CỐ CHẤP SỦNG ÁI

Tan tầm, Thẩm Diệc Hoan mới nhớ tới việc phải về Thời gia liền cố điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi trong phòng làm việc hơn mười phút, cuối cùng mới cầm túi xách lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.

Khi mẹ cô mới gả cho Thời Chấn Minh, lúc đó Thời gia cũng chỉ ở mức khá giả trở lên mà thôi, bây giờ làm ăn càng ngày càng lớn, nhà từ một tiểu khu bình thường đến trung tâm thành phố, lại đến khu biệt thự của người giày có ở ngoại thành.

Tình hình chung là trừ ăn tết ra thì Thẩm Diệc Hoan rất hiếm khi quay trở lại căn nhà này, xe càng đến gần nơi đó, tâm trạng của cô lại càng tệ hơn.

Khi cô còn nhỏ, nhà chưa xảy ra biến cố động trời kia, bố mẹ cô đều mặc kệ cô, hình thành nên tính cách điêu ngoa tùy hứng đó, sau đó mẹ cô tái giá đến nhà đó, ăn nhờ ở đậu, câu mà mẹ thường xuyên nói với cô nhất đó chính là "Con phải thật ngoan ngoãn, không được cãi nhau với chị gái, muốn dựa vào họ thì phải có mối quan hệ tốt."

Thu lại góc cạnh, học cách ngoan ngoãn học cách hiểu chuyện, nào có dễ dàng như vậy.

Nhưng mà thành thói quen rồi cũng ổn.

Đơn giản là mỉm cười, lễ phép, nói ngọt, đè ép lửa nóng.

Dù trong công việc hay gia đình, cô khắc sâu nhận thức về tầm quan trọng của việc này, có thể dẹp bỏ đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Xe nhanh chóng tiến vào trong sân, Thẩm Diệc Hoan hít sâu vài lần, sau đó mở cửa xuống xe.

"Thẩm tiểu thư về rồi!" Quản gia vui tươi hớn hở.

"Vâng." Thẩm Diệc Hoan cười cười với ông ấy, rồi đổi giày vào nhà.

"Cuối cùng cũng về rồi đấy à, mẹ còn đang định gọi điện thoại cho con đấy." Mẹ oán giận nói mấy câu, rồi bảo Thẩm Diệc Hoan mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Căn phòng rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, Thời Cẩn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, một bên chân dài gác lên mặt bàn trà, đang ngồi sơn móng tay, từ khi cô bước vào thì cô ta chưa hề ngẩng mặt lên lần nào.

Sơn móng tay màu đỏ, thô tục.

"Chú đâu?" Thẩm Diệc Hoan cũng không để ý đến cô ta, vào phòng bếp rửa sạch tay rồi đi ra.

"Trong thư phòng, mẹ vừa mới gọi rồi, ra ngay đây."

Tiếng nói của mẹ vừa dứt, Thời Chấn Bình liền đi từ trên cầu thang xuống, tươi cười hòa ái: "Diệc Hoan về rồi à, công việc có bận rộn lắm không?"

"Cũng bình thường ạ."

Thẩm Diệc Hoan từ sau khi gặp phải những biến cố đó thì tính tình cũng mẫn cảm hơn, thật sự thì từ trước đến giờ Thời Chấn Bình đối xử với cô rất chân thành, sau đó tài sản trong Thời gia ngày càng nhiều, liền có thể cảm nhận được trên dưới Thời gia, từ Thời Chấn Bình đến người hầu, đều cảnh giác và phòng bị với hai mẹ con cô, sợ hai người cướp đi tài sản của họ.

Trên bàn cơm cô cũng không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm, ngay cả đũa cũng chưa duỗi ra lần nào.

"Hôm nay Diệc Hoan ăn không ngon sao?" Thời Chấn Bình gắp một miếng thịt vào trong chén của cô.

Thẩm Diệc Hoan rũ mắt, còn có thịt mỡ, trước nay cô chỉ ăn thịt nạc.

Cô bình thản gắp miếng thịt đặt vào cái đĩa nhỏ bên cạnh mình, liền nghe thấy Thời Cẩn ngồi bên cạnh không kiên nhẫn "hứ" một tiếng.

"Có một chút ạ, hôm nay trời hơi nóng ạ." Cô nói.

Lời này không phải là cô nói bừa, cô thật sự không muốn ăn uống gì cả, không biết có phải bị cảm nắng rồi hay không nữa.

Cơm nước xong cô liền chào một tiếng rồi về phòng ngủ của mình, trước khi đi làm cô đều ở tại nơi này, năm ngoái cũng ăn tết ở đây hai ngày, lúc ấy có để một cái camera ở đây.

Thẩm Diệc Hoan có rất nhiều camera, mà cái camera kia không phải dùng cho công việc nên cô cũng không quay về lấy.

Phòng ngủ quét tước vô cùng sạch sẽ, không có một hạt bụi trần nào, cũng không có chút hơi người nào cả, cô mở từng ngăn tủ ra tìm, nhưng vẫn không thấy camera đâu cả.

"Camera của con đâu?" Cô ra phòng khách hỏi.

Sắc mặt của mẹ hơi xấu hổ, theo bản năng liền liếc mắt nhìn về phía Thời Cẩn.

Mà Thời Cẩn, mí mắt dương lên, ung dung nói: "Mẹ cô cho tôi mượn dùng chơi đấy, vẫn còn ở trong xe của tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn dùng một thời gian nữa."

Thẩm Diệc Hoan cảm thấy thật vất vả mới đè nén bực bội trong lòng xuống một chút, từng chút muốn nuốt trọn lấy cô.

Cái camera kia, không phải là cái đắt tiền nhất quý giá nhất mà cô từng mua, nhưng nó đã ở bên cạnh cô rất lâu, khi cô còn đi học thích đùa nghịch, camera đó đã đi cùng cô vượt qua những năm tháng tùy hứng nhất.

Hiện tại nó bị người ta lấy mất rồi.

Thời Cẩn lại nói: "Nếu không thì cho tôi đi, dù sao thì cũng là của ba tôi mua cho cô, vậy chính là của tôi."

Thời Chấn Bình nhíu mày, trách cứ: "Thời Cẩn!"

Thẩm Diệc Hoan bình tĩnh đối diện, nhìn cô ta nói: "Đó là, của ba tôi, mua cho tôi."

Là Thẩm Phó, chứ không phải Thời Chấn Bình.

Lúc này là mẹ cô trách cứ: "Diệc Hoan!"

Cô không nói gì, cuối cùng cũng kết thúc một bữa cơm tối vô cùng ngột ngạt, cô lái xe về chung cư của mình.

****

Ngày nay thật sự quá nát, buổi sáng gặp phải Trương Đồng Thích không thể nào mà hiểu nổi, buổi trưa thì phát hiện bị bạn trai cũ hủy kết bạn, buổi tối thì lại cãi nhau với người chị trên danh nghĩa này.

Đỗ xe vào gara, cô thay đổi lộ trình đi đến cửa hàng tiện lợi đối diện mua rượu uống.

Trời bắt đầu mưa, hơi nóng vẫn không giảm đi chút nào, chỉ là trong không khí nóng bức còn kéo theo mưa bụi dính nhớp, xối thẳng lên người.

Đầu tóc Thẩm Diệc Hoan ướt sũng, đôi mắt cũng ướt dầm dề, giống như một bức ảnh ngược với thế giới này, dưới ống quần jean lpoj ra một đoạn mắt cá chân tinh tế lạ thường, phác họa thêm cho dáng người ưu việt.

Gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.

Sau khi đi vào cửa hàng tiện lợi cô còn đặc biệt chú ý xem lúc này máy quét mã có bị hỏng hóc gì không, rồi sau đó mới lấy mấy lon bia từ trong tủ lạnh, lấy thêm một gói kẹo sữa.

Bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một quán karaoke, kinh doanh cũng không phải chính quy gì, xung quanh thỉnh thoảnh luôn có mấy tên lưu manh, cô đã phát hiện có tầm mắt không có ý tốt gì dừng lại trên người cô.

Thẩm Diệc Hoan đã từng có ý định chuyển nhà, nhưng chỗ này cách công ty cô gần, đi xem phòng cũng rất phiền toái, cho nên cô liền gác lại.

Trả tiền xong, bỏ đồ vào túi mua hàng, vừa ra khỏi cửa đã có người đàn ông bước đến gần.

Thẩm Diệc Hoan trầm mặc, lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta một cái rồi nghiêng người tránh đi.

Nhưng luôn có những người bám theo cứ như bôi keo chó lên người vậy, tay người đàn ông trực tiếp đó duỗi ra, muốn ôm lấy eo của cô gái.

***

Kỳ nghỉ lần này của Lục Chu chỉ có nửa tháng, hôm nay có một người bạn đại học kết hôn, đúng lúc anh về nên mời anh đi ăn cơm.

Anh không thích tụ tập ở những nơi đông người, cơm nước theo phép lịch sự, sau đó chuồn đi đầu tiên.

Anh đốt một điếu thuốc, ánh lửa tàn thuốc trong không khí ẩm ướt lúc sáng lúc tối.

Làn khói trắng mờ dừng lại trước khuôn mặt anh, sườn mặt dưới sương khói và ánh trăng mịt mờ tạo thành một khung cảnh lạnh nhạt không thể tới gần.

Ánh lửa làm cho đôi mắt thâm trầm của ánh lóe sáng lên.

"Ấy, đội trưởng Lục!"  Bạn đại học của anh lần mò ra đây, "Tất cả mọi người đều đang uống rượu đấy, sao cậu lại một mình trốn ở chỗ này?"

"Các cậu uống đi, tôi không muốn xem náo nhiệt." Anh cười nhạt.

Lục Chu thả tàn thuốc trong tay xuống rồi lấy chân dẫm lên, xoay người, tầm mắt chuẩn xác mà bắt lại được hình bóng của một người, sửng sốt một lát.

Người bạn kia đã say đến chuếnh choáng, hơi thất thần một lát, đã không nhìn thấy người đứng bên cạnh đâu.

Thẩm Diệc Hoan nhíu mày nhìn người đàn ông dây dưa không rõ trước mặt, nắm chặt tay, như đang ngẫm nghĩ xem từ góc độ nào thì cô mới có thể quật ngã hắn ta.

Thời niên thiếu đánh nhau là chuyện thường ngày của cô, căn bản không còn sợ những loại chuyện như này nữa.

"!!!"

Phía sau đột nhiên có một lực mạnh mẽ túm chặt lấy cổ áo của tên phía trước cô quăng xuống, tên này đã say rượu căn bản không đứng vững nổi, ngã theo hình chữ X, lại bị xách cổ áo ném về phía đèn đường, ầm ầm một tiếng, cột đèn cũng hoảng hốt run lên hai cái.

Ánh đèn đường mờ nhạt rơi xuống, ngay cả mưa bụi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, chiếu vào bóng đêm yên tĩnh không bờ bến.

Cơ hồ là khi nhìn thấy mặt Lục Chu, Thẩm Diệc Hoan cũng ngốc luôn, đôi mắt vô thức trợn to.

Mãi đến khi người đàn ông kia bị đánh đến kêu rên liên tục, Lục Chu vẫn không dừng tay.

Đôi mắt quanh năm bình tĩnh của anh giờ này nhuốm đầy lửa giận, từng góc cạnh trên khuôn mặt dưới bóng đêm tối tăm lại càng thêm sắc bén, cơ bắp cánh tay đều căng cứng, khiến người ta liên tưởng tới một con báo đen hung dữ.

Đáy mắt một mảnh đen nhánh, u ám, nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.

Thẩm Diệc Hoan phản ứng lại, xông lên kéo kéo cánh tay anh.

Cứng rắn như một thanh sắt, cô không kéo nổi vì thế đành lên tiếng.

"Lục Chu."

Anh đang xách cổ áo của tên đàn ông này lên, nắm đấm vẫn còn ở giữa không trung, lại bởi vì hai chữ này mà dừng lại.

Lòng bàn tay Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của anh, như đang trấn an, "Đừng đánh, Lục Chu."

Hơi thở cyar Lục Chu vẫn chưa ổn định lại, sự phẫn nộ và sợ hãi thật lớn khiến anh rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Thẩm Diệc Hoan dùng chân đá tên đang nằm dưới đất: "Mau cút đi."

Cô không xác định được khi Lục Chu mất kiểm soát sẽ làm ra chuyện gì, cũng không xác định mình còn năng lực để trấn an anh hay không.

"Sao anh lại ở đây?"

Trầm mặc một lát, Thẩm Diệc Hoan lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Lục Chu không trả lời, chỉ cau mày nhìn cô: "Đưa em về nhà."

Ngay cả chủ ngữ cũng không có.

"Nhà em ở ngay đối diện đây thôi." Cô nhỏ giọng nói.

"Tôi đưa em về." Anh kiên trì.

Nói xong liền nhấc chân đi về phía trước, Thẩm Diệc Hoan đứng ngây ra hai giây, sau đó đành đuổi theo.

Một đường không nói gì, đến cửa khu.

Thẩm Diệc Hoan: "Em tới rồi."

Cô còn chưa kịp có thêm phản ứng gì, đã bị kéo đến phía dưới hàng hiên tối mịt, cánh tay cô bị nắm đến phát đau, Lục Chu dùng tư thế che trời lấp đất bao bọc lấy cô.

"Vừa rồi hắn ta chạm vào chỗ nào của em?"

Tiếng nói của anh trầm thấp, khiến cho người nghe da đầu tê dại, mang chút cảm giác từ tính và khàn khàn.

Như đang cố hết sức khống chế cảm xúc mãnh liệt của mình.

Khoảng cách của hai người cực gần, cô cũng không dám ngước lên nhìn anh, hơi dùng lại một chút rồi trả lời: "..... Eo."

Bàn tay đặt bên hông cô chợt dùng sức.

Thẩm Diệc Hoan nhíu mày: "Buông ra! Lục Chu! Anh đang làm em đau đấy!"

Thân thể người đàn ông đè nặng lên người cô không chút nhúc nhích, Thẩm Diệc Hoan cơ hồ cảm thấy eo của mình sắp bị bóp gãy, toàn bộ hơi thở nóng rực bao lấy cô.

Cô nhíu mày, áp lực và bực bội của cả một ngày đều được phóng thích: "Anh cút đi cho tôi! Đừng chạm vào tôi! Mau buông tôi ra!"

Chỉ có một mình Thẩm Diệc Hoan mới có thể làm anh mất khống chế, kích phát từng chút cố chấp trong anh.

Cũng chỉ có một mình Lục Chu mới làm cho Thẩm Diệc Hoan trở thành một Thẩm Diệc Hoan cuồng vọng của trước kia.

Áp suất quanh thân anh lại càng xuống thấp.

"Thẩm Diệc Hoan." Anh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã buông bỏ em ba năm, vì sao giờ em lại muốn trêu chọc tôi?"

Thẩm Diệc Hoan không biết mình trêu chọc anh từ khi nào, cô chỉ biết nếu không tránh khỏi anh thì eo cô chắc chắn sẽ bị bầm tím.

Cô giơ tay về phía mặt anh, kết quả là cánh tay lại bị nắm lấy, làm thế nào cũng không thể tránh nổi.

Chút ủy khuất từ buổi trưa khi phát hiện anh xóa bạn bè lại dâng lên, cô hung tợn trừng mắt với anh: "Vậy hiện tại anh làm như này để làm cái quái gì, ai cmn muốn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với anh hả? Đi mà tìm cô bạn gái hiện tại của anh ấy! Mau cút đi!"

*các bạn hiểu câu này mà đúng hơm?

Cô nói không lựa lời, lại có chút sợ hãi.

"Tôi cút." Lục Chu nói.

Hành động lại hoàn toàn ngược lại.

Anh bỗng nhiên cúi người xuống, cắn cổ Thẩm Diệc Hoan.

Muốn cắn thật mạnh lên làn da mịn màng tinh tế của cô, nhưng lại không đành lòng mà thu lại vài phần lực, đầu lưỡi bất giác khẽ liếm.

Hô hấp dồn dập.

Không biết là đang liều mạng áp chế sự mất khống chế của bản thân, hay đang buông thả kỉ niệm của mình.

***

Thẩm Diệc Hoan nhìn bản thân trong gương, làn da trên cổ bị trầy, một mảnh đỏ thắm, hiện ra tơ máu.

Thật ra thì cô cũng không còn lạ lẫm gì với một Lục Chu như vậy nữa.

Lục Chu đối xử với cô rất tốt, cơ hồ ngoan ngoãn làm theo, thỏa mãn tất cả những ý muốn hay sở thích của cô, nhưng tiền đề ở đây là cô phải ngoan.

Lòng chiếm hữu của Lục Chu với cô quá mạnh, dục niệm đối với cô gần như là cố chấp.

Sau lần đầu tiên của bọn họ, Thẩm Diệc không dám ra cửa mấy ngày liền, ngay cả vào màu hè, cô căn bản cũng không thể mặc được những chiếc áo ngắn tay, những dấu hôn chỗ xanh chỗ tím chi chít trên da cô.

Một bên Thẩm Diệc Hoan chán ghét trói buộc và giam cầm của Lục Chu, một bên tham luyến tình yêu trăm phần trăm của anh.

Rời xa ba năm, suýt chút nữa cô lại dao động, thì lại xảy ra việc hôm nay.

Thẩm Diệc Hoan căm giận mà ném khăn lông xuống bồn rửa tay.

Dao động cái ***!

Lục Chu thật sự cmn là một tên đểu cáng!

Cắn đến chảy máu luôn rồi này!

***

Lục Chu về đến nhà, bật đèn.

Quanh mũi còn vương lại mùi hương nhàn nhạt trên người của cô gái nhỏ của anh, giống hệt hồi cấp III, nhớ thương đêm ngày, dẫn đến huyệt thái dương của anh giờ còn giật giật đau đớn.

Tắm rửa xong.

Anh kéo ngăn kéo ra, bên trong sạch sẽ, chỉ có một quyển sổ dày nặng.

Dùng da bọc lại, mài giũa bóng loáng, có thể thấy được nó luôn được chủ nhân tỉ mỉ cẩn thận cất giữ.

Đây là quyển nhật ký, Lục Chu viết 5 năm, anh và Thẩm Diệc Hoan ở bên nhau 5 năm, từ năm lớp 11 đến năm ba đại học.

Ban đầu anh cũng không có thói quen viết nhật ký, quyển nhật ký cũng bởi vì khi còn đi học đang lưu hành viết nhật ký tình nhân, Thẩm Diệc Hoan liền quấn lấy anh đòi viết, nói hai người đều phải viết, vài năm sau có thể đưa cho đối phương xem.

Cô gái nhỏ của anh làm gì cũng không có lòng kiên trì, mới được nửa tháng đã lười viết tiếp.

Chỉ có một quyển này của Lục Chu, không thiếu một ngày, rồi duy trì đến 5 năm.

Anb cầm bút, viết xuống ngày tháng hôm nay.

Lại viết xuống ba chữ.

——— Thẩm Diệc Hoan.

Đầu bút lông lưu loát, xinh đẹp mạnh mẽ, lực bút mạnh mẽ thành thục.

Cửa sổ đang mở, trang giấy thổi qua, trang giấy xôn xao động đậy, đến trang đầu tiên.

Đầu trang viết:

Em nhất định không được hối hận, tôi sẽ không để em trốn thoát.

•••••••

Lục Chu của ngày xưa: Tôi là một con cún ngoan ngoãn nhất hệ mặt trời  (mỉm cười ^^)

Lục Chu của hiện tại: Nhà có chó dữ, xin đừng tới gần.

°°°°°°°

Vee: ewwwww... vì sự nhớ thương đáng yêu của các bae nên ta đã comebackkk ??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi