CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ

Tôi cố giữ bình tĩnh nhìn một lượt con vật kỳ quái này, thấy thân của nó rất rất dài, kéo xuống đến tận hồ nước cách đây một đoạn khá xa. Nhìn kĩ còn có thể thấy nước hồ đang cuồn cuộn tung tóe, hình như là cái đuôi của nó ở dưới nước đang quẫy quẫy.

Cha mẹ ơi! Con thủy quái này phải dài đến mức nào cơ chứ??

Tôi túng quẫn quá rồi, đánh liều lên tiếng thều thào hỏi:

“Làm ơn… tha cho tao được không? Làm ơn… để tao được chết trọn vẹn thân xác được không?”

Những lời này là tôi nói trong tuyệt vọng, không hi vọng sẽ có kỳ tích gì xảy ra. Nhưng thật bất ngờ, sau khi tôi dứt lời, con thủy quái cũng ngừng luôn động tác liếm gặm chân tôi.

Hai con mắt của nó to như hai cái đèn ô tô, đen nhánh. Nó lẳng lặng nhìn tôi, rồi nhả chân tôi ra. Tôi như được đại xá, vội vã co rụt chân lại.

Khoan đã! Tôi thế mà lại cử động chân được rồi!

Khi nãy chân tôi còn cứng đơ như hai khúc cây, vậy mà bây giờ đã cử động được rồi! Không chỉ cử động được bình thường, mà mấy vết thương nứt toác cũng đã sạch hết vết máu, không còn cảm giác đau đớn gì nữa.

Tôi hoài nghi nhìn con thủy quái đen thùi lùi trước mặt. Hình như… là nó mới chữa chân cho tôi?

Tôi nhìn chằm chằm nó, muốn từ trên người nó nhìn ra manh mối gì. Nhưng vô ích, nó giống như một thỏi than đen thùi lùi vậy, chẳng nhìn ra được cái gì.

Trong lúc tôi còn đang chăm chú quan sát nó, thì “sượt” một tiếng, cả thân thể tôi đã bị nó quấn chặt. Mặc cho tôi la hét vùng vẫy, nó vẫn không hề dừng lại, quấn theo tôi lao thẳng xuống hồ nước.

“Cứu… cứu tôi với…”

Tôi sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, mà cơ thể đã suy yếu đến mức không còn một chút sức lực nào rồi. Chỉ có thể yếu ớt thều thào trong vô vọng như thế.

Con thủy quái kia loáng một cái đã trườn đến mép hồ. Nước hồ có một màu phơn phớt hồng rất kỳ lạ, hơn nữa còn tỏa ra một thứ mùi tanh tanh rất khó ngửi. Tôi nhắm tịt mắt lại, đến nước này thì trong lòng tôi đã đinh ninh rằng mình chết rồi. Con thủy quái này có tha tôi đi đâu chăng nữa thì cũng có quan trọng gì nữa đâu…

Chỉ có điều… cha mẹ, con gái bất hiếu, kiếp này không thể báo hiếu cho hai người.

Còn có… Tô Uy Long, nếu có kiếp sau, hi vọng tôi vẫn sẽ gặp được anh.

“Rào rào rào” một lúc, nước hồ nổi sóng cuồn cuộn. Con thủy quái đang trồi lên ngụp xuống giữa hồ, còn tôi thì vẫn ngồi trơ trọi một mình ở mép hồ. Này… chuyện gì đang xảy ra??

“Nghiệt súc này! Lâu ngày không quản nên gan ngươi to bằng trời rồi đúng không?”

Tiếng quát rất lớn từ dưới hồ vọng lên, truyền vào tai tôi. Tôi giận bắn người, cuống cuồng nhìn ngó xung quanh.

Tại sao… lại quen thuộc đến thế? Có phải tôi đang nghe nhầm không? Tô Uy Long, có phải là anh không?

Vài giây sau, nước hồ càng nổi sóng mạnh hơn, dưới hồ không chỉ có tiếng quát mà còn có cả tiếng kêu của con thủy quái nữa. Cơ thể nó khổng lồ y như mấy con rắn tinh trong phim, nhưng tiếng kêu phát ra nghe lại có chút vui tai.

“Ri ri ri…”

Một bóng người màu đen nhanh nhẹn nhảy từ chỗ này sang chỗ khác trên người con thủy quái. Tôi dụi mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần, trong lòng dấy lên một tia hi vọng.

Một lúc sau, lại “tùm” một tiếng kinh thiên động địa nữa, con thủy quái cứ thế ngụp luôn xuống hồ, không thấy ngoi lên nữa. Mặt hồ dần dần yên ắng trở lại. Bóng người kia cũng từ từ đạp nước tiến về phía tôi.

Trông thấy gương mặt quen thuộc đang tiến về phía mình càng lúc càng gần, tôi mừng đến nỗi tim đập nhanh loạn xạ. Nhưng cơ thể tôi đã quá yếu rồi, tôi gục xuống hôn mê ngay khi người nọ chỉ cách tôi chừng vài bước…

Trước khi mất đi ý thức, tôi vẫn kịp nghe tiếng người nọ khẽ mắng một câu:

“Vô dụng! Nhưng không sao, có tôi ở đây thì vô dụng một chút cũng được.”

[...]

Tôi chẳng biết mình đã ngủ bao lâu nữa.

Chỉ biết khi tỉnh dậy, cơ thể tôi đã uể oải đau nhức rã rời, đến nỗi đứng còn không vững. Vết thương trên người đã lành lặn không để lại một vết sẹo nào, chứng tỏ có ai đó đã cứu tôi rồi?

Nhìn ngó một lượt xung quanh, tôi đang nằm trong một căn phòng xa hoa, trang trí theo kiểu cổ xưa. Mỗi một món đồ trong căn phòng này đều toát lên vẻ sang trọng quý phái, so với những món đồ cổ được trưng bày trong bảo tàng cảm giác còn quý giá hơn rất nhiều.

Tôi theo thói quen sờ sờ lên ngón tay, chiếc nhẫn Quỷ hậu vẫn còn đó. Tôi xoay xoay nó, lập tức trước mặt tôi có mấy vệt sáng quơ qua quơ lại.

Đám cô hồn sai vặt đây rồi.

Bọn họ dùng khuôn mặt tê liệt nhìn tôi, tuy thái độ đứng xếp hàng rất cung kính, nhưng khuôn mặt liệt không biểu cảm thì vẫn thế không bao giờ thay đổi được.

Tôi tùy tiện hỏi mấy câu, vậy mà họ lại kể hết, tường tận chi tiết không sót một chữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi