CÔ DÂU BỊ ĐÁNH TRÁO CỦA TỔNG TÀI



Ánh mắt vừa rơi lên người Tống Thành, Nguyễn An Nhiên như nhìn thấy quỷ, vội lồm cm ngồi hẳn dậy.

Cảm giác kinh sợ khó hiểu chạy khắp người cô, khiến từng tế bào trong người cô eo rút kịch liệt. Người đàn ông kia nhìn thấy cô thì khuôn mặt văn lạnh tanh, không một biểu cảm.

Nguyễn Vũ Như đứng ngoài hàng rào, thấy mẹ mình gọi điện thoại xong, đã quay trở lại thì ra hiệu cho bà. Hoàng Phương tuy lớn tuổi nhưng sự khôn ngoan của một người đàn bà vẫn vô cùng nhanh nhạy. Nhận thấy người đàn ông cao lớn, đẹp trai đứng cạnh con gái mình thì bà lập tức quay người đi, không để Tống Thành nhìn rõ mặt mình sau cảnh đánh chửi hãng say.

Bà nghiến răng để những âm thanh lọt ra chỉ đủ cho An Nhiên nghe: “Quay vào kia. Phá ngay cái thứ của nợ ấy đii”

Vừa nghe thấy thế, An Nhiên vội loạng choạng đứng dậy, dựa vào một thân cây gần đó thở dốc, ánh mắt không giấu được kinh hoàng.

Trán cô bị đập xuống đất, xước một vết lớn, máu theo đó cũng chảy ra đầm đìa, vô cùng đau xót.

Khóe môi cũng bị rách, cô nếm thấy vị tanh mãn mặn.

Dù phải chật vật dùng tay áo lau vết máu cùng bụi bẩn, An Nhiên vẫn theo bản năng một tay giữ lấy bụng mình.

Phá thai?


Cô chỉ vừa mới cảm nhận sự biến đổi thần kì trên cơ thể mình mà giờ đã phải phá hủy sinh mệnh nhỏ bé kia ư?

Không. Dù thế nào, cô cũng không để ai làm hại đến bé con của mình, đây là khúc ruột của cô.

Từ khi biết tin mình có thai, cô vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy thần kì. Từ giờ, trong thân thể cô lại có thêm một sinh mạng khác. Đứa trẻ này mang một nửa dòng máu của gã đàn ông khốn nạn kia, nhưng nửa còn lại thuộc về cô.

Vũ Như nhìn em gái bộ dạng xộc xệch thì mở lời thương xót “Chắc phải đau lắm. Vũ Như thấy trên trán em ấy còn chảy máu nữa kìa”

Máu khá nhiều, lau bao nhiêu cũng không hết. Tống Thành chứng kiến một màn từ đầu đến cuối, cảm thấy chướng mắt, lạnh lùng nói: “Vừa nhìn là biết mang thai nhưng không ai chịu trách nhiệm rồi. Mắt chọn đàn ông kém như thế thì bị như vậy cũng đáng”

Vũ Nhu liếc Tống Thành đầy ẩn ý: “Vũ Nhu ánh mắt chọn không biết có tốt hơn không?”

Câu chuyện hai người nói qua nói lại bay vào tai An Nhiên, khiến cô chua xót.

Nếu là ở nhà khác, khi con gái bị người lạ cưỡng bức đến mức có thai thì có phải việc đầu tiên bọn họ làm là đến công an trình báo không?

Mẹ bọn họ có đánh đập họ, một mực khăng khăng tin răng con gái mình lẳng lơ, chơi bời trắc nết không? Chị gái họ có mỉa mai rồi đứng từ xa nhìn ngó, bình phẩm, đùa cợt vết thương của em mình với người đàn ông khác không?

Gia đình mà như vậy… cô không cần.

An Nhiên đột nhiên thông tỏ. Cô cần tự do, cần được yêu thương. Cô cần đứa con mình sống SÓT.

Nghĩ đến đấy, cô hoàn toàn bừng tỉnh. Cô muốn thoát khỏi đây!

Vũ Như cùng Tống Thành vừa đi khỏi, Hoàng Phương lập tức kéo An Nhiên quay về khoa sản.

Cô chống cự và nhận lại những cái bạt tai đau điếng “Đứng yên đây, mày đừng có lộn xộn kẻo tao không kiên nhấn nữa đâu”

Nói rồi bà cùng với người y tá vừa kéo vừa đẩy cô vào phòng nạo hút.

Không khí lạnh lẽo âm u của nơi đã giết hại không biết bao nhiêu sinh linh chưa kịp chào đời khiến An Nhiên sởn tóc gáy. Người y tá thuần thục đấy cô lên bàn, nhanh chóng chuấn bị dụng cụ cho bác sĩ.

An Nhiên hoảng hốt nghe tiếng dụng cụ kim loại loảng xoảng, chỉ chốc nữa thôi, những ống kia sẽ căm vào người cô, hút đứa con chưa thành hình của cô ra, giết chết nó.

Cơn ớn lạnh chạy dọc thân thể nhưng lại khiến cô vã mồ hôi như tắm, nước mắt cứ thế chảy ròng ròng.

“Khóc cái gì?”, bác sĩ quát lên, “Lúc sướng thì ai sướng cho?”


Người y tá biết rõ hồ sơ của An Nhiên, liền võ lên mu bàn tay cô an ủi: “Một lát là xong ngay, không đau đớn đâu Sau này em làm lại cuộc đời, cố mà học hành cho tốt, đừng cả tin vào đám con trai nữa. Con gái phải quý trọng thân mình, biết không?”

Bác sĩ đã đeo bao tay xong, hai tay cầm dùng cụ kim loại lạnh ngắt tiến lại. Chiếc kẹp vừa mới chạm vào da thịt, An Nhiên đã rùng mình, gai ốc nối khắp người.

Cô vội ngồi bật dậy, gấp gáp nói: “Khoan… chờ một chút”. Vị bác sĩ nheo mất, vô cùng khó chịu vì bị ngắt quấng khi đang tác nghiệp giữa chừng. “Em muốn… đi vệ sinh..”

Không chờ hai người kia cho phép, cô vội giật những chiếc ống trên người mình xuống, nhảy vội xuống sàn, lập cập chạy ra ngoài Vị bác sĩ không lạ gì cảnh người lên bàn nạo hút lại nhảy xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn theo, sau đó tháo bao tay, ném vào sọt rác. Y tá kia vốn được Hoàng Phương nhờ vả, vội vàng chạy ra cửa giữ An Nhiên, cũng bị bác sĩ gọi giật lại Đứa bé này, chọn con đường khó đi rồi!

An Nhiên ra đến ngoài thì may quá không thấy Hoàng Phương đâu, vội bước thấp bước cao theo lối hành lang chạy thẳng ra cửa sau bệnh viện Cô không biết mình phải đi đâu, cứ căm đầu chạy miết, giống như tử tù đang tháo chạy khỏi bản án lơ lửng trên đầu, tuyệt đối không dám ngoái nhìn lại.

Chỉ cần còn sống! Cô tự nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần. Chỉ cần hai mẹ con cô còn sống. Nhất định phải tự do… Đôi chân cô vội tăng tốc, trái tim đập liên hồi trong lông ngực thôi thúc cô phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa, thoát khỏi tiếng tiếng gọi hung hãn âm ï của mẹ, bỏ lại tất cả ở sau lưng.

Cứ thế, bóng dáng nhỏ bé của An Nhiên trong thoáng chốc đã hòa lẫn vào dòng người hối hả ngược xuôi giữa phố phường.

Bốn năm sau.

Sân bay Nội Bài vừa đón một chuyến bay từ nước ngoài hạ cánh xuống đường băng Từ trên cầu thang máy bay nhảy xuống một thân hình mũm mĩm, trắng trẻo như cục bột, ánh mắt to tròn đen lay láy, rõ là một bộ dáng khôi ngô ai nhìn cũng thấy yêu thích “Cục bột” đứng dưới bầu trời lồng lông nẳng gió, hớn hở reo lên “Mẹ ơi, về tới quê mình rồi này!”

Người phụ nữ đi sau cậu bé, cúi xuống ôm cậu lên, hôn lấy hôn để: “Đúng rồi. Bé con của mẹ có thích Hà Nội không?”

Thằng bé chúm chím môi hôn mẹ xong, lại ngắm một vòng sân bay rộng lớn, cười tít mắt: “Thích ạ. Hà Nội thật ấm áp!”

Nguyễn An Nhiên đang trêu đùa con trai, ánh mắt liền trầm xuống: “Ừ, thật ấm áp..”

Cả đoàn người đồng loạt đi chuyển. Người đàn ông mặc đồ thể thao, vần đi sau lưng ha mẹ con bổng lên tiếng: “An Nhiên, em đưa Cá Chép ra ngoài ăn kem đi, anh lấy hành lí giúp hai mẹ con.”

Vừa nghe thấy được ăn kem, Cá Chép đang từ trong lòng mẹ liền với sang người kia, hai bàn tay mũm mĩm ôm chặt cổ đối phương, nịnh nọt “Bác Hoàng Kiên là tốt nhì!”

Hoàng Kiên ôm thân hình tròn trịa thơm tho kia, cười ha ha: “Mới là tốt nhì chứ chưa được tốt nhất à?”

Cá Chép gật gật đầu, nghiêm chỉnh giải thích “Mẹ là tốt nhất. Bác thứ nhì”

Bảng xếp hạng của Cá Chép có thứ bậc rất rõ ràng. Tuy mới ba tuổi nhưng bé con này thật sự là một người đánh giá công tâm và kiên định nha, không thể bị mấy que kem mua chuộc đâu Cả Hoàng Kiên cùng An Nhiên đều phì cười, nhéo nhéo cái má bánh bao phúng phính.

Một lúc sau, hành lí đã lấy, kem cũng đã ăn xong, Hoàng Kiên nói với An Nhiên: “Em đã quyết định sẽ ở đâu chưa?”


An Nhiên mỉm cười, lắc đầu. Bốn năm biền biệt xa xôi, nói không chừng thành phố đang trên đà phát triển này đối với cô đã trở nên xa lạ rồi.

Ngôi nhà kia cũng không thể trở về nữa. Cô nhìn con trai đang cẩn thận lấy giấy ăn lau miệng sạch sẽ gọn gàng, trong lòng lại nảy nở tia ngọt ngào.

Từ giờ cô đã có Cá Chép, bé con là ánh sáng duy nhất của đời cô, là lí do để cô không còn cô đơn hay phải sợ hãi nữa.

Hoàng Kiên đề nghị: “Hay là hai mẹ con cứ ở tại nhà anh, dù sao nhà cũng rộng rãi, lại tiện đường sá.”

An Nhiên chợt nhớ đến người mẹ vốn coi trọng bốn chữ “môn đăng hộ đối” của Hoàng Kiên liền khéo léo từ chối: “Cá Chép ồn ào, hay nghịch ngợm, ở chung với người lớn tuổi không tiện”

Dù không nói ra nhưng cả hai đều hiểu An Nhiên ngại va chạm với Trần Tuyết Hoa, mẹ Hoàng Kiên. Bà cũng là người tử tế nhưng lại có tham vọng trong việc kết giao.

Với “người bạn” xinh đẹp này của con trai, Trần Tuyết Hoa lúc nào cũng không thấy vừa mắt bởi cô có vết nhơ “không chồng mà chửa”, đã thế lại chẳng phải con nhà có dòng dõi thư hương hay trâm anh thế phiệt gì cho cam.

An Nhiên cũng thông cảm cho suy nghĩ của Trần Tuyết Hoa, lại càng không muốn Hoàng Kiên phải bưồn phiền. Bốn năm trước, khi cô một mình bỏ trốn khỏi bệnh viện, ngoài cái thai vừa chớm trong bụng thì không còn thứ gì khác, anh đã cứu vớt cuộc đời cô từ vũng lầy tối tăm, thế là quá đủ rồi.

Hoàng Kiên áy náy, định nói thêm điều gì nhưng An Nhiên đã nhanh chóng giơ điện thoại lên nói: “Vừa nấy em đã gửi email cho cô bạn thân Chờ cô nàng trả lời, hai mẹ con sẽ không còn là người vô gia cư nữa đâu”

Như để khẳng định cho lời nói của cô, tiếng chuông báo email vang lên. An Nhiên mừng lắm, quả thực lúc nấy điện thoại kết nối mạng ở Việt Nam xong, cô không dám hi vọng gì khi gửi email Bốn năm đẳng đẳng hai người không một dòng tin liên lạc, cô sợ rằng Ngô Minh Châu, người bạn thân nhất của mình đã không còn dùng email cũ.

An Nhiên xúc động mở email hồi âm ra, vừa nhìn thấy liền ngẩn cả người, không biết nên cười hay khóc. Bên dưới những dòng mùi mẫn cô viết cho người bạn thân lâu ngày xa cách cùng lời nhắn nhủ: “Cho hai mẹ con mình tá túc nhờ ít hôm được không?”, Ngô Minh Châu chỉ viết lại đúng hai chữ: “Chuẩn tấu”

Quả thực, thành phố này đổi mới từng ngày, nhưng bên trong nó vẫn có những điều dường như chưa từng thay đối.

Thế là cả ba ngồi taxi đến địa chỉ Ngô Minh Châu gửi. Tới nơi, Cá Chép ngoan ngoãn đeo ba lô con rùa lên vai, tạm biệt bác Hoàng Kiên, bước lon ton theo mẹ vào “nhà mới”.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi