CỐ CHẤP TRONG LÒNG ANH

Trong ánh hoàng hôn, Biên Biên đạp xe với tốc độ như rùa bò chở Cố Hoài Bích về nhà, tay cậu trai giữ cái eo thon của cô gái, một chân cậu gác lên chỗ gác chân, chân còn lại thì buông thõng xuống.

Rõ ràng vừa rồi là cậu không đúng, thế mà còn bày ra bộ mặt đáng ghét vậy nữa, giống như là ông nội thứ hai của cô, cô nói cái gì, cậu cũng bơ đi.

Biên Biên định giảm tốc độ lại mắng cậu một chút, đột nhiên cậu giữ vai cô, cứ thế mà đứng lên.

“Này! Nguy hiểm đó!”

Biên Biên lập tức giảm tốc độ, sợ sẽ làm ngã vị thiếu gia này mất.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Mau ngồi xuống!”

“Nghe lời đi!”

Cố Hoài Bích đứng ở sau yên xe cô, cơ thể vẫn duy trì cân bằng một cách kỳ lạ, sau đó cậu nhắm mắt lại, giang rộng hai tay ra đón gió.

“Anh làm cái gì vậy!”

“Bay.”

“Đồ thần kinh!”

Trong ánh tà dương, khuôn mặt điển trai của thiếu niên ánh lên vầng sáng dịu dàng.

“Mau ngồi xuống, bằng không tôi dừng xe lại không chở anh nữa đấy!”

Cố Hoài Bích nghe lời ngồi xuống, sau đó vòng hai tay qua ôm cái eo thon và tựa cái trán rộng vào lưng cô.

Có chút dựa dẫm.

Nghe lời như vậy, thật tốt.

Vốn dĩ Biên Biên cũng mềm lòng nên chẳng so đo với cậu làm gì, ai ngờ buổi tối Biên Biên tắm rửa xong vừa bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy trên sàn nhà trong phòng đầy giấy bị xé nát, còn Cố Hoài Bích thì mặt mày u ám đáng sợ đứng ở mép giường cô.

Biên Biên quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cô nghiêng đầu trông thấy cửa sổ mở toang là biết cậu lại leo cửa sổ vào.

“Cố Hoài Bích, anh không thể tùy tiện vào phòng tôi.”

Cô vội tìm áo khoác phủ thêm bên ngoài, che lại bộ ngực nhỏ đang thả rông dưới váy ngủ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Có hiểu cái gì là riêng tư không đấy.”

Biên Biên nói xong, cúi xuống nhặt những mẩu giấy vụn lên, thế là phát hiện ra đây chính là notebook Tiết Thanh tặng cho cô.

Cố Hoài Bích vậy mà dám xé notebook của cô thành từng mảnh!

Biên Biên thật sự cáu, cô ném xấp giấy bị xé vụn lên người Cố Hoài Bích: “Anh dựa vào đâu mà lục lọi đồ của tôi.”

“Đây là địa bàn của tôi, cô cũng là của tôi.” Cố Hoài Bích vẫn rất bình tĩnh, cố chấp nói: “Tôi không muốn ngửi được mùi của cậu ta ở địa bàn mình.”

“Tôi mới không phải của anh!”

Biên Biên bị cậu chọc phát khóc, cô ngồi ở mép giường lẩm bẩm nói: “Anh bắt nạt người quá đáng.”

Không phải vì notebook mà cô giận đến không biết làm thế nào, mà là do thái độ ngang ngược vô lý của cậu.

Cố Hoài Bích vừa giận vừa nóng nảy, cậu giữ bả vai cô trực tiếp ấn mạnh cô áp sát vào tường.

Ánh mắt cậu rét lạnh, hô hấp nặng nề, gân xanh nổi trên mặt, thoạt nhìn thực đáng sợ.

Bả vai Biên Biên bị cậu nắm đau, cô quên mất cả nỉ non oan ức, sợ hãi nhìn chàng trai trước mặt ――

“Cố... Cố Hoài Bích, anh làm sao vậy?”

Con ngươi đen nhánh của cậu bị lửa giận che mất, tay vẫn nắm chặt bả vai cô, lửa giận trong người cậu không có cách nào phát tiết ra ngoài được, khiến cậu vô cùng khó chịu.

“Cô chỉ có thể là của một mình tôi.”

Ánh mắt cậu đầy lửa giận, thanh âm trầm thấp, ý muốn chiếm hữu mãnh liệt đến nỗi khiến cậu hận không thể ăn cô luôn.

Người Biên Biên mềm nhũn ra không có chút lực nào còn hơi run rẩy: “Anh đừng như thế chứ, tôi hơi sợ rồi đó.”

Trái tim Cố Hoài Bích thắt lại, cậu không thể cư xử với cô như những chàng trai thô lỗ được, nhưng mà cậu lại không biết nên phải dịu dàng thế nào.

Cậu sợ rằng nếu cậu chạm vào cô sẽ làm cô bị thương.

Một lúc sau, cậu buông ra tay, bối rối lao ra khỏi phòng.

Biên Biên thở dài nhẹ nhõm, cô ngã ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu gối chính mình, cố gắng bình tĩnh lại.

Cho tới bây giờ cô mới dần hiểu, Cố Hoài Bích thật sự không phải một chàng trai bình thường, con trai bình thường sẽ không đột ngột nổi điên chạy đến tận đây, cũng sẽ không hung ác đến mức như muốn ăn thịt người, cậu quả thật giống y như mặt nạ dã thú...

Sáng sớm ngày hôm sau, Biên Biên vừa ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy ở cạnh cửa đặt một hộp chocolate nhập khẩu mới, vẫn là cái hộp tình yêu ấy.

Biên Biên ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt phía đối diện, cô biết cậu đang nhìn cô qua mắt mèo* trên cửa.

*Mắt mèo: thường được gắn trên cửa an toàn để chủ nhà có thể quan sát tình hình bên ngoài nhà mà không cần phải mở cửa.

Khi dễ người ta xong lại… Cho viên đường, cô không dễ bị mua chuộc đâu!

Biên Biên khẽ hừ: “Tôi không thèm đâu, Cố Hoài Bích cậu tên xấu xa này!”

……

Kể từ ngày đó, dù là ở trường học hay ở nhà, Biên Biên cũng không… Quan tâm đến Cố Hoài Bích nữa.

Nhưng cô cũng không muốn tuyệt giao với Cố Hoài Bích, có vài lần cô nói bóng nói gió cho Cố Hoài Bích, chỉ cần cậu nói xin lỗi thì vẫn có thể làm bạn.

Nhưng Cố Hoài Bích vẫn cắn chặt răng không chịu mở miệng xin lỗi và lờ cô đi.

Thế mà ngày nào cũng đưa Chocolate qua.

Biên Biên từ chối nhận, mối quan hệ của hai người cứ căng thẳng như thế.

Bắt đầu vào đông, trường học tổ chức hoạt động tham quan Bảo tàng khoa học công nghệ. Các bạn học đều mặc áo lông dày tập trung ở cổng trường, bọn họ được chia hai người một nhóm và xếp thành một hàng dài chuẩn bị vào Bảo tàng công nghệ sinh học tham quan.

Biên Biên và Tuệ Tuệ một nhóm, hai người tay nắm tay, suốt đường đi nói cười vui vẻ.

Cô quay đầu lại nhìn Cố Hoài Bích, cậu thờ ơ đi ở phía sau.

An Dao chủ động ghép nhóm với Cố Hoài Bích, cô ta đi bên cạnh cậu, rụt rè mỉm cười nói cái gì đó.

Cố Hoài Bích cảm nhận được ánh mắt của Biên Biên, cậu hất cằm liếc nhìn cô.

Biên Biên vội thu ánh mắt, kéo Tuệ Tuệ đi nhanh hơn, đi đến đầu hàng.

Khi hàng dài học sinh đang đi qua vườn hoa nhỏ, bỗng nhiên có một con Pitbill* không có xích cổ lao ra từ bãi cỏ chạy về phía đội ngũ học sinh, điên cuồng sủa.

*Pitbull: là một giống chó nhà có nguồn gốc từ châu Mỹ, được nuôi ở Anh để làm vật giữ nhà và cũng được sử dụng trong những cuộc chọi chó. Chúng là giống chó được chọn giống từ loại chó Bun Anh và chó Sục. Đây là giống chó dữ, hiếu chiến, bền bỉ, gan lỳ được mệnh danh là sát thủ máu lạnh hay còn được gọi là chó chiến binh, võ sĩ giác đấu.

Pitbull là giống chó dữ, trời sinh tính hiếu chiến, sẽ tấn công người, bất chợt nhìn thấy nhiều đứa trẻ như vậy, nó càng thêm bồn chồn bất an, sủa như điên, xông đến chỗ người đứng xách nó gần nhất là Biên Biên và Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ thét chói tai, kéo Biên Biên chạy, Pitbull thấy các cô chạy càng thêm hung hãn sủa dữ dội hơn, muốn đuổi theo cắn các cô.

Ở cuối hàng, An Dao tự biên tự diễn nói với Cố Hoài Bích: “Tớ thích tranh của Van Gogh nhất, ở nhà tớ có một bức 《 Đêm đầy sao 》 phỏng theo...”

Hình như Cố Hoài Bích nghe được gì đó, vành tai khẽ nhúc nhích, ngay sau đó mặt cậu biến sắc, nhanh chóng chạy vào vườn hoa.

An Dao gấp đến độ dậm chân: “Tớ còn chưa nói xong mà!”

Cố Hoài Bích chạy hai ba bước đã đến chỗ đám người đang hoảng loạn, cậu lao vào trong và hét lên: “Trần Biên Biên!”

Biên Biên nghe thấy tiếng Cố Hoài Bích gọi, như thể tìm thấy cảng tránh gió*, cô bất chấp chạy sang chỗ cậu.

*Cảng tránh gió: cảng để tàu thuyền tránh luồng gió mạnh, ví von với nơi có thể tạm tránh.

Cố Hoài Bích đỡ được Biên Biên đang bổ nhào qua, che chở cô ở phía sau cậu.

Cùng lúc đó, con Pitbull kia điên lên đuổi theo.

“Cố Hoài Bích, mau... Chạy mau!” Biên Biên vội kéo cậu tránh con chó dữ.

Cố Hoài Bích không nhúc nhích, bình tĩnh đối mặt với con chó dữ.

Con chó cách cậu chừng ba, bốn mét bỗng nhiên ngừng lại, một người một chó cứ thế nhìn nhau vài giây.

Vẻ mặt của Cố Hoài lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta sởn tóc gáy.

Bất chợt, con chó dữ phát ra âm thanh ư ử và lui về phía sau như bị thuần phục, quắp đuôi bỏ chạy, hoàn toàn không giống vẻ hung dữ đuổi theo nữ sinh vừa nãy.

Chân Biên Biên run rẩy, sợ tới mức hồn vía lên mây, cô dựa sát vào người Cố Hoài Bích.

“Cố... Cố Hoài Bích, ôi, làm tôi sợ muốn chết.”

Cố Hoài Bích thu ánh mắt lại, nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Biên Biên, không biết vì sao nhưng cảm giác bức bối nặng nề tích tụ trong lồng ngực bỗng nhiên được trút hết ra ngoài.

Cậu hiểu rồi, không phải cậu muốn ức hiếp cô, chưa bao giờ cậu muốn thế, hết thảy đều do cảm giác bất an ngày càng dồn nén lại cậu khiến cậu xao động, cậu chỉ có một nguyện vọng ――

Đó là bảo vệ cô!

Cố Hoài Bích thử học cách trở nên dịu dàng, duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng cô giống như an ủi.

Biên Biên dựa cậu càng sát hơn.

Lúc này, chủ nhiệm Ngải cùng vài thầy giáo khác chạy tới, hoảng hồn hỏi các bạn học có bị thương không.

Không có ai bị thương, các thầy cô giáo thở một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng sắp xếp lại hàng ngũ cho các học sinh rồi rời khỏi vườn.

Trong hàng ngũ, tất cả các bạn học đều đang bàn luận về chuyện vừa mới xảy ra, những bạn học có mặt chứng kiến thì kể lại sinh động như thật cho các bạn không có mặt nghe ở đây y như phổ cập khoa học vậy, háo hức không thôi ――

“Con chó đó vừa thấy Cố Hoài Bích như nhìn thấy quỷ ấy, ư ử vài tiếng xong chạy mất dạng!”

“Oa, Cố Hoài Bích lợi hại quá!”

“Con chó dữ thế mà sợ Cố Hoài Bích, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng được.”

“Không phải nói mắt chó có thể nhìn thấy quỷ sao, có thể Cố Hoài Bích cậu ấy là...”

“Thầy cô nói không được mê tín, các cậu đừng đoán mò nữa, vốn dĩ vẻ ngoài của Cố Hoài Bích cũng rất đáng sợ, dọa con chó ấy chạy mất cũng bình thường mà.”

……

Thế là Cố Hoài Bích và Biên Biên thành một nhóm, tay đeo bao tay da vẫn luôn nắm chặt tay cô, dù cho có chuyện gì cũng không chịu buông ra.

Biên Biên ngẩng đầu nhìn cậu vài lần, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thản và cậu cũng không nói gì.

Cô khẽ nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Cố Hoài Bích không nói gì.

“Anh không sợ chó à?” Biên Biên bình tĩnh lại hỏi cậu: “Sao không chạy đi, lỡ nó cắn anh thì làm sao bây giờ?”

Cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng nói: “Nó sẽ không cắn tôi đâu.”

“Cũng không chắc chắn vậy.”

Cố Hoài Bích rũ mắt, mặt thờ ơ nói: “Trong thành không được nuôi chó dữ, nếu không sẽ bị phạt tiền, cho nên nó mới bị chủ vứt bỏ, nó đi tìm chủ khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy nhiều học sinh như vậy khiến nó thêm sợ hãi, mới giả vờ hung dữ dọa người khác.”

Biên Biên trừng to mắt, khó tin nhìn Cố Hoài Bích.

Lát sau, cô phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán: “Cố Hoài Bích, anh lại thu thập tư liệu sống để viết văn à?”

Trí tưởng tượng này cũng quá phong phú rồi, đảm bảo có thể viết được bài văn tám trăm chữ.

Cố Hoài Bích nhàn nhạt liếc nhìn lướt qua cô gái bên cạnh, vỗ nhẹ vào ót cô: “Ngu ngốc.”

Trải qua khoảnh khắc kinh hồn vừa nãy, trong lòng hai người đều biết mình đã hòa giải với người kia nhưng không ai nói ra, ít nhất thì cơn giận của Biên Biên với Cố Hoài Bích đã tiêu tan từ lâu.

Có vài bạn học nữa ở phía sau nhỏ giọng bàn tán, nói bọn họ tay trong tay. Vì thế Biên Biên tránh tay Cố Hoài Bích, không cho cậu nắm.

Các chàng trai cô gái ở tuổi này đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần có một cơn gió thổi cỏ lay, sẽ bị bọn họ phóng đại gấp ngàn lần lên, cho nên trong lớp học thường xuyên truyền tai nhau mấy chuyện như ai với ai đang yêu nhau, ai với ai đang chim chuột, ngay cả cuộc trò chuyện của hai bạn học trên hành lang cũng không thoát chủ đề này.

Cố Hoài Bích cảm thấy nắm tay cũng không có vấn đề gì, cậu không chút để ý nói: “Cô là của tôi, vậy nên tôi cho phép cô chạm vào tôi.”

“Tôi, ai thích chạm vào cậu chứ.”

Nói như thể đây là vinh quang lớn lắm ấy.

“Trên người cô có mùi của tôi, bất kể là chó, nhện, chuột hay rắn... Đều sẽ không tới gần cô.”

Biên Biên khó hiểu hỏi: “Tại sao có mùi của anh, mấy con đấy không dám tới gần tôi vậy?”

Cố Hoài Bích kiêu ngạo nói: “Bọn chúng không dám.”

**

Lời của Cố Hoài Bích nói nhanh chóng được xác thực trong Bảo tàng khoa học công nghệ, khu khoa học công nghệ không chỉ có mô hình và tiêu bản động vật, mà còn cung cấp một số côn trùng và động vật sống cho các bạn nhỏ xem.

Biên Biên và Tuệ Tuệ muốn đến khu nuôi khỉ, xem các nhân viên của Bảo tàng khoa học công nghệ huấn luyện phản xạ có điều kiện cho khỉ.

Nhưng khi Biên Biên vừa đến, mấy con khi đang huấn luyện lập tức nhốn nháo chạy loạn, đến cả đồ ăn cũng không cần, tất cả đều trốn ở trong hốc cây, sợ tới mức không dám ra ngoài.

Nhân viên huấn luyện không rõ đám khỉ bị làm sao, vội đi đến hốc cây, dùng chuối dụ nhóm khỉ ra ngoài.

Chiêu dụ dỗ này ngày thường vô cùng hiệu quả, nhưng không biết tại sao hôm nay nhóm khỉ không chịu ra ngoài.

Đến khi Biên Biên đứng ra xa, trốn ở phía tủ lén nhìn khu nuôi khỉ, lúc này đám khỉ thấy cô đi xa mới dè dặt đi ra ngoài.

Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Biên Biên tìm Cố Hoài Bích khắp nơi, muốn tìm cậu hỏi cho rõ ràng, cô nhìn thấy cậu đang đứng trước một màn hình điện tử thông minh.

Cố Hòai Bích ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử thông minh một cách chăm chú.

Màn hình đang phát video tuyên truyền về động vật hoang dã ở Châu Phi......

Ánh sáng màu xanh từ màn hình bao trùm cả khuôn mặt Cố Hoài Bích, con ngươi thâm thúy của cậu dường như có chút ý hứng thú.

Biên Biên chạy đến chỗ Cố Hoài Bích, vừa bắt lấy cánh tay cậu vừa thở hồng hộc, nói to: “Cố Hoài Bích, kỳ diệu quá! Đám khỉ đó nhìn thấy tôi, tất cả đều trốn đi hết đó! Chuyện gì đang xảy ra thế!”

Cố Hoài Bích thản nhiên xoay người bước đi: “Ít thấy việc lạ.”

Biên Biên đuổi theo cậu hỏi: “Ngoại trừ câu này, anh có thể nói câu nào khác không, ví dụ như giải thích cho tôi biết tại sao lại như vậy.”

Cố Hoài Bích không kiên nhẫn giải thích: “Tôi nói, trên người của cô có mùi của tôi.”

Biên Biên ngửi khuỷu tay mình: “Đâu có đâu.”

Cố Hoài Bích khinh bỉ nhìn cô, nếu cô có thể ngửi được thì mới là chuyện lạ.

Đột nhiên Biên Biên nắm lấy tay áo cậu, nhón chân lên, kề sát vào mặt cậu, hít hít cái mũi ――

“Trên người của anh... Cũng không có mùi gì đặc trưng cả.”

Cố Hoài Bích rũ mắt xuống, nhìn đôi môi đỏ hồng như quả anh đào đang đưa đến gần.

Cố Hoài Bích cảm thấy trái tim mình ngừng đập trong vài giây khi cô kề sát cậu, một cảm giác hoa mắt chóng mặt bỗng nhiên xuất hiện và đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.

Biên Biên không nhận ra gương mặt cậu ửng đỏ lên, cô như cún con ghé vào người Cố Hoài Bích, hết ngửi mặt cậu, lại ngửi cái cổ thon dài của cậu, tự nói với chính mình: “Chẳng lẽ trên người của anh có mùi của Chúa tể rừng xanh à?”

Tiếp xúc ở khoảng cách gần với Biên Biên như vậy, tất cả các giác quan của Cố Hoài Bích đều bị cô thu hút, mùi trong không khí quanh cậu sắp bùng nổ và trái tim cậu cũng sắp nổ tung theo.

Cố Hoài Bích hít thở nặng nề, vội xoay người sang chỗ khác.

Biên Biên thấy vẻ mặt cậu không ổn vội hỏi: “Cố Hoài Bích, anh thấy không khỏe ư?”

“Không có.”

“Vậy sao mặt anh đỏ thế.”

“Câm miệng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi