Chị Mẫn, chị còn có em, sau này em chính là người tuỳ tùng nhỏ của chị, bây giờ kỹ năng lùi xe của em đã đến mức thượng thừa, cuối tuần em dẫn chị ra ngoài chơi.” 

Mẫn Hy miễn cưỡng cười: “Chị không sao.” 

Cô thở phào nhẹ nhõm, bưng cà phê và xách máy tính xách tay lên phòng họp trên lầu. 

Dư Trình Đàm cũng tham gia cuọc họp với ban hội đồng quản trị hôm nay, anh là người cuối cùng vào phòng họp. 

Mỗi lần mở họp, bọn họ đều dành một nửa thời gian để phân tích các vấn đề còn tồn tại trong công việc của công ty, một nửa thời gian còn lại dùng để phân tích các đối thủ cạnh tranh có nguy cơ đe doạ vị trí của họ gần đây, cũng như các trường hợp marketing mới mẻ, độc đáo. 

Biết người biết ta. 

Hôm nay phó tổng chủ trì cuộc họp, lựa chọn trường hợp của Quan hệ công chúng Trác Nhiên để phân tích, máy tính kết nối với màn hình, anh ấy mở slide lên, phía trên là chiến lược tiếp thị món đồ ăn vặt mới đưa ra thị trường của Thực phẩm Lạc Mông năm nay: “Vốn dĩ trong ngành của chúng ta, hầu hết mọi người đều cho rằng uy tín của Trác Nhiên lần này coi như xong, thế nhưng Chúc Du Nhiên lại có thể ngăn được cơn sóng dữ.” 

Chọn trường hợp này để phân tích, bởi vì nó không chỉ là một trường hợp tiêu biểu cho khủng hoảng uy tín doanh nghiệp, mà còn là một trường hợp marketing thành công.

Chúc Du Nhiên lấy được hạng mục của Thực phẩm Lạc Mông, thành công cứu vãn uy tín của Trác Nhiên, món ăn vặt mới đưa ra thị trường của Lạc Mông cũng nhờ chiến lược marketing mới mẻ, mà nổ một tiếng pháo vang dội. 

Trác Nhiên và Thực phẩm Lạc Mông cùng thắng lớn. 

Dữ liệu thu thập được từ các nền tảng lớn cho thấy món ăn vặt mới này đã nhiều lần đứng đầu danh sách bán hàng trong hai tháng qua. 

Quan hệ công chúng Trác Nhiên vì dự án của Lạc Mông, dường như đã dốc toàn bộ tinh lực của công ty để đầu tư vào. 

Phó tổng sử dụng chuột, cô gắng đánh dấu cột dữ liệu màu xanh: “Đây là kết quả đoàn đội bên họ làm việc, không phải cái nào cũng có thể đơn độc làm được, mỗi cuộc họp tôi đều đã nhấn mạnh, mọi người phải có tinh thần đồng đội…” 

Sau đó phó tổng còn nói những gì, Mẫn Hy đã không còn nghe rõ nữa. 

Cô không nhìn vào màn hình lớn mà thất thần nhìn màn hình máy tính của mình. Sản phẩm của Thực phẩm Lạc Mông bán chạy, thậm chí còn nổi tiếng, bản thân cô khi chuẩn bị dự án cạnh tranh kia cũng từng tưởng tượng ra viễn cảnh này, còn muốn cùng Phó Ngôn Châu chung vui. 

Mà bây giờ, thời khắc vinh quang của Thực phẩm Lạc Mông đều không có liên quan gì đến cô. 

Cô và Phó Ngôn Châu cũng không còn là vợ chồng nữa. 

Hôm nay là ngày mở đại hội cổ đông thường niên của Thực phẩm Lạc Mông, sản phẩm đồ ăn vặt mới niêm yết này độc chiếm vị trí đầu bảng, hẳn là sẽ được nhắc tới tại đại hội. Đối với Phó Ngôn Châu mà nói, anh không có giúp nhầm người, Chúc Du Nhiên cũng không phụ sự tín nhiệm cũng như phá lệ của anh, bọn họ đều giành được thành tựu cho đối phương. 

Dư Trình Đàm nhìn về phía Mẫn Hy nhiều lần, biết cô tổn thương, nhưng anh cũng không thể chen ngang bài phân tích của phó tổng. Đợi mãi phó tổng mới phân tích xong trường hợp này, anh lên tiếng: “Nghỉ ngơi vài phút.” 

“Mẫn Hy, ra ngoài nói chuyện về tiến độ của dự án xe hơi.” 

“Được, Dư tổng.” Mẫn Hy hoàn hồn. 

Trước mắt ở công ty, ngoại trừ Dư Trình Đàm và Cư Du Du, những người khác đều không biết cô đã ly hôn. 

Dư Trình Đàm không đến phòng làm việc mà chờ cô ở bên cửa sổ cách phòng họp không xa. 

Mẫn Hy đi đến cửa, lại quay lại cầm cà phê lên, phó tổng trêu chọc cô: “Cô và Dư tổng quen nhau nhiều năm rồi, lúc báo cáo vẫn còn căng thẳng vậy sao?” 

Mẫn Hy cười: “Ai mà không sợ sếp mình chứ.” 

Cô không căng thẳng, chỉ là trong lòng đang khó chịu, cầm tách cà phê lên có thể giảm bớt sự đau đớn này.

Dư Trình Đàm đút hai tay vào túi, bất cứ lúc nào bàn chuyện công việc với cấp dưới, anh đều đứng thẳng tắp, sẽ không dựa vào bất kỳ chỗ nào. 

“Dư tổng, xin lỗi.” 

Bởi vì lúc họp thất thần mất vài phút, cô cố ý không muốn nghe bài phân tích liên quan đến Thực phẩm Lạc Mông, nhưng công việc phải công tư phân minh, không thể để cảm xúc cá nhân chen vào, hôm nay cô đã làm không tốt. 

“Không cần xin lỗi.” Bản thân Dư Trình Đàm cũng không nghe bài phân tích thị trường của Thực phẩm Lạc Mông. 

Anh không an ủi cô, nhưng nói sự thật: “Phương án và chiến lược marketing em chuẩn bị mới mẻ hơn họ.” Chỉ tiếc đã bỏ lỡ cơ hội. 

“Cảm ơn Dư tổng. Không cần anh phải an ủi em, tự em có thể tiêu hoá được chuyện này.” Hai tay Mẫn Hy cầm ly cà phê, khách quan nói: “Chiến lược marketing của Quan hệ công chúng Trác Nhiên quả thật không tồi, doanh số đã nói lên tất cả.” 

Dư Trình Đàm nhìn màu cà phê trong cốc của cô, chuyển đề tài: “Đổi cà phê rồi sao?” 

Mẫn Hy: “Ừm, loại trước đây không đủ vị.” 

Cô tò mò: “Anh am hiểu về cà phê vậy sao?” 

Dư Trình Đàm cười nói: “Thỉnh thoảng nhàn rỗi không có việc gì làm, nhàm chán quá sẽ đi nghiên cứu.” 

Anh ở lại góp ý cho cô mấy câu rồi tiếp tục cuộc họp ngày hôm nay. 

Sau khi tan họp, Mẫn Hy trở lại phòng làm việc, mất rất lâu mới hồi phục lại tâm trạng, vừa mới mở hòm thư ra, Nhan Nhất Nam đã đến tìm cô. 

Nhan Nhất Nam gọi trà chiều cho hai người, mười phút sau đưa đến, nhờ xin giúp đỡ trong điện thoại thì không phải phép nên cô tự mình lên tầng 21 để hẹn với Mẫn Hy. 

“Mẫn tổng, có bận không? Mời cô dùng bữa trà chiều.” 

Cửa văn phòng Mẫn Hy mở rộng, Nhan Nhất Nam đứng ở cửa nói, đồng nghiệp bên ngoài ở khu văn phòng đều nghe được lời Nhan Nhất Nam nói. 

Họ cùng trao đổi ánh mắt, sao đột nhiên hai người lại hoả giải, chung sống hoà thuận như vậy. 

Mẫn Hy nghĩ đến mấy ngày trước gặp Nhan Nhất Nam trong thang máy, lúc ấy cô đã cảm thấy cô ấy có tâm sự. 

Cô đặt chuột xuống: “Không bận.”

Hai người đi đến khu vực nghỉ ngơi. 

Nhan Nhất Nam sau khi suy nghĩ vài ngày, vẫn chọn buông bỏ mặt mũi đi tìm Mẫn Hy, chỉ riêng cô biết, đã có ba công ty quan hệ công chúng ngả cành ô liu mời mẹ của Lữ Trăn, cô không có thời gian để tiếp tục do dự. 

Cô trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Tìm cô là vì tôi có chuyện cần nhờ cô giúp đỡ.”

Mẫn Hy cười nhạt, ý bảo cô cứ nói. 

Nhan Nhất Nam chỉ lo chuyện của mình, không chú ý trên tay Mẫn Hy đã không còn đeo nhẫn cưới nữa. 

“Tôi muốn nhờ quan hệ của cô để mời một cố vấn PR, là Dương Cẩm Phồn, mẹ của Lữ Trăn.” Hai tay cô nắm chặt mép chiếc bàn, lúc nắm lấy không khỏi dùng sức, “Lúc trước tôi có nhờ quan hệ bạn bè để thử hẹn gặp tổng biên tập Dương, bàn về một số dự định sau khi về hưu của bà ấy, nhưng không hẹn được. Chồng cô và Lữ Trăn là bạn bè, không biết có thể phiền cô giúp tôi giới thiệu được không, chỉ cần hẹn bày ấy thôi, chuyện sau đó tôi sẽ tự mình xử lý.” 

Không phải cô không muốn giúp, bởi đã ly hôn, cô không muốn liên quan gì đến Phó Ngôn Châu nữa. 

Mẫn Hy vừa định nói chuyện, trà chiều Nhan Nhất Nam gọi đã được đưa tới. 

Hai tách cà phê và hai món ngọt tráng miệng. 

Chờ shipper rời đi, Mẫn Hy nói thẳng: “Tôi đã ly hôn, hôm trước vừa hoàn thành xong thủ tục.” 

Nhan Nhất Nam kinh ngạc, liên hôn không phải rất ổn định sao, nhìn qua thì Phó Ngôn Châu đối với Mẫn Hy không tệ, còn đặc biệt đến Thượng Hải cổ vũ cô trong buổi họp báo của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, sao lại đột nhiên chia ly vậy. 

Cô đang cầm một món tráng miệng, định đưa cho Mẫn Hy, lúc này mới nhìn thấy Mẫn Hy không đeo nhẫn cưới, vừa ly hôn, ai còn có tâm tình uống trà chiều ăn bánh ngọt nữa chứ. Món tráng miệng trong tay cô đặt xuống cũng không được, cất đi cũng không xong. 

“Xin lỗi, tôi không biết cô…” 

Mẫn Hy cười: “Không sao đâu.” 

Cô nhận lấy món tráng miệng, “Đúng lúc tôi cũng muốn ăn mấy thứ đồ ngọt.” 

“Cái này ngọt này.” Nhan Nhất Nam đổi một miếng bánh ngọt cho cô. 

Mẫn Hy không biết Dương Cẩm Phồn, cũng chưa từng chú ý tới, hỏi: “Tổng biên tập Dương về hưu rồi sao?” 

Nhan Nhất Nam mở một tách cà phê cho cô, nói: “Tháng sau sẽ nghỉ hưu.” 

Mẫn Hy nhận lấy cà phê, “Cảm ơn.” Cô tiếp tục nói chuyện chính: “Tôi sẽ giúp cô hỏi Lữ Trăn.” Nhưng xác suất thành công có thể sẽ giảm đi rất nhiều, dù sao cô và Lữ Trăn cũng không phải bạn bè. 

Nhan Nhất Nam ngượng ngùng vì đã gây thêm phiền toái khi tâm trạng cô sa sút: “Tôi đi tìm các mối quan hệ khác thử xem, nếu thật sự không được, thì cô lại giúp tôi hỏi một chút.” 

Mẫn Hy tự nói đùa: “Không sao đâu, cũng đã ăn bánh ngọt rồi, không thể không làm việc được.”

Nhan Nhất Nam không từ chối nữa: “Vậy thì làm phiền cô rồi.” 

“Đều là vì muốn tốt cho công ty, không có phiền toái gì.” 

Nhan Nhất Nam nhìn Mẫn Hy, ngay cả khi ăn đồ ngọt cô cũng có thể thất thần, trong lòng thở dài. Cô cũng hiểu vì sao Dư Trình Đàm gần đây không nhiệt tình với điều gì. Chuyện mời Dương Cẩm Phồn, cô đã nhắc tới với anh hai lần, anh đều gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng sau đó lại không nói lời nào. 

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong lúc cô nói, Dư Trình Đàm căn bản không để ý, bị chuyện khác quấy nhiễu, mà chuyện có thể quấy nhiễu đến anh chỉ có thể là chuyện của Mẫn Hy. 

Nếu thật sự dụng tâm để ý, vẫn có thể cảm nhận được cách mà Dư Trình Đàm đối xử với Mẫn Hy rất khác với mọi người, anh nhớ rõ sở thích uống cà phê của Mẫn Hy, nhớ rõ cô uống nước ấm bao nhiêu độ, nhớ rõ mùa thu Mẫn Hy ăn cá ở đâu, mùa đông ăn tôm tại vùng biển nào, mùa xuân không ăn món gì, mùa hè lại thích nhất là rau quả theo mùa. 

Đồ ăn trong nhà ăn của Quan hệ công chúng Gia Thần, cơ bản đều hợp khẩu vị của Mẫn Hy. 

Tất cả mọi người đều cho rằng nguyên liệu nấu ăn tươi ngon là do phúc lợi công ty tốt, phúc lợi tốt chỉ là một phần nguyên nhân, chủ yếu là nhờ phúc của Mẫn Hy. 

Mẫn Hy kén ăn như vậy, mà mỗi khi đi công tác lâu, vẫn luôn nhắc tới đồ ăn trong nhà ăn. 

Thực ra Mẫn Hy cũng không biết cá và tôm mỗi mùa mình thích ăn có nguồn gốc từ đâu, là do Dư Trình Đàm rất để tâm, Mẫn Hy thích đồ gì, anh đều sẽ chú ý đến nguồn gốc và mùa vụ của nó. 

Dư Trình Đàm thường trực tiếp dặn dò bên phụ trách bếp về việc nguyên liệu nào mua ở đâu.

Mấy năm nay cô nghe được lời phân phó ấy không dưới năm lần, có lúc cô đến phòng làm việc của anh để báo cáo công việc, thấy anh vừa gọi điện thoại cho người phụ trách bên bếp ăn, anh nói chuyện điện thoại cũng không tránh đi, cho rằng cô không biết người anh săn sóc như vậy là ai. 

Là cô yêu đơn phương, vậy nên sao cô có thể không hiểu anh được cơ chứ. 

Cô có thể hoàn toàn buông bỏ anh cũng là bởi cảm động khi thấy anh đối xử với một người con gái khác tốt đến như vậy. Luôn giữ được vạch giới hạn của mình, không vượt qua nó, cũng không thể hiện ra ngoài. 

— 

Tối nay Mẫn Hy tan tầm đúng giờ, ở lại công ty cũng không có tâm trạng làm việc. 

Cô đã cho mình một tuần chìm đắm trong nỗi đau, bắt đầu từ tuần tới, cô sẽ tham gia vào dự án mới. 

Hạng mục xe việt dã kia, cô vẫn chưa có bất kỳ ý tưởng nào. 

Dự án này cũng là của tập đoàn Thịnh Thời, hai ngày nữa cô lại đi Thượng Hải công tác. Nhưng không cần làm việc với Thịnh Kiến Tề nữa, Thịnh Kiến Tề chỉ phụ trách Công nghệ Thịnh Thời, còn nơi cô đi là Ô tô Thịnh Thời. 

Mẫn Đình gửi tới một tin nhắn: [Buổi tối về nhà ăn cơm chứ?]

Mẫn Hy lên xe, mấy ngày nay đều là tài xế đưa đón cô, cô bảo tài xế tới biệt thự của Phó Ngôn Châu, sau đó mới trả lời anh trai: [Em không về đâu, em đến chỗ Phó Ngôn Châu thu dọn đồ đạc.]

Mẫn Đình: [Anh tới giúp em cùng thu dọn.]

[Không cần đâu, đóng gói xong xuôi hết rồi.] Vốn dĩ không cần cô phải tự mình đi qua, nhưng cô không muốn để cho người khác nhìn thấy đồ đạc trong két sắt nên cô đành phải tự mình đi lấy. 

Trước khi đi, Mẫn Hy không nói cho Phó Ngôn Châu biết, hôm nay có cuộc họp đại hội cổ đông của thực phẩm Lạc Mông, anh không ở nhà, cô cố ý chọn ngày hôm nay. 

Con đường trở về biệt thự, đã nửa năm không đi qua, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. 

Hoa hồng trong sân biệt thự nở rộ, có hồng có trắng, nhưng sắc trắng nhiều hơn. 

Mẫn Hy đi thẳng vào biệt thự, dì giúp việc đang chờ cô, chuẩn bị trước cho cô hoa quả và đồ uống, bên cạnh khay trái cây là hai chai nước cam. 

Cô quản chặt mắt mình để không nhìn nhiều, đi lên thư phòng ở lầu hai. 

Vừa mới nhập mật mã két sắt, cửa phòng đã truyền đến tiếng bước chân, nghe ra thì không phải bước chân của dì, cô đang định cúi đầu ngồi xổm trước két sắt, lập tức ngẩng đầu nhìn qua. 

Không phải Phó Ngôn Châu. 

Mẫn Đình bước vào thư phòng, nhìn quanh thư phòng một vòng. 

“Em nói anh không cần đến mà.” 

Vừa rồi nhịp tim Mẫn Hy đập dữ dội vì nghe thấy tiếng bước chân. 

Mẫn Đình nói: “Anh về nhà cũng không có việc gì, lúc nhắn tin cho em thì cũng ở ngay gần đó.” Đi đến bên cạnh cô, anh ngồi xổm xuống, giúp cô mở túi xách ra. 

Anh đặc biệt tới đây là vì lo lắng khi em gái về thu dọn đồ đạc lại tức cảnh sinh tình, rơi vào tâm trạng bi thương không thoát ra được. 

Mẫn Hy nhập lại mật khẩu mở két sắt. 

Tất cả mọi thứ trong đó Mẫn Đình đã từng nhìn thấy, anh không quan tâm chút nào, anh giúp cô cho sách giáo khoa cũ vào túi trước, khó hiểu: “Mười năm rồi, em giữ nó để làm gì?” 

Mẫn Hy: “Em không giữ nữa.”

Cô chỉ vào két sắt, “Anh giúp em xử lý tất cả mọi thứ bên trong đi.” 

Mấy thứ này cô từng băng qua cả đại dương chỉ để mang theo, chính bản thân mình còn không nỡ vứt đi. 

Cô bật cười: “Không phải anh nói bán không được nổi năm đồng sao, chắc chắn không chỉ, anh giúp em bán, tiền bán phế liệu mua hai chai soda, chia cho anh một chai.” 

Mẫn Đình cười, phụ họa em gái: “Lỡ không đủ mua soda, anh còn phải bù tiền vào đó.” 

Tất cả mọi thứ trong két sắt cộng lại mới chiếm một phần ba không gian túi xách, không nặng, cân bán thì thật đúng là không được năm đồng. 

Mẫn Đình xách túi xách xuống lầu. 

Mẫn Hy đi phía sau anh trai, đi ngang qua phòng ngủ mà cô đã ở hơn một năm rưỡi, chiếc cầu thang cô đã đi qua vô số lần, xe chạy ra khỏi sân, tất cả hơi thở quen thuộc đều mờ nhạt rồi rời xa. 

Mẫn Hy lấy cớ không đói, không về nhà ăn cơm. 

Mẫn Đình mang túi đồ phế liệu kia về nhà, em gái chắc như đinh đóng cột, bảo anh đem túi đồ này đi xử lý, không cần giữ lại. Về phần nguyên nhân, em gái lại không chịu nói. 

Trở về nhà, Mẫn Đình mở túi xách ra, trước khi xử lý có xem qua là những gì. Mở cuốn sưu tập vé ra, là vé máy bay và thẻ lên máy bay của em gái khi còn đi học, anh không nhìn kỹ là vé máy bay đi đâu, cứ khép lại trước rồi đặt sang một bên, lấy ra một quyển sách giáo khoa mở ra, trên trang đầu là tên của Phó Ngôn Châu, anh lại lật mấy trang sau, từng nét ghi chú trong sách giáo khoa đều là chữ viết tay của Phó Ngôn Châu. 

Khó trách lúc trước kết hôn em gái muốn đem những quyển sách này về ngôi nhà nhỏ của cô, thì ra là của Phó Ngôn Châu. 

Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết làm thế nào để xử lý đống đồ này.

Mẫn Đình cất sách vào trong túi, tạm thời để cái túi kia vào tủ sách. 

— 

Sau khi cuộc họp hội đồng cổ đông của Lạc Mông kết thúc Phó Ngôn Châu mới biết là Mẫn Hy có quay về biệt thự, trong cuộc họp anh tắt âm điện thoại, vừa nhìn thấy tin nhắn dì gửi cho anh, tổng cộng có hai tin, một là vào sáu giờ, nói Mẫn Hy muốn qua lấy đồ. 

Một tin khác cách 40 phút, nói với anh rằng Mẫn Hy đã rời đi rồi. 

Anh tháo cà vạt, muốn nhắn tin cho Mẫn Hy, nhưng nửa phút trôi qua cũng không biết nói gì mới thích hợp. 

“Phó tổng, xin dừng bước.” CEO của Thực phẩm Lạc Mông sải bước đi tới. 

Phó Ngôn Châu xoay người: “Có việc gì vậy?” 

Hôm nay vị CEO này vừa biết được chuyện vợ Phó Ngôn Châu nhậm chức tại Gia Thần. Lúc trước trực tiếp uỷ quyền mảng PR cho quan hệ công chúng ký cho Trác Nhiên, nghe nói quan hệ công chúng Gia Thần cũng chuẩn bị tham gia cạnh tranh. 

“Hôm đó là rạng sáng, Dư Trình Đàm còn nhờ bạn bè hỏi ban quản trị của chúng ta xem tại sao không mở đấu thầu, công ty bọn họ đã chuẩn bị rất lâu.” 

Phó Ngôn Châu nghe lời này xong thì không khỏi căng thẳng, Mẫn Hy từng nói qua, “Nhỡ đâu công ty em cũng định đấu thầu thì sao, anh cũng không hỏi qua em một tiếng”. 

Thì ra Gia Thần cũng đã chuẩn bị đấu thầu. 

Mấy giây sau anh mới hoàn hồn, hỏi CEO: “Khi ấy bên Quan hệ công chúng Gia Thần là ai phụ trách đấu thầu hạng mục Thực phẩm Lạc Mông?” 

CEO cũng không rõ, suy đoán: “Có lẽ là Dư Trình Đàm, anh ấy vẫn luôn chú ý tới lĩnh vực này. Nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm.”

Câu nói kia của bố vợ không hiểu sao văng vẳng bên tai anh: ‘Con bé không ăn chút đồ ăn vặt nào. Bây giờ thì có thể ăn một chút trái cây sấy khô, nhưng cũng vẫn không ăn mấy món đồ vặt kia’. Anh nói với vị CEO kia: “Giúp tôi hỏi một chút xem ai phụ trách hạng mục này.”

“Được.” CEO thầm nghĩ, nhưng ngàn vạn lần đừng là Mẫn Hy.

Phó Ngôn Châu lại hỏi: “Tần tổng đã rời đi chưa?” 

Tần tổng là sếp lớn của Đồ uống Lạc Mông, cũng là cổ đông lớn nhất của Thực phẩm Lạc Mông, Phó Ngôn Châu là cổ đông lớn thứ hai, hai người có giao tình không ít. 

CEO: “Vẫn chưa, Tần tổng đang ở phòng khách quý.” 

Phó Ngôn Châu gật đầu, đi lên phòng dành cho khách quý. 

Giá trị thị trường của Thực phẩm Lạc Mông chỉ mới có năm, sáu mươi tỷ, mà Đồ uống Lạc Mông có giá trị cả trăm tỷ, không cùng cấp bậc. 

Anh sẽ dùng quan hệ cá nhân, giao mảng quan hệ công chúng của Đồ uống Lạc Mông cho Gia Thần. 

Buổi tối hôm đó, Dư Trình Đàm đã từ chối ý tốt ấy, từ chối lý do rất uyển chuyển: Đội ngũ Gia Thần chúng tôi tạm thời chưa đủ năng lực để tiếp nhận hạng mục lớn này, sau này sẽ dựa vào thực lực để lấy được các dự án của Đồ uống Lạc Mông.



Tác giả có điều muốn nói:

Có một bạn nhỏ đáng yêu háo hức đợi Dư Trình Đàm tỏ tình, nhưng anh ấy sẽ không tỏ tình, cũng sẽ không để Mẫn Hy biết, về sau sẽ viết rõ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi