CÓ CHÚT NGOÀI Ý MUỐN, TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Giang Ý Mạn đang phồng miệng nhai đồ ăn, cũng rất bất ngờ nhìn Giang Vũ Phỉ.
Thật đáng sợ, Giang Vũ Phỉ thế mà đã trực tiếp tìm đến đây!!!
Giang Ý Mạn nhanh chóng nuốt đồ đang nhai trong miệng xuống, quay phắt sang dùng hai tay túm lấy con lợn Từ Phong, giọng nịnh nọt.
"Trợ lý Từ, tý nữa anh nhất định phải cho em gặp được tổng giám đốc của anh nha! Em thật sự rất muốn hợp tác với TM, xin anh đấy, anh yêu!"
Bùm!
Não của Từ Phong trực tiếp bị nổ tung! Đây là tình huống gì? Giám đốc Giang thường ngày không chơi bời như thế này, trong công ty cô ấy khá nghiêm túc, là mẫu phụ nữ mạnh mẽ điển hình, ăn nói khéo léo, cư xử đúng mực, hôm nay lại yểu điệu như vậy, không phải uống nhầm thuốc chứ!
"Trợ lý Từ, làm ơn đi mà, vừa rồi anh nói mời em đi ăn trưa, sau đó kêu em cố đợi một lát.

Anh không thể nói rồi không giữ lời! Em là một cô gái đơn thuần, anh không thể lừa người ta được, hic hic!"
Giang Ý Mạn tiếp tục diễn, cô gần như nôn mửa với phiên bản hiện tại của bản thân, ôi thật sự rất kinh tởm!
“À ừm! Ừm!” Từ Phong lúng túng gật đầu.

Giang Vũ Phỉ đã hiểu, hoá ra Giang Ý Mạn vênh váo là vì đã nghĩ ra cách đi cửa sau như thế này? Cô ta cũng chưa gặp được tổng giám đốc TM, nếu đã như vậy thì cuộc cá cược giữa bọn họ vẫn chưa kết thúc.
Giang Vũ Phỉ thở phào, ngạo nghễ bước tới, phong thái đắc thắng.
"Giang Ý Mạn, cô nghĩ rằng làm như vậy thì sẽ gặp được vị tổng giám đốc kia sao? Thật quá ngây thơ! Đây là đang nói chuyện làm ăn chứ không phải dở những trò mất liêm sỉ như vậy.

Tưởng cô tài giỏi thế nào, không ngờ cũng chỉ có nhiêu đây!"
Từ Phong có thể hiểu được, hai người này nhất định có thù hận sâu đậm từ trước, đã như vậy thì anh nhất định phải đứng về phía giám đốc mới được.
“Tôi chưa gặp được giám đốc của bọn họ, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi không gặp được, hình như cô mới là người bị đuổi đi đó!” Giang Ý Mạn khinh thường.
"Haha! Ai nói tôi không gặp được? Tôi vừa rồi đã đi gặp tổng giám đốc của TM, anh ấy không ở trong phòng làm việc mà đang ở phòng đa năng tập gym.

Cô nhìn người tôi mồ hôi nhễ nhại đây này!" Giang Vũ Phỉ quen thói bịa đặt.
Cô ta quên mất rằng trợ lí Từ Phong đang ở đây.

Giang Ý Mạn buồn cười vãi chưởng, cô thích tập gym lúc nào vậy? Chắc Giang Vũ Phỉ cho rằng tổng giám đốc TM là đàn ông!
"Hóa ra cô đi tập thể dục với tổng giám đốc TM! Thật là kinh ngạc nha, phương pháp tiếp cận này thực sự rất hợp với tính cách của cô đấy." Trình độ giễu cợt của Giang Ý Mạn quả thực đã tiến bộ.
Lại nháy mắt với Từ Phong bên cạnh, ý bảo anh ta đừng xen vào chuyện của cô, Từ Phong hiểu ngay, ngậm chặt miệng.
"Tôi biết cô ghen tị với tôi nên mới nói như vậy, haizz, dù sao cũng không quan trọng bằng việc cô thua rồi, Giang Ý Mạn ạ." Trở về vẫn không đánh bại được cô, mau cút ra khỏi nước.

Giang Vũ Phỉ vặn vẹo eo, xoay người đạp lên giày cao gót rời đi.
Nhìn dáng vẻ đắc ý kia, Từ Phong muốn tát cho cô ta một phát.
"Giám đốc, sao cô không nói với cô ta rằng cô là tổng giám đốc của tập đoàn TM? Người phụ nữ đó quá kiêu ngạo, thật đáng ghét.
Giang Ý Mạn mỉm cười.

Bàn tay mảnh khảnh duỗi ra, Từ Phong sáng suốt châm một điếu thuốc rồi đưa vào giữa các ngón tay cho cô.
"Vui mà.

Cô ta đã thích diễn, vậy thì tôi sẽ diễn với cô ta đến cùng.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi