Tam trưởng lão Tùy gia đi theo đệ tử dẫn đường của Linh Quan Thượng Môn đi đến dưới chân núi Bạch Linh.
Ông ta cũng từng mơ ước được tu luyện trong môn phái nhưng vì năng lực yếu kém, mấy chục năm vẫn chưa thể trúc cơ cho nên năm xưa đã bị đuổi ra khỏi tông môn.
Hai người bị tượng đá hồ ly dò hỏi " Người tới có chuyện gì?".
Vị đệ tử kia lập tức chắp tay cúi đầu " Bái kiến Hạo Đàm trưởng lão! đệ tử dẫn theo người trong gia tộc của Tùy Y Ngọc đến có chuyện muốn gặp cậu ấy".
Tam trưởng lão lên tiếng " Đúng vậy, gia chủ chúng ta có việc muốn mời Y Ngọc về nhà vài hôm".
Tượng hồ ly hững hờ đáp lại " Các ngươi ở yên đó, ta kêu hắn tới gặp các ngươi, không được bước vào nơi này nửa bước".
" Đa tạ trưởng lão!".
Lạc Tư Thần cầm trong tay cây kiếm gỗ mà y đổi từ tích phần lần đó để tập luyện, kiếm gỗ uy lực tuy không bằng kiếm thật nhưng dùng để tập luyện cũng không tồi.
Sau nhiều ngày rèn giũa kĩ năng võ công thì Lạc Tư Thần cuối cùng cũng đã nắm được cách vận chuyện linh khí trong cơ thể theo từng động tác, mỗi một chiêu đánh ra mang theo uy lực của linh khí khiến cho cây cối xung quanh bị đổ rạp ra không ít, một chiêu cuối kia, y dung hợp linh khí hệ thủy bao bọc thân kiếm trảm một nhát lên mặt đá khiến cho tảng đá vỡ tung thành những mảnh nhỏ, đến cả cây kiếm gỗ cũng không chịu nổi mà gãy ra làm đôi.
Lạc Tư Thần thở dài " Xem ra lại phải tốn tích phân đi đổi một thanh vũ khí rồi".
Bên tai y đột nhiên vang lên tiếng nơi của sư phụ " Có người từ gia tộc của ngươi tìm tới, có muốn gặp hay không?".
Tử Vu trần thuật lại ý muốn của Tam trưởng lão kia cho Lạc Tư Thần.
Lạc Tư Thần không muốn gặp lại đám người Tùy gia chút nào, y vừa định từ chối thì chợt nhớ ra khế ước giữa y và thân thể này, nhất định phải giúp Tùy Y Ngọc trả thù thì y mới có thể thoát ra được thế giới này, Lạc Tư Thần không rõ y có thật sự trở về được không nhưng bắt buộc phải thử mới biết được.
" Được, con đi gặp bọn họ".
" Bọn họ chờ ngươi dưới chân núi".
" Đa tạ sư phụ!".
Tử Vu có thể nhìn ra một chút chuyện tương lai gần, y lại nhắc nhở Lạc Tư Thần thêm một câu " Đây là thế giới cường giả, ngươi không giết hắn thì hắn sẽ giết ngươi, cho nên ngươi phải học được cách giết người không chần chừ, một giây nương tay với kẻ thù chính là hại chính bản thân mình, hãy nhớ lấy lời ta dạy".
Lạc Tư Thần nghe qua cũng đã hiểu sơ sơ bởi đây cũng là điều mà y đắn đo suốt thời gian qua, y phải thay đổi tư tưởng của một người hiện đại, mặc dù lần trước Tần lão chết là do bị phản phệ từ vu thuật của ông ta, nhưng lần sau y hiểu chuyện sẽ không còn thuận lợi như vậy, sẽ đến lúc y phải ra tay giết người, nếu không người phải nằm xuống sẽ là chính mình.
Nhưng để thực hiện được thì vẫn có chướng ngại tâm lý, tuy nhiên chỉ cần ra tay được lần đầu tiên thì Lạc Tư Thần tin rằng bóng ma tâm lý của mình sẽ biến mất.
Đến bây giờ Lạc Tư Thần vẫn không khỏi kinh ngạc về sư phụ của y, người không chỉ có thể tùy thời tùy nơi dùng thần thức phủ quanh cả một ngọn núi lớn như vậy, mà còn có thể truyền âm từ nơi xa nữa.
Mặc dù đã trúc cơ nhưng Lạc Tư Thần cũng chỉ có thể sử dụng thần thức trong phạm vi 50 mét xung quanh mà thôi, y tưởng tượng ra cảnh hai cao thủ tầm cỡ sư phụ mà đánh nhau thì y chắc chắn sẽ là con ruồi chết oan vì chạy không kịp.
" Tiểu Đằng Xà, ta có việc phải rời đi vài hôm, ngươi ở lại đây trông nhà nhé".
Tiểu Đằng Xà lập tức từ trạng thái yên lặng hấp thu linh khí tỉnh lại, nó bám lấy y phục của Lạc Tư Thần không muốn rời.
Tiểu Đằng Xà phát hiện, khi ở cạnh Lạc Tư Thần thì linh khí xung quanh dường như đều tự động hướng về phía cơ thể của y mà tới, do đó mà trong thời gian Lạc Tư Thần ở đây thì linh khí xung quanh cũng đậm hơn trước không ít.
Tiểu Đằng Xà cũng nhờ vậy mà trong quá trình hấp thu linh khí cũng có lợi rất nhiều, nếu tiếp tục ở cạnh Lạc Tư Thần nó có thể giảm bớt thời gian thời gian chờ biến thành người từ 300 năm còn một nửa mà thôi, thậm chí sẽ còn nhanh hơn.
Tiểu Đằng Xà không muốn Lạc Tư Thần rời đi một chút nào, nó bám chặt lấy góc áo của y.
Lạc Tư Thần không hiểu ý của nó cho lắm nên cố gắng kéo lại cái quần sắp không chịu nổi mà muốn rách ra của mình " Ngươi làm sao vậy?".
Tiểu Đằng Xà đành nghĩ ra một cách, nó cuộn bản thân thành một quả bóng gai lăn theo Lạc Tư Thần, Lạc Tư Thần trên đầu như muốn hiện lên dấu ba chấm " Ngươi muốn đi theo ta? ngươi cái hình dạng đó sẽ khiến người khác khiếp sợ đấy".
Tiểu Đằng Xà thấy Lạc Tư Thần nhất quyết không chịu, nó đành phải dùng tới cách cuối cùng, tuy cách này khiến nó giảm mất 50 năm tu luyện nhưng mà cũng đáng lắm, nếu được ở cạnh Lạc Tư Thần thì con số không đáng là bao.
Tiểu Đằng Xà hô biến hóa thành một sợi dây leo vừa mảnh vừa mềm uốn lượn vòng quanh cổ tay trái của Lạc Tư Thần mấy vòng, trông như một chiếc vòng tay ngọc bích vậy.
Lạc Tư Thần kinh ngạc giơ tay lên ngắm nhái " Không ngờ ngươi còn có chiêu nay nhà Tiểu Đằng Xà, trông khá đẹp đấy chứ, sau này cứ để như vậy đi, coi như ngươi thành trợ thủ của ta".
Tiểu Đằng Xà thầm đắc ý, bổn đại gia là cây tu luyện 700 năm đấy, vô cùng lợi hại luôn, có bổn đại gia đi cùng sẽ không để ngươi phải chịu bắt nạt.
Lạc Tư Thần dùng pháp thuật đổi một thân y phục màu xanh lục sẫm rồi đi xuống chân núi.
Khi trước, y xem phim tiên hiệp đều nghĩ rằng nhân vật thay trang phục chỉ cần hất tay một cái là được, nhưng hóa ra là y phục để trong túi trữ vật, bọn họ chỉ là làm phép giao hoán để đổi tranh phục thôi chứ không phải tự dưng biến ra một bộ y phục từ trên trời rơi xuống.
Xem ra là nhà làm phim đã lừa gạt bấy lâu nay.