CÔ DÂU BỊ ĐÁNH TRÁO CỦA TỔNG TÀI



Tống Thành vừa từ trong phòng đi ra, Cao Vĩnh Mạnh đã đứng chờ bên ngoài, trên tay vẫn phe phẩy cái quạt.

“Có vẻ đắc ý” Anh nhìn nét mặt thoải mái của Tống Thành, tủm tỉm cười.

Hắn không chấp sự trêu đùa của Cao Vĩnh Mạnh, nhún vai nói: “Tôi rước về một cô vợ phiền phức rồi”

Cao Vĩnh Mạnh không cho là phải, anh nhăn mặt: “Có vợ là cái phúc.”

Tống Thành được hưởng phúc mà không biết trân trọng, chẳng bù cho Cao Vĩnh Mạnh anh, đến giờ vẫn chăn đơn gối chiếc đây này.

Nhìn bộ dạng hờn dỗi của bạn thân, Tống Thành cảm thấy thật sung sướng: “Phúc lớn, cậu cũng nhanh hưởng đi.

Không thì người ta bị kẻ khác quắp đi mất đấy”


Nói xong, hẳn cười ha ha, ung dung lái xe rời khỏi biệt thự của họ Cao.

Hắn trở về đưa An Nhiên đi khám, nghe bác sĩ nói một tràng gì đó toàn những từ ngữ chuyên ngành, cuối cùng Tống Thành cun cút đi bốc mấy thang thuốc, lủng lẳng xách về đưa cho bà Hai xử lí.

An Nhiên dù đang giận Tống Thành đến chết đi được, nhưng nghĩ đến việc đã lâu mới được ra ngoài, cô vẫn ngoan ngoãn để hẳn lôi đi. Suốt chặng đường, cô cứ háo hức ngó nghiêng cảnh vật ngoài cửa kính xe. Khi đi qua một người bán kẹo bông, ánh mắt cô thèm thưồng dán chặt vào những cụm mây nhỏ trên mấy que tre.

Tống Thành liền dừng xe, hạ cửa kính, kêu người bán hàng làm một que kẹo bông 1o nhất có thể. Người đàn ông bán hàng nhìn thấy khách đi ô tô bóng loáng, biết ngay khách sộp, liền lấy một que tre vừa to vừa dài chưa kịp chẻ ra làm que kẹo, sau đó vù vù quay máy, làm ra một cây kẹo bông to đến nỗi An Nhiên phải mở cửa chạy ra lấy chứ không đưa lọt qua cửa kính xe được.

Cô được kẹo, ánh mắt tươi sáng lấp lánh như trẻ nhỏ, cứ tiếc nuối mãi không nỡ ăn.

Tống Thành thấy cô vui vẻ thế thì trong lòng cũng dễ chịu.

“Thích không?”

An Nhiên quên mất mình còn đang giận hẳn, bất giác gật đầu: “Hồi nhỏ muốn ăn nhưng chưa có dịp.

Sau này ở nước ngoài thì không thấy ở đâu bán loại kẹo này”

Nghe cô nói thế, Tống Thành liền hiểu Một cô bé học sinh cấp ba như An Nhiên chắc chắn có tiền tiêu vặt, làm gì mà không thể mua một que kẹo bông. Nếu không mua được, chắc chẳn là do Hoàng Phương không phát tiền tiêu vặt cho cô, hoặc là phát cực kì dè sẻn, đến một que kẹo mấy nghìn bạc cũng thành thứ xa xỉ.

Tống Thành thấy An Nhiên nâng niu mãi chẳng chịu ăn, hẳn liền nói: “Sau này muốn ăn thì lại nói anh mua.”

An Nhiên đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, tận hưởng mùi đường thơm rồi chậm rãi xé từng cụm bông nhỏ hưởng thức. Cơn giận cũng theo vị đường ngọt ngào mà dịu đi một chút.

Hai người đi vòng qua trung tâm mua sắm. Tống Thành muốn mua cho An Nhiên thêm một ít váy áo nữa để thay đổi nhưng cô lắc đầu từ chối. Dù sao cô cũng không có nhu cầu ăn mặc nhiều, đồ đơn giản là được rồi. Vì thế, cả hai đi vòng vòng một hồi, cuối cùng tay không trở về. Tống Thành chẳng có cơ hội thể hiện cảnh quẹt thẻ tín dụng VỊP như trong tiểu thuyết, An Nhiên cũng chẳng diễn trò bị nhân viên coi thường rồi lột xác biến thành tiểu thư quý tộc, vung tay mua đủ thứ hàng hiệu để dẫn mặt cuộc đời.

Cả hai giống như một cặp vợ chồng già cả, chậm rãi đi ngắm thiên hạ, thỉnh thoảng bình phẩm một vài câu, sau đó lặng lẽ đi về.

An Nhiên đã lâu mới đi bộ nhiều như vậy, vết thương cũ trên chân lại nhâm nhẩm đau.


Cô muốn về phòng mình tắm gội rồi đi ngủ, Tống Thành bèn túm lấy cô, ném về phòng hắn, sau đó khóa cửa lại.

Khi hẳn đi xuống phòng ăn, thình lình đụng trúng Vũ Như cũng vừa từ dưới cầu thang đi lên. Cô vội giấu giếm một thùng hàng vừa được chuyển phát nhanh đưa tới.

Tống Thành nheo mắt, ý hỏi rõ ràng. Vũ Như ấp úng: “Là… đồ của phụ nữ…

Tống Thành không nói gì, dợm bước đi.

Nhưng Vũ Như đã níu tay hắn lại, ngượng ngùng nói: “Anh Thành, em ở đây đã lâu. Tiền mẹ cho cũng đã tiêu hết mất rồi. Mà bây giờ đi làm thì không tiện.”

Hän nghe đến đó, sao?”

Vũ Như mặt đã đỏ như một quả cà chua: “Thì… anh có thể… chu cấp cho em không?”

Thực ra Hoàng Phương vẫn gửi tiền cho.

Vũ Như, nhưng tháng vừa rồi cô ta mua sảm dữ quá, đã hao hụt gần hết tiền rồi. Sắp tới cô còn muốn đi bar giải tỏa một chút, cần sắm thêm nhiều váy áo, giày dép và cả đồ trang điểm luôn. Trong đám bạn của cô có những kẻ suốt ngày khoe hàng hiệu do daddy bao nuôi mua cho, nếu cô mang tiền của Tống Thành đi sắm đồ, chắc chắn sẽ làm cho đám người đó lác mắt. Dù sao Tống tổng vẫn là một cái tên nổi tiếng trong giới làm ăn. Phụ nữ nào có được sự hậu thuận của anh ta đều muốn khoe khoang cả.

Thấy Vũ Như đề nghị trắng trợn như vậy, Tống Thành dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận. Dù sao chính lời Hạ Cẩm đã nói n nhíu mày: “Thì rằng nhà họ Tống muốn cô ta ở lại, hắn buộc phải có trách nhiệm. Tống Thành khinh thường nói: “Muốn tiền thì gặp quản gia. Đừng làm phiền tôi”

Nói xong, hẳn lại lái xe đi thăm con trai.

Tống Khởi Minh gặp được Tống Thành thì sung sướng lắm. Nó te tởn chạy tới, khoe rối rít đủ thứ. Nào là tranh nó vẽ, hoa nó tết,…

Nhưng hào hứng nhất vẫn là kể về việc cả khu kí túc xá náo loạn vì hộp cào cào của Tống Thành.

Chẳng là hôm đó, sau khi Cá Chép cùng các bạn đi ăn và đi tắm xong, quay trở về thì đập vào mắt chúng cảnh tượng kinh hoàng.

Một ai đó tò mò đã chờ lúc bọn Cá Chép ra ngoài, lén lút mở tung cái nắp hộp, khiến cho đám cào cào bay ra tứ tung khắp phòng. Thế là một đám trẻ ré lên, đứa sợ hãi gào rú bỏ chạy, đứa lại thích thú chạy xộc vào, bạo dạn bắt lấy cào cào chơi.


“Rõ là tại người khác, thế mà các cô lại phạt con.”

Cá Chép kể xong vụ nghịch ngợm thì xụ mặt. Tống Thành nói với con trai: “Có gan làm có gan nhận. Con là người mang hộp cào cào vào kí túc thì phải có trách nhiệm giữ nó an toàn.”

Cá Chép vẫn xụ mặt, nhưng ánh mắt đã nguôi ngoai hơn. Nó lại quay sang hỏi mẹ đã về chưa. Tống Thành gật đầu, đã về rồi.

“Có điều mẹ con đi công tác lâu ngày nên không khỏe lắm. Mẹ cần nghỉ ngơi ít hôm, sau đó mới đến gặp con được.”

Cá Chép nghe thấy mẹ đã về thì yên tâm hơn một chút. Nó dụi dụi cặp mắt ngái ngủ, ngã vào lòng Tống Thành, nũng nịu: “Chú… xoa lưng…”

Tống Thành dùng bàn tay to lớn của mình xoa xoa cái lưng mềm bé nhỏ của thằng bé một lúc, nó đã lăn ra ngủ mất. Hắn trao đứa trẻ lại cho giáo viên nội trú, sau đó ra về, trong bụng nghĩ đến thời điểm để hai mẹ con An Nhiên gặp nhau.

Tống Thành về tới nhà thì thấy An Nhiên vẫn đang ngủ, đến cơm cũng không ăn. Hắn cảm thấy buồn cười, nhịp sinh học của hai mẹ con giống nhau thật. Dáng vẻ lúc ngủ chu môi lên cũng giống nữa Hai bầu má An Nhiên bị ép bẹp xuống gối khiến Tống Thành muốn đưa tay ra nhéo thử. Cô không có phản ứng gì khiến hắn càng muốn trêu chọc nhiều hơn, đem ngón tay ấn ấn cái mũi hếch ngược lên, nhìn không khác gì một cô lợn nhỏ.

“Chát!”

Mu bàn tay Tống Thành ăn một cái quật đau điếng. Hẳn vội rút tay lại, thấy An Nhiên lầm bầm trong miệng: “Mu: Cô vợ vô tâm! Suốt ngày chỉ biết nói hẳn là muỗi!

“Con muỗi” Tống Thành bực mình nhảy lên giường, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào lòng rồi cũng nhäm mắt nghỉ ngơi.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi