Đến lúc 3 người đi tới bờ biển, thủy triều đã rút, Thanh Phù hoan hô chạy vội tới bãi cát, nhặt được một cái vỏ sò, vui sướng reo to: “Phụ thân, phụ thân, xem nay, con nhặt được một cái vỏ sò rất đẹp.” Hoàn Hà đi đến cạnh tiểu cô nương, nhìn nhìn cái vỏ sò Thanh Phù nhặt được, gật đầu: “Ừ, nhìn đẹp.” Hắn cúi xuống, cũng nhặt một cái vỏ sò màu trắng chôn giữa hạt cát lên đưa cho Thanh Phù: “Cái này đẹp hơn.”Thanh Phù ngó ngó, lắc đầu: “Không đẹp như cái của con”, nói xong tiểu cô nương chạy đi chỗ khác nhặt vỏ sò tiếp. Mỗi lần nhặt được Thanh Phù đều sẽ lớn tiếng hoan hô, ngoái đầu hỏi cha nàng xem cái này đẹp không, Hoàn Hà đi đằng sau mặt không thay đổi mà máy móc gật đầu.
Người cha bất đắc dĩ, con gái buồn bực, Thẩm Hi nhìn hai cha con mà mệt. Hoàn Hà tính tình lạnh lùng, căn bản không biết cư xử với con gái ra sao, tiểu Thanh Phù có người cha thế này đúng là mệt. Thấy Hoàn Hà nhàm chán, Thanh Phù chuyển mục tiêu sang Thẩm Hi, tiểu cô nương thấy rất nhiều ốc bám trên tảng đá, ríu rít hỏi Thẩm Hi: “Thẩm, ngươi xem, đây là cái gì vậy?”
Thẩm Hi nhìn thoáng qua, nói: “Đây là ốc biển, loài ốc thường bám trên đá ngầm. Thanh Phù nhìn, thẩm bắt được cái gì đây này. Đây là sao biển...”
“Ồ, thì ra con này gọi là sao biển, nó mềm mềm...”
“Đây là cua biển, mai nó có hình thoi, khi bắt cua cần tránh bị càng nó kẹp phải, không thì càng nó kẹp rất đau.”
“Thẩm thẩm, ngươi biết thật nhiều...”
Trên bờ biển trải dài, bờ cát bát ngát lộng gió, tiểu cô nương Thanh Phù rốt cuộc có vẻ thiên chân hoạt bát đúng với số tuổi thật của mình, thoải mái cười đùa, mặc kệ ngọn gió biển thổi rối mái tóc xinh đẹp nàng cũng không thèm quan tâm, vui vẻ cười đùa như một tiểu thiên sứ.
Thẩm Hi vốn thích trẻ con, đặc biệt Thanh Phù lại là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, khiến nàng càng thêm phần mẫu tính, dù sao bờ biển vắng người, Thẩm Hi dứt khoát chơi đùa với Thanh Phù, hai người trẻ con mà đào cát xây lâu đài, lật đá lên bắt cua, tiếng cười rộn rã giòn tan vang đầy bãi biển.
Hoàn Hà chậm rãi đi ở phía sau, nhìn hai người thân mật không khác gì hai mẹ con, một hồi lâu sau, hắn ngồi xuống một mỏm đá, đưa tay nhặt lấy một con cá nhỏ đang giãy dụa trong vũng nước cạn, ném nó trở lại biển rộng.
Đến khi thủy triều dâng lên ba người mới trở lại nhà Thẩm Hi, Thanh Phù hứng khởi muốn ăn thử hải sản tươi một lần, bèn đi vào nhà bếp nhìn theo từng bước Thẩm Hi làm hải sản cho nàng, bữa xế hôm nay có ốc biển xào cay, tôm cua hấp, tôm lớn om..., Thanh Phù ăn đến no căng bụng. Còn Hoàn Hà yên lặng ăn, khiến Thẩm Hi nhớ đến Người mù, hai người này đều yên lặng giống nhau, chỉ biết cúi đầu ăn cơm, ăn lại nhiều...
Nhà Thẩm Hi chật nên tất nhiên không có chỗ ngủ lại, sau khi ăn xong Hoàn Hà và Thanh Phù bèn cáo từ. Thẩm Hi lại đưa thêm cho Thanh Phù mấy món đồ trang sức bằng vỏ ốc, Thanh Phù mới chịu đi về. Tiễn bọn họ xong, nàng vội tới nhà Phương tỉ đón con trai về, Thẩm Hiệp đã qua nửa ngày không thấy mẹ, hai cái tay nhỏ vươn ra nhào vào lòng nàng, ôm chặt lấy quần áo nàng không buông tay, khiến Thẩm Hi vui sướng đến cười tít mắt, cảm giác con trai mong nhớ đúng là không tồi.
Việc cha con Hoàn Hà đến chơi Thẩm Hi chỉ coi như một việc bình thường. Bọn họ giàu hay nghèo, có thân phận địa vị gì nàng cũng không muốn quan tâm. Sau khi họ rời đi nàng đã bỏ chuyện này ra sau đầu, tiếp tục cuộc sống thường nhật kiếm tiền nuôi con. Thẩm Hiệp lớn nhanh, mới 10 tháng đã biết đỡ tường học đi, mỗi lần Thẩm Hi thấy thằng bé dùng đôi chân non nớt run rẩy bước từng bước nàng đều lo sợ không yên, sợ con trai bảo bối bị ngã đau. Nếu thấy thằng bé hơi lung lay hay người lắc lắc, nàng sẽ vội chạy đến ôm chặt lấy nó. Tuy Thẩm Hi biết làm vậy là không đúng, không thể quá nuông chiều con nhưng nàng xót con nên đành làm vậy, nhưng Thẩm Hiệp lại cho nàng thấy một mặt tính cách kiên cường chấp nhất của Người mù, nên dù Thẩm Hi có bế lấy thì sau khi nàng buông ra thằng bé vẫn tiếp tục phình má run chân mà tập đi tiếp.
Người mù tàn tật, dù hắn có nghị lực kiên cường đến đâu, cả đời hắn luôn chỉ quẩn quanh trên cái kháng và trong sân nhà, làm một kẻ vô tích sự, nhưng con trai của hắn thì khác, Thẩm Hiệp có tính tình y hệt cha nó, lại khỏe mạnh bình thường, Thẩm Hi rất mong chờ dáng vẻ trưởng thành của con trai sau này.
Hàng mĩ nghệ bằng vỏ sò vỏ ốc dễ làm, quanh quẩn chỉ có mấy hình thức ban đầu nên giờ trên chợ có rất nhiều người làm theo, nên giá không được tốt như trước nữa, Thẩm Hi thấy lợi nhuận không cao, tiền nàng cũng kiếm được khá nhiều rồi nên không cần thiết tốn thời gian đi làm tiếp những thứ này, bèn nghỉ hẳn, dành thời gian chơi với con nhiều hơn.
Thẩm Hiệp giờ đã tha hồ chạy nhảy, không chịu ở yên trong nhà, ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi, Thẩm Hi sợ thằng bé còn nhỏ, chạy không ổn dễ bị ngã, hay đi xa quá lạc mất nên suốt ngày bận rộn chạy theo con trai, mệt đến mỏi lừ. Về sau hẩm Hiệp được Trương nhị lang đẽo cho một cây kiếm gỗ để chơi mới đỡ, ít chạy ra ngoài hơn nhưng trong vườn giờ không thể yên với thằng bé. Thẩm Hi càng thêm lo lắng cho đồ dùng trong nhà, bởi vì Thẩm Hiệp giờ mê chơi kiếm, ngày nào cũng cầm kiếm không rời tay, thấy con kiếm bò ngang qua, cầm kiếm chọc chọc, thấy ong bướm bay qua, lại chọc chọc, gà vịt cũng vậy, cầm kiếm đâm đâm, ngay cả cái màn cửa theo gió lay động thằng bé cũng giơ kiếm lên chọc... Tuy giờ Thẩm Hiệp còn nhỏ, tay không có sức lực gì nhưng lại rất kiên trì, ngày nào cũng cầm kiếm lên ‘luyện’, Thẩm Hi trông cũng mệt, đành để con trai muốn nghịch gì thì nghịch, nàng thì đi theo sau dọn dẹp ‘bãi chiến trường’.
Đến mùa hè, đồ vỏ sò mĩ nghệ đã không đáng giá tiền, người Thượng Ngư thôn nghỉ không làm nữa, giờ mọi người có thời gian rảnh, lại kiếm được tiền nên đều bàn nhau làm nhà mới, đặc biệt là có mấy nhà chuẩn bị đón dâu, đang nóng lòng làm xong nhà để còn mau chóng làm đám cưới.
Cuộc sống người dân trong làng được cải thiện, có tiền của nên các cô gái chỗ khác cũng chịu gả vào đây. Chuyện này Thẩm Hi đã sớm biết, năm ngoái trong làng đã có 4 thanh niên lớn tuổi cưới vợ, năm nay có tiếp 2 đám cưới, nhà ai nàng cũng tới mừng. Giờ trong thôn nhiều nhà định làm nhà mới nên các nam nhân trong thôn quyết định cùng nhau mua gỗ gạch một lượt, số lượng lớn nên giá tiền có lẽ sẽ được giảm một chút. Nhà Phương tỉ cũng định xây thêm 3 gian phòng, chuẩn bị cho Trương nhị lang cưới vợ rồi ra ở. Thẩm Hi nghe được tin này vội nhắn Trương đại lang nàng cũng muốn làm nhà mới, chuyện vật liệu nhờ hắn thu xếp hộ, dù sao gian nhà giờ Thẩm Hi ở quá nhỏ hẹp.
Chuyện quan trọng đã bàn xong, Trương đại lang cùng các nam nhân khác đi lo liệu, chỉ còn lại Phương tỉ ngồi lại bế Thẩm Hiệp, nói chuyện phiếm với Thẩm Hi. Phương tỉ huých Thẩm Hi một cái, nửa đùa nửa thật: “Muội tử ngươi làm nhà mới làm gì, ba gian phòng nhà ta định xây thêm tặng cho mẹ con ngươi, lại thêm một nam nhân chịu khó hiền lành, có lấy không?”
Thẩm Hi biết Phương tỉ nói đùa, giờ lấy điều kiện gia đình nàng, đầy hoàng hoa khuê nữ chịu gả cho Trương nhị lang, tất nhiên không muốn một tức phụ tái giá, lại mang theo con ghẻ như nàng, mấy hôm trước Thẩm Hi còn nghe nói Phương tỉ đã tìm bà mối thu xếp chuyện hôn sự của Trương nhị lang, bèn đùa lại: “Ba gian nhà mới của tỉ nếu đã đưa ta thì đương nhiên ta dám nhận, cả nam nhân hiền lành chăm chỉ ta cũng nhận nốt, giờ ta đã có con, mọi thứ đủ đầy, không ngại nuôi thêm một đứa con trai đâu.”
Phương tỉ xùy một tiếng, bĩu môi: “Ngươi không khác gì củ khoai lang, thích chiếm lấy hố lớn. Ta xem ngươi đêm đêm giường đơn gối chiếc, không có một người ấm giường, lạnh không lạnh?”
Thẩm Hi nhìn nhìn gian ngoài không có người, cười hì hì: “Vậy chắc ổ chăn của Phương tỉ chắc đêm đêm ấm lắm đây?”
Phương tỉ đỏ mặt lên, tức mình véo má Thẩm Hi một cái, lầu bầu: “Hừ, ổ chăn của ta ấm thật, hồi xưa ngươi lại chả ấm chắc? Ngươi mà không ấm thì Thẩm Hiệp ở đâu ra?” Nói đến đây, Phương tỉ tò mò hỏi: “Muội tử, trượng phu của ngươi là người như thế nào? Ta chưa bao giờ nghe thấy ngươi kể về hắn.”
Thẩm Hi nghe nàng hỏi, bỗng giật mình nhớ đến đã lâu rồi nàng chưa nhớ đến Người mù. Hình như Thẩm Hiệp đã lấp đầy chỗ trống rỗng trong cuộc sống của nàng, cũng hòa tan nỗi đau xót mất chồng.
Phương tỉ thấy Thẩm Hi không trả lời, nói ra suy đoán của mình: “Ta cảm thấy tướng công của ngươi chắc chắn là một người có bản lĩnh, nếu không cũng không có được người vợ giỏi giang như muội tử ngươi vậy. Xem lúc ngày thường ngươi chi tiêu hào phóng, nhất định không phải là nhà bần hàn.”
Thẩm Hi không đáp lời, chỉ thở dài nói: “Người đã mất rồi, giờ còn nhắc đến hắn làm gì chứ?”
Hai người đang nói chuyện, chợt ở ngoài có người gọi: “Thẩm gia nương tử ở đây không? Nhà ngươi có khách đến.” Thẩm Hi vội bế con về nhà, còn chưa đi tới cửa, đã thấy trước cửa nhà mình đứng một tiểu cô nương mặc áo đỏ với nam tử áo đen.
Tiểu cô nương trông thấy Thẩm Hi đến gần, vui vẻ tiến lên đón, giọng nói ngọt ngào: “Thẩm, ta đến thăm ngươi.” Thẩm Hi mỉm cười chưa kịp nói gì, Hoàn Hà đã quát: “Thanh Phù, không được vô lễ!” Thanh Phù vội buông cái tay đang cầm áo Thẩm Hi ra, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi nàng: “Thẩm, đây là đệ đệ hay muội muội thế?” Lần trước hai cha con họ đến Thẩm Hiệp đang ngủ, tiểu cô nương ngoan ngoãn không đi nghịch nên không xem thằng bé.
Thẩm Hi cúi người thả con trai xuống, để Thanh Phù nhìn rõ rồi cười nói: “Ngươi đoán đi.” Thanh Phù tỉ mỉ nhìn kĩ Thẩm Hiệp, còn lấy tay nhỏ sờ sờ khuôn mặ mềm mềm của thằng bé, sau đó cười lớn: “Là đệ đệ!”
Thẩm Hi ngạc nhiên: “Không thể nào, ngươi đoán chuẩn rồi.” Thanh Phù sờ sờ tóc của Thẩm Hiệp, giải thích: “Muội muội sẽ buộc bím tóc, đệ đệ cắt tóc ngắn.” Lí do này làm Thẩm Hi dở khóc dở cười, mấy hôm trước nàng sợ con trai bị nóng nên cắt tóc thằng bé thành kiểu đầu bát úp như mấy đứa trẻ khác, không ngờ lại để tiểu cô nương mèo mù vớ cá rán mà đoán đúng được. Tuy nghĩ vậy nhưng nàng muốn khích lệ đứa bé, khen ngợi: “Thanh Phù đúng là thông minh.”
Thanh Phù đắc ý ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên. Hoàn Hà đứng sau lại quát: “Không được kiêu ngjao, phải khiêm tốn!” Nghe phụ thân quát, tiểu cô nương ỉu xìu, nụ cười trên mặt biến mất. Thẩm Hi vội vàng hòa giải: “Con bé còn nhỏ, ngươi đừng quá nghiêm khắc. Huống chi tiểu cô nương dĩ nhiên được nuông chiều một chút, hoạt bát vui vẻ không tốt hơn là trầm trầm như khúc gỗ sao?” Thấy Hoàn Hà lại nhăn mày, nàng vội chuyển đề tài: “Lần này ngươi lại dẫn Thanh Phù tới nhặt hải sản à? Giờ đang mùa hạ, đúng là lúc nhiều hải sản, các ngươi tới rất đúng dịp.”
Thẩm Hi thành công dời đi đề tài, Hoàn Hà giãn lông mày, nói với nàng: “Làm phiền.” Thẩm Hi dịu dàng sờ mái tóc Thanh Phù, âm thanh dịu dàng hơn: “Cái này có phiền gì. Thanh Phù, đi, vào nhà thẩm ngồi đã, trong nhà thẩm còn có mấy con cua lớn, thẩm chưng lên cho ngươi ăn.”
Thanh Phù nghe có cái để ăn, vui mừng vỗ tay, lời nói ngọt ngào làm Thẩm Hi nghe đến ngọt cả lỗ tai: “Thẩm, ngươi tốt nhất. Ta thích nhất thẩm. Ta cũng thích đệ đệ, đệ đệ, để tỉ dắt ngươi.” Hai cái tay nhỏ cầm chặt lấy nhau, hai đứa nhỏ đi nhanh vào nhà. hai người lớn đi theo sau, tất cả cùng vào trong nhà.