CÓ CHÚT NGOÀI Ý MUỐN, TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Giang Ý Mạn biết
Thẩm Giai Nghị yêu Đóa Đóa và Hiên Hiên còn hơn cả mạng sống của mình, tuy rằng thường ngày anh trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại rất tốt với gia đình, một người phụ nữ như Giang Vũ Phỉ mà anh cũng có thể bao dung được chừng ấy năm trời.
Nhưng có một số chuyện dường như đã được định sẵn, dù cho bản thân có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi nổi kết cục, cho nên, điều duy nhất mà bây giờ Giang Ý Mạn có thể làm là tránh xa Thẩm Giai Nghị, cô không muốn bản thân mình bị do dự khi có cơ hội đòi lại con.
Đêm.
Thẩm Giai Nghị tỉnh lại.
Anh chưa thể cử động được, nhưng có thể nói chuyện, người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra là Giang Ý Mạn, anh mỉm cười, khóe miệng nhếch lên.
“Bị thương như vậy mà vẫn còn cười được.".
“Em có bị thương không?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, vừa nhìn thấy Giang Ý Mạn từ trên ban công ngã xuống, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì nên nhảy theo cô, cũng không có thời gian nghĩ tới hậu quả.
Bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy khá phấn khích, nếu cho làm lại lần nữa, anh vẫn sẽ nhảy xuống cứu Giang Ý Mạn.
"Tôi không sao! Bây giờ anh đã tỉnh rồi, vậy thì hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đi ra ngoài trước." Giang Ý Mạn đứng dậy.

Cô không nói lời nào thừa thãi, thậm chí còn quên nói lời cảm ơn.

Thẩm Giai Nghị nắm lấy tay cô.
"Em muốn đi đâu? Có phải có người gây khó dễ cho em không? Hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ làm chủ cho em." Anh nói.
Giang Ý Mạn lắc đầu, cười cười rồi gạt tay Thẩm Giai Nghị ra.
"Làm gì có ai dám gây sự với tôi chứ."
“Vậy thì em ở lại đây với anh đi.” Anh vươn tay, muốn nắm lấy tay cô lần nữa.
Giang Ý Mạn dời tay đi, tay Thẩm Giai Nghị bắt lấy không khí, trong lòng chợt có dự cảm xấu.
"Anh phải ăn gì đó đã chứ, tôi đi xem người hầu đã nấu xong cháo chưa." Giang Ý Mạn nói.
Cô muốn tìm một cái cớ để rời đi, nhưng lại không hề nghĩ tới Thẩm Giai Nghị sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ cô bưng cháo đến, càng không nhìn thấy cảnh Thẩm Giai Nghị sụp đổ khi người bê cháo vào cho anh lại là Giang Vũ Phỉ.
Bắt đầu từ việc liều mạng cứu cô vừa rồi, Thẩm Giai Nghị nhận ra mình thích Giang Ý Mạn, loại tình cảm này khác với những tình cảm bình thường, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy khi ở bên Giang Vũ Phỉ.
Nhưng trong tình huống hiện tại, anh không có cách nào để nói rằng anh thích cô, anh sẽ cố gắng tìm cách giải quyết vấn đề thật nhanh, rồi sẽ có một ngày anh công khai nói thích cô, nói rằng anh yêu cô, muốn được ở bên cô, bảo vệ cô đến suốt cuộc đời.
“Ừm.” Thẩm Giai Nghị gật đầu, anh nằm trên giường chờ Giang Ý Mạn bưng cháo lên cho mình, sau đó cô sẽ đút cho anh ăn từng miếng một...
Giang Ý Mạn không thèm quay đầu lại, cô bước ra ngoài.
“Boss.” Tiểu Hoa, Tiểu Viên và Tiểu Khang đồng thanh kêu lên.
"Đi thôi! Mọi người đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao phó, tiền và mọi lời hứa sẽ được chuyển vào tài khoản của mọi người trong vòng một tiếng tới." Giang Ý Mạn mỉm cười, sải bước ra ngoài biệt thự.

Khi đi qua phòng khách, cô dừng lại nói với Thẩm lão phu nhân và Giang Vũ Phỉ.
"Thẩm Giai Nghị tỉnh lại rồi, anh ta đang muốn ăn cháo kìa."
Cô ấy rời đi, cứ như vậy mà rời đi, rất tự do và dễ dàng, bởi vì cô ấy là Giang Ý Mạn, cô ấy có mục tiêu và sự quyết tâm của riêng mình, cô ấy không muốn trở thành một người phụ nữ thiếu quyết đoán, làm việc phải dựa vào lý trí chứ không thể làm theo cảm xúc.
Giang Ý Mạn đứng bên ngoài biệt thự, nhìn lên bầu trời đầy sao kia, hít sâu một hơi, không khí bên ngoài rất trong lành, nhưng cô lại thấy có chút khó chịu.
"Giang đại boss, boss thân yêu của tôi ơi."
Từ Phong vội vàng chạy tới, trực tiếp ôm lấy Giang Ý Mạn, thật tuyệt, thật tuyệt, cuối cùng thì anh cũng không phải áp lực, tự mình làm tất cả mọi việc ở công ty nữa, gần đây các nhân viên đều hỏi anh, Giang tổng đi đâu rồi? Sao dạo này tôi không thấy cô ấy? Mỗi ngày, Từ Phong đều phải tìm những cái cớ khác nhau để giải thích, quả thật sắp không giấu nổi họ nữa rồi.
“Đi thôi!” Giang Ý Mạn mỉm cười, ngồi vào xe.
Từ Phong lái xe rời đi, Giang Ý Mạn quay đầu nhìn lại biệt thự lần cuối, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
"Giang tổng, cô không biết trong khoảng thời gian này tôi đã vất vả như thế nào đâu.

Ngày nào tôi cũng phải làm việc đến tận đêm khuya, lại phải suốt ngày đề phòng người khác biết tin tức của cô, cũng may là tôi đều có thể ứng phó được mọi chuyện." Từ Phong nói rất nhiều.
"Giang tổng, mới mấy ngày không gặp, tôi hình như thấy cô trở nên xinh đẹp hơn ấy!"
"Giang tổng, lát nữa chúng ta sẽ đến công ty.


Trước tiên cô cần đi họp rồi giải quyết một số tài liệu.

Hôm nay có một vài khách hàng lớn đến đây, cô có muốn gặp trực tiếp không?" Từ Phong vừa lái xe, vừa nói liên hồi, anh thật sự có rất nhiều chủ đề muốn nói với Giang Ý Mạn.
Nhưng Giang Ý Mạn đang ngẩn người ngồi ở ghế phụ, cô không nghe một lời nào, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng ruồi bay vo ve, rất ồn ào khiến cô phải ngả lưng nhắm mắt lại.
Từ Phong trợn mắt, kinh ngạc.
Thường ngày Boss không như thế này! Chẳng phải cô ấy rất hay nói đùa, trêu chọc anh sao? Cô ấy không bao giờ nghiêm túc như vậy.

Tại sao hiện tại lại có vẻ mệt mỏi như thế, chẳng lẽ là khi ở Thẩm gia đã bị oan ức gì?
Đúng vậy, cô ấy nhất định là đã gặp phải rắc rối gì đó.
Dù sao thì tâm tình của Từ Phong cũng đang rất tốt, vì Boss đã trở về nên anh rất vui vẻ, liền trực tiếp lái xe trở về công ty.
Giang Ý Mạn uể oải bước vào phòng giám đốc, ở đây cũng không có gì thay đổi, nhưng tâm tình của Giang Ý Mạn đã thay đổi, ngay cả bước đi cũng không còn độc đoán như trước nữa.
Biệt thự Thẩm gia!
Giang Vũ Phỉ bưng cháo nóng vào phòng cho Thẩm Giai Nghị, lưng của cô ta vẫn còn đang bị thương nhưng vẫn muốn chăm sóc cho người khác, cô phải đối với Thẩm Giai Nghị thật tốt.

Con đ.ĩ Giang Ý Mạn kia bây giờ muốn quay lại đây e rằng cũng đã không còn cơ hội, chỉ cần Giang Vũ Phỉ đặt hết tâm tư vào người đàn ông của mình, hôn nhân của bọn họ vẫn có thể duy trì, chỉ cần bọn họ không ly hôn thì cô ta vẫn còn tất cà.

“Ông xã, em nghe nói anh tỉnh lại liền muốn ăn cháo, đây là em tự nấu cho anh đó, anh ăn thử xem mùi vị có vừa miệng không.” Giọng của Giang Vũ Phỉ ngọt hơn đường.
Thẩm Giai Nghị kinh ngạc, lẽ ra người đưa cháo cho anh phải là Giang Ý Mạn chứ? Sao lại đổi thành Giang Vũ Phỉ rồi?
Trái tim anh rơi thẳng từ trên mây xuống đáy thung lũng, anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
“Là em nấu thật sao?” Anh hỏi thẳng.
Đương nhiên, Giang Vũ Phỉ hiểu ý của Thẩm Giai Nghị, nhưng cô ta giả bộ không biết, thay vào đó là ngồi lên bên giường, nâng Thẩm Giai Nghị dậy dựa vào đầu giường, khéo léo bưng cháo giúp anh thổi trước.
"Em là vợ anh, nấu cháo cho anh thì có gì lạ đâu? Hay là anh vẫn còn giận em? Chồng à, em biết mình sai rồi, em hứa với anh, sau này em nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, làm vợ ngoan của anh, sẽ không quan tâm đến cái gì nữa, có được không?” Đây là thủ thuật thường thấy của Giang Vũ Phỉ.
“Giang Ý Mạn đi đâu rồi?” Thẩm Giai Nghị hỏi.

Anh muốn biết, tại sao lúc nãy Giang Ý Mạn nói đi lấy cháo cho anh, thế mà bây giờ lại biến thành Giang Vũ Phỉ, Giang Ý Mạn đã đi đâu rồi, người con gái khiến anh nhớ nhung đang ở đâu?
"Cô ấy á? À, cô ta đi rồi!" Giang Vũ Phỉ thản nhiên nói.

Giống như Giang Ý Mạn là một thứ rác rưởi, chỉ khiến người ta muốn mau vứt đi, cô không biết Giang Ý Mạn quan trọng như thế nào đối với Thẩm Giai Nghị.
“Đi rồi?” Anh không tin, ánh mắt bắt đầu hiện lên tia nghi hoặc, tâm tình phức tạp.
Chính cô ấy đã nói rằng sẽ chăm sóc cho anh, đi lấy cháo cho anh cơ mà, cô ấy đã quên ai là người đã sẵn sàng nhảy xuống lầu để cứu cô ấy rồi sao?
"Đúng vậy, Giang Ý Mạn lấy năm triệu mẹ anh đưa cho, sau đó liền rời đi rồi! Cô ta nguyện ý lấy tiền, nhưng lúc đó, cô ta còn đòi tự mình ra giá, nói rằng cô ta có thừa bản lĩnh để làm vợ của anh, phải đưa cho cô ta năm triệu đô cô ta mới rời đi, Giang Ý Mạn vừa cầm tiền xong liền rời đi luôn mà không thèm nói lời nào, cô ta còn có vẻ rất vui vẻ nữa!” Giang Vũ Phỉ tự tạo ra một kịch bản rất hoàn mĩ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi