CÔ DÂU BỊ ĐÁNH TRÁO CỦA TỔNG TÀI



Buổi tối, Tống Thành tan làm về nhà rất đúng giờ. Từ ngày Nguyễn An Nhiên bước chân vào biệt thự của hắn làm náo loạn, hắn đã nhanh chóng luyện thành thói quen về nhà đúng giờ.

Lúc thì để xem cô lén lút vứt bùn đất xuống hồ cá sấu của hẳn. Lúc lại kiểm kê có bao nhiêu gốc cây hoa trong vườn bị cô vặt trụi.

Cũng có ngày thì hắn về để ngắm quản gia Hà Văn Nhĩ nhà mình hò hét đám người làm thay hết chăn ga gối nệm của tất cả các phòng bị cô đổ nước lên.

Nếu xét tình thế tay không chiến đấu mà làm ra đám lộn xộn suốt mấy ngày không ngừng như vậy cũng có thế tính là sức phá hoại cao độ rồi. Cũng may hẳn.

luôn cảnh giác khóa cửa thư phòng còn nhà bếp thì được bà Hai già canh phòng cẩn mật, không thì cô cũng không ngại mà đốt sạch giấy tờ cùng toàn bộ chỗ sách quý hắn tích lũy cả đời, hoặc làm nhà hắn nổ tung bằng cách cho rò rỉ bếp ga.

Quả thực, Nguyễn An Nhiên sắp phát điên rồi. Cô bị bắt ở đây mấy ngày cũng là ngần ấy ngày lo lắng cho Cá Chép. Không biết ở nhà thẳng bé ăn uống, sinh hoạt thế nào. Mẹ mất tích, chắc chắn thăng bé sẽ khóc hết nước mắt. Mà để nó khóc ròng rã mấy ngày đêm như thế, cô vừa xót con lại vừa thương cả hàng xóm nữa. Minh Châu à Minh Châu, mình vô cùng cảm tạ cậu đã chiếu cố con trai mình!

Nếu không có bạn tốt cưu mang, phải đi thuê nhà ở ngoài, thì giờ này Cá Chép có khi đã chết đói mất thôi.

Xe của Tống Thành về đến nhà đúng lúc An Nhiên đang ngồi trên cây ổi trong vườn, hậm hực vặt trụi tất cả những quả ổi non đang run rẩy dưới hoàng hôn. Còn chưa đến giờ cá sấu ăn, cô vặt được quả nào liền chọi xuống hồ quả ấy, làm cho mặt nước trong xanh nổi lập lờ vô số quả xanh cùng lá rụng, bẩn thiu đến ngứa mắt.

Nhìn đám người làm phân công nhau đi dọn hồ với hứng ổi non An Nhiên ném tới, Tống Thành không khỏi được mở mang tâm mắt.

Bên dưới gốc cây, tiếng quản gia già nua vang lên khẩn khoản “Xin cô đừng ném nữa. Cây ổi này cậu Thành rất thích, năm nào cũng cho người hái mang đi tặng người nhà. Cô vặt trụi hết quả non thì mùa ổi năm nay lấy gì mà hái nữa”

An Nhiên bật cười: “Tống Thành nhà chú giàu như thế mà tiếc một cây ổi sao? Hóa ra hẳn lại keo kiệt”

Chú Nhĩ lau mồ hôi: “Cậu Thành rất hào phóng. Cô không hiểu cậu ấy rồi”


Một tiếng cười giòn tan đáp lại: “Đúng, tôi chẳng hiểu nổi hắn. Muốn lấy vợ thì đã c‹ Nguyễn Vũ Như rồi, vì sao cứ khăng khăng nhốt tôi ở đây. Mà tôi còn chẳng phải là vợ hắn”

Hà Văn Nhĩ chưa biết đáp lại thế nào, ông cũng không biết vì sao cậu chủ nhà mình lại rước về một cô gái đã lừa gạt mình, lại còn để mặc cô ta chạy lung tung phá phách khắp nơi, không thèm lên tiếng. Nhưng chính Ân Lãm cũng đã xác nhận với ông rằng Nguyễn An Nhiên là cô chủ mới, là đương kim phu nhân.

Nên cô muốn làm gì căn nhà thì làm, ông và đám người giúp việc không thể ngăn cản, chỉ còn cách ra sức phối hợp dọn dẹp tàn cuộc.

“Ai nói cô không phải vợ tôi?” Không rố Tống Thành đến dưới gốc cây từ lúc nào. Hắn đứng ngước nhìn lên, tầm mắt vừa vặn bên dưới hai bàn chân lấm lem của An Nhiên một chút.

Cô nhìn thấy hắn, thái độ lập tức tràn ngập ghét bỏ. Chứng cứ đâu? Xác nhận đâu? Ai chứng nhận? Ai bảo hộ? Cô đã hét câu này vào mặt hẳn không biết bao nhiêu lần, lần nào hắn cũng im lặng. Rõ ràng là không thể đáp trả vấn đề này.

Thế mà lần này, hắn lại chủ động gây chiến. Thấy cô lơ mình, Tống Thành liền âm thầm rút ra một tờ giấy, huơ huơ: “Muốn tự đọc hay tôi đọc giúp?” An Nhiên vẫn không thèm nhìn lại. Hăn liền hảng giọng một tiếng, trịnh trọng nâng tờ giấy, cất tiếng dõng dạc giống như người ta truyền chiếu chỉ của nhà vua: “Cộng hòa xã hội…

An Nhiên xì một tiếng, liếc hẳn bằng nửa con mắt. Tính làm trò gì nữa đây? Bạo lực đã dùng nhiều lần, đến cá sấu cũng mang ra dạo một vòng, cô vẫn không chịu thua, hẳn có thể dùng vũ khí gì mạnh hơn nữa?

“Họ và tên chồng: Tống Thành. Ngày sinh, tôn giáo, quốc tịch… bỏ qua đi” Hắn tính khoe từng có vợ cũ sao? Gọi cô ta tới đây đi, thế chỗ cho cô.

Tống Thành không chấp vẻ khinh khỉnh của An Nhiên, tiếp tục đọc: “Hừm, tiếp theo.

Họ và tên vợ: Nguyễn An Nhiên”.

Gì cơ?

An Nhiên vốn đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, nghe đến tên mình liền kinh ngạc ngã ngửa ra sau, lộn đầu rơi thẳng xuống. A a a chết tiệt!

“Bịch” một tiếng, cô thấy lưng và khoeo chân mình bị va chạm với vật cứng, tuy đau nhưng không đến nỗi thê thảm như tưởng tượng.

He hé mắt ra, cô suýt thì hét lên khi thấy khuôn mặt điển trai của Tống Thành đang áp sát ở cự li gần.

“Hạnh phúc đến mức ngã ngửa?”, hắn nhếch khóe môi chế nhạo, hai tay đang bế ngửa cô như kiểu bế công chúa.

An Nhiên trợn trừng mắt, bất chấp cơn đau nhảy phắt xuống, một tay vươn ra định giật lấy tờ giấy.

Quả thực, đúng là giấy chứng nhận kết hôn, ghi rõ thông tin của cô, không sai một chữ. Bên dưới còn có dấu đỏ đàng hoàng. Cô giận run người: “Làm thế nào?… Làm thế nào hả?”

Làm thế nào mà hẳn ta làm được giấy này trong khi cô không hề xuất hiện ở ủy ban nhân dân? Chẳng lẽ tiền thật sự vạn năng?

“Tôi không chấp nhận” Hai tay cô tức khắc xé nát tờ giấy. “Tôi đã có con rồi. Sao anh phải cố chấp như thế? Tôi không thể chấp nhận chuyện này!”

Tống Thành điên rồi. Sĩ diện của hẳn cao đến mức không chấp nhận bị lừa, nhất định biến giả thành thật hay sao? Làm gì có ai khăng khăng đòi kết hôn với kẻ đã lừa gạt mình chỉ để không bị mất mặt với quan khách chứ?

Tống Thành cười một cách vô lại: “Đấy là bản sao trích lục từ hồ sơ thôi. Vẫn còn vài bản tương tự, nếu em muốn xé thì đến phòng tôi”

An Nhiên đùng đùng bỏ về phòng. Chẳng trách Tống Thành để mặc cô càn quấy trong nhà suốt ba ngày, cho cô lên mặt với hẳn. Thì ra hẳn âm thầm chuẩn bị đủ mọi thủ tục sau lưng cô, làm cho cô không thể giấy giụa. An Nhiên ngồi gục một góc, ôm đầu suy nghĩ. Cô phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Tất cả mọi cách đều phải thử. Thử một lần không được thì hai lần. Nhất định cô phải trở về với Cá Chép.

Nghĩ là làm, sau khi tắm gội xong xuôi, cô bắt đầu ngồi trên giường vạch chiến lược tẩu thoát. Điện thoại của cô đã bị Tống Thành tịch thu, hẳn xử lí thế nào thì có trời mới biết. Mỗi ngày đều có người ra vào biệt thự làm việc, nếu cô có cách trốn được theo bọn họ thì sẽ có cơ may đào tẩu. Nhưng bọn họ đều di chuyển bãng phương tiện rất gọn nhẹ, bằng xe đạp, xe máy hoặc đi bộ, cô mà đi theo chắc chắn sẽ bị lộ ngay.

Đang đau đầu nghĩ ngợi, An Nhiên bỗng giật mình khi thấy Tống Thành bước vào phòng. Hẳn cũng vừa tắm gội xong, trên người còn khoác áo choàng ngủ bằng nhung mịn đắt tiền. Mái tóc đen và dày vẫn còn ướt hơi nước rủ xuống trán, làm cho các đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hắn hiền hòa đi rất nhiều.

“Em không ăn tối” Hắn đặt khay thức ăn trên tay xuống trước mặt cô, đồng thời kéo chiếc ghế bành bằng gỗ hương lại gần, ung dung ngồi xuống, hai chân bắt chéo, phong thái kiêu ngạo không thay đổi.


Trên khay là đĩa salad cá ngừ, một vài miếng đậu non sốt chua ngọt cùng tôm hấp đã bóc vỏ cẩn thận. Tống Thành thấy cô cứ nhìn chăm chăm khay đồ ăn, liền căn nhăn: “Không ăn thịt thì không đủ chất”

A, điều này hản cũng để ý sao? Mấy lần đầu bếp làm cơm, An Nhiên đều ăn mỗi rau và các loại thủy hải sản, cực kì ít động tới thịt lợn hoặc thịt bò. Thịt gà cô cũng chỉ ăn một hai miếng nhỏ. Cho nên khi Tống Thành yêu cầu đầu bếp chuẩn bị suất ăn cho An Nhiên, bà Hai lập tức lựa theo khẩu vị của cô để làm.

Không ăn thì sẽ chết đói trước khi tìm được tự do.

Nghĩ thế, An Nhiên cầm đũa gắp hết một lượt món ngon, bỏ vào miệng. Tống Thành cũng cầm đũa gắp ăn mấy miếng. Giờ cô mới để ý, hẳn mang tới hai đôi đũa, đây là cố ý tới ăn chung với cô sao? Bình thường hẳn vẫn ăn ở dưới phòng ăn, còn cô chờ đến khi hắn xong bữa rồi mới chạy xuống. Sao hôm nay lại “đặc cách”?

“Ngày đầu tiên chính thức nên vợ nên chồng, tôi ăn cơm cùng vợ mình là chuyện đương nhiên” Tống Thành thản nhiên cất tiếng, không buồn ngẩng lên nhìn cô.

An Nhiên chưng hửng, sao hẳn… hiền dịu vậy? Không giống dáng vẻ khủng long bạo chúa thường ngày. Người đàn ông này không lẽ tiềm ẩn phẩm chất “thê nô”? Có giấy chứng nhận kết hôn một cái liền lập tức thay đổi thái độ?

Tống Thành gắp một con tôm thơm ngọt nhét vào miệng cô, cằn nhẫn: “Còn nhìn nữa không sợ tôi móc mắt em ra?”

À, được rồi. Cô xin rút lại hai chữ “hiền dịu”.

Cơm nước xong xuôi, Tống Thành lại lặng lẽ bê khay đi. An Nhiên thực sự khiếp sợ, cảm giác như mình đang ở trong những giờ phút bình yên trước cơn bão. Cô vội chạy ra khóa.

chặt cửa phòng, lên giường trùm chăn kín mít.

Trong đầu cô hiện có một đàn hải âu bay tán loạn, kêu réo ầm ï. Con hải âu này có khuôn mặt của Tống Thành, con hải âu kia cũng vậy.

Cả một đàn hải âu Tống Thành náo loạn võ cánh tứ tung!

An Nhiên hít sâu vài lần, cố bảo mình trấn tĩnh lại. Dù không biết “kẻ địch” có ý đồ gì, trước hết cô cứ phải kiên nhẫn vạch kế hoạch đã.

Chưa nghĩ được cái gì, người An Nhiên đã nặng trịch. Cô hết hồn mở mắt, thấy “con hải âu” khổng lồ hàng thật giá thật đang đè trên người mình.

“O… c.. cútII!” Cô hét lên, một mực đẩy Tống Thành ra. Hẳn lập tức lăn xuống, nhưng không phải để tránh mà để lột bay cái chăn ngăn cách hai người. An Nhiên sợ run người: “Anh… anh muốn… làm gì?”

Ánh mắt Tống Thành trở nên sẫm màu hơn bình thường. Hắn nhếch khóe môi: “Làm chuyện vợ chồng bình thường đều làm mỗi đêm”

Bàn tay hẳn luồn vào áo ngủ của cô, tóm lấy cái eo thon thả. An Nhiên bị nhột, uốn éo không ngừng. Tống Thành thở vào tai cô: “Sốt ruột đến mức ấy? Thời gian còn dài, cứ bình Tĩnh”

An Nhiên bị Tống Thành khóa gọn trong một bàn tay. Tay còn lại của hẳn không biết xấu hổ, chỗ nào cũng lần mò, sục sạo. Bên trên, môi hẳn hạ xuống môi cô nhưng cô nhất định né tránh. Tống Thành không khiên cưỡng, liền hôn xuống hõm cổ rồi lần ngược lên mang ai, nơi nào cũng dùng đầu lưỡi linh hoạt vỗ về, trêu chọc khiến An Nhiên bủn rủn cả người.

Cô sợ đến co rúm lại, kí ức kinh hoàng năm xưa lại ùa về.

Tống Thành nhận ra cơ thể cô có mùi hương nhàn nhạt, ẩn dưới mùi sữa tắm thông thường. Hắn nhất thời chưa thể nhớ ra nhưng cơ thể hẳn lập tức hưởng ứng.

“Đừng tỏ ra ngại ngùng như gái còn trinh thế”, hẳn mỉa mai, “Chẳng phải em cũng đã có con rồi sao?”

Một lời nói chọc đúng tử huyệt của An Nhiên.

Cô mở bừng mắt, thấy bao trùm quanh thân mình là màu đen kịt. Đen và lạnh. Như trận mưa đêm cách đây bốn năm.

Cảm giác ghê tởm khi bị lột trần và xé rách ập tới, làm mạch máu khắp người cô chảy rần rật. Kí ức đáng sợ đó lại quay về, nhấn chìm cô trong tủi nhục và đau đớn.


“KHÔNGII”

An Nhiên chồm lên, cố vùng vẫy để thoát khỏi kìm kẹp nhưng Tống Thành mạnh hơn, hẳn lại tiếp tục đè cô xuống, bàn tay to lớn xé toạc quần áo cô. Môi hắn rơi trên bầu ngực tròn trịa, tham lam mút lấy.

Không muốn! Đau quát Hai mắt An Nhiên vẫn nhìn trừng trừng mái đầu đang vùi trên ngực mình. Cô dùng chân đá nhưng không được, tay đấm cũng không xong, cứ thế khóc vì bất lực.

Ngay khi Tống Thành vừa nghe thấy tiếng thút thít, ngẩng lên định đưa hai tay lau nước mắt cho cô thì An Nhiên đột ngột xông tới. Hai tay vừa được tự do của cô quấn chặt cổ hẳn, vít xuống. Một phát cần cực mạnh giáng xuống. Tay người cô cũng đã cắn đứt thịt một lần, giờ căn cổ người nữa cũng không thành vấn đề.

Tống Thành bị một phen ngạc nhiên. Hẳn còn tưởng An Nhiên muốn chơi kích thích một chút nên để yên cho cô căn. Đến khi cơn đau vượt quá mức bình thường, hẳn mới nhận ra suy nghĩ đó thật ngu ngốc. Cô vợ danh chính ngôn thuận của hän không phải tuổi Chó nhưng lại rất thích cắn người.

‘Vết cần tươm máu rất nhanh. Dù sao da Tống Thành cũng dày, cơ bắp rắn chắc, An Nhiên căn một cái đã thấy ê ẩm. Cô vô thức đưa lưỡi liếm qua vết máu, cảm nhận mùi vị †anh tao xộc lên mũi.

Tống Thành rùng mình một cái, vội đưa tay bóp chặt quai hàm An Nhiên. Dù hắn thích cách cô vừa liếm vết thương trên cổ mình, nhưng nếu không dạy dỗ cô cẩn thận, động mạch cổ của hẳn sẽ biến thành vòi sen tăng áp ngay tắp lự.

An Nhiên bị bóp hàm thì đau đớn không tả nổi, cô dùng cả tay và chân khua loạn xạ, văng trúng nơi nóng hổi đang giương cao của Tống Thành. Hẳn hít một ngụm khí lạnh, điên tiết vùng lên, lấy chăn quấn chặt người cô lại.

“Cút đi”, cô gào lên, “Đừng chạm vào tôi!”

Sau đó lại tiếp tục giãng co, biến chiếc giường lớn thành một đống lộn xộn.

Giữa lúc náo loạn, Hà Văn Nhĩ vội vàng gõ cửa: “Cậu chủ, cậu chủ. Có chuyện gấp”

Tống Thành tức giận quát ầm lên: “Cút!”

Vị quản gia già vẫn kiên nhẫn: “Thực sự có chuyện gấp. Xin cậu ra ngoài một chút thôi”

Ai cũng đều biết rõ sự cẩn trọng của Hà Văn Nhĩ, khi ông ta nói có việc gấp thì đó quả thực là chuyện không thể dừng được. Tống Thành tức giận đứng dậy, chỉnh lại áo rồi bỏ ra ngoài.

Hắn cau mày nhìn Nguyễn Vũ Như đứng sau lưng vị quản gia: “Đây là việc gấp của ông?”

Vũ Như gật đầu, vội vã nói: “Có một thứ anh nhất định phải xem.”

Cả hai liền đi xuống phòng khách. Hà Văn Nhĩ đứng bên ngoài cửa phòng ngủ, nghe tiếng khóc của An Nhiên truyền ra, cảm thấy rất thương xót. Ông nhỏ giọng: “Chịu khó ngoan ngoãn một chút thì bớt kl An Nhiên vùi mặt xuống gối, khóc nấc lên: “Đi đi”

Hà Văn Nhĩ thở dài, cẩn thận khép chặt cánh cửa gỗ.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi