Ngay cả bạn bè cũng không phải, có quá nhiều liên hệ như vậy đúng là không tốt, thậm chí không thể nói là hợp lý.
Trận gút mắc này tới nay, đơn giản là bởi vì buổi tối say rượu xong hồ đồ ngày đó, hôm nay chiếu cố, hơn nữa những cái đồ dùng chi đáo đó, hẳn có thể xem như ưu khuyết điểm để bù trừ đi.
Mang theo anh mắt dò xét như vậy, Giang Gia Niên nhìn chăm chú vào Hạ Kinh Chước, quan sát vẻ mặt biến hóa của anh, hy vọng có thể nhìn ra tâm tư của anh. Hạ Kinh Chước vỗn dĩ muốn uống ngụm cháo, nhưng nghe thấy Giang Gia Niên nói xong, một chút cảm giác muốn ăn cũng không còn.
Rõ ràng trước mắt bày một bàn mỹ thực, lại giống như là thuốc độc, anh không muốn ăn một chút nào, phảng phất như nếu anh ăn thì chính là đồng ý với lời nói của cô, chính là nhận thua.
Giang Gia Niên giống như không hề phát hiện ra việc này, tiếp tục nói: "Anh nếu không nói lời nào tôi coi như anh đáp ứng rồi, thời gian cũng không còn sớm, anh từ từ ăn, tôi đi trước."
Cô đứng lên, cởi bỏ tạp dề, hướng về phía anh cười một chút, rời khỏi phòng bếp, tự lấy đồ của mình xong liền cứ như vậy đi rồi.
Ngồi ở bàn ăn, Hạ Kinh Chước đưa lưng về phía cô, anh có thể nghe thấy động tĩnh của cô, nghe thấy âm thanh chốt mở cửa, biết rõ cô phải đi, trong lòng có thanh âm đang không ngừng nói đừng để cô đi, nhưng anh căn bản không duỗi tay ra giữ lại.
Lại một lát sau, trầm mặc đoạn thời gian này đại khái cũng đủ cô xuống dưới lầu, cô hẳn là sẽ nhanh chóng lái xe rời đi, Hạ Kinh Chước nhìn đồ ăn trước mắt, còn bốc lên hương khí nóng hầm hập, không ăn thật sự đáng tiếc.
Có lẽ là cảm thấy đáng tiếc đi, lại có lẽ chỉ là đói bụng, Hạ Kinh Chước một lần nữa cầm đôi đũa lên, rất bình tĩnh ăn cơm, anh ăn thật sự rất chậm, trong phòng yên tĩnh, một người sinh hoạt đã thành quen sẽ không cảm thấy gì, nhưng một khi từng có người khác tới làm bạn, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tiêu điều tịch lạc.
Cuối cùng anh vẫn là ăn bữa cơm này.
Đến cuối cùng, anh tựa hồ vẫn là tán đồng cách nói của cô, nhận thua.
Bởi vì thời gian quá muộn, sau khi Giang Gia Niên rời đi liền trực tiếp về nhà, không có qua công ty.
Cô đậu xe ở trong bãi xong, xách theo ba lô đang muốn đi vào hàng hiên, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, ánh sáng đâm vào mắt không thể mở ra được.
Cô giờ tay lên che ánh sáng một chút, trong lòng nói là ai vô duyên như vậy, lái xe ở trong tiểu khu còn bật đèn chiếu xa như thế? Chờ đến khi ánh đèn bên kia dân dần biến mất, cô liền nhìn qua, không phải xe đi rồi, mà là người trên xe bước xuống nên đã tắt đèn xe.
Giang Gia Niên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe kia, anh ta đi về phía cô bên này, cũng không biết đã đợi cô bao lâu.
"Em đã trở lại rồi." Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, tươi cười có chút thoải mái, từ vẻ mặt cùng lời nói của anh ta cũng không khó đoán ra anh ta đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi.
"Lâm Đổng." Không sai, người xuất hiện dưới lầu nhà cô đúng là Lâm Hàn Dữ, không quá xác định mục đích anh ta tới đây, Giang Gia Niên chần chờ vài giây mới nói, "Ngài tìm tôi có việc? Có phải công ty có vấn đề gì không? Tôi lập tức quay lại." Vừa dứt lời, cô liền xoay người đi, Lâm Hàn Dữ bất đắc dĩ mà giữ tay cô lại, xúc cảm lạnh lẽo trên tay thình lình gặp phải độ ấm, không khỏi giật mình.
Lâm Hàn Dữ chậm rãi thả ra nói: "Anh dọa đến em sao? Công ty không có việc gì, em không cần trở về, anh chính là ở đây chờ em." Anh ta chậm rãi thu hồi tay, giống như lưu luyến không rời, sau đó cười nói, "Lúc chiều em đi quá gấp, anh lo lắng có chuyện gì xảy ra cho nên muốn đến xem em thôi."
Giang Gia Niên đem mu bàn tay giấu ra phía sau, ít khi nói cười nói: "Vậy ngài có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi hỏi một chút, không cần tự mình chạy đến đây, này quá phiền toái, tôi sẽ băn khoan."
Tươi cười của Lâm Hàn Dữ có chút mỏi mệt, sau một lúc lâu mới nói: "Gia Niên, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mỗi ngày sớm chiều ở chung, trừ bỏ cấp trên cấp dưới, cũng coi như là bạn tốt đi? Em thật sự cần phải khách khí với anh như vậy sao?"
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, Giang Gia Niên bỗng nhiên cảm thấy chính mình có phải kéo ra khoảng cách với anh ta quá cường điệu rồi hay không, vật cực tất phản? Chính là ngẫm nghĩ kỹ lại cũng thật không có, đều là bảo trì khoảng cách cơ bản nhất, rốt cuộc trước kia anh ta là độc thân, hiện tại không phải, nam nữ khác biệt, bọn họ không có khả năng có thể thân thiết giống như trước kia.
Im lặng không nói một lát, Giang Gia Niên chỉ có thể đơn giản cười cười từ biệt anh ta, nói câu "Cảm ơn ngài đã quan tâm" liền xoay người đi lên lầu. Lâm Hàn Dữ đứng ở chô này đợi cô một buổi trưa, cuối cùng chờ được đến khi cô trở lại, nhưng cô ngay cả một câu "Muốn đi lên uống nước hay không" đều không hỏi, liền ném anh ta lại đi rồi, so sánh với thái độ lúc trước của cô đối với anh ta, cuối cùng anh ta có chút ý thức được sai lầm của chính mình có bao nhiêu nghiêm trọng.
Có lẽ vừa rồi chỉ là anh ta hoa mắt, nguyên bản cô đối với anh ta khá tốt, là chính anh ta không biết đủ muốn càng nhiều, sau đó liền sinh ra một loại cảm giác, cô đối với anh ta tốt, lại chỉ là quan tâm của cấp dưới với cấp trên, tiếp theo tự sa ngã, làm ra lựa chọn sai lầm.
Kỳ thật Giang Gia Niên cũng quá nội liễm, biểu đạt tình cảm rất hàm súc, có Hứa Hoan Nhan nhiệt tình hào phóng làm ví dụ so sánh quá khác biệt, Lâm Hàn Dữ sẽ hiểu lầm cô không có cảm giác với anh ta cũng không phải ngoài ý muốn.
Trở lại trên lầu, Giang Gia Niên lại không có tâm tư suy nghĩ những vướng mắc phức tạp đó, cô ở nhà Hạ Kinh Chước không ăn cái gì, vốn còn cảm thấy đói bụng, lúc này chẳng những không đói nữa, ngược lại có chút muốn nôn.
Vòng đến phòng bếp, phát hiện chén bát buổi sáng vội đi chưa kịp rửa, còn có đồ ăn thừa ở kia, phát ra từng đợt hương vị, làm cô buồn nôn.
Lại gần, cảm giác muốn nôn càng tăng thêm, rõ ràng đồ ăn thừa tuy rằng là muốn vứt bỏ, lại cũng không ghê tởm đến mức làm người ta muốn nôn, sao thân thể cô lại phản ứng kịch liệt như vậy?
Có chút kỳ quái, Giang Gia Niên đem đổ đồ ăn thừa, mở cửa sổ ra hít thở một chút, cảm giác dạ dày thoải mái hơn chút, âm thầm cảm thấy gần đây thời gian ăn cơm quá không ổn định, cho nên dạ dày kiều quý lại bắt đầu buồn bực.
Cô nhanh chóng đi nấu cháo ăn, vừa mới ngồi xuống ăn được mấy miếng, lại có điện thoại trong nhà gọi đến.
Nhìn trên màn hình di động hiện chữ "mẹ", Giang Gia Niên chần chờ hồi lâu mới tiếp, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Mẹ, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho con vậy."
Giang mẫu ở bên kia nói thẳng: "Mẹ không gọi cho con thì con cũng liền không gọi về đúng không, con cái đồ không có lương tâm, mẹ xem con chính là sợ mẹ thúc giục con kết hôn mới không dám liên lạc với mẹ đi?"
Giang Gia Niên bị lời mẹ nói làm cho không biết đáp gì, chỉ cười cười, nhưng mà cũng làm Giang mẫu tức điên: "Con không phải nói với mẹ con có bạn trai rồi sao? Người đâu? Không phải nói mang về cho mẹ nhìn sao? Đưa tới chỗ nào rồi? Mẹ biết ngay con gạt mẹ mà."
Giang Gia Niên không còn lời gì để nói, kỳ thật cô cũng không lừa mẹ cô, chỉ là đối phương đột nhiên có biến hóa, cô có biện pháp nào đây?
Cô nhẹ nhàng khuyên: "Mẹ, con không lừa mẹ, chỉ là có chút ngoài ý muốn, con cùng anh ấy, mẹ ddwungf lo lắng cho con, con tự mình hiểu được."
Phụ nữ qua 25 tuổi tựa hồ luôn phiền não vì bị thúc giục kết hôn, các cô trấn an cha mẹ luôn nói những lời như vậy, Giang mẫu đã sớm nghe đến chán, âm thanh ai oán thúc giục quen thuộc từ đầu điện thoại bên kia truyền tới, Giang Gia Niên không còn chút tâm tư muốn ăn cơm nào.
Thật vất vả chờ treo điện thoại, nhớ tới Giang mẫu nói cái gì "Con gả không ra về sau già rồi biết làm sao bây giờ", "Ba mẹ không thể ở bên con cả đời" linh tinh gì đó, trừ bỏ sứt đầu mẻ trán ở ngoài, càng nhiều lại là một loại cảm giác nguy cơ khôn kể.
Không có người yêu, về già biết làm sao bây giờ? Kỳ thật cũng rất dễ, chỉ cần có đủ tiền là được rồi, viện dưỡng lão có thể hoàn toàn chiếu cố bạn theo ý muốn của bạn nhưng con cái chưa chắc đã có thể. Cha mẹ không thể cùng cô cả đời, những lời này nhưng lại là sự thật, hậu sự có người an bài nhưng tình cảm tuổi già muốn gửi gắm nơi nào?
Thật ra cô không phải không muốn kết hôn, mà hiện thực bày ra trước mắt, cần một người thích hợp đã.
Một người đàn ông tốt xuất hiện có thể giải trừ tất cả nguy cơ của bạn, làm bạn cảm thấy thế giới tốt đẹp, chính là cô cảm thấy người đan ông như vậy hình như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.
Cúi đầu nhìn cháo trong chén, cô uống một ngụm, kể cả hiện tại ăn không vô cũng không thể lãng phí lương thực, Giang Gia Niên chỉ có thể bưng chén để lại vào tủ lạnh phòng bếp, để sáng mai ăn cũng được.
Cùng thời gian, trong nhà Hạ Kinh Chước, anh cũng làm động tác tương tự.
Đêm đồ ăn còn thừa để cẩn thận, dùng cách anh nghĩ có khả năng đảm bảo đồ ăn không bị hư hỏng hoàn hảo nhất, nhìn chằm chằm chúng nó một hồi lâu, thời điểm đồ ăn đều không nhin được phát ra tiếng SOS cầu cứu, anh mới thu hồi tầm mắt rời khỏi phòng bếp.
Hạ Kinh Chước rất nhạy cảm với mùi vị.
Giang Gia Niên tới một chuyến, để lại rất nhiều đồ vật, bận việc một buổi trưa.
Cái nhà này hiện tại với anh mà nói thật là nơi nơi đều tràn ngập khí vị của cô.
Bao gồm mép giường cô đã ngồi qua.
Nằm đến, cánh tay vô thức dừng ở vị trí cô từng ngồi, Hạ Kinh Chước ghé mắt nhìn qua, nghĩ thầm, anh tới giờ uống thuốc rồi.
Không chỉ là thuốc trị cảm.
***
Editor: Anh bệnh tương tư nặng quá rồi!