CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI CHO NGƯƠI

Ghế lô có chút nóng bức rộng mở ra một khe hở, gió mát rót vào trong phòng, đem nhiệt độ trong phòng xuống thấp chút ít.

Đồng Ấu Ninh trở mình nghĩ đi khép cửa lại, chọt lấy cái ót cô nương trong ngực.

"Nóng..." Kiều Thiệu Luân trở mình, ki-mô-nô trượt đến dưới thân.

"Trời này mà nhiễm gió lạnh khẳng định dễ nhiễm bệnh, người vừa lui liền càn rỡ?" Đồng Ấu Ninh nhéo nhẹ nàng.

Kiều Thiệu Luân cười duyên một tiếng, rút vào sâu hơn trong ngực nàng.

"Đêm nay chị sẽ trở về đúng không?" Kiều Thiệu Luân hỏi.

Đồng Ấu Ninh: "Đúng vậy a."

"Được, vậy em đi tìm người theo giúp em đi chơi."

"Chơi cái gì."

"Đi Scc."

"Scc hay vẫn là quán ăn đêm a?"

"Tuyệt đối không đi quán ăn đêm."

"Được, em chơi đi, thật vất vả được nghỉ, chị về nhà ngủ."

Hai người thu thập xong, đường ai nấy đi, tự làm chuyện mình muốn làm.

Cùng chỗ với Kiều Thiệu Luân vô cùng nhẹ nhõm, nàng tuổi tác tuy rằng không lớn, còn mang theo cái tính luyến mẫu kia nữa, nhưng nàng rất biết đúng mực, hiểu tiến lui, ở bên nàng không hề thấy gánh nặng. Ngẫu nhiên sinh bệnh sẽ nổi tính làm nũng, ăn một bữa cơm cũng biết một ít tính tình, biết nói lời tâm tình cũng có thể nhẹ nhõm tách ra đi làm việc riêng của chính mình muốn làm. Kiều Thiệu Luân là người cẩn thận, xem thấu Đồng Ấu Ninh nghĩ muốn cái gì, không muốn cái gì, cho đến tận bây giờ làm được rất tốt.

Cho nên Đồng Ấu Ninh không cùng nàng tách ra.

Đồng Ấu Ninh đối với loại tình yêu này có chút mềm nhũn rồi, tiếp xúc qua rất nhiều người, cũng là có ý muốn định mối quan hệ lâu dài, nhưng đại đa số đều chưa bắt đầu đã kết thúc. Nam giới tự nhiên dễ dàng cùng nàng tiến tới nói chuyện hôn nhân, chỉ cần đến một bước này nàng lập tức rút quân; nữ giới thì tốt hơn nhiều, không có hôn nhân quấy nhiễu, mà nàng chọn tình nhân cũng đều như Kiều Thiệu Luân vậy, có cá tính độc lập, có nữ tính.

Suy nghĩ đến đây, khó tránh khỏi nhớ tới Thư Tử Tĩnh.

Từ lần trước tận lực cự tuyệt nàng, về sau cũng một đoạn thời gian không có xuất hiện.

Đồng Ấu Ninh cảm giác chính mình có hội chứng kỳ nghỉ. Vừa đến ngày nghỉ tâm tình nàng liền dễ dàng bất ổn, mẫn cảm dễ giận, ở nhà không chịu ngồi yên, bức thiết đều muốn đi ra ngoài. Nàng đem tâm tình này phát đến vòng bạn bè, một lúc sau ——

Người đại diện phản hồi: Xem ra vẫn chưa đủ bận rộn, năm sau lượng công việc gấp đôi!

Một nhà đầu tư phản hồi: Mỹ nữ ngủ không được, tôi đến cùng em?

Phong Quân Hân phản hồi: Em có biết thí nghiệm "Cảm giác cướp đoạt" không? học giả nước Mỹ phát hiện, ở trong tình huống bị che mắt, bịt tai, cảm giác tiếp xúc sẽ càng kích thích hơn, con người ở trong tâm dễ dàng sinh ra cảm giác thiếu thốn thông tin, loại cảm giác thiếu thốn này dễ dàng dẫn đến vấn đề tâm lý. Chúng ta là xã hội động vật, đặc biệt là người như Ấu Ninh, cần cùng ngoại giới bảo trì tiếp xúc. Một khi cách ly tiếp xúc, cảm giác ỷ lại tin tức sẽ thành trạng thái nghiện, từ đó sẽ khiến tâm tình em bất ổn, mẫn cảm dễ giận.

Một đạo diễn phản hồi: Đối với nhân vật sắp quay, cô có ý kiến gì không?

Tất cả bạn bè cùng lứa nói: Đều khá lâu không có gặp cậu rồi! Đi ra tụ họp a! Một say giải Thiên Sầu!

Tất cả tiền nhiệm: Tìm mỹ nhân làm bạn thì tốt rồi.

Thư Tử Tĩnh hồi phục: Em cũng thế.

Đồng Ấu Ninh mắt trợn trắng, đưa điện thoại di động tắt máy.

So sánh với Đồng Ấu Ninh, Lục Tĩnh Sanh đường làm quan rộng mở, ngày Diệp Hiểu Quân về nước, sáng sớm nàng đã đến đại sảnh ngồi đợi.

Vừa trải qua hơn mười giờ đồng hồ đường bay, Diệp Hiểu Quân nhìn qua có chút mỏi mệt, người còn gầy đi chút ít, đội mũ cùng kính râm trong đám người xuyên thẳng qua, Lục Tĩnh Sanh liếc thấy nàng, hướng nàng vẫy tay.

Diệp Hiểu Quân trông thấy nàng, vẻ mặt cứng ngắc lập tức có thần thái, đối với nàng mỉm cười, bước nhanh hướng nàng đi tới.

"Mệt không? Liền thời gian nghỉ phép chị còn muốn trở về một chuyến." Đem hành lý đặt ở sau cốp xe, hai người ngồi vào trong xe, Lục Tĩnh Sanh đem lời nói đã sớm chuẩn bị trước nói ra, "Có việc gì không yên lòng sao."

Lời này tuyệt đối không phải một câu hỏi, mà là mang theo trêu chọc, thậm chí là đã sớm biết đáp án nhưng vẫn hỏi.

Diệp Hiểu Quân đem mũ cởi, vuốt lại tóc dài có chút mất trật tự, nói tiếp: "Lo lắng Tráng Tráng trôi qua không tốt, cho nên muốn trở về nhìn xem."

Khóe miệng hiện lên một chút vui vẻ giảo hoạt, hai bên đối đáp nhau bằng những câu thâm sâu, một câu hai ý.

"Cho nên, Tráng Tráng có khỏe hay không?" Diệp Hiểu Quân nhìn thẳng Lục Tĩnh Sanh, dường thực chờ đợi câu trả lời của nàng.

Lục Tĩnh Sanh bị chẹn họng một chút, nàng sớm phải biết tên này một bô nhanh mồm nhanh miệng là cỡ nào thâm tàng bất lộ!

"Rất tốt." Lục Tĩnh Sanh đáp, "Tham ăn giỏi ngủ, chính là kêu quá to, đoán chừng là nhớ chị."

Lúc này đến phiên Diệp Hiểu Quân có chút không tiếp được, coi như là vừa rồi nàng vận dụng thiên phú ngôn ngữ phát huy triệt để tận dụng mà triển khai, đưa tới các loại thủ pháp ví von ẩn dụ, dùng cho đối thoại hằng ngày chiếm tiện nghi, thế nhưng so ra còn kém Lục Tĩnh Sanh mặt dày mày dạn biết thời biết thế.

Diệp Hiểu Quân trong miệng cũng nghẹn rồi, yên lặng ngồi thẳng.

Sợi tóc mềm mại che khuất khuôn mặt của nàng, không cần nhìn Lục Tĩnh Sanh cũng biết trên kia nổi lên chút ít ngượng ngùng.

Tâm tình thật tốt, cho dù là ở đường cao tốc từ sân bay về có gặp kẹt xe, Lục Tĩnh Sanh cũng cảm thấy trời xuân đầu tháng ba B thành sáng chói, chim hót hoa nở.

Nếu như nói là không yên lòng Tráng Tráng, Lục Tĩnh Sanh tự nhiên là mời Diệp Hiểu Quân trực tiếp trên nhà nàng đi thăm Tráng Tráng. Diệp Hiểu Quân cũng vui vẻ tiếp nhận.

Thời điểm các nàng đẩy cửa vào nhà, con mèo nhỏ, Tráng Tráng nằm ở bên trong vật trang trí bằng thủy tinh cả thân người bắn lên, cảnh giác mà nhìn xem người ở phương nào.

Tráng Tráng nhìn qua lớn hơn chút, nắm trên tay có chút trầm, bộ lông trên người cũng dài rậm hơn một chút, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn dựng thẳng, dốc sức liều mạng muốn từ trong lòng bàn tay Diệp Hiểu Quân chạy trốn.

"Còn rất hoạt bát ah." Diệp Hiểu Quân đem nó đặt ở trên mặt đất, nó quay đầu liền hướng bên chân Lục Tĩnh Sanh chạy, bám lấy ống quần của nàng muốn bò trở lên. Tuy rằng trong khoảng thời gian này cùng Tráng Tráng ở chung cũng được tính là tốt, nhưng lại chỉ cần vừa thấy nó mở miệng vươn móng vuốt nàng vẫn còn có chút bản năng sợ hãi. Nhưng lại... Cái con mèo nhỏ chổng mông lên, ôm vào lòng bốn bàn chân co lại một đoàn như thế nào có chút đáng yêu?

"Xem ra Lục tiểu thư làm chuyện gì cũng có thể làm vô cùng tốt." Diệp Hiểu Quân cười nói, "Tôi an tâm rồi."

"Chăm con mèo mà thôi..." Lục Tĩnh Sanh đem nó ôm lấy, nó nhanh như chớp chui vào trong túi áo Lục Tĩnh Sanh lăn qua lăn lại.

Hai người đứng trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút lúng túng...

"Ân, khục." Lục Tĩnh Sanh nghĩ muốn nói chút gì đó hóa giải trầm mặc đột nhiên xuất hiện, "Chị nói, chúng ta làm gì giờ?"

Diệp Hiểu Quân tròn tròn con mắt, Lục Tĩnh Sanh vội vàng sửa lời: "Ý tôi là, tiếp theo chúng ta đi ra ngoài ăn cơm hay vẫn là dạo phố hay là có kế hoạch gì..." Cũng không dám nói đi nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc. Quan hệ hai người bọn họ hiện tại có chút nói không rõ, nhiều khi đều ở cùng một chỗ, khi đó cũng thật vui vẻ, bầu không khí có chút mập mờ, thời điểm này bất luận nói một câu gì cũng có thể làm cho người ta hiểu lầm.

"Tôi còn thật sự có chút đói, bất quá đừng đi ra ngoài ăn, hôm nay bên ngoài quá lạnh." Diệp Hiểu Quân đem áo khoác cởi, "Chỗ cô có nguyên liệu nấu ăn gì không, chúng ta ở nhà ăn là tốt rồi."

Đề nghị này được Lục Tĩnh Sanh nhiệt tình hửng ứng, nhưng nàng thật sự lo lắng tình trạng nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, mở ra vừa nhìn quả nhiên, bên trong chỉ có mấy quả trứng gà, nấm còn ăn được cùng cá bè đông lạnh.

"Những thứ này là đủ rồi, cô đi ra ngoài đợi lát, tôi làm món cá đông lạnh om nấm." Diệp Hiểu Quân đem tóc dài buộc lên, cầm tạp dề, rất thuần thục mà mặc vào.

Lục Tĩnh Sanh nhìn một màn trước mắt này, thật sâu cảm khái, cuối cùng cũng thấu hiểu vì cái gì gần đây Đồng Ấu Ninh ưa thích kết giao bạn gái.

Lục Tĩnh Sanh đứng ở phòng khách cầm đồ vật hơ trước mặt Tráng Tráng trêu chọc, Tráng Tráng nằm trên mặt đất lộ ra cái bụng, móng vuốt nhỏ vùng vẫy, chính là bắt không đến.

"Lục tiểu thư."

Giống như nghe thấy Diệp Hiểu Quân gọi nàng, Lục Tĩnh Sanh đi đến sau lưng Diệp Hiểu Quân, nhìn món cá om nấm đã hoàn thành, thành từng mảnh chỉnh tề xếp trong mâm.

"Ở chỗ cô có tiêu đen không?" Nàng hỏi.

"Có, tôi lấy cho chị." Lục Tĩnh Sanh đứng sau lưng Diệp Hiểu Quân, kiễng chân đưa tay hướng phía trên nàng nghiêng mở cửa tủ bát đĩa.

Động tác của nàng rất chậm, cố ý dừng lại và ma sat, Diệp Hiểu Quân cảm giác được cái gì, thân thể có chút cứng ngắc, không nhúc nhích.

"Ở chỗ này..." Lục Tĩnh Sanh đem bình nhỏ đựng tiêu đen nắm ở trong tay, giơ tới bên mặt Diệp Hiểu Quân.

Diệp Hiểu Quân hơi nghiêng đầu, nhìn người đứng phía sau...

"Cảm ơn." Nàng đưa tay lấy, đầu ngón tay va chạm tiếp xúc cùng nhau, khoảng cách hai người càng gần.

"Leng keng —— "

Diệp Hiểu Quân cả kinh khẽ run rẩy, Lục Tĩnh Sanh cũng thiếu chút buông tay đem bình nhỏ rớt tới trong nồi.

"Tôi đi nhìn xem là ai." Lục Tĩnh Sanh hướng Diệp Hiểu Quân mỉm cười, xoay người, liền thay đổi một bộ mặt muốn giết người.

Ai tên chết tiệt nào ah! Giẫm lúc này đến!

Nổi giận đùng đùng mà mở màn hình liên kết ngoài cửa, mở miệng lạnh tanh: "Ai a!"

"Bưu kiện."

Trong màn hình nhân viên giao bưu kiện giơ một cái thùng có logo, Lục Tĩnh Sanh nghĩ tới, thật sự nàng có ở cửa tiệm này mua một ít hoa quả.

Trong lòng "Sách" một tiếng đi mở cửa, cửa vừa mở ra thùng bưu kiện liền hướng bên này bay thẳng tới, nàng lập tức đem thùng kia ôm lấy, nhấc chân muốn đá ra, ngoài cửa một gióng nói nhõng nhẽo cười: "surprise!"

Lục Tĩnh Sanh ôm thùng sửng sốt, người trước mắt không phải người giao hàng gì cả, rõ ràng chính là Dịch Thu Bạch một tay xách một bình rượu, trang điểm xinh đẹp!

"Tĩnh Sanh —— thế nào, có phải hay không rất kinh hỉ? Đã lâu không gặp, có nhớ người ta hay không! Mau tới ôm một cái tình cảm nào!" Dịch Thu Bạch đem rượu để xuống, xông lên muốn đem Lục Tĩnh Sanh ôm lấy. Lục Tĩnh Sanh đem rương bưu kiện đặt tốt, đi ra ngoài ngăn cản nàng:

"Cô là như thế nào nhận được bưu kiện của tôi?"

"Tớ dưới lầu vừa vặn gặp phải Tiểu ca giao hàng, làm người tốt một chút, giúp hắn dẫn tới nha."

"Vậy cô sao có thể đi qua gác cổng khu nhà?"

"Tớ là cảnh sát nha."

Lục Tĩnh Sanh tức giận nói: "Cô cũng biết cô là cảnh sát? cô như này gọi là tự ý xông vào nhà dân cô biết không?"

Dịch Thu Bạch tương đối ấm ức mà cong miệng: "Người ta lại không phải lần đầu tiên làm như vậy, trước kia cậu cũng không có mắng chửi người ta mà..." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, "Chẳng lẽ cậu Kim ốc tàng kiều, không dám để cho tớ biết?"

Dịch Thu Bạch xem như ngươi khiến Lục Tĩnh Sanh đau đầu nhất, bởi vì nàng không nói đạo lý, vĩnh viễn tự mình chủ ý, mặc kệ người khác nói cái gì nàng đều chỉ tuân theo quy tắc của mình, tự mình giả định sau đó dùng lập trường theo như giả định kia phun trở về.

Nhưng hôm nay nàng thật đúng là đánh bậy đánh bạ thôi.

Sắc mặt Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn chính xác có chút lúng túng: "Cô nói nhăng nói cuội gì đấy, cô đến cùng có chuyện gì không?"

Dịch Thu Bạch "Cáp?" một tiếng, khóc lóc kể lể: "Cậu còn muốn đuổi tớ đi! Người ta từ xa cầm rượu tới tìm cậu giãi bày tâm sự, cậu lại đuổi tớ đi, cậu có phải thật vậy hay không..." Nói đến đây, bỗng nhiên trông thấy Diệp Hiểu Quân đứng ở cửa phòng bếp, bộ mặt bi thương khoa trương lập tức biến mất, khiêu mi nói, "Thật sự là Kim ốc tàng kiều a?"

Lục Tĩnh Sanh nói: "Cậu nói nhảm cái gì đấy..."

Diệp Hiểu Quân: "Lục tiểu thư cô có bằng hữu đến, thế, không có việc gì tôi trước hết mang mèo đi trở về."

Xưng hô "Lục tiểu thư" thế này xem như làm rõ quan hệ hai người, mà "Mang mèo trở về" chỉ ra nguyên nhân nàng tới đây, Diệp Hiểu Quân cũng là dụng tâm lương khổ.

"Chị đi cái gì, cơm vừa làm tốt, không cho phép đi." Lục Tĩnh Sanh tất nhiên không muốn tình cảnh này xảy ra, lúc này còn để cho Diệp Hiểu Quân rời đi còn tính là chuyện gì nữa a.

Dịch Thu Bạch vẫn nhìn Diệp Hiểu Quân: "Đợi một lát, chị gái này thật quen mặt a... Tại nơi nào gặp qua? A!" Xoay người chỉ vào Lục Tĩnh Sanh, "Tớ nhớ ra rồi, vị biên kịch kia ở công ty của các cậu nha, Diệp Hiểu Quân đúng hay không? Ôi Lục lão bản càng ngày càng lợi hại, đối với cấp dưới xuất thủ? quy tắc ngầm?" Nhìn xem bàn cá trên bàn, "Thế giới hai người a, chỉ có hai phần ăn, xem ra là thật không có phần tớ rồi."

Nếu là đổi thành người khác, Lục Tĩnh Sanh đã sớm đem người kia kéo ra đi, nhưng Dịch Thu Bạch trước nhất cũng tính là cùng nàng và Đồng Ấu Ninh cùng nhau lớn lên, hai, mặc dù tính tình nàng hay bát nháo, nhưng đối với Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn rất tốt, đối nàng ra tay độc ác thật đúng là không thích hợp.

Ngày bình thường Dịch Thu Bạch cũng nháo, nhưng hôm nay nàng có chút làm đến quá phận rồi.

Lục Tĩnh Sanh sợ Diệp Hiểu Quân sẽ khó chịu, đang muốn mở miệng, Diệp Hiểu Quân mỉm cười nói: "Xin chào, Dịch Thu Bạch tiểu thư đúng không? Tôi thường xuyên nghe Lục tiểu thư nhắc tới cô." Quay đầu nhìn Lục Tĩnh Sanh nói, "Cùng nhau ăn cơm đi, tôi lại đi làm một phần cho Dịch tiểu thư. Thêm chút chuyện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi