Cậu đã hỏi, nàng cũng đáp lại, nên lựa chọn tin tưởng nàng.
Lục Tĩnh Sanh cúp điện thoại, nhìn tới con đường rộng B Thành dưới chân vẫn luôn không thôi hỗn loạn, nheo mắt lại.
"Boss." Tiểu Quý gõ cửa đi vào nói, "Nên đi họp rồi."
"Đi."
Tiểu Quý giúp nàng cầm lên tài liệu, hai người xuyên qua khu làm việc hướng phòng họp tiến đến.
Đi ngang qua khu vực biên kịch, thấy có một nam nhân ở trong văn phòng Diệp Hiểu Quân, hai người đang nói gì đó. Diệp Hiểu Quân trong tay cầm một cây viết, nói được rất tập trung, ngay cả Lục Tĩnh Sanh đi qua cũng không phát hiện.
Trước khi đi đến phòng hội nghị Lục Tĩnh Sanh hỏi tiểu Quý: "Người nọ là ai."
Tiểu Quý tất nhiên biết rõ boss hỏi chính là ai: "Đó là diễn viên mới công ty vừa ký, hình như gọi là Vương Hách."
"Hắn chạy tới đây làm chi?"
Tiểu Quý bị Lục Tĩnh Sanh hỏi câu này không biết làm sao. Chân dài gắn trên người hắn, hắn muốn đi đâu người nào cản trở được a? Nhưng mà với tư cách tiểu trợ lý và mục tiêu năm nay đạt 30 vạn tiền lương một năm, tiểu Quý không thể bị vấn đề vô lý của boss làm khó, phải trả lời: "Công ty Quản lý chẳng phải dưới lầu sao, Tiểu ca này đại khái vừa mới ký kết, bốn phía chạy quanh chút cho quen mặt."
Lục Tĩnh Sanh: "Đi làm quen làm sao lại bắt được tới Diệp Hiểu Quân đây?"
Tiểu Quý: "... Khả năng, thảo luận kịch bản đấy."
Lục Tĩnh Sanh: "Hắn có tham gia diễn kịch bản của Diệp Hiểu Quân sao? kịch bản Diệp Hiểu Quân cũng còn không có viết xong hắn thảo luận cái rắm. Hơn nữa có mình hai người trong phòng làm việc, ha ha..."
Tiểu Quý sắp khóc rồi: "Boss! Mọi người đã đến đông đủ!"
Một khi Lục Tĩnh Sanh tiến vào đến trạng thái công tác tiểu Quý có thể thở ra một ngụm. Tiểu Quý ngồi ở một bên ngẫu nhiên phân thần nhìn ra bên ngoài, Vương Hách kia không sợ chết còn chưa đi.
"Cho nên, không phải dốc sức liều mạng là được." Vương Hách lộ ra có chút mất mát, "Diệp trưởng phòng nói rất đúng, nhưng tình huống 'Bốn lạng đẩy ngàn cân' tôi hiện tại hoàn toàn không có hiểu biết."
Diệp Hiểu Quân nói: "Rất bình thường, Cậu vừa bước vào ngành này không bao lâu đi, hơn nữa cũng không phải xuất thân chính quy, từ lúc đầu tâm cảm thấy áp lực không chịu được cũng không kỳ quái. Cậu cũng có thể hướng tới tiền bối cùng tổ thỉnh giáo một chút."
Vương Hách vóc dáng một mét tám năm, mắt to hai mí, lớn lên rất tinh thần, nhưng có chút ngại ngùng: "Không nói dối tiền bối, tôi thật muốn thỉnh giáo, nhưng không ai nguyện ý phản ứng tôi. Nói trắng ra là, thời gian người ta đều rất quý giá..."
Hắn nói đúng, diễn viên cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa đều bận rộn, ai cũng không có rảnh rỗi đi làm cái gì lão sư cho người mới diễn xuất.
"Cậu có thể tới tìm tôi." Diệp Hiểu Quân nói, "Lúc tôi tới công ty cậu có vấn đề có thể tới hỏi tôi."
"Thật sự là rất cảm ơn rồi." Vương Hách chắp tay trước ngực, "Cái kia, muốn mời tiền bối ăn cơm, nhưng tổng cảm thấy không tốt lắm..."
Diệp Hiểu Quân: "Không sao, cậu là nghệ sĩ công ty của chúng ta ký kết, nên cũng phải thôi."
Vương Hách là được Thịnh Anh ký kết tiếp sau Lô Mộc Dĩnh, hắn ở B thành ba năm, một mực diễn đều là nhân vật ngoại vi. Thịnh Anh vừa ý ngoại hình của hắn, cảm thấy rất có tính dẻo, tăng thêm phần diễn xuất trọng tâm, giá trị ký kết thấp, thuận tay liền ký trở về. Thịnh Anh gần đây đều đang giúp hắn cùng Lô Mộc Dĩnh tìm nhân vật, tiến tổ kịch.
Lựa được một nhân vật nam chính số hai của một cái đô thị kịch truyền hình để Vương Hách đến đảm nhận. Nhân vật này kỳ thật không cần hành động, chỉ cần khuôn mặt dễ nhìn là được, tham tổ hướng máy quay cười cười hoặc là vừa khóc, trong mắt cất giấu điểm nước mắt, làm bộ dáng thâm tình thấp thoáng, thể hiện được một cái nam nhân ấm áp là được. Nhưng Vương Hách vẫn rất chân thành mà tiếp nhận, ngay cả Thịnh Anh đều rất ưa thích đứa nhỏ này.
Lô Mộc Dĩnh bên kia lại không tốt giải quyết như vậy.
Thịnh Anh giúp nàng nhận vai chính số một một cái kịch Internet, rất không tệ, là cải biên từ tiểu thuyết đứng đầu Internet, nghệ sĩ Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình đều mơ ước nhân vật này, Thịnh Anh đơn giản đã đem miếng thịt trên ở bên miệng Hoàn Cầu đoạt lại.
Không nghĩ tới Lô Mộc Dĩnh thế mà còn ghét bỏ.
"Cái gì phim mạng a? Up lên mạng nhìn? Vậy có thể có mấy người xem, hơn nữa người xem đều là những người nào a... Thịnh tỷ, Em có thể không diễn hay không?"
Nếu như trong tay có một gia hỏa dễ dùng, ngay tại chỗ này Thịnh Anh nghĩ muốn gõ chết nàng: "Cô là đầu óc heo sao?! Nói cái gì mà có thể có mấy người xem... Cô có biết hiện nay có những app xem phim, tuyên truyền phim lớn như nào không, thu về bao nhiêu không? Hơn trăm triệu, loại này lưu lượng cô biết khái niệm là gì không? So với rất nhiều tiết mục Vệ thị có tỷ suất cao hơn không biết bao nhiêu lần! Hơn nữa tổ kịch tốt như vậy cô còn chưa vừa lòng, còn không nghĩ diễn? Lão nương vất vả khổ cực tranh thủ đến cho cô đấy, cô không muốn diễn cút ngay!"
Lô Mộc Dĩnh tranh thủ thời gian trấn an Thịnh Anh một chút, miệng đáp ứng nhất định sẽ diễn tốt.
Thịnh Anh thật sự là không muốn quản cái người không biết suy xét sự việc này, lúc ấy ký Lô Mộc Dĩnh về là nhìn trúng tác động kinh người của nàng, không ngờ tới lại có phương diện thiếu nợ đến mức này.
Lô Mộc Dĩnh trên miệng đáp ứng thật tốt, nhưng trong lòng có tính toán của mình.
Nàng vẫn luôn cảm thấy chỉ cần có thể ngồi vững vàng trên bắp đùi Lục Tĩnh Sanh rồi, tăng thêm tự do hành động, diễn xuất các vai nữ chính điện ảnh xác định vững chắc không có vấn đề. Hiện tại bắp đùi Lục Tĩnh Sanh còn không có ngồi vững vàng, lại bắt nàng đi diễn cái gì phim mạng... Nàng không muốn diễn!
Hai ngày trước nàng chợt phát hiện, nguyên lai bộ điện ảnh rất đắt khách của Bác Triển [Hành hỏa] thế nhưng biên kịch lại là Diệp Hiểu Quân! Khó trách Lục Tĩnh Sanh cưng chiều nàng như vậy, cũng không dám đắc tội nàng, nguyên lai nàng mới là gà đẻ trứng vàng của Bác Triển!
Theo thông tin từ tổ biên kịch bên kia cùng với công tác chuẩn bị lúc này của Diệp Hiểu Quân hoàn toàn là sắp có kịch bản mới, chỉ cần viết ra Lục tổng khẳng định quay. Hai năm qua Bác Triển sản xuất điện ảnh, tất cả đều là tinh phẩm, đáng sợ hơn chính là hai bộ điện ảnh từ tay biên kịch Diệp Hiểu Quân liền thu hoạch về hơn hai tỷ phòng bán vé... Đây là diễn kịch Internet có thể đánh đồng với sao?
Phương hướng của Thịnh Anh có vấn đề. Nếu như theo lời nàng mà diễn kịch Internet về sau đều muốn hướng đại màn ảnh bò qua liền quá khó khăn đi.
Nói đến cùng, diễn viên phim mạng hay kể cả diễn viên kịch truyền hình địa vị đều so ra kém, địa vị của nàng tại ngành diễn xuất đều phía dưới Vương Hách.
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh kết thúc hội nghị đi ra, sau lưng một đoàn cổ đông mặc comple nghiêm chỉnh, nàng mặt lạnh đi ở đằng trước. Cảm giác này có chút giống đại tiểu thư hắc đạo xuất mã.
Vương Hách vừa vặn ở trước mặt, thấy đại lão bản cùng cổ đông, thức thời xoay người cúi đầu.
Lục Tĩnh Sanh ánh mắt một chút xéo qua cũng không có phân cho hắn, rời đi.
Lúc Lục Tĩnh Sanh đi tới tựa như Diệp Hiểu Quân không có phát hiện, đôi mắt chăm chú vào trên màn ảnh máy vi tính, trên tay đánh chữ cực kỳ nhanh.
"Đói bụng?" ánh mắt Diệp Hiểu Quân không có dời, "Chờ tôi trong chốc lát, tôi viết xong đoạn này chúng ta liền đi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi concert cũng vừa vặn bắt đầu."
Lục Tĩnh Sanh đem cửa phòng làm việc đóng lại, một tay chống lên mặt bàn.
Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn, dáng tươi cười Lục Tĩnh Sanh muốn bao nhiều tà mị thì có bấy nhiêu: "Diệp đại biên kịch được a, không hổ là Bác Triển kim bài biên kịch, nhanh như vậy đã bị người theo đuôi."
Lục Tĩnh Sanh âm dương quái khí, Diệp Hiểu Quân cười cười, tiếp tục cúi đầu bận rộn: "Rất nhanh, phút nữa thôi..."
"Chị trước hãy nghe tôi nói."
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu, đem laptop khép lại, chuyên chú nhìn Lục Tĩnh Sanh, ý là: Mời nói.
Diệp Hiểu Quân biết rất rõ nàng muốn nói cái gì, bộ dạng chẳng hề để ý này làm cho Lục Tĩnh Sanh có chút tức giận: "Chị phải hiểu được địa vị thân phận của chị hiện nay."
Diệp Hiểu Quân: "Tôi biết rõ, chủ quản biên kịch Bác Triển."
Lục Tĩnh Sanh: "Sai rồi, là kim bài biên kịch phòng bán vé vô địch. Chị biết hiện tại có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào kịch bản mới của chị không? Chỉ cần kịch bản của chị một khi xác định, lập tức sẽ được đại đa số hội nghị duyệt qua, chủ sáng xác định chị xem a, sẽ có bao nhiêu nhân mã chen chúc tới? Đừng nói nhân vật chính yếu, ngay cả cái diễn quần chúng đều có người đoạt bể đầu, chị có tin không? Không muốn để bản thân đánh giá thấp kém như vậy, đừng để quá nhiều người tùy tiện có cơ hội tiếp cận, chị cần nắm rõ giá trị của mình!"
Diệp Hiểu Quân khe khẽ thở dài: "Người kia chỉ là một diễn viên mới ký kết, người ta thân mười tuổi, chẳng qua là tới đây hướng tôi lĩnh giáo một chút phương diện diễn xuất cơ bản."
"Diễn xuất cơ bản? Hướng chị lĩnh giáo? Chị là diễn viên sao? Chị là Hoàn Cầu nhất tỷ sao? Chị là biên kịch! Muốn hỏi vấn đề về diễn kịch mà phải cố ý tới tìm chị?"
"Hắn không phải cố ý tới tìm tôi, hắn là tự mình đem hồ sơ đến phòng nhân sự bên kia, trông thấy tôi, thuận tiện tán gẫu đôi câu mà thôi."
"Thuận tiện? Văn phòng HR cùng chỗ này hai phương hướng trái ngược, thế cũng là thuận tiện sao? Đừng nói chị sẽ tin. Hắn chính là nghĩ bám tới chị một kim bài biên kịch, chút tâm tư ấy có thể lừa gạt được chị thật đúng là lừa gạt thật tốt, nhưng còn tôi, tôi thấy nhiều rồi."
"Lúc trước Vương tỷ bên nhân sự đến chỗ tôi lấy chút đồ, hắn tiện đường đi theo đến." Diệp Hiểu Quân có chút đau đầu, Lục Tĩnh Sanh hùng hổ dọa người cũng làm cho nàng muốn nóng tính bất chấp, chẳng qua là người cùng nàng tranh luận là Lục Tĩnh Sanh, mà điểm xuất phát tranh luận cũng là bởi vì quan tâm. Diệp Hiểu Quân hiểu những thứ này, cho nên nàng cố gắng áp chế tính tình, muốn cho lời của mình nghe vào không có một chút trào phúng:
"Tĩnh Sanh, tôi chỉ là một cái biên kịch, nói đến cùng kịch bản viết xong về sau em giao cho ai diễn, chọn diễn viên nào, tôi đều chưa từng hỏi đến. Tôi có cái gì để dựa vào?"
Lục Tĩnh Sanh biết nàng nói là đúng, nhưng ngoài miệng chính là không muốn thua: "Tri nhân, tri diện, bất tri tâm, trong lòng đối phương nghĩ cái gì bây giờ nhìn không rõ, chờ hắn thật sự hạ thủ sẽ trễ."
Diệp Hiểu Quân vô lực: "Hắn đã tới tìm tôi mấy lần, mỗi lần đều chỉ nói kịch bản cùng diễn xuất, không có nói tới bất luận vấn đề riêng gì. Người này tôi nhìn coi như cũng hiểu."
Lục Tĩnh Sanh cười lạnh: "Nếu như võ công nhìn người của chị thực lợi hại như vậy, thấy thế nào không rõ Cố Lam đây?"
Diệp Hiểu Quân ánh mắt mãnh liệt bén nhọn, phẫn nộ hỏa diễm trực phun ra, Lục Tĩnh Sanh cảm nhận được, nhưng sau hai giây phẫn nộ tới hỏa biến này biến mất không thấy gì nữa, hoặc là nói bị Diệp Hiểu Quân cưỡng ép đè ép trở về.
"Tôi không muốn cùng với em nhao nhao." Diệp Hiểu Quân không hề nhìn nàng, "Tôi cảm thấy được chúng ta hôm nay chỉ nên tới đây thôi."
Lục Tĩnh Sanh: "Có cái gì không vừa lòng chị có thể nói, cảm thấy tôi có cái gì không đúng cũng đều nói thẳng."
Diệp Hiểu Quân không nói thêm gì nữa, Lục Tĩnh Sanh đóng sập cửa rời đi.
"Làm sao vậy..."
Thấy Lục Tĩnh Sanh nổi giận đùng đùng từ trong văn phòng Diệp Hiểu Quân bước nhanh đi ra, võ miệng các công nhân viên lập tức được dịp lửa nóng mà đứng lên:
"Tức giận! Cãi nhau! Thật đáng sợ!"
"Không phải muốn chia tay chứ? Lục tổng tính tình cũng quá lớn ah, làm tôi sợ muốn chết."
"Các người không nhìn thấy vừa rồi Vương Hách ở trong văn phòng Diệp trưởng phòng bao lâu à, phải gọi là mập mờ! Có phải hay không Diệp trưởng phòng bên ngoài... Bị bắt hiện hành à nha? Ha ha lần này khẳng định có vai hay để xem! Ôi đã nói người có thói bắt cá hai tay chính là an phận không được..." Bỗng nhiên màn ảnh máy vi tính tối sầm, võ miệng cô nương kinh hãi, âm thanh hô lên:
"Máy tính tôi như thế nào bỗng nhiên sụt điện! bản kế hoạch tôi viết một ngày rồi còn không có lưu lại!"
Quay đầu nhìn lại, bốn phía máy tính tất cả mọi người đều vẫn sáng, duy chỉ có máy nàng không biết vì cái gì mất điện tắt máy.
Võ miệng cô nương hướng dưới bàn công tác bò, trông thấy nguồn điện lắp vào trên ổ điện có chỉ giày, giẫm phải chốt mở.
"Cô ——!" Nàng từ dưới bàn bay ra ngoài, ngón tay đều vươn ra chỉ hướng đối diện rồi, thấy tiểu Quý một tay chống cằm, đôi mắt một mí như đao sắc bén, nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt không có một chút biểu lộ, cái nhìn này khiến nội tâm nàng phải khẽ run rẩy.
Tiểu Quý vừa rồi đi ngang qua nàng lúc nhìn thấy màn hình máy tính nàng, còn ngừng chân xem xét trong chốc lát, cô nương này trò chuyện quá hăng say, căn bản không có chú ý tới phía sau có người.
"Lời đồn mà cũng nghĩ là sự thật, chỉ số thông minh bị con cúm ăn mất? Cái này là lần đầu tiên." Tiểu Quý đứng lên, "Nếu như một lần nữa để tôi phát hiện bát quái lãnh đạo cấp cao, đừng nói Bác Triển, tôi cho cô trong hội này hay cả ngoài đời đều lăn lộn không nổi."
Thanh âm Tiểu Quý rất lớn, mọi người trong văn phòng nghe thấy được.
"Nhớ kỹ chưa? Trả lời!" Một tay cầm tập tài liệu gõ tại trên đầu đối phương.
Cô nương đối diện kia mặt mũi trắng bệch: "Nhớ kỹ..."
Lục Tĩnh Sanh trở lại phòng làm việc của mình, nóng tính lúc này mới toàn bộ phun ra.
Cái gì gọi là không muốn cùng mình nhao nhao! Cứ như thể mình mới là người cố tình gây sự vậy! Làm sao ah? Trong giờ làm việc ở công ty của mình lại cùng một tên tiểu bạch kiểm vụng trộm trốn trong phòng làm việc trò chuyện lâu như vậy, loại sự tình này chẳng lẽ không nên tránh! Còn như thể mình chẳng sai chút nào, đúng thật là!
Càng nghĩ càng tức giận, tiểu Quý đứng ở cửa ra vào không biết nên hay không nên gõ cửa. Nhưng mắt thấy thời gian diễn ra concert Đồng Ấu Ninh đã muốn đến, tiểu Quý vẫn là cả gan hỏi một miệng.
"Xem cái rắm hòa nhạc!" Lục Tĩnh Sanh như thế trả lời.
Tiểu Quý đỡ cửa, thật sự là phát khóc...
Sau lưng có người dựa vào đi lên, tiểu Quý nhìn lại, là Diệp Hiểu Quân.
Tiểu Quý giống như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt chợt phát sáng.
Diệp Hiểu Quân gõ cửa, không nói chuyện, bên trong yên tĩnh trong chốc lát, Lục Tĩnh Sanh rõ ràng mở cửa rồi, chẳng qua vẫn là đen mặt, vô cùng khó chịu.
Diệp Hiểu Quân tiến lên một bước đi vào trong phòng làm việc của nàng, Lục Tĩnh Sanh đóng cửa lại.
Tiểu Quý: "..."
Tổng cảm giác, bên trong sắp phát sinh một màn không phù hợp trẻ nhỏ nhìn thấy.