CÓ CON CHIM SƠN CA

Mới sáng sớm tinh mơ hôm sau, Chu Dư An đã thức giấc.

Cậu vác cái bụng đói meo, mỏi mắt trông mong Chung Phất Sơ ghé tới kiểm tra phòng kèm giải thích tiền phẫu thuật, ai dè chờ mãi chỉ thấy mỗi một chị y tá đi vào bảo với cậu rằng: “Ca mổ của cậu là ca thứ ba, phải đợi thêm mấy tiếng nữa.”

Chu Dư An hỏi: “Bác sĩ Chung đâu rồi ạ?”

Y tá đáp: “Anh ấy đang làm phẫu thuật, hai ca trước ca cậu đều là do bác sĩ Chung mổ chính, chắc anh ấy không có thời gian để qua đây đâu.”

Chu Dư An tức thì xìu ỉu như quả bóng xì hơi, ủ rũ chán chường chả buồn động đậy.

Trước đây, mỗi lần nhập viện thì người thân và bạn bè của cậu đều sẽ ở bên, chứ chưa bao giờ phải chịu cô đơn như này cả.

Lần phẫu thuật này là do cậu cố tình giấu, nên cũng chỉ còn cách tự mà chịu thôi.

Cậu cô đơn hiu quạnh chờ tận mấy tiếng liền, mãi đến khi Tống Địch Tân gọi điện cho cậu mới kết thúc.

Hai người buôn dưa lê độ đâu chừng mười phút, đến khúc Chu Dư An bẻ lái dò la chuyện của Chung Phất Sơ, cuối cùng Tống Địch Tân cũng không nhịn được phải hỏi:

“Dư An, nói thật cho anh biết, cưng chấm bác sĩ Chung rồi đúng không?” Hồi Chu Dư An phát giác xu hướng tính dục của mình lúc còn học đại học, cậu đã nhờ gã tư vấn tâm lý.

“Em biểu hiện rõ ràng thế ạ?” Chu Dư An thở dài.

“Còn kém vác loa thông báo xa xả vào lỗ tai anh thôi.” Tống Địch Tân bất lực nói, “Thực ra anh không biết rõ về anh ta lắm, cơ mà anh nghĩ hai người không hợp nhau đâu.

Tính cách hai người quá khác biệt.”

Gã chỉ có thể nhắc nhở lờ mờ bằng cách ấy.

Gã rất sợ cái thằng ngốc Chu Dư An đầu chỉ để mọc tóc, ngây thơ ngốc nghếch này sẽ phải ăn trái đắng từ Chung Phất Sơ.

“Không hợp chỗ nào chứ hả? Bọn em rõ ràng là hai nửa đất trời tạo nên đó, không thể chê vào đâu được.

Một người là củ cải nè, còn người kia là cái hố…” Chu Dư An không phục, bèn chém gió ba lăng nhăng tung nóc nhà.

“Cưng còn nhớ củ cải mà cưng mê đắm hồi học đại học không, còn không phải là nhất thời hứng khởi thì là gì? Với cả giờ cưng đang nằm viện, nên sẽ rất dễ sinh ra cảm xúc ỷ lại vào bác sĩ của mình, nhưng nó không có nghĩa là …”

Chu Dư An đang nghe những lời dạy bảo tâm huyết của thầy Tống thì bỗng thấy cửa phòng bật mở, Chung Phất Sơ thốt nhiên bước vào.

Cậu cuống cuồng nói với Tống Địch Tân: “Anh Tiểu Tân, em phải vào phẫu thuật rồi, lúc khác nói chuyện tiếp nha anh.” Nói xong cúp máy cái rụp, rồi ngước lên ngó Chung Phất Sơ bằng đôi mắt sáng quắc, như thể không phải đi phẫu thuật mà là đi lãnh thưởng đến nơi ấy.

Chung Phất Sơ tựa hồ mới vừa ra khỏi phòng mổ, hãy còn đang đội mũ trùm đầu và khẩu trang y tế, chỉ để lộ mỗi đôi mắt mệt mỏi, ngắn gọn súc tích bảo cậu:

“Theo tôi vào phòng phẫu thuật.”

Chu Dư An mở cờ trong bụng, ngoan ngoãn xách bình dẫn lưu đi theo Chung Phất Sơ.

Phòng phẫu thuật ở tầng một, hai người bước vào thang máy, Chu Dư An hỏi: “Bác sĩ Chung ơi, ca mổ diễn ra trong bao lâu ạ?”

“Khoảng hơn một tiếng.”

“Lỡ đang phẫu thuật mà em tỉnh lại thì sao ạ?”

“Gây mê toàn thân, cậu sẽ ngủ một mạch cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc.”

Chu Dư An thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng sinh ra vài phần tiếc nuối vì không được nhìn thấy Chung Phất Sơ trong ca phẫu thuật, rồi lại nghĩ đến cảnh sau khi xuất viện sẽ càng khó gặp nhau hơn, cậu không khỏi cảm thấy mất mát.

Chung Phất Sơ liếc cái liền thấy vẻ mặt như mất sổ gạo của Chu Dư An, bèn hạ giọng bảo: “Sẽ xong nhanh thôi.”

Chu Dư An ngớ cả người, mới sực nhận ra Chung Phất Sơ là đang an ủi cậu, thế là cậu lập tức vui vẻ trở lại, ngẩng mặt cười tươi rói: “Em không hề căng thẳng chút nào luôn.”

Đôi mắt cong cong như vầng trăng non, má lúm đồng điếu thoắt hơi hoắm.

Chung Phất Sơ nhìn cậu, không nói gì.

Thế nhưng khoảnh khắc được Chung Phất Sơ dẫn vào phòng phẫu thuật, Chu Dư An vẫn không khỏi hít mạnh một hơi.

Phòng phẫu thuật rất rộng, gồm rất nhiều phòng mổ riêng biệt được phân cách với nhau.

Bên trong có rất nhiều bác sĩ đang khí thế ngất trời thực hiện tay nghề của mình, thoạt trông như kiểu một khu giết mổ quy mô lớn.

Vẻ mặt của Chu Dư An sụp đổ hoàn toàn trong nháy mắt, cậu bị y tá tiếp nhận và dẫn đến lò mổ của chính mình, cực kỳ khốn khổ nằm lên.

Còn Chung Phất Sơ thì đi rửa tay, mặc áo choàng phẫu thuật và đeo găng tay vô trùng.

Lý Tuệ Đình bước tới giúp anh đội mũ và đeo khẩu trang y tế mới lên.

Ban nãy họ vừa mới làm xong một ca phẫu thuật và có một khoảng thời gian ngắn để giải lao.

Đáng lý Chung Phất Sơ có thể nghỉ ngơi một lúc, thế nhưng anh lại đích thân lên tầng dẫn bệnh nhân xuống, điều này khiến Lý Tuệ Đình ngạc nhiên cực kỳ.

Cô bèn hỏi:

“Bệnh nhân giường số 42 xảy ra chuyện gì sao anh?”

Chung Phất Sơ lắc đầu, xoay người đi về phía bàn mổ, Lý Tuệ Đình đành phải theo sau.

Chu Dư An nằm im trên bàn phẫu thuật, bác sĩ gây mê lần này cũng chính là bác sĩ đặt ống dẫn lưu đợt trước.

Anh ta cười đến cong cả mắt, lên tiếng chào: “Hi, lại gặp nhau rồi, hôm nay chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ gây mê toàn thân, cậu cứ yên tâm ngủ một giấc thật ngon ha.”

“Em sẽ không ngủ một mạch đến tối chứ ạ?”

“Không đâu, phẫu thuật xong cậu sẽ ngủ thêm chừng nửa tiếng, sau đó sẽ được đẩy đến phòng hồi sức gây mê, nơi đầy những người đang hôn mê giống cậu ấy.

Đợi đến khi cậu tỉnh rồi thì sẽ có y tá đưa cậu về lại phòng bệnh.”

“Nghe anh tả sao mà giống nhà xác dữ vậy?” Chu Dư An vừa nghĩ tới cảnh tượng đó liền buốt hết cả tim gan phèo phổi.

Bác sĩ gây mê cười ha ha một hồi, lại bảo: “À đúng rồi, bị gây mê toàn thân lúc tỉnh lại có thể sẽ nói mê sảng đó.

Nè, cẩn thận bị tôi nghe thấy á nha.”

Chu Dư An tưởng anh ta nói đùa, nên cũng theo đà giỡn chơi: “Vậy sao được chớ, nhỡ em khai ra mật khẩu thẻ ngân hàng thì phải làm sao bây giờ?”

Bác sĩ gây mê còn chực nói thêm gì đó, đã thấy Chung Phất Sơ đi tới, liền ngậm miệng rồi nghiêm túc chuẩn bị thuốc mê.

Đây là lần đầu tiên Chu Dư An trông thấy Chung Phất Sơ mặc áo choàng phẫu thuật màu xanh lục, toàn thân anh đã được bọc kín, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Cậu nhìn sâu vào đôi mắt ấy, chỉ thấy như động sâu không đáy, lại tựa như mặt hồ trong vắt có thể soi bóng thân mình.

Chung Phất Sơ không nhìn cậu, mà chỉ tập trung chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Tất thảy mọi thứ trong phòng phẫu thuật đều rất trật tự, chỉ trừ Chu Dư An là đương lo sốt vó.

Cậu nhìn đau đáu Chung Phất Sơ, không nhịn được hỏi:

“Bác sĩ Chung ơi, làm xong phẫu thuật anh sẽ đi luôn ạ? Em không muốn ở một mình trong nhà xác… phòng hồi sức gây mê đâu.”

Đôi mắt cậu vừa to vừa tròn vừa, nơi khóe mắt rủ xuống, lúc này lại mang theo ý tứ đáng thương, khiến người ta không nỡ lòng nào từ chối.

Chung Phất Sơ cúi đầu nhìn cậu, song ánh mắt lại hơi lãnh đạm, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nhắm mắt lại.”

Nói cách khác, là bảo cậu ngậm miệng.

Chu Dư An còn tưởng rằng anh lo mình mở mắt sẽ thấy căng thẳng, liền cười toe toét: “Em không sợ đâu.”

Chung Phất Sơ rủ mắt trông cậu, không nói gì nữa, ngẩng đầu ra hiệu cho bác sĩ gây mê bắt đầu công việc.

Bác sĩ gây mê tiêm thuốc mê vào người Chu Dư An, sau đó cầm chụp hô hấp lên, mỉm cười với cậu: “Tạm biệt, anh bạn thân mến.”

Chu Dư An còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chụp mặt nạ thở, hai mắt cậu đảo một vòng rồi bất tỉnh.

Đây cũng không phải là một ca phẫu thuật lớn cần phải mở phanh lồng ngực, mà chỉ cần rạch một đường nhỏ trên thành ngực trái, sau đó đưa đầy đủ ống nội soi vào, và camera y tế sẽ trình chiếu tình hình trong khoang ngực lên màn hình hiển thị lớn.

Bác sĩ phẫu thuật sẽ thi thoảng trò chuyện trong khi phẫu thuật để giảm bớt căng thẳng.

Lý Tuệ Đình đứng bên trợ giúp, cô nàng nhìn chăm chú màn hình hiển thị đang chiếu hình ảnh đầy màu sắc về khoang ngực của Chu Dư An, đoạn bảo:

“Có thể chụp lại bóng khí này cho cậu ấy làm kỷ niệm được đó.”

Bác sĩ gây mê cười phì: “Không bằng cho cậu ấy tận mắt xem cảnh bác sĩ Chung xẻo bóng khí đi, hồng hào bóng loáng cả lên này, trông xinh đáo để.”

Chung Phất Sơ vẫn im thin thít nãy giờ, bỗng lên tiếng: “Khỏi, cậu ấy không dám xem đâu.”

Lý Tuệ Đình bật cười: “Dư An đúng là nhát gan cả sợ đau thật, cơ mà lại rất xinh trai.

Em thấy cậu ấy rất đáng yêu.” Mấy ngày này cô và Chu Dư An đã thành lập xong phe đồng minh rồi.

Bác sĩ gây mê liếc Lý Tuệ Đình cái, giả bộ bày ra vẻ ghen tị: “Cô nương ơi anh không đáng yêu hả? Nếu phải chọn giữa anh và cậu ấy, em sẽ chọn ai nào?”

Lý Tuệ Đình lườm anh ta: “Ủa anh đâu có dễ thương bằng cậu ấy, đương nhiên là em sẽ chọn cậu ấy rồi.”

Chung Phất Sơ ho nhẹ một tiếng, hai người lập tức yên lặng.

Khoảng hơn một giờ sau, cuộc phẫu thuật kết thúc.

Bấy giờ cũng đã mấp mé trưa trật, toàn bộ ca phẫu thuật được sắp xếp ban sáng cũng kết thúc.

Các y tá đẩy từng giường bệnh vào phòng hồi sức gây mê, còn bác sĩ thì đi thay áo phẫu thuật, rửa tay và chuẩn bị đi ăn trưa.

Lý Tuệ Đình và bác sĩ gây mê hẹn nhau đến căn-tin ăn xong, thấy Chung Phất Sơ hãy còn đứng yên tại chỗ, liền hỏi: “Bác sĩ Chung không đi ăn ạ?”

Chung Phất Sơ uống vài ngụm nước, lắc đầu: “Tôi đi xem chút.” Nói rồi xoay người bước về phía phòng hồi sức gây mê.

Bác sĩ gây mê bật cười nghía Lý Tuệ Đình đang sững sờ bên cạnh: “Anh đã bảo rồi mờ, bác sĩ Chung sẽ qua xem cậu ấy ngay.”

Trong phòng hồi sức gây mê đang có rất nhiều bệnh nhân còn chưa tỉnh, vài y tá ở lại chăm nom.

Thấy Chung Phất Sơ bước vào, các cô vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ca phẫu thuật xảy ra vấn đề gì sao bác sĩ Chung?”

Chung Phất Sơ bước tới một trong các giường bệnh và đáp lại: “Không có gì, chỉ là tới kiểm tra chút thôi.” Y tá không còn cách nào khác ngoài việc dằn nỗi nghi ngờ xuống rồi rời đi.

Chu Dư An nằm yên tĩnh trên giường bệnh, chỉ có rặng mi dài cong vút thỉnh thoảng khẽ run lên.

Trong ấn tượng của Chung Phất Sơ, cậu chàng này lúc nào cũng xoen xoét cái miệng không ngừng, cười cũng nói, khóc cũng nói, nói một cách đến là có lý hợp tình, rồi cũng nói một cách đến là ngây ngô đáng thương… Bây giờ tự nhiên yên lặng thế này, lại khiến anh cảm thấy như thiếu đi cái gì.

Giống như lũ chim Sơn Ca cứ khoảng bảy – tám giờ sáng là sẽ bậu trên bệ cửa sổ la hét om sòm, vui vẻ thoả thích mổ tan từng giấc mộng yên tĩnh.

Thế nhưng nếu chúng nó bỗng bay đi, mọi người lại ắt sẽ cảm thấy sáng sớm cũng không còn là sáng sớm như vậy nữa.

Chuông điện thoại réo vang, là Diệp Lan gọi.

“Phất Sơ, sao cậu không đi ăn thế?”

“Cậu ăn trước đi, chỗ tớ đang có bệnh nhân không ai chăm sóc.”

Diệp Lan thở dài: “Có nhiều y tá như vậy, cần gì cậu phải đích thân ra tay chứ.” Y thoáng khựng, rồi mới bảo: “Đến căn-tin muộn cũng chẳng còn gì ăn đâu, thôi để tớ mua về cho cậu nhé.”

Chung Phất Sơ nghĩ phút chốc rồi đáp: “Mua hai suất nhé, bệnh nhân cũng chưa được ăn gì.”

“Oke, để tớ xem là quỷ đáng thương nào làm phẫu thuật mà người nhà cũng không tới chăm nào.”

Chung Phất Sơ cúp máy, đứng bên giường lướt di động đọc tin tức.

Xem được một lúc lâu mới nghe thấy tiếng hừ nhẹ, anh nhìn xuống thì phát hiện mí mắt Chu Dư An đã nhếch lên vài lần, chắc là sắp tỉnh.

“Bác sĩ Chung?” Chu Dư An hơi he hé mắt, nhìn Chung Phất Sơ bằng ánh mắt mê man.

Xem chừng cậu khá tỉnh táo, Chung Phất Sơ chuẩn bị đẩy giường về khu phòng bệnh, y tá thấy thế bèn tiến tới hỗ trợ, nhưng đã bị anh từ chối.

“Bác sĩ Chung ơi anh đưa em đi đâu chơi vậy ạ?” Chu Dư An gắng gượng mở to mắt, song mí mắt nặng trình trịch cứ khép xuống không thôi.

Chung Phất Sơ ngó lơ cơn mê sảng của cậu, đẩy thẳng giường bệnh ra khỏi phòng hồi sức gây mê.

Anh dáng cao, chân lại dài, nên đẩy giường mà nhẹ nhàng như không, rất giống như đẩy xe hàng trong siêu thị.

“Úi bác tài ới bác lái nhanh quá! Bác giảm tốc độ xuống chút được không ạ?” Chu Dư An hãi hùng la oái.

“…” Người trên hành lang nhất loạt ghé mắt nhòm.

Bác tài Chung đẩy một mạch giường bệnh vào thang máy chuyên dụng, nhanh lẹ đóng cửa thang máy rồi thở phào một hơi.

Trong thang máy không còn ai ngoài họ, Chu Dư An ngơ ngác nhìn ánh đèn trên đầu, đoạn nghiêng sang ngó Chung Phất Sơ đang đứng kế bên, mơ màng hỏi:

“Bác sĩ Chung? Anh tới kiểm tra phòng ạ?”

Chung Phất Sơ cúi đầu nhìn cậu, qua loa lấy lệ ừ tiếng.

Đèn thang máy có phần quá chói, Chu Dư An nửa hé mắt, thốt nhiên bảo:

“Anh muốn biết mật khẩu thẻ ngân hàng của em không ạ?”

Chung Phất Sơ mới nhận được tin SMS, anh vừa xem vừa thờ ờ đáp: “Không muốn.”

“Mật khẩu là viết ngược ngày sinh của em.”

“…” Chung Phất Sơ đương nghĩ xem có thể dùng cái gì để chặn miệng Chu Dư An lại không.

Rồi Chu Dư An bỗng chợt hỏi: “Anh có bạn gái chưa ạ? Nếu chưa thì em giới thiệu cho anh một người nha, trừ giới tính ra thì các mặt khác đều okela hết á.”

Chung Phất Sơ tiếp tục xem di động, phớt lờ cậu.

Chu Dư An không nghe thấy phản hồi, im lặng hai giây, kế tiếp lại bảo:

“Em nghĩ anh Tiểu Tân nói sai rồi.”

Chung Phất Sơ không phản ứng kịp với cú cua này, vô thức hỏi: “Sai gì?”

“Anh ấy bảo chúng mình không hợp nhau, em kiên quyết phản đối điều này.” Chu Dư An chun chun mũi.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Chung Phất Sơ đẩy Chu Dư An về hướng phòng bệnh.

“Em nghĩ chúng mình siêu cấp thích hợp luôn, anh nghĩ sao ạ?” Chu Dư An vẫn cứ tiếp lời.

“Không thích hợp.” Chung Phất Sơ không nhịn được đáp.

“Chuẩn á, em cũng thấy quá là thích hợp luôn ý.” Chu Dư An vốn dĩ nào có nghe.

Chung Phất Sơ không nói gì nữa, anh thấy Diệp Lan xách cơm hộp bước tới.

Diệp Lan đến gần, thấy Chu Dư An mở mắt thì tưởng cậu tỉnh rồi, bèn lên tiếng: “Xin chào, tôi là Diệp Lan.”

“Chúng mình là mười phân vẹn mười, là trời sinh một đôi, đúng không bác sĩ Chung?”

Diệp Lan cực độ ngạc nhiên nhìn sang Chung Phất Sơ, chỉ thấy anh quay mặt đi rồi nói: “Mặc kệ cậu ấy.”

Nguyên tác: Bạc Ngạn BiênTree xàm chó: 

– Ông ơi sao ngày xưa ông cưa được crush thía ạ?

Ông An:

– Nào các cháu, ngồi xuống đây, ông sẽ kể cho các cháu nghe về một huyền thoại trong làng cưa crush.

Để cưa crush thì bước đầu tiên, ta phải tôi luyện ra một lớp da mặt còn dày hơn cả da trâu, đạn bắn không thủng dao chém không tan.

Bước thứ hai là thả thính, thả xuyên đêm thông ngày cho ông, hiệu quả hay không thì chưa rõ, nhưng chắc chắn sẽ khiến crush trầm trồ: “Quào, chàng trai này thiệt thú dzị.” 

Và bước thứ ba, các cháu biết là gì không? 

– Không ạ?

– Thế thì tiếp tục ngồi chơi xơi nước và theo dõi các chương tiếp theo nhé, ông sẽ tiếp tục bật mí bí kíp của ông ở hồi sau:))).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi