CÓ CHÚT NGOÀI Ý MUỐN, TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Hiên Hiên đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa.
Thẩm Giai Nghị ôm chân của Giang Ý Mạn đặt lên đùi mình, lấy tăm bông giúp cô vệ sinh vết thương, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng gào thét của Giang Ý Mạn.
Cô nghiêm túc nghi ngờ có thể Thẩm Giai Nghị đang cố ý, tại sao anh ta vừa động vào vết thương là nó lại đau như vậy?
“Được rồi đấy, mấy ngày này đừng đụng nước.” Thẩm Giai Nghị nói.
Hiên Hiên vội vàng đi tới, cúi người xuống trước mặt Giang Ý Mạn.
"Dì ơi, có đau không? Con giúp dì thổi." Hiên Hiên cảm thấy vết thương chắc chắn sẽ rất đau nên nó ngồi xổm trước mặt Giang Ý Mạn, sử dụng chiếc miệng bé xíu của mình thổi vết thương giúp cô.
Ấm áp quá! Giang Ý Mạn thực sự không cảm thấy đau nữa.
“Không còn đau nữa, có Hiên Hiên ở đây, dì không thấy đau chút nào.” Giang Ý Mạn lắc đầu.
Thật sến súa! Thẩm Giai Nghị không nghe nổi mấy lời này.
Giang Ý Mạn nghỉ ngơi một lúc, sức mạnh hồi sinh rất nhanh dưới sự chăm sóc của Hiên Hiên, hai mắt cô liếc sang nhìn một đống cá trong xô.
“Hiên Hiên, chúng ta đi nướng cá đi? Trên núi có nhiều cành khô như vậy.” Giang Ý Mạn lại trở nên nghịch ngợm.
“Nhưnng mà...” Hiên Hiên do dự: “Nhưng mà chân của dì thì sao?
“Không sao, dì đi một chân là được rồi.” Giang Ý Mạn không muốn ngồi yên một chỗ.
Khó khăn lắm mới được đi chơi một lần, cô nhất định phải chơi thật vui vẻ cùng Hiên Hiên, bù đắp món nợ năm năm qua cho thằng bé.
"Bên ngoài trời đã tối rồi, hay chúng ta nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có hoạt động nhóm." Hiên Hiên lắc đầu, nó muốn dì nghỉ ngơi cho thật tốt.
"Đi thôi, đi thôi, cá nướng ăn rất ngon.


Dì còn mang theo nhiều gia vị lắm, hẳn là sẽ rất thơm." Giang Ý Mạn nhảy nhảy bằng một chân.
“Hiên Hiên, đi thôi! Đi nướng cá.” Cô lấy gia vị, Hiên Hiên cầm mấy con cá lớn bỏ vào trong túi, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của Thẩm Giai Nghị.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Ý Mạn, Hiên Hiên càng trở nên can đảm hơn.
"Chờ một chút." Thẩm Giai Nghị đột nhiên đứng lên, một bóng người cao lớn bước tới, Giang Ý Mạn và Hiên Hiên còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cướp hết đống đồ đang cầm trong tay, rồi đi thẳng ra ngoài.
Giang Ý Mạn và Hiên Hiên, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
“Tình huống gì đây?” Giang Ý Mạn hỏi.
Hiên Hiên cười: "Ba ba muốn đi cùng chúng ta."
"Thật không? Vậy thì một lát nữa chúng ta chỉ việc ngồi chờ cá chín rồi ăn thôi, hi hi hi, ba ba con sẽ giúp chúng ta làm hết." Giang Ý Mạn nghĩ rất hoàn mỹ.
Kết quả là, sau khi ba người bọn họ chọn được chỗ có địa hình thuận lợi, Thẩm Giai Nghị ngồi đó như một ông chủ lớn, yêu cầu Giang Ý Mạn đưa Hiên Hiên đi nhặt cành cây khô, rồi để mặc cô ấy tự mình nhóm lửa, nướng cá, anh cũng không giúp gì cả, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét sự vụng về của cô.
Giang Ý Mạn cầm cành cây xiên con cá, tay mỏi rã rời, khi cá sắp chín, tay cô run lên, con cá trực tiếp rơi vào đống lửa, Giang Ý Mạn không suy nghĩ liền vươn tay qua vội vàng muốn nhặt con cá lên, nhưng tay lại bị ngọn lửa làm bỏng.
Thẩm Giai Nghị sợ hãi lao tới, nắm lấy tay Giang Ý Mạn.
“Cô bị ngốc à?” Anh rất dữ tợn.
"Anh biết nấu ăn thì sao không nướng giúp đi?"
Hiên Hiên không dám nói chen vào, trong lòng thầm thương cảm cho đôi bàn tay nhỏ bé của dì.
Thẩm Giai Nghị tức giận không thể giải thích được, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Giang Ý Mạn cùng đôi tay bỏng rát của cô, anh lại không thể trách mắng được nữa.
“Đau không?” Một giọng nói rất dịu dàng.

“Ừm, đau.” Giang Ý Mạn gật đầu.
Thẩm Giai Nghị cúi đầu, đôi môi mỏng cẩn thận giúp Giang Ý Mạn thổi, giống như hôm nay Hiên Hiên thổi chân cho cô vậy, gió ấm thổi trên tay khiến cô đột nhiên cảm thấy không còn đau nữa.
“Còn đau không?” Sau khi thổi một hồi thì Thẩm Giai Nghị lại hỏi, ánh mắt trìu mến đến mức làm Giang Ý Mạn không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Vẫn còn đau.” Giang Ý Mạn nói.
“Đáng đời.” Thẩm Giai Nghị hất tay Giang Ý Mạn ra.
"..."
Giang Ý Mạn nghiến răng nghiến lợi, cái tên chết tiệt này! Vừa rồi còn dịu dàng như vậy, trong nháy mắt lại lạnh như băng rồi? Bệnh thần kinh!
Dáng người Thẩm Giai Nghị cao ngất ngồi bên đống lửa, cầm cây gậy xiên cá, cúi người nướng cá.
Tay Giang Ý Mạn chống cằm, thưởng thức dáng vẻ đang nướng cá của Thẩm Giai Nghị, trông rất đẹp trai, ấm áp.
“Dì, dì nghĩ sao về ba con?” Hiên Hiên ngẩng cổ lên nhìn Giang Ý Mạn, cười hỏi.
Vừa rồi nhìn thấy dì và ba ở cùng nhau, ba đang giúp dì thổi chỗ bị bỏng, Hiên Hiên cảm giác như mình vừa ăn phải cơm chó, nó thấy ba thật sự rất tốt với dì.
Ba mẹ vừa mới ly hôn, vậy mà trong đầu Hiên Hiên lại xuất hiện những suy nghĩ đó khiến chính nó cũng thấy kì lạ.

Nhưng nhiều khi, Hiên Hiên nghĩ rằng nếu ba tìm và được ở bên người mình thích, thì chắc chắn ba sẽ hạnh phúc hơn hiện tại rất nhiều, nụ cười sẽ nở trên môi ba nhiều hơn, và mỗi khi ở bên dì, cảm xúc của ba sẽ thay đổi rất thấy thường, có lúc sẽ tức giận, có lúc lại cười rất vui vẻ, còn biết quan tâm đến mọi người, không hề giống với người ba lạnh lùng thường ngày.
“Ba của con sao?” Giang Ý Mạn nhìn Thẩm Giai Nghị: “Độc đoán, tự cao tự đại, kiêu căng, luôn cho mình là đúng, không coi ai ra gì,...”
Ụ!!

“Không có điểm nào tốt sao ạ?” Hiên Hiên mất hết hi vọng mà hỏi, tại sao trong mắt dì, ba ba lại trở nên vô dụng như vậy?
Đúng lúc này, Thẩm Giai Nghị bưng cá đã nướng chín đến, anh chỉ nướng có hai cái, cho Hiên Hiên và Giang Ý Mạn mỗi người một con, Giang Ý Mạn vốn đang rất đói bụng, liền không tự chủ được mà cầm ngay lấy con cá, cắn một miếng to.
“Tay nghề nướng cá rất tốt, ngon quá! Hiên Hiên, mau ăn thử xem.” Giang Ý Mạn khen ngợi kỹ thuật nướng cá của Thẩm Giai Nghị.
Hiên Hiên nhíu mày, như vậy là trong mắt dì, ít nhất thì ba ba cũng ghi được điểm vì nướng cá ngon sao? Kiểu này cũng không vui lắm! Hiên Hiên lắc đầu, ngồi ăn cá nướng với dì.

Cái này ngon thật, rất ngon.
“Anh không ăn à? Ở đó vẫn còn cá đấy.” Giang Ý Mạn hỏi Thẩm Giai Nghị.
Anh đã mất công nướng cá mà lại không được ăn, như vậy có vẻ không công bằng.
“Tôi không đói.” Thẩm Giai Nghị ngồi xuống.
“Thật sự rất ngon, ăn thử xem.” Giang Ý Mạn hào phóng đưa miếng cá đang ăn dở cho Thẩm Giai Nghị.
Anh liếc mắt nhìn, con cá này đã bị Giang Ý Mạn gặm đến không thể nhận ra hình dáng ban đầu, bây giờ cô còn mời anh ăn nó? Thẩm Giai Nghị quay đầu đi chỗ khác.
“Thật sự rất ngon, anh có muốn ăn thử không?” Giang Ý Mạn lại đưa con cá qua: “Này, đừng bảo là do tôi đã động vào rồi nên anh mới không thích nhá!”
Đúng vậy, Thẩm Giai Nghị ghét bỏ.
“Ăn một miếng.”
Cô lại duỗi tay ra, Thẩm Giai Nghị xoay người định rời đi, Giang Ý Mạn vươn tay nhướn người khiến trọng tâm càng ngày càng không ổn định, cô trực tiếp ngã vào trên người Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị bị ngã về phía sau, thân thể của hai người chồng lên nhau, hiện trường có chút nóng mắt!
Cằm Hiên Hiên sắp rớt xuống đất.

Sao toàn thân lại nổi da gà vậy? Hiên Hiên vội gục mặt xuống tiếp tục ăn cá như không có chuyện gì xảy ra.
"Ai đang đốt lửa ở đó?"

Đột nhiên có một giọng nói truyền đến, đèn pin trong tay người đó di chuyển chiếu sáng khắp nơi.
Trên núi không được phép đốt lửa, dù sao khu vực này cũng rất vắng người, bọn họ vừa định nướng xong cá liền dập lửa cẩn thận, sẽ không gây ra hỏa hoạn.
“Xong rồi, xong rồi, có người tới, làm sao bây giờ?” Giang Ý Mạn đứng thẳng dậy, khẩn trương nhìn Thẩm Giai Nghị.
Giọng bác bảo vệ càng ngày càng gần, nếu bị bắt lại thì rất xấu hổ, Hiên Hiên sẽ bị bạn học trêu chọc cho mà xem.
“Đi, trước tìm một chỗ trốn đã.” Thẩm Giai Nghị nói.
Hiên Hiên vội vàng ôm cá nướng đi theo sát ba ba, Thẩm Giai Nghị vừa đi vài bước đã phát hiện Giang Ý Mạn chậm chạp ở phía sau, lúc này mới nhớ ra cô đang bị thương ở chân, chạy không nhanh chút nào.
Anh quay lại, chưa được sự đồng ý đã ném Giang Ý Mạn lên vai rồi bước đi.
Thân thể Giang Ý Mạn đột nhiên mất thăng bằng, anh rất cao.
"Thẩm Giai Nghị, anh..."
“Đừng nói chuyện.” Thẩm Giai Nghị lạnh lùng nói.
Giang Ý Mạn vội che miệng lại, sợ bác bảo vệ sẽ nghe được.
"Ai...ai đang ở đó? Ai đang đốt lửa?" Bác bảo vệ vẫn rất cố chấp! Nhất định phải bắt được người đốt lửa.

Thẩm Giai Nghị bước nhanh, đầu Hiên Hiên đầm đìa mồ hôi, cá nướng trong bụng Giang Ý Mạn như sắp bị nôn ra ngoài.
Cả ba người cùng nhau ngồi xổm lấp trong bụi cỏ.
Bác bảo vệ cầm đèn pin đi xung quanh, bọn họ sợ tới mức không dám phát ra tiếng động.
Giang Ý Mạn bị thương một chân nên không thể ngồi xổm trong cỏ quá lâu, bác bảo vệ vẫn chưa chịu rời đi, cô thật sự không thể ngồi xổm lâu thêm được nữa, thân thể bắt đầu rung lắc nghiêm trọng.
Thẩm Giai Nghị vòng tay ôm cô, đặt Giang Ý Mạn vào lòng mình rồi ngồi xuống, Hiên Hiên ngồi bên cạnh bọn họ, quay sang liền nhìn thấy dì đang ngồi trên đùi của ba ba, nó lại được ăn thêm một bát cơm chó!1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi