CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI CHO NGƯƠI

Nếu như lần này có làm thế nào cũng không thể trốn thoát, Đồng Ấu Ninh cũng lười giãy giụa. Nếu bàn về lúng túng, Thư Tử Tĩnh có lẽ càng lúng túng hơn mới phải.

Đồ trang sức trang nhã áo sơ mi phối cùng quần jean, ủng da ngắn, tóc buộc bổng, cách ăn mặc Đồng Ấu Ninh tương đối bình dị gần gũi, cùng người nhà đi Thư gia thăm hỏi.

Kết quả Thư Tử Tĩnh không ở nhà.

Nếu là đổi thành người khác trong lòng còn tốt tốt thở ra một ngụm, nhưng lúc này Đồng Ấu Ninh lại ngửi được một chút hơi thở bất thường.

Người một nhà ngồi hai bên bàn dài, bữa tiệc lớn bắt đầu.

Thân là diễn viên bảo trì hình thể tự nhiên là bài học hàng đầu xuyên suốt quanh năm đối với Đồng Ấu Ninh, cũng may thể chất nàng không dễ béo, ăn nhiều chút thì cũng chỉ cần ở trong phòng tập thể thao một giờ tất cả đều có thể áp trở về. Thế nhưng phe nữ tính trưởng bối hai nhà lại ăn rất khắc chế, một bàn mỹ thực lúc bày ra như thế nào, hiện tại trên cơ bản nguyên xi không động.

Đồng Ấu Ninh một bên nhìn bàn mỹ thực này mà tiếc hận, một bên uống rượu. Mẹ nàng tự nhiên nhắc tới Thư Tử Tĩnh, Mẹ Thư gia nói con gái nàng gần đây đang bận chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp, cái gì cũng đều ổn rồi chính là không tìm được diễn viên phù hợp.

Nhìn, nhìn, đã đến a. Đồng Ấu Ninh đặt chén rượu xuống, không đợi người khác đem cụm từ "Diễn viên" cùng nàng liên hệ, lập tức mở miệng nói, nắm giữ quyền chủ động: "Không tìm được diễn viên phù hợp? Như thế nào không cùng Ấu Ninh tỷ tỷ của nàng nói?" Đồng Ấu Ninh bày ra bộ dáng cười cười mắt to cong cong, "Diễn viên trong giới này con có quen thuộc ah, nghĩ muốn hình thức như nào con đều có thể giúp liên hệ."

Mẹ Đồng Ấu Ninh ngại nàng nói chuyện quá thô: "Nói mà như dân chợ búa thế con. Con cùng Tử Tĩnh liên hệ nhiều chút, gia tăng cảm tình. Hai đứa đều là con một, sau này chúng ta đám người này không còn rồi, hai đứa phải giúp nhau chiếu cố."

"Còn không phải sao." Đồng Ấu Ninh nói, "Lão công, hài tử gì đó đều dựa vào không được, cũng phải nhờ vả bằng hữu."

Ánh mắt Đồng Mẹ trở nên lạnh, biết rõ con gái đáp lại cẩn thận không đúng chỗ lại thành ăn nói bậy bạ. Ánh mắt đe dọa một chút tác dụng cũng không có, Đồng Ấu Ninh nhìn cũng không nhìn nàng, tiếp tục tìm Trần Du nói chuyện: "Trần a di, ngài nhường cho Tử Tĩnh trực tiếp tới tìm con a, ngàn vạn đừng khách khí."

Trần Du cười cười, nàng không hiểu rõ Đồng Ấu Ninh cho lắm, nghe lời này cũng có để ý, nhưng lại cảm thấy có chút ít kỳ quái. Nàng chỉ biết là con gái nhà mình cùng Đồng Ấu Ninh quan hệ giống như không tệ, đã từng mời nàng cùng hàn huyên chuyện xưa, chỉ có điều khi đó bởi vì một chút tranh chấp mà không thành. Lúc này là Đồng gia thật thiếu Thư gia một cái nhân tình, nàng cũng không có cảm thấy Đồng gia còn cần bọn hắn cái gì, về sau người hai nhà thêm nhiều hợp tác, cùng có lợi là tốt rồi.

"Chuyện này người trẻ các con tự mình thương thảo đi, dì không hiểu, cũng sẽ không lắm miệng." Trần Du là diễn tấu gia Violon nổi danh, đối với thị trường điện ảnh cùng thương mại dốt đặc cán mai, nhìn Thư Bằng nãy giờ không nói gì, nàng cũng không nhắc lại.

"Được, trở về con lại liên hệ Tử Tĩnh đi. Tử Tĩnh sắp tốt nghiệp, sau này là muốn làm đạo diễn sao?" Đồng Ấu Ninh hỏi tiếp.

"Vâng."

Trần Du đối diện miệng không động, thanh âm là từ phía sau nàng vang lên.

Nụ cười Đồng Ấu Ninh đúng chuẩn như trước, chẳng qua là đường cong rõ ràng chậm lại.

"Tử Tĩnh đã trở về." Đồng Mẹ Đồng Ba đồng loạt quay đầu lại nhìn, "Rất lâu không thấy, Con mạnh khỏe ah."

"Thúc thúc a di khỏe mạnh ạ." Thư Tử Tĩnh một đầu tóc quăn ngắn, cả người như là đoàn kẹo đường mềm dẻo, trong tay ôm áo lông, chóp mũi bị đông lạnh có chút đỏ, một bên vai treo một cái bao lô lớn, so với hôm chạm mặt ngày xem hòa nhạc càng gầy hơn, Cả thân người lộ ra càng nhỏ nhắn xinh xắn. Ánh mắt nàng tại ba mẹ Đồng Ấu Ninh dừng lại một lát, rất tự nhiên chuyển tới Đồng Ấu Ninh, "Renee, hồi lâu không thấy."

"Phải gọi tỷ tỷ, đứa nhỏ này." Trần Du có chút nhíu mày.

Người hầu giúp nàng đem ba lô mặc cùng áo khoác mang đi, nàng ngoan ngoãn tuân theo ý tứ mẫu thân đối với Đồng Ấu Ninh nói: "Ấu Ninh tỷ."

Đồng Ấu Ninh: "Ai, thực nghe lời. Tử Tĩnh thật sự là càng ngày càng dễ nhìn a." Không chỉ có giọng điệu bà nội trợ, còn thay đổi thành tâm địa một bộ bà nội trợ, "Nhanh tốt nghiệp, tìm bạn trai sao?"

Thư Bằng cùng Trần Du đều cười rộ lên, những lời này vừa ra Đồng Mẹ xem như nghe ra được con gái hôm nay là một bụng nước đục.

"Không có đây." Không nghĩ tới Thư Tử Tĩnh rất nhanh đáp lại, "Phải đợi Ấu Ninh tỷ giới thiệu cho em nữa."

Đồng Ấu Ninh: "Được a, nghĩ muốn hình thức như nào cứ việc nói."

Thư Tử Tĩnh yên lặng nhìn nàng một cái, không nói chuyện, đi rửa tay ăn cơm.

Có Thư Tử Tĩnh ở đây, chủ đề trong bữa tiệc lại trở về tác phẩm tốt nghiệp của nàng. Thư Bằng xem như nhân sĩ chuyên nghiệp, hỏi thăm tiến độ chuẩn bị điện ảnh, muốn tìm diễn viên như nào.

Ba ba Đồng Ấu Ninh là một người đặc biệt không muốn mắc nợ nhân tình người khác, Trong thời gian lễ mừng năm mới này qua lại nhiều như vậy cũng là muốn nhanh chóng đem chuyện này an bài cho xong. Nếu như Thư Bằng đã nhắc tới chuyện quay phim của Thư Tử Tĩnh, hắn liền biết thời biết thế: "Ấu Ninh, công tác năm sau của con có thể an bài chứ?" Không đợi Đồng Ấu Ninh trả lời, hắn nói tiếp đi, "An bài được thì tới giúp Tử Tĩnh chút bận rộn này, tác phẩm tốt nghiệp rất quan trọng, làm hoàn thành tránh khỏi giày vò, không cần tìm người khác, con trực tiếp đảm nhận đi."

Đồng Ấu Ninh hoàn toàn không nghĩ tới cuối cùng có thể bị phụ thân đại nhân vốn rất kiệm lời tới bán đứng nàng, suy đi nghĩ lại, cũng có thể hiểu được dụng ý của hắn... Nhưng mà, quay phim không phải một ngày một đêm là xong, dựa theo hiểu biết của nàng đối với Thư Tử Tĩnh, vốn là lính mới trong giới đạo diễn không nói, cá tính tỉ mẩn, coi như chỉ là tác phẩm tốt nghiệp, không có một năm cũng phải lâu hơn làm không hết.

"Con tất nhiên không có vấn đề rồi." Đồng Ấu Ninh sảng khoái mà tìm chút lý do kéo dài thời gian, "Nhưng chuyện công tác con đều nghe Aileen an bài... Như vậy đi, trở về con hướng nàng tranh thủ sắp xếp."

"Aileen cùng Thư Bằng cũng là quen biết đã lâu." Đồng Mẹ biết rõ tâm tư trượng phu, một tay đem cái cớ trốn tránh của Đồng Ấu Ninh cho hủy, "Chuyện này nàng khẳng định phải hỗ trợ. Không cần con mở miệng, ta đến nói với nàng."

Đồng Ấu Ninh: "..."

Thiếu nợ cái gì cũng không thể nợ nhân tình.

Lục Tĩnh Sanh: "Cho nên cậu lần này tiến tổ rồi? Hoàn Cầu nhất tỷ rãnh rỗi như vậy sao?"

Đồng Ấu Ninh thở dài: "Không có biện pháp, Aileen không chỉ có cùng Thư Bằng quen thuộc, càng là có chút sợ mẹ tớ. Tứ phía giáp công, tớ có đầu rơi máu chảy cũng không thể chạy thoát khỏi vòng vây địch nhân, dứt khoát đi theo địch."

"Thái độ Thư Tử Tĩnh như nào? Các cậu cùng một cái tổ nàng không xấu hổ?"

"Đừng nói, nàng thật đúng là không xấu hổ." Đồng Ấu Ninh suy nghĩ một chút, "Tiểu cô nương này cũng không biết có phải hay không đi theo Kỷ Duy kia học được tính xấu, trước kia là một cô nương rất đơn thuần hiện tại đặc biệt chủ ý, đặc biệt dối trá."

"Cái kia không tệ, cùng cậu càng ngày càng xứng."

"Hắc, tớ nói Lục Tĩnh Sanh cậu nhé, ba mẹ tớ bán đứng tớ, tới cả bằng hữu tốt nhất còn ngồi đó nói châm chọc, năm mới cứ như vậy mà mở màn đúng quá ah?"

Lục Tĩnh Sanh tranh thủ thời gian an ủi nàng: "Được rồi được rồi, đều là lỗi của tớ. Tớ tới thăm tổ, hỏi thăm cậu luôn."

Đồng Ấu Ninh: "Ít đến, tớ còn không biết cậu, cậu còn không phải là nghĩ đến xem hả hê xem náo nhiệt sao? Đi, tranh thủ thời gian đến cùng tớ giải buồn, đem theo Diệp biên kịch cùng đến."

Lục Tĩnh Sanh: "Không cần cậu nói."

Xem như tìm được lý do rời nhà, Lục Tĩnh Sanh lập tức đi ra ngoài, cũng chưa gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân, muốn cho nàng cái ngạc nhiên, trực tiếp về nhà.

Lặng lẽ vào nhà, phát hiện TV phòng khách đang mở, trên màn hình đang chiếu phim điện ảnh, Diệp Hiểu Quân nằm nghiêng ngủ trên ghế sofa. Tráng Tráng nằm trên đỉnh cao nhất cái khung bò của chính mình, quay đầu lại không đếm xỉa tới Lục Tĩnh Sanh, nhe răng nhếch miệng mà ngáp một cái, ngủ tiếp.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, khung cảnh thật đẹp.

Lục Tĩnh Sanh nhẹ nhàng mà đem áo khoác treo tốt, đi đến bên người Diệp Hiểu Quân.

Diệp Hiểu Quân mặc T-shirt rộng thùng thình cùng tiểu quần đùi, đôi chân trắng nõn có chút uốn lượn, phía dưới là giấy tờ đồ thị, sổ ghi chép cùng laptop vương vãi. Mi tâm bình thường nghĩ ngợi hay nhíu lại lúc này cũng giãn ra nhẹ nhõm, bộ dáng không hề phòng bị làm cho trái tim Lục Tĩnh Sanh như bị ai nhéo một chút, cúi người một tay chống trên thành ghế sô pha, tay kia vuốt cằm Diệp Hiểu Quân. Diệp Hiểu Quân trong mơ màng cảm giác được có người vuốt ve nàng, nàng "Ân" một tiếng, miệng có chút cong lên, lật người, cổ áo T-shirt lệch ra, lộ ra một bên vai.

Lục Tĩnh Sanh giang hai tay, lòng bàn tay dán tại trên gương mặt nàng, đầu ngón tay chạm tới vành tai nàng, nhẹ nhàng kích thích.

"Sao?" Diệp Hiểu Quân đôi môi hé mở, có chút mở mắt, có chút vô lực lại mê mang, Lục Tĩnh Sanh vươn thẳng thân thể hôn lên.

Diệp Hiểu Quân vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ...

"Tĩnh Sanh...?" Diệp Hiểu Quân bị Lục Tĩnh Sanh đè nặng...

Càng lúc càng hôn sâu...

Từ sau khi các nàng ở cùng một chỗ, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải hôn môi đối phương, cùng nhau chúc ngủ ngon. Lúc trước khi Lục Tĩnh Sanh kêu nàng tới ở chung vẫn luôn hy vọng lưu cho đối phương càng nhiều không gian riêng, cho nên lựa chọn chia phòng mà ở. Diệp Hiểu Quân là một người tính tình chậm rãi, đối với thân mật da thịt thậm chí có chút lạnh nhạt. Các nàng không có thật sự thổ lộ, cũng không có một khởi điểm kết giao nào, các nàng cùng nhau ngầm hiểu cũng không nên nói rõ, dùng phương thức người trưởng thành yêu đương.

Đồng Ấu Ninh luôn trêu chọc Lục Tĩnh Sanh đang chìm trong mối tình đầu. Thật sự nàng chưa từng có một đoạn quan hệ từ đầu đến cuối, từ ngoài vào trong hai mặt trọn vẹn, nhưng như vậy cũng không thể đại biểu ở trong chuyện yêu đương nàng là nhi đồng non nớt....

Lúc Lục Tĩnh Sanh ở nhà Diệp Hiểu Quân sẽ mặc áo lót, đại khái sợ những khi thẹn thùng mà chuẩn bị trước. Mà lúc này nàng...

... Diệp Hiểu Quân nhắm lại mắt, ngay cả môi cũng cắn đã dậy.

"Chút nữa cùng tôi đi thăm đội kịch ah..." cánh tay Lục Tĩnh Sanh xuyên qua phía sau lưng Diệp Hiểu Quân, đem nàng kéo, ánh mắt mang theo ý xấu...

"Như bây giờ, chỉ sợ chị không còn khí lực đi ra ngoài."

Khí tức của nàng phả vào trong tai Diệp Hiểu Quân đi vào...

Diệp Hiểu Quân: "Em... Không nên ở lúc này nói những thứ này à..."

"Vậy chị muốn nghe cái gì?" Lục Tĩnh Sanh cười khẽ, "Xấu xa một chút?"

Diệp Hiểu Quân: "... Cái gì?"

Lục Tĩnh Sanh: "Ví dụ như..."

Nghe được dirty talk từ Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân thoáng cái đem nàng chống dậy, lúc này sắc mặt trở nên vô cùng đỏ tươi.

Lục Tĩnh Sanh tương đối thoả mãn với phản ứng của Diệp Hiểu Quân: "Như thế nào đem tôi đẩy ra, thế nhưng người khó chịu là chị."

Diệp Hiểu Quân: "Em như thế nào..."

"Cái gì?"

Diệp Hiểu Quân từ trên ghế sofa đứng lên, sửa sang tóc: "Chút nữa không phải muốn đi thăm đoàn phim à... Tôi đi tắm, em chờ tôi chút."

"Chị cũng không hỏi chúng ta đi thăm tổ kịch gì à?" Lục Tĩnh Sanh nghiêng chân ngồi ở trên ghế sofa, một bộ tư thái người thắng.

Diệp Hiểu Quân bất đắc dĩ nói: "Tiểu bằng hữu, không cần nghịch ngợm."

Dựa theo khuôn mặt Lục Tĩnh Sanh trầm xuống, Diệp Hiểu Quân bước nhanh đi vào phòng tắm.

Nước ấm vẩy lên người, sâu trong thân thể Diệp Hiểu Quân còn có chút rung động.

Như thế nào vừa về nhà qua năm mới đã thành như vậy... Nhưng không thể không đối với chính mình thừa nhận, Lục Tĩnh Sanh khiến cho nàng có cảm giác rất đặc biệt, có loại kích thích chưa từng thấy qua...

Vừa tắm rửa được một nửa, bỗng nhiên cửa bị mở ra, Diệp Hiểu Quân khó có thể tin mà nhìn Lục Tĩnh Sanh toàn thân đã đổi một bộ váy ngủ hơi mỏng trong suốt công khai mà tiến đến.

"Em..."

Lục Tĩnh Sanh cùng nàng hai người đứng ở dưới vòi hoa sen, bọt nước từ đỉnh đầu của nàng từ từ chảy xuống...

"Cứ như vậy trốn, Hiểu Quân, chị cũng nhịn được? Chị đối với tôi không có cảm giác?" Lục Tĩnh Sanh nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Hiểu Quân, không buông tha chút xúc cảm chân thật nào từ trong ánh mắt của nàng.

"Không phải..." Diệp Hiểu Quân bị ánh mắt của nàng xuyên thấu khó nhịn...

Diệp Hiểu Quân ôm nàng, nằm ở nàng đầu vai không dám làm thêm động tác gì.

Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Ưa thích như vậy phải không?" Diệp Hiểu Quân không nói chuyện....

Lục Tĩnh Sanh từ nhỏ được giáo dục cởi mở, cũng có Đồng Ấu Ninh giáo viên sống hướng dẫn lý luận thực tế, nắm giữ những kỹ xảo này đối với nàng mà nói cũng không khó khăn. Nàng cũng hiểu rõ đối với nữ tính mà nói...

Diệp Hiểu Quân cuối cùng nhịn không được... Cắn một ngụm trên bờ vai Lục Tĩnh Sanh.

Sắc mặt Lục Tĩnh Sanh biến đổi, thiếu chút nữa hô lên âm thanh.

"Chị như thế nào cắn tôi..." Đi từ từ hướng lên, Lục Tĩnh Sanh xoa bờ vai. Cái miệng này của Diệp Hiểu Quân cũng thật là hung ác, nơi này rõ ràng hiện cả dấu răng.

Lúc Diệp Hiểu Quân thổi tóc đều có chút không tập trung, tóc dài tán lấy, có chút loạn. Nhớ tới một màn trong phòng tắm vừa nãy, trừng Lục Tĩnh Sanh: "Tôi còn muốn cắn thêm cái nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi