CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI CHO NGƯƠI

Tổ kịch tìm đến địa phương đã xác định trước, mọi người hỗ trợ sắp xếp địa điểm quay hình, mãi cho đến giữa trưa khi ánh mặt trời dồi dào nhất, hiệu quả chiếu sáng tốt nhất mới chính thức quay diễn.

Nhiệt lượng tuy rất mạnh, nhưng đặt mình trong thời tiết mưa rừng vẫn có cảm giác mát từng cơn. Rừng cây cao lớn lá rộng đem ánh mặt trời che đi không ít, gió mát từ giữa kẽ lá thổi tới, đám mồ hôi do phơi nắng rịn ra cũng lập tức bị gió lạnh thổi tới làm mát, một lạnh một nóng cực dễ dàng sinh bệnh.

Dưới gốc cây Dong cao tới hơn ba mươi thước, Đồng Ấu Ninh vừa bổ trang vừa cùng nhân vật nam chính – Lương Hạo nghiêm túc thảo luận về cảnh đối diễn sắp tới. Trên cành cây Dong mọc xuống vô số rễ khí, những cái rễ này thẳng đứng chọc vào bên trong thổ nhưỡng, giống như là từng gốc cây nhỏ. Mặt trên thân, cành cũng xen lẫn chi chít mọc cùng một chỗ, dàn thành mạng lưới đông đúc, chỉ một gốc cây Dong mà tựa như một rừng cây.

Quay phim thật vất vả mới tìm được góc độ tốt nhất, ra hiệu "ok".

Đồng Ấu Ninh đem áo khoác bỏ đi chỉ mặc một bộ quần áo bó sát hở sau lưng, đoạn thời gian này thật không có phí công luyện tập, đường cong cơ bắp đặc biệt xinh đẹp, cho dù là hóa trang cần trát thêm bùn hay là máu, thì vẫn trước nhìn rất đẹp.

Phó đạo diễn bắt đầu chọn điểm quay, chỉ để lại nhân viên công tác cần thiết, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân ở lại, không ai nhận ra Hứa Ảnh Thiên, phó đạo diễn nhìn nàng lạ mặt, dừng một chút đề ra nghi vấn, Hứa Ảnh Thiên có miệng khó trả lời, chẳng lẽ còn có thể cùng phó đạo diễn ra tủ? Tự dưng theo người tới bên ngoài, may mắn Lục Tĩnh Sanh nhớ tới nàng quay lại tìm nàng, lúc này mới kéo lại.

"Bác sĩ Hứa chị ở cạnh tôi, đừng chạy khắp nơi."

Hứa Ảnh Thiên không lên tiếng, bình tĩnh có chút kỳ quái, Lục Tĩnh Sanh lúc này mới truy vấn một câu: "Chị nhất định phải nhìn sao?"

Hứa Ảnh Thiên hai tay ôm ở trước người, trên kính mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt chuyên nghiệp: "Nhìn a, vì sao không nhìn. Tôi đối với ngành sản xuất điện ảnh không hiểu rõ lắm, mượn cơ hội này tìm hiểu đôi chút cũng tốt. Thêm nữa, bình thường tôi đối với điện ảnh đều không cảm thấy hứng thú, không nghĩ tới là diễn như thế này, từng đoạn quay một, không theo như trình tự câu chuyện mà tiến hành a?"

"Đúng, căn cứ vào tình huống nhân lực, phân cảnh mà lên kế hoạch tập trung quay hình những phân cảnh giống nhau luôn, lúc sau hậu kỳ cắt nối biên tập thành tổ hợp tình tiết trôi chảy."

"Nghe nói còn có cảnh bắn nhau, bạo phá? Đều là làm thật?"

"Đúng vậy a, là thực, bạo phá cũng là thật."

Hứa Ảnh Thiên biến sắc.

"Bên trong súng chỉ có hỏa dược, không có vỏ đạn. Khi bạo phá liền tương đối nguy hiểm, diễn viên phải kết nối và giao tiếp đầy đủ với người bạo phá, đứng đúng vị trí chỉ định mới không có nguy hiểm."

"Vạn nhất chưa kịp chạy? Sẽ bị thương sao?"

"Có khả năng, cho nên bảo hiểm điện ảnh tương đối cao, đặc biệt lần này còn là mời được Đồng Ấu Ninh – diễn viên có giá trị con người cao tới diễn, thân là lão bản thật có áp lực, phải để ý thật kỹ à."

"Không thể dùng hiệu ứng đặc biệt sao?"

"Chị nói bạo phá? Bạo phá dùng hiệu ứng đặc biệt quá là đốt tiền rồi, tiện nghi lại rất giả, trên cơ bản không ai sẽ dùng hiệu ứng đặc biệt bạo phá. Bắn nhau trong khả năng, nhưng là đại bộ phận cần diễn viên tự mình hoàn thành."

Hứa Ảnh Thiên trước kia luôn cảm thấy những minh tinh này kiếm tiền cũng là quá dễ dàng, mò mẫm rống vài tiếng, ở trước màn ảnh già mồm mà nói chuyện yêu đương hoặc là chảy hai giọt nước mắt là có thể có tiếng vỗ tay hay thét lớn, một nước tiểu hài tử cùng phía sau bỏ tiền, tính tiền, nhẹ nhàng dễ dàng. Chỉ cần lớn lên tốt, ông trời thưởng cơm ăn.

Cho nên ngay từ đầu lúc gặp Đồng Ấu Ninh bị thương tại bệnh viện, hay khi phát hiện nàng trở thành hàng xóm, đối với nàng đều có thành kiến, chẳng qua là vì trách nhiệm của người bác sĩ mà chiếu cố nàng.

Không nghĩ tới diễn viên khổ cực như vậy, còn có nguy hiểm.

Nhưng mà, Đồng Ấu Ninh – con người này rất thú vị, vượt qua cùng nhau càng cảm thấy nàng khó hiểu, thế giới nội tâm của nàng so với bề ngoài xinh đẹp của nàng có sự khác biệt cùng lực hấp dẫn thật lớn.

Chính thức quay diễn.

Thư kí trường quay cầm lấy bản ghi chép trường quay, ghi: "Cảnh quay đầu tiên – Chim di trú, lần quay thứ nhất!"

Camera yên tĩnh mà bắt màn ảnh.

Từ trên tán cây có người nhảy lên, Đồng Ấu Ninh bay lùi xuống tới, sau lưng treo dây thép, thanh âm ngã trên mặt đất rất lớn.

Trong lòng Hứa Ảnh Thiên như bị nắm chặt, Lục Tĩnh Sanh trấn an nàng: "Chớ khẩn trương, treo dây tốt rồi, hơn nữa phía dưới có kê miếng lót, nghe tiếng động lớn nhưng người không có việc gì."

Đồng Ấu Ninh đứng lên lập tức bỏ chạy, Lương Hạo xông lên một chút níu lại nàng, đem nàng áp đảo trên mặt đất.

"Cô không muốn sống nữa ư!" Lương Hạo hô to.

Giang Nhất: "Rất tốt, lại đến một lần."

Một tiếng rống này của Lương Hạo, cả khuôn mặt đều rống đỏ lên, đạo diễn lên tiếng cut, hắn lập tức chuyển đổi từ bộ dạng cường thế vừa rồi quay về khuôn mặt tươi cười, rất cung kính kéo Đồng Ấu Ninh đứng dậy: "Không sao chứ, tôi sẽ không quá dùng sức?"

Đồng Ấu Ninh cười: "Không cần lo lắng, anh hãy theo tiết tấu chính mình đến là được."

Tiếp theo diễn, Đồng Ấu Ninh nhấc chân hướng đỉnh đầu Lương Hạo quét, Lương Hạo chế trụ đầu gối của nàng áp trở về, hai người lấy tốc độ giống như ánh sáng đánh nhau mấy hiệp thật đúng là giống có chuyện vậy, Đồng Ấu Ninh một quyền nện ở trên mặt Lương Hạo, Hứa Ảnh Thiên nhìn mà còn đau.

"Không có thực đánh tới, hai người phối hợp nên hiệu quả nhìn như thế." Lục Tĩnh Sanh toàn bộ hành trình đều giảng giải, "Không cần lo lắng về nhà phát sinh chuyện bạo lực gia đình đầu."

Hứa Ảnh Thiên đẩy mắt kính, thật không dám nói, nàng thật là có điểm bị hù dọa rồi.

Giang Nhất đối với màn đánh nhau này có chút bất mãn, cảm thấy đánh không đủ đẹp, động tác Đồng Ấu Ninh độ mạnh yếu không đủ, mang theo chỉ đạo võ thuật tự mình tiến lên cùng bọn họ nói chuyện một phen, lại quay lần hai, thông qua.

Rút cuộc đi vào tiết mục cuối cùng.

Lương Hạo lui đi ra, Đồng Ấu Ninh cùng với thợ trang điểm đi đến trong rừng, trợ lý nàng còn bay lên hướng trên người nàng điên cuồng phun vài lần thuốc chống côn trùng.

Đồng Ấu Ninh cởi quần áo bó sát (áo chẽn), trong lòng Hứa Ảnh Thiên "Đông" một chút giống như bị ai gõ phải, xương quai xanh xinh đẹp cùng bờ vai Đồng Ấu Ninh đều lộ ra bên ngoài, một mảnh lá chuối tây vừa dày vừa nặng ngăn tại trước người nàng, hai chân thon dài cũng bại lộ ra bên ngoài.

Thực cởi ra?

Quay phim đi qua, so sánh qua lại, để lại tiểu đệ lấy sáng không ngừng điều chỉnh góc độ. Phó đạo diễn ở bên tai Đồng Ấu Ninh căn dặn lời kịch chút nữa cần nói, yêu cầu nàng phải nhớ kỹ, Đồng Ấu Ninh lặp lại theo, thợ trang điểm thì vội vàng bổ trang.

Tuy nói chọn điểm quay, nhưng hiện trường tối thiểu còn có hơn mười người đang bận rộn, Đồng Ấu Ninh cứ như vậy đứng ở chính giữa nơi này, mặt không thay đổi lặp lại lời kịch.

Giang Nhất gọi quay diễn, ghi chép tại trường quay bay nhanh đánh nhịp rồi rời khỏi, Đồng Ấu Ninh từ từ từ sau lá chuối tây hiện thân, Lương Hạo hỏi nàng rút cuộc là người nào, Đồng Ấu Ninh không có trả lời, ngược lại nở nụ cười, vung tay lên đem lá chuối tây vung ra.

Tâm Hứa Ảnh Thiên lại nhấc lên, kết quả bên trong Đồng Ấu Ninh mặc áo ngực màu đen tiểu quần đùi hướng Lương Hạo bên này đi tới, Lương Hạo cầm súng đối nàng, nàng cũng không một tia sợ hãi nào, một bên áp dần tới một bên nhớ lời kịch khó đọc.

"Cái gì a." Hơi thở Hứa Ảnh Thiên âm thầm chậm lại, "Bên trong mặc như này."

Lục Tĩnh Sanh kinh ngạc nhìn nàng: "Bằng không thì sao... Cần lấy cận cảnh, trở về cắt bỏ bóng lưng thành không mặc gì, tựa tựa như vậy."

"Tôi còn tưởng rằng, khục, không phải nói đều diễn thật sao?"

"Ý chị nói, thật làm cho Ấu Ninh cởi hết? Chị cam lòng?"

Hứa Ảnh Thiên đưa tay đẩy mắt kính, bàn tay không có buông, khuôn mặt giống như có chút hồng: "Tôi đi một chút."

Lục Tĩnh Sanh đặc biệt nghĩ nghĩ mà cười, đang muốn cùng Diệp Hiểu Quân mắng bác sĩ Hứa nhìn qua tính tình đại, không nghĩ tới ngoài ý muốn rất thanh thuần —— Diệp Hiểu Quân lại chăm chú nhìn chăm chú vào Đồng Ấu Ninh cùng Lương Hạo.

Không có tìm nhầm Đồng Ấu Ninh, rất xuất sắc, không, vô cùng xuất sắc, cùng tâm lý mong muốn giống như đúc, thậm chí càng tốt hơn. Nàng là như thế nào nắm giữ nội tâm nhân vật? Lần trước lúc quay [Vân Đoan] cũng giống vậy, giống như đem nhân vật bên trong kịch bản kia nuốt vào, linh hồn cắm rễ trong lòng, hiển nhiên biến thành người kia.

"Hiểu Quân?" Lục Tĩnh Sanh thấy ánh mắt nàng đăm đăm, nhẹ giọng gọi nàng.

Diệp Hiểu Quân giữ chặt cánh tay Lục Tĩnh Sanh: "Đồng tiểu thư thật sự rất tuyệt."

"... Chị nói là hành động sao?"

"Đúng, vượt qua dự kiến của tôi, nàng thật sự rất tuyệt, tốt ngoài dự kiến."

"Đúng vậy a, bằng không tại sao là diễn viên trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng Kim Đồng đây." Lục Tĩnh Sanh cười cười, thấy ánh mắt Diệp Hiểu Quân còn chiếu sáng rạng rỡ như là phát hiện bảo vật trân quý.

Lục Tĩnh Sanh bĩu môi —— chị cũng không có khen ngợi tôi nhiều như vậy, hừ.

Giang Nhất đối với biểu hiện của Đồng Ấu Ninh cũng có chút lau mắt mà nhìn, trước đó hắn đã làm tốt chuẩn bị bị hành động Đồng Ấu Ninh làm lãng phí thời gian, cho nên kế hoạch quay phim tại địa phương mưa rừng nhiệt đới này mới dự kiến cần tới hai tháng. Không nghĩ tới cô nương này vẫn là có khả năng diễn xuất?

"Thế nào, Giang đạo."

Diễn qua mấy cảnh diễn, thời gian nghỉ ngơi Đồng Ấu Ninh khoác áo ngoài đến cùng Giang Nhất đáp lời, "Cảm giác mấy cảnh diễn vừa rồi như thế nào?"

Giang Nhất chưa bao giờ trái lương tâm mà nói, cảm giác không tốt hay cảm giác hài lòng tất cả đều dựa vào tình hình thực tế rồi nói: "Rất không tệ, đám lão đầu tử giải thưởng Kim Đồng không tịch thu tiền của Hoàn Cầu các cô."

Đồng Ấu Ninh không nhìn thấy Hứa Ảnh Thiên, hỏi Lục Tĩnh Sanh: "Người đâu rồi?"

"Nhìn thấy thẹn thùng, hướng bên kia rời đi." Lục Tĩnh Sanh chỉ chỉ dòng suối nhỏ bên kia.

"Một mình chạy lung tung làm gì." Đồng Ấu Ninh đi tìm nàng, điện thoại Lục Tĩnh Sanh vang lên, nàng mỉm cười, không tập trung mà "Ah" một tiếng. Diệp Hiểu Quân thấy dáng tươi cười của nàng trong nháy mắt từ trên mặt té xuống, giọng nói cũng thay đổi:

"Thật không? Cô hôm nay sẽ tới? Có a, người đến tôi khẳng định an bài tốt rồi..."

Diệp Hiểu Quân tò mò, đợi nàng cúp điện thoại hỏi: "Ai muốn đến."

Lục Tĩnh Sanh nắm chặt điện thoại di động, nói từng chữ một: "Đường Cảnh Lộ."

Trong lòng Diệp Hiểu Quân nổi lên một cỗ buồn bực kinh sợ.

—————————————

Giữa trưa, Hứa Ảnh Thiên một mình từ trong rừng cây đi tới, tới bên dòng suối nhỏ, nước trong suối rất lạnh, gió thổi đến đánh tới mặt nước lăn tăn.

Đỉnh đầu nắng chiếu được gió lạnh thổi lấy, tư vị này thật mới lạ.

Bên dòng suối nhỏ không ai, Hứa Ảnh Thiên dọc theo bờ đi lên phía trước, thanh âm tổ kịch càng ngày càng xa.

Bên kia dòng suối nhỏ là rừng rậm rậm rạp, nước rất cạn cũng rất bằng phẳng, nàng đạp mặt nước, dẫm trên tảng đá hướng bờ bên kia đi.

"Đi nơi đâu rồi." Đồng Ấu Ninh gọi lại nàng.

Hứa Ảnh Thiên quay đầu lại: "Quay đã xong?"

"Nghỉ ngơi." Đồng Ấu Ninh đi tới, "Như thế nào, không phải nói cùng đi theo xem tôi quay phim sao? Nhìn một nửa đã chạy?"

Hứa Ảnh Thiên cười: "Quá tình cảm, có chút không kiên trì nổi."

Nụ cười này cùng bình thường không quá giống nhau, có loại tâm tình bất đắc dĩ giấu giếm tại trên trán, người khác không phát hiện được, Đồng Ấu Ninh lại không thể không biết.

"Có thế mà không chịu nổi?" Đồng Ấu Ninh đem giày đá qua một bên, áo khoác trên vai cũng ném đi, đi chân trần bước vào trong suối.

"Cô..."

Đồng Ấu Ninh từ bên người nàng đi qua, đi lên phía trước bước đi vào trong rừng. Dòng suối nhỏ quanh co khúc khuỷu chảy vào rừng rậm, mực nước càng biến sâu, cao đến hơn nửa bắp chân, nước chảy biến nóng.

Ánh mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây che đậy hơn phân nửa, lưu lại một cột sáng. Rừng cây yên tĩnh thần bí, chỉ có thể nghe thấy thanh âm nước chảy cùng tiếng chim hót.

Đồng Ấu Ninh đi ở phía trước, không có nghỉ bước, Hứa Ảnh Thiên đi theo phía sau lưng nàng, nhìn hai chân thon dài lộ ra ngoài mặt nước, suối nước cùng da thịt của nàng va chạm, bọt nước quanh chân càng ngày càng nhiều...

Không có ai rồi, Đồng Ấu Ninh ngừng lại, hai người đứng đối diện ở trong dòng suối nhỏ.

Hóa trang vết thương trên vai cùng trên mặt của Đồng Ấu Ninh không có tan mất, lỗ đạn vẫn còn trên đầu vai của nàng, trên cánh tay, trước ngực, tất cả đều là vết máu.

Một màn nóng bỏng trong phòng tắm từ trong đầu Hứa Ảnh Thiên hiện lên, Đồng Ấu Ninh một bước ngắn một bước dài tiến lên, kề sát nàng...Nhịp hít thở của Hứa Ảnh Thiên trở nên trầm trọng, chóp mũi Đồng Ấu Ninh lành lạnh, tại trên môi của nàng như có như không mà lề mề.

...

Cột sáng dừng lại trên mặt Đồng Ấu Ninh, lông mi cùng bờ môi nàng tỏa sáng.

Con mắt nàng bị lung lay, nheo lại, bỗng nhiên thân thể mất đi cân bằng, suối nước mãnh liệt đem nàng bao bọc.

Hứa Ảnh Thiên vụng về đem bọt nước trên mắt kính lau đi.

Hất lên tóc dài, ngay tiếp theo bay lên một chuỗi bọt nước... Cắn môi đối với Hứa Ảnh Thiên cười.

Tâm Hứa Ảnh Thiên như bị nàng ném lên không trung, ngồi dậy, hai người mặt đối mặt...

...

"Nôn nóng thường ngày cùng cá tính mặt lạnh chính là hoàn toàn bất đồng..."

"Chị đã nghe chưa?"

Hứa Ảnh Thiên đỡ bờ vai Đồng Ấu Ninh, miễn cưỡng trả lời: "Cái gì..."

"Tiếng nước. Thanh âm suối nước khác biệt, đến từ..."

"Cô!"

Không đợi nàng nhìn hằm hằm... Hứa Ảnh Thiên rút cuộc nói không ra lời.

"Vừa mới bắt đầu đều... Chịu đựng như vậy." thanh âm Đồng Ấu Ninh kéo dài theo động tác của mình, chỉ có khí lại không có gốc rễ, như thể là muốn đoạn khí.

Đợi nàng từ từ bình phục, Đồng Ấu Ninh cắn cắn cằm của nàng.

Hứa Ảnh Thiên không cam lòng mà nhìn nàng, môi dưới có một Tiểu Hồng ấn chính mình vừa cắn.

"Ấu Ninh tỷ đi đâu vậy?" Cần phải tiếp tục quay diễn, nhưng không thấy thân ảnh Đồng Ấu Ninh.

Người Tổ kịch phân tán đi tìm nàng, gọi tên của nàng: "Ấu Ninh tỷ —— Ấu Ninh —— "

Thanh âm gọi nàng từ nơi xa xa dòng suối truyền đến, tại trong rừng cây vang vọng. Trừ đi tiếng kêu, còn có...

Đồng Ấu Ninh nghe thấy có người gọi nàng, nàng không có phản ứng...

Bóng lưng dựa vào thân cây... tóc dài của Đồng Ấu Ninh mất trật tự mà choàng tại trên mặt, suối nước cùng mồ hôi xen lẫn cùng một khối.

"Bọn hắn gần đến tìm cô."

"Còn rất xa..."

Tiếng kêu càng ngày càng gần, tinh lực Hứa Ảnh Thiên có chút không tập trung, Đồng Ấu Ninh lại thích thú... Ôm lấy ngón út kia, lượn quanh qua lại.

...

"Ấu Ninh tỷ —— "

"Đồng tỷ? Đi nơi nào rồi đây?"

Phó đạo diễn cùng trợ lý Đồng Ấu Ninh đang chuẩn bị chia nhau tìm kiếm, bỗng nhiên trông thấy Đồng Ấu Ninh đi tới.

"Làm tôi sợ muốn chết, đi nơi nào?"

Đồng Ấu Ninh khoác áo ngoài, hai tay ôm ở trước ngực nói: "Đi dạo một chút, khuây khỏa không phải sao."

Phó đạo diễn nhìn quần áo nàng bị ướt, "Ồ" một tiếng: "Như thế nào ướt thành như vậy? Rơi xuống nước sao?"

Cách đó không xa đúng là có một dòng suối nhỏ.

Trợ lý ho khan một tiếng: "Ấu Ninh tỷ, trở về đi, cần diễn tiếp rồi."

"Ân." Đồng Ấu Ninh khép lại quần áo, chậm rãi mà quay về tổ kịch.

Vốn đang hơi mệt chút, hiện tại lại nâng cao tinh thần, sức sống dồi dào rồi.

Đồng Ấu Ninh liếm liếm bờ môi, ăn không đủ.

——————-

Với tư cách đại biểu cùng hợp tác, Đường Cảnh Lộ đến dò xét đội không gì đáng trách, dù sao nàng cũng là một trong những người liên hợp xuất phẩm.

Không biết có phải hay không đối với nàng vốn có kiêng kị, nên tất cả hành vi bình thường của nàng rơi vào trong mắt Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh xem ra là tuyệt đối có ý đồ khác.

"Tôi đi tiếp nàng." Lục Tĩnh Sanh nói, "Chị ở lại chỗ này, cùng Ấu Ninh ở cùng nhau."

"Mình em sao?" Diệp Hiểu Quân nóng nảy, "Làm sao có thể!"

"Yên tâm, tôi sẽ dẫn theo người cùng đi." Từ sau chuyện tiểu Quý bị thương, Lục Tĩnh Sanh đi đến chỗ nào đều có người đi theo, đến địa phương xa như vậy thăm tổ kịch, Lục Trường Tuấn cố ý bảo Trần thúc phái tới bốn người làm việc rất lưu loát, Lục Tĩnh Sanh vốn là có kỹ thuật phòng thân, không đem Đường Cảnh Lộ để vào mắt. Lục Tĩnh Sanh muốn tự mình đi đón người ẩn ý nói cho đối phương biết nàng không có chỗ nào sợ, nhưng lại không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Diệp Hiểu Quân vẫn là không nên đi theo cho thỏa đáng.

"Tôi muốn đi theo em." Diệp Hiểu Quân kiên trì lôi kéo nàng, có chút vội la lên, "Vô luận như thế nào, để cho tôi đi theo em."

Đường Cảnh Lộ là manh mối quan trọng, không biết đao của nàng giấu ở chỗ nào, lúc nào rút ra, cho dù là Lục Tĩnh Sanh có biện pháp đối phó nàng, Diệp Hiểu Quân cũng không yên tâm.

Thấy Diệp Hiểu Quân thật là sốt ruột, Lục Tĩnh Sanh lại có chút ít vui vẻ: "Được, được, cùng đi."

Một đoàn người lên xe, một người cao ráo lái xe mang đám người nàng hướng tới sân bay, ghế ngồi kế bên tài xế cũng đã ngồi một người, Diệp Hiểu Quân trông thấy bên hông nam nhân ngồi ghế phó lái có cắm khẩu súng.

Phía sau đi theo một xe, cũng là người của Lục Tĩnh Sanh.

Trên trán Diệp Hiểu Quân phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi