CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI CHO NGƯƠI

HRD tìm đến Lục Tĩnh Sanh, cầm theo một phong thư từ chức, nói là của Diệp trưởng phòng trình lên, dù chưa được giám đốc phê duyệt cũng đã thu dọn tư trang rời đi, tựa hồ không có bất kỳ cơ hội thương lượng nào.

Lục Tĩnh Sanh đem thư từ chức của Diệp Hiểu Quân vỗ lên trên bàn, không ngẩng đầu: "Đã biết."

HRD vẫn nhớ rõ, từ sớm trước kia Lục Tĩnh Sanh đã nghĩ muốn sa thải Diệp trưởng phòng, kết quả không thành, không nghĩ tới lúc này là nàng chủ động giã từ.

Xem ra Lục Tĩnh Sanh cũng đã sớm biết, hrd rất thức thời rời khỏi.

"Đợi đã. Chị thông báo một chút, họp toàn thể nhân viên công ty." Lục Tĩnh Sanh đứng lên, thời điểm giương mặt hoàn mỹ cùng đôi mắt trấn định chiếu tới khiến cho HRD dù đã rong ruổi ngoài thương trường hơn hai mươi năm cũng phải cảm thấy run sợ. Hrd đã từng gặp qua rất nhiều người, cũng có không ít cậu ấm cô chiêu của các tập đoàn gia đình, nhưng trẻ tuổi như Lục Tĩnh Sanh mà có thể đi tới địa vị cao như vậy, lại còn có thể ở giữa lúc chịu đủ các loại áp lực lớn mà bảo trì trạng thái thanh tỉnh hoàn toàn chính xác khó thấy được.

Hoàn Cầu ảnh thị liên kết cùng với một nhóm người thống nhất ra tay ác ý thu mua Bác Triển, loại sự tình này toàn bộ công nhân viên Bác Triển cũng đã biết, là Lục Tĩnh Sanh để cho Sài Trăn nói cho mọi người cùng biết. Lượng cổ quyền trong tay đám người Mậu Tường lại tiếp tục giảm, một nửa cổ quyền đã đến tay Hoàn Cầu. Tốc độ thu mua của Hoàn Cầu cực nhanh, rõ ràng chính là sớm có chuẩn bị. Bác Triển bị đánh trở tay không kịp, nghiệp giới thịnh truyền dự kiến tới giữa năm sau thì Hoàn Cầu sẽ hoàn thành việc thu mua Bác Triển, mà lần thu mua này tràn ngập địch ý, là thật sự để ý sự phát triển mạnh mẽ của Bác Triển muốn nhét nó vào dưới cờ, hay vẫn là vì tư thù cá nhân?

Những người đồng hành đều đứng xem kịch vui, nhìn lão đại nghiệp giới dạy siêu cấp người mới làm người như thế nào, mà khủng hoảng tâm tình tại bên trong Bác Triển càng lan tràn. Theo bọn họ, Bác Triển non trẻ làm sao có thể chống cự được lão đại Hoàn Cầu kinh nghiệm đầy mình? Lại thêm Kim Bài truyền thông trợ lực, lần này Bác Triển chạy trời không khỏi nắng.

Lục Tĩnh Sanh tổ chức đại hội toàn công ty chính là vì ổn định quân tâm, cổ vũ nhân viên công ty mua vào cổ phiếu, thành lập tổ chức nhân viên nắm giữ cổ phiếu, tạo độ tin cậy cho công ty, trước tiên tranh thủ tâm tình của các công nhân viên; đồng thời triển khai kế hoạch quan tâm trọng điểm với nhân viên quản lý cấp cao, bảo đảm quyền lợi nhân viên trên mọi phương diện, cho dù là Hoàn Cầu ra chiêu ngoan độc, nhân viên quản lý cấp cao có thể đạt được tiền bồi thường phong phú, tăng lớn gánh nặng khi Hoàn Cầu thu mua thành phẩm, cũng có thể làm cho đám người cao tầng an tâm làm việc.

Kể từ đó, khủng hoảng tâm tình được ngăn chặn từ cấp bậc nhân viên cấp cao trở xuống, đồng thời Lục Tĩnh Sanh hướng Hoàn Cầu đưa ra mong muốn mua lại cổ quyền, Tuấn Thiên ra mặt cùng Bác Triển cùng nhau dùng phương thức giống nhau thu mua ngược lại, hướng Hoàn Cầu tạo áp lực, kiềm chế hành vi thu mua tàn bạo. Bởi vì "Bạch y kỵ sĩ" Tuấn Thiên gia nhập chiến cuộc, làm cho trận thu mua cùng phản thu mua này càng thêm đẹp mắt, kết cục cũng có phần khó đoán trước.

Lục Tĩnh Sanh cũng không phải là nắm chắc tin tưởng, nàng cũng là lần đầu tiên lãnh đạo cuộc đại chiến phản thu mua đối với một công ty đã được đưa ra thị trường, đối thủ lại còn là Hoàn Cầu. Nhưng nàng không thể lộ một điểm e sợ, vô luận người phía sau màn muốn muốn giày vò nàng có phải là Đường Cảnh Lộ hay không, người này đều vô cùng giảo hoạt, thật không dễ xác định được đối phương còn có hậu chiêu nào hay không, nhưng không có khả năng đem tâm huyết chắp tay nhường cho.

Cuộc chiến giữa Hoàn Cầu cùng Bác Triển giằng co qua mấy tháng, nghiệp giới vẫn luôn chú ý theo từng biến chuyển, thậm chí lên đầu đề các trang báo chí kinh tế lớn, rất nhiều tạp chí thương mại nhao nhao đưa tin, đều muốn hẹn trước phỏng vấn Lục Tĩnh Sanh đưa tin giật gân. Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn không thích xoi mói, lần đầu tiên đáp ứng toàn bộ, Sài Trăn cùng tiểu Quý vì nàng sắp xếp thời gian, sàng lọc tuyển chọn nội dung phỏng vấn, tựa như trợ lý đại minh tinh.

Tại văn phòng Bác triển dán băng rôn "Hàng không bán", thể hiện ý chí chiến đấu sục sôi, cũng không thiệt thòi Lục Tĩnh Sanh đã làm yên lòng đúng chỗ. Nhưng trong nội tâm nàng cũng hiểu rõ đối phương không phải một mình hành động, bọn họ là cả đội ngũ hành động có kế hoạch, chính là đốt tiền, là muốn xem ai có thể chịu đựng đến cuối cùng. Đặc biệt lo lắng hơn, khi Hoàn Cầu đã tiến hành thêm một vòng bỏ thêm vốn đầu tư, thực lực càng thêm hùng hậu.

Dùng tình hình hiện nay mà tính toán, không chỉ có Bác Triển nhịn không được, ngay cả Tuấn Thiên cũng vô cùng nguy hiểm.

Lục Trường Tuấn mặc dù ngoài miệng nói ủng hộ Bác Triển, nhưng Tuấn Thiên không thể có chuyện, đến lúc vạn bất đắc dĩ thì trước tiên Lục Tĩnh Sanh sẽ nắm Tuấn Thiên lên bờ.

Lúc này nàng cũng đã hiểu rõ lời Diệp Hiểu Quân từng nói: "Diễn tập" cùng "Thực chiến" là ý gì.

Từ khi bắt đầu hợp tác [Chim di trú], thân phận Đường Cảnh Lộ rõ ràng bị hoài nghi và bị để mắt tới, tương kế tựu kế, năm lần bảy lượt tới gần rồi nhẹ nhàng rời khỏi, chơi kiểu trò chơi có sói đến. Vài lần sau Lục Tĩnh Sanh buông lỏng cảnh giác bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, không biết đối phương khi nào sẽ ra tay, đây là "Diễn tập", mà ngay tại thời điểm nàng không nghĩ đến đối thủ có khả năng xuất thủ nhất mà ra tay, đây là "Thực chiến".

Sự kiện mà Diệp Hiểu Quân một mực nhớ mãi không quên cuối cùng đã biến thành sự thật.

"Cậu thật có thể cam lòng buông bỏ Bác Triển?"

Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh đứng ở sân chơi vừa mới xây xong ở trên tầng cao nhất của toà nhà, nhìn qua cảnh đêm hoang vu vắng vẻ của vùng ngoại ô B thành, Đồng Ấu Ninh cảm thấy tự mình hỏi vấn đề kia thật sự có chút ngốc.

Lục Tĩnh Sanh đón gió lạnh, ăn mặc mong manh: "Không nỡ bỏ, cho nên còn không có buông tha. Bất quá nơi này vừa mới trùng tu xong lại phải bán mất, đây mới là không nỡ bỏ."

Biệt thự này là sau khi thu được thắng lợi vang vẻ từ hạng mục [Hành hỏa] Lục Tĩnh Sanh quyết định đầu tư mua về tự thưởng cho chính mình, một mực từ lắp đặt bổ sung thiết bị, phòng hát, rạp chiếu phim, sân chơi đầy đủ mọi thứ, Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn mong chờ ngày xây dựng xong sân chơi mini trên tầng cao nhất này, lúc nghỉ ngơi nàng cùng Diệp Hiểu Quân có thể tới chỗ này ở vài ngày, buông lỏng một chút, rất tốt.

Ai biết a, cuối cùng tốt rồi, cũng phải bán đi.

Người tính không bằng trời tính...

Diệp Hiểu Quân...

Lục Tĩnh Sanh điểm điếu thuốc, gọi ra cái tên, khói thuốc bị gió thổi tan.

Đồng Ấu Ninh ngồi ở trên mặt ghế sau lưng, cũng phả ra từng hơi.

"Chuyện đã phát sinh, việc đã quyết định thì cũng đừng hối tiếc nhìn lại." Đồng Ấu Ninh nói, "Nếu như biết rõ tương lai chính mình phải hối hận, lúc trước nên dốc sức liều mạng cứu vãn. Lúc này bày ra bộ mặt bi thương đều là đang tự mình đánh mình."

Lục Tĩnh Sanh không nhúc nhích, như trước đứng ở đằng kia.

"Ấu Ninh, cậu nói xem..." thanh âm Lục Tĩnh Sanh có chút run rẩy, tựa như bị gió thổi nát, nàng ngừng thật lâu rồi nói tiếp, "Từ sớm đã biết không thích hợp, lại cố gắng muốn nhìn thử đầu mình cứng đến bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn là đụng tới đầu rơi máu chảy... Đây không phải bị coi thường thì là cái gì?"

Đồng Ấu Ninh đi lên trước, từ phía sau đem nàng ôm lấy.

"Đúng vậy a, đương nhiên là bị coi thường, tình yêu từ ra đời đã có bao nhiêu án lệ với đủ các loại coi thường. Có ít người cũng mặc kệ tình cảm mà trả giá. Tớ và cậu đều biết rõ, chúng ta đều không thích hái tới những trái cây bình thường, đơn giản, sự vật càng khó có thể sánh bằng, càng khó có được thì nó lại càng có sự xinh đẹp riêng của nó. Bất quá cậu cũng phải nhớ kỹ, người khác đối đãi với chúng ta như thế nào, chúng ta nên đáp lại thế ấy. Không nên bởi vì cảm xúc nhất thời bộc phát không lựa lời nói, ngôn ngữ bạo lực đánh mất đi người quan trọng, mà làm ra hàng động không phải đối với người tối với mình; đồng dạng, không cần đem tất cả lời nói trong lòng đều móc ra bày cho đối phương biết rõ, hai người là người yêu, cũng là 'Địch tâm' của đối phương."

Diệp Hiểu Quân sau khi từ chức cũng rời khỏi nhà Lục Tĩnh Sanh, ngay cả Tráng Tráng cũng mang đi.

Nàng chỉ để lại một tờ giấy, trên giấy ghi hai chữ —— bảo trọng.

Lục Tĩnh Sanh nằm trên ghế sofa ngủ mê một ngày, bị Sài Trăn gọi điện thoại đến đánh thức, về sau đến công ty, cùng Hoàn Cầu triển khai một loạt đại chiến phản thu mua, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm đến nay. Tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều chuyện đều cần nàng đưa ra biện pháp quyết định, nếu đi nhầm một bước, há lại chỉ có từng đó tâm huyết của nàng ở Bác Triển, đoán trường cả trăm nhân viên công ty đều có khả năng thất nghiệp.

Nàng cần dũng cảm quả quyết khôn khéo, thời khắc mấu chốt không cho phép nàng phạm một điểm lỗi.

Tinh thần cao độ khẩn trương khiến cho nàng vô cùng mỏi mệt, tâm tình cũng rớt xuống đáy cốc một mực không thể đứng lên. Núi lửa cùng bực bội trong lòng làm cho nàng vài lần muốn điên nghĩ muốn bộc phát, cuối cùng đều bị nhẫn nhịn mà nhịn xuống. Nàng hiểu rõ bây giờ không phải là thời điểm tùy hứng phát giận, nàng cần tỉnh táo.

Không biết là phúc hay là họa, một loạt sự việc đặt ở trên vai của nàng, làm cho nàng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ đến việc Diệp Hiểu Quân rời khỏi. Vụ tranh cãi đáng sợ trong văn phòng ngày đó vẫn luôn một mực nằm trong tiềm thức của nàng, âm thầm muốn nổ vang, kẹp ở trong từng ý niệm của nàng trượt theo từng khe hở trong đầu, ý đồ muốn đem lần nữa chiếm lĩnh nàng. Nàng không muốn nghe, không muốn hỏi, không có đi tìm hiểu bất luận tin tức gì của Diệp Hiểu Quân, gắt gao che chở phòng tuyến duy nhất. Mọi người bên cạnh nàng cũng đều rất thức thời, không ở trước mặt nàng đề cập.

Mùa đông, nàng cho rằng chuyện này cứ như vậy đi qua, một lần chia tay không có gì lớn, ai trong đời không có vài vết thương? Người khác đều có thể bình an vượt qua, nàng có gì không làm được.

Cuối cùng chạy không khỏi.

Tại trước khi gặp được Diệp Hiểu Quân, Lục Tĩnh Sanh luôn có cảm giác chính mình không thích tình yêu, cho dù là có người yêu, nàng cũng có thể nắm chắc khoảng cách thích hợp nhất, tiến lui thích hợp. Diệp Hiểu Quân chưa tính là người có tình trường lão luyện gì, kinh nghiệm yêu đương cơ bản không nhiều lắm, chỉ có như vậy nhưng Lục Tĩnh Sanh khó có thể ngăn cản.

Nguyên lai là như vậy, vũ khí cho tới bây giờ cũng không ở trong tay đối phương.

Đem một người từng để ý, từng hết lòng yêu thương từ sinh mệnh đem cắt đứt cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nàng lại làm không được.

Nước mắt thấm ướt quần áo Đồng Ấu Ninh, từ đầu đến cuối nàng cũng không có khóc ra một chút tiếng động.

Con mắt đỏ lên, đôi môi khô khốc, hai người cùng nằm ở thang trượt nghiêng trên lối đi lên, nhìn tuyết bay đầy trời, thành từng mảnh rơi vào gương mặt của các nàng, rơi lên lông mi. Xoay tròn dưới ánh đèn như thể ngựa gỗ xoay xoay, chậm rãi lên xuống.

"Mùa xuân sang năm sẽ như thế nào?" Lục Tĩnh Sanh hỏi, bông tuyết bay vào trong ánh mắt của nàng, thật lạnh, tầm mắt bị bao phủ rồi.

"Sang năm a, ai biết được." Đồng Ấu Ninh đưa tay nghĩ muốn tiếp lấy một đóa tuyết kết tinh, mỗi lần vừa chạm, nó liền rời đi xa hơn. Đáp xuống trong lòng bàn tay, trong nháy mắt bị nhiệt độ cơ thể hòa tan.

"Ấu Ninh, tớ bỗng nhiên có loại cảm giác quen thuộc, chúng ta khi còn bé có phải hay không cũng như vậy? Ngày tuyết trốn học đi chơi, nằm xem tuyết rơi."

Khóe miệng Đồng Ấu Ninh câu dẫn ra một nụ cười ôn nhu: "Nhớ rõ, tớ còn bị cái con gì đó cắn một cái, mặt xưng phù tới hơn nửa tháng."

Nàng vừa nói như vậy Lục Tĩnh Sanh cũng vừa nghĩ tới, "Phốc" một tiếng cười liên tục: "Tớ nhớ được, cứ như thể bị người khác đánh, ngũ quan xấu xí cũng đều lệch vị trí. Chủ nhiệm lớp cho gọi bố mẹ cậu đến, nói tiểu cô nương như cậu đánh đấm thế nào thành cái dạng này... Ha ha thực chọc chết tớ, khục.. khục.. khục..." Cười tới quá vui mừng, tuyết tiến trong miệng sặc luôn rồi.

Hứa Ảnh Thiên vẫn luôn một mực chờ đợi, không có quấy rầy các nàng cũng không có rời đi trước, trước khi đến Đồng Ấu Ninh nói với nàng, hảo tỷ muội của tôi thất tình, chọi cứng rắn lâu như vậy, hôm nay muốn bán nhà cửa bảo vệ công ty, đoán chừng phải khổ sở trong chốc lát. Tôi phải theo nàng, chị cũng chớ đi, vạn nhất, tôi nói vạn nhất a nếu nàng nghĩ không ra hai người chúng tôi xẩy ra lôi kéo giằng co gì, cho dù là kéo không lại, chị cũng có thể lập tức tới cấp cứu.

Hứa Ảnh Thiên thực chịu không được cái miệng của nàng: "Tôi nói, cô có thể nghĩ tới điều tốt chút không?"

"Tôi là chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất."

Bị lời nàng nói thể, trong lòng Hứa Ảnh Thiên bồn chồn, một mực lưu ý tiếng động từ chỗ các nàng, không nghĩ tới nghe thấy được tiếng cười.

Nàng quàng trên cổ là một cái khăn da dê dày cộm, quấn trên cổ ba vòng còn có thể rủ xuống đến ngực, Đồng Ấu Ninh mua cho nàng là hàng loại một, Hứa Ảnh Thiên lên mạng tra giá cả, cũng phải hơn phân nửa tháng tiền lương của cô.

Chuyện này nàng cũng không có lên tiếng, gần đây đều đang suy nghĩ tặng lại cái gì. Nhưng Đồng Ấu Ninh thiếu cái gì đây? Lại có cái gì có thể khiến cho nàng ưa thích? Hứa Ảnh Thiên thừa nhận, trong lúc khuê mật của bạn gái mình bị thất tình, lại là trong cái khí trời tuyết bay đầy trời này lại đi suy nghĩ tới những thứ này thật có chút vô nhân đạo.

Trạng thái Lục Tĩnh Sanh khá tốt, cùng Đồng Ấu Ninh nhớ lại chuyện cũ rồi cùng suy xét chút chuyện tương lai, Hứa Ảnh Thiên đi tới nhắc nhở hai vị lão thành đã quá tuổi nhi đồng kia đừng có đứng mãi trong tuyết nữa, thêm nữa sẽ cảm lạnh.

Người rời đi, phòng ở cũng bán, tiền mặt hơn một nghìn vạn, đối với tình hình Bác Triển mà nói cũng chỉ là như muối bỏ biển.

Cổ quyền trong tay Hoàn Cầu đã vượt qua 45%, cộng thêm cổ quyền của nhóm cổ đông nhỏ lẻ theo phe kia, Lục Tĩnh Sanh kỳ thật đã thua.

Vô luận là kế hoạch độc hoàn hay là mua ngược cổ phần của công ty, đều ngăn cản không được gót sắt của Hoàn Cầu, Hoàn Cầu không quan tâm quá trình như thế nào, không quan tâm lời lỗ trong quá trình, họ chỉ cần kết quả.

Lục Tĩnh Sanh quyết đoán loại bỏ sự tham gia của Tuấn Thiên, trong một khắc cuối cùng đem Tuấn Thiên đưa đến vị trí an toàn. Thực hiện kế hoạch nhảy dù cuối cùng, kế hoạch này có thể đem lại hiệu quả là cam đoan được quyền lợi cho các các nguyên lão của Bác Triển.

Chỉ kém một bước cuối cùng, tại đúng thời điểm Lục Tĩnh Sanh đã quyết định xong kế hoạch xấu nhất này, Tưởng Tấn liên hệ tới nàng.

"Lục tổng, trò chơi này có đặc sắc không?"

Lục Tĩnh Sanh ngồi ở trong phòng làm việc, ngoài cửa sổ bầu trời u ám, tùy lúc có thể xé nổ ra sấm chớp vang dội.

"Ngài muốn như thế nào?" Lục Tĩnh Sanh không mang theo bất luận tâm tình gì hỏi.

Cho dù là khả năng nào có thể xảy ra, nàng đều đã nghĩ đến, duy chỉ có thật không ngờ —— Tưởng Tấn quyết định đem cổ quyền Bác Triển sở hữu trong tay bán ngược lại cho Lục Tĩnh Sanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi