CÓ CƠ HỘI THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU

Lâm Hàn Dữ lại không giống như vậy, trong lòng anh ta đã hạ quyết tâm muốn vãn hồi cô, muốn giải thích rõ ràng tất cả cho nên trăm phương ngìn kế mà tìm cơ hội để nói chuyện với cô, nhưng mỗi lần anh ta muốn mở miệng, cô luôn dùng một vài động tác lơ đãng để ngăn cản, tỷ như lấy di động ra tựa như muốn gọi điện, chờ sau khi anh ta im lặng lại bỏ xuống, tỷ như lấy notebook ra đột nhiên mở video lên, ngăn cản thanh âm của anh ta vang lên.
Lâm Hàn Dữ không phải kẻ ngốc, cô phản ứng như vậy anh ta biết rõ lý do là gì, cho nên khi bắt đầu đăng ký, rốt cuộc có cơ hội nói với cô một hai câu, ngữ khí của anh ta liền vội vàng nói: "Gia Niên, thật ra em không cần kiêng dè tiếp xúc với anh như vây, anh cùng Hoan Nhan không phải như em nghĩ đâu, chỉ cần em nguyện ý, bọn anh tùy thời đều có thể..."
Giang Gia Niên nhìn về phía anh ta: "Tùy thời có thể như thế nào?" Cô là đang hỏi anh ta nhưng căn bản không cho cơ hội trả lời, "Lâm Đổng, tôi không quá hiểu ý của anh, hai người là vị hôn phu hôn thê, vì sao chỉ cần một người ngoài nguyện ý liền có thể tùy thời làm cái gì?"
Lời nói hùng hổ dọa người, mỗi một chữ đều làm Lâm Hàn Dữ không chỗ dung thân. Đúng là sai lầm của anh ta, trước đó anh ta không nên tiếp nhận Hứa Hoan Nhan, nếu không sẽ không rơi vào cụ diện nôn nóng như thế này.
Hiện tại kể cả nói thẳng chính mình đã không tính kết hôn với Hứa Hoan Nhan, trong mắt Giang Gia Niên khẳng định sẽ biến thành loại tra nam vô cùng hoa tâm, đều đáp ứng muốn kết hôn rồi còn muốn đổi ý, mặt mũi của nhà gái để ở chỗ nào? Cô vốn dĩ đang không ưu ái anh ta, nếu còn bị cô nghĩ như vậy, anh ta chẳng phải không còn cơ hội sao.
Tâm tình phức tạp mà chần chờ hồi lâu, Lâm Hàn Dữ miễn cưỡng cười một chút nói: "Không phải, không phải, ý của anh là ... Không hy vọng chuyện của anh với cô ấy không tạo ra nhiều ảnh hưởng với mối quan hệ của chúng ta, em có hiểu không?" Đi vào cabin, anh ta làm lơ tiếp viên hàng không, nỗ lực giải thích nói, "Gia Niên, anh không hy vọng em bởi vì biết anh có khả năng kết hôn cùng người khác liền không dám tiếp xúc với anh, thái độ của em với anh thay đổi quá kịch liêt, anh không chấp nhận được."
Dựa theo đăng ký ngồi về vị trí xong, hai người là ngồi canh nhau, khi cô ngồi xuống liền nghe được Lâm Hàn Dữ nói.
Tự nhiên cô cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, anh ta nói thái độ của cô chuyển biến làm anh ta không thể tiếp thu, nhưng khi anh ta tuyên bố muốn kết hôn với Hứa Hoan Nhan có từng hỏi qua cô có thể tiếp thu hay không?
Hốc mắt nóng lên, vì không để chính mình mất mặt, Giang Gia Niên từ chối lại nói chuyện với Lâm Hàn Dữ, cô dựa lên lưng ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như đã ngủ rồi, tiếp viên quảng bá cơ trưởng quảng bá cái gì cũng không có tâm tư nghe, mười mấy giờ phi hành đường dài tiếp theo, trên cơ bản chỉ có cô cùng Lâm Hàn Dữ ở chung, cơ hội như vậy trước kia đối với cô chính là cầu mà không được, nhưng hiện tại tất cả đều không giống.
Nhưng mà cô hình như vẫn đánh giá cao chính mình, ý nghĩa của Lâm Hàn Dữ đối với cô khi người đàn ông khác xuất hiện có lẽ sẽ bị che lấp một chút, cô không rảnh lo nhiều như vậy, nhưng thời điểm chỉ có hai bọn họ, cô mới đột nhiên phát hiện, người đàn ông này kể cả không nói gì, chỉ an tĩnh dựa vào kia mà ở chung với cô, trong lòng cô cũng không có biện pháp bỏ qua đối phương.
Cô cho rằng đã tính toán tốt khi một lần nữa gặp lại anh ta liền có thể tự quản lý cảm xúc của mình, nhưng mà ý nghĩ của cô quá mức kỳ lạ, cô thậm chí nghe thấy tiếng hít thở của anh ta đều có chút bất ổn.
Tiếp viên hàng không bắt đầu chậm rãi phục vụ khoang hành khách, hai người ngồi ở trên máy bay, cô thích uống cái gì, có cần thảm hay không, tất cả Lâm Hàn Dữ đều rõ ràng rành mạch, cô căn bản không cần mở miệng, anh ta đều có thể an bài tất cả thỏa đáng cho cô.
Cơm của khoang hạng nhất cũng không tệ lắm, anh ta chọn cũng đều là món cô tương đối thích nhưng nhìn mỹ thực trên bàn nhỏ, cô ăn vào một chút, rõ ràng nên cảm thấy hạnh phúc mỹ vị, lại giống như nhai sáp.
Tầm mắt Lâm Hàn Dữ nhìn cô vẫn luôn rất dịu dàng, thậm chí mang theo chút cẩn thận, anh ta phát hiện cô ăn có vẻ không cao hứng liền buông dao nĩa của chính mình ôn nhu hỏi cô: "Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị? Là anh nhớ nhầm sao, anh nhớ rõ em thích ăn những món này." Anh ta vô cùng áy náy nói, "Nếu anh nhớ nhầm thì anh xin lỗi, là anh tự mình chủ trương, làm em khó chịu."
Anh xin lỗi, là anh tự mình chủ trương, làm em khó chịu.

Một câu nói như vậy trực tiếp làm Giang Gia Niên đỏ vành mắt, nước mắt suýt chút nữa liền rơi xuống.
Không phải yếu ớt, mà là câu nói này giống như lời xin lỗi vì ngày đó anh ta đột ngột tuyên bố kết hôn, trong lòng cô rốt cuộc vẫn là có anh ta, dù sao cũng là lần đầu tiên thích một người, hai ba ngày làm sao có thể quên được?
Máy bay thoáng xóc nảy một chút, cả người Giang Gia Niên giật mình một cái, nước mắt liền rơi xuống, lạch cạch dừng ở trên mu bàn tay cô, vừa lúc Lâm Hàn Dữ nhìn thấy.
Anh ta ngẩn ra hồi lâu, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô rơi nước mắt, trong trí nhớ của anh ta, Giang Gia Niên hình như là không gì có thể phá nổi, cho dù người khác nhằm vào cô như thế nào, cô luôn có thể tự tin mà giải quyết tất cả phiền toái, nếu nói người phụ nữ khác là làm từ nước thì Giang Gia Niên chính là làm từ xi măng, trong ngoài đều kiên cường lại đặc biệt.
Tin tưởng nếu Giang Gia Niên biết chính mình trong lòng Lâm Hàn Dữ là làm từ xi măng phỏng chừng sẽ khóc càng thương tâm, may mắn hiện tại cô không biết cho nên chỉ là rơi chút nước mắt, rất nhanh đã lau sạch, khôi phục bình thường.
"Trong mắt bị cái gì đó bay vào, không thoải mái." Cô hấp tấp mà giải thích một chút, liền bắt đầu mạnh mẽ ăn chút gì đó, giống như nếu miệng bị lấp kín như vậy, Lâm Hàn Dữ liền sẽ không nói chuyện với cô nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi