CÔ DÂU BỊ ĐÁNH TRÁO CỦA TỔNG TÀI



Ở vườn của Tống Thành có rất nhiều các loại hoa hồng khác nhau. An Nhiên hái một lúc được cả một bó lớn, khoảng năm mươi bông. Sắp đến ngày phụ nữ Nam, cô muốn tặng hoa cho bà Hai để bày tỏ lòng biết ơn vì bà đã chăm sóc cho cô.

Còn đang chưa biết nên bó thế nào cho đẹp Nhiên đã nhận ra Hà Văn Nhĩ đang từ xa đi tới, Cô vừa vẫy tay với ông, ông đã nói luôn: “Cô An Nhiên, cậu chủ nói hoa này rất đắt đỏ, chăm sóc tốn công. Vì thế, nếu cô muốn hái thì phải trả tiền cho cậu ấy”

An Nhiên ngẩn ra: “Bao nhiêu tiền ạ?”

Hà Văn Nhĩ nhäm mắt phát giá: “Năm trăm nghìn một bông.”

Cô mất hai giây để nhẩm tính rồi thốt lên kinh hãi: “Thế thì chỗ này là hai mươi lăm triệu ư? Sao mà cắt cổ thế?”

Hút máu người không cần răng nanh à?

Quản gia bất đắc dĩ thở dài, lệnh cậu chủ như vậy, ông cũng không có cách nào khác, còn bắt cô nộp tiền ngay.

An Nhiên thấy giá cả vô lí quá, nhưng cô đang ở nhà người ta, ăn cơm của người ta, cắt hoa của người ta, đúng là không thể trốn được, đành nghiến răng chấp nhận.


“Chú Nhĩ, giờ tôi không có tiền. Chú giúp tôi tìm một công việc nào khác rồi trừ lương dần có được không?”

Hà Văn Nhĩ làm bộ nghĩ ngợi một chút: “Có, bây giờ cậu chủ mới ở viện về, vẫn cần người để ý sinh hoạt xem vết thương có bình phục hoàn toàn hay không. Cô làm việc này rất phù hợp”

Vừa nghe chưa dứt câu, An Nhiên đã nhảy dựng lên: “Không, không. Tôi không làm được đâu.”

Chăm sóc hắn ư? Chỉ sợ lúc đó cô mới là người nằm một chỗ cần được chăm sóc đấy!

Hà Văn Nhĩ thấy cô từ chối thì cũng đi vào nhà. Còn lại An Nhiên đang đứng khổ sở nghĩ cách kiếm tiền thì Hồng Ngọc thình lình từ sau hàng rào thủy tùng nhảy ra.

“Nghe nói cô cần tiền?”, Hồng Ngọc hào hứng nhìn bộ dạng khóc dở mếu dở của An Nhiên.

“Liên quan gì đến cô?” An Nhiên rảo bước bỏ đi, đứng gần con người này kiểu gì cũng có đánh nhau. Cät một cành hòa đã bị chém tới năm trăm nghìn, giờ đánh nhau làm hỏng một gốc hoa chắc Tống Thành sẽ tăng giá gấp mười, hắn không ngần ngại biến cô thành chúa Chổm.

Nhưng vừa đi được hai bước, Hồng Ngọc đã gọi giật lại: “Tôi trả cho cô năm mươi nghìn một lần. Thế nào?”

Đang lúc túng quãn, An Nhiên không nhịn nổi tò mò: “Một lần gì?”

Thấy cô đã mắc câu, Hồng Ngọc rất vui sướng tiến đến gần, hơi thở nghiêm trọng toát ra tứ phía: “Đánh tôi. Mỗi một roi là năm mươi nghìn”

An Nhiên rùng cả mình. Ai lại trả tiền cho người khác đánh đập mình chứ! Cô lắc đầu, muốn tháo chạy. Nhưng Hồng Ngọc không để cô chạy dễ thế. Cô ta tiến sát lại, ánh mắt lập lòe như có lửa: “Hiện tại cô một đồng cũng không có.

Món nợ này không phải là lớn, nhưng đến khi nào cô mới trả hết? Bây giờ tôi tình nguyện trả tiền cho cô, mỗi lần đánh là năm mươi nghìn. Chỉ cần quật mười roi là cô đủ tiền trả được một bông hoa. Mà mười roi thì mất bao lâu? Chưa tới một phút. Cứ tính xem, làm gì có cách kiếm tiền nhanh gọn hơn thế”

Phép tính Hồng Ngọc đặt ra đúng là có sức ảnh hưởng lớn. An Nhiên chần chừ: “Nhưng… tôi đánh chị, chị bị thương thì làm thế nào?”

Hồng Ngọc cười toe toét: “Không sao, tôi không đổ trách nhiệm cho cô. Tôi muốn cô đánh càng đau càng tốt.”

Thấy An Nhiên vẫn chần chừ, Hồng Ngọc lại nói: “Vậy tôi với cô làm giấy cam kết, yên tâm rồi chứ?”

Không để An Nhiên kịp có thời gian từ chối, Hồng Ngọc lập tức kéo cô về phòng mình, lưu loát lập một tờ cam kết, ghi rõ tất cả các điều khoản.


Thứ nhất, An Nhiên là người đánh. Hồng Ngọc là người nhận. Giá mỗi roi là năm mười ngàn đồng.

Thứ hai, những dụng cụ dùng để đánh là… An Nhiên không tránh được việc nổi gai ốc khi thấy Hồng Ngọc liệt kê một loạt đồ dùng khác nhau.

Thứ ba, nếu Hồng Ngọc bị thương trong quá trình thực hiện hợp đồng, cô ta sẽ hoàn toàn chấp nhận, không kiện cáo An Nhiên.

Thứ tư, hai người thống nhất số roi đánh mỗi lần tối thiểu là… tối đa là … Có thể điều chỉnh tùy theo sức khỏe của hai bên và cần được cả hai bên nhất trí.

Còn một vài điều lặt vặt khác nữa. An Nhiên cầm tờ cam kết, nghĩ một lúc, cảm thấy mình không còn cách nào khác, cô liều mạng kí vào.

Hợp đồng đã được hai bên kí kết xong xuôi, An Nhiên lập tức bị Hồng Ngọc dúi vào.

tay một cái roi. Cô cầm cái roi mà run rẩy, trái ngược hẳn với vẻ hào hứng, phấn khích của người sắp nhận roi kia Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, An Nhiên được chân chính trải nghiệm thứ cảm giác đáng sợ này. Âm thanh ghê rợn đó còn theo cô vào tận trong giấc ngủ, khiến cô liên tục gặp ác mộng Trong lúc đó, Tống Thành đã xin phép nhà trường đưa Cá Chép về một đêm. Vốn dĩ cả hai định đi dạo phố, nhưng thẳng bé nhớ ra lần trước Tống Thành đã hứa đưa nó đi bắt cào cào, thế là nằng nặc đòi đi cho bằng được.

Tống Thành cũng đồng ý. Tuy nhiên, bây giờ đến trang trại thì xa quá. Hẳn lái xe đưa con trai ra vùng ngoại nghỉ nho nhỏ, sạch sẽ để hai cha con cùng nghỉ lại qua đêm.

Đây là nhà nghỉ kinh doanh theo dạng homestay. Hai người đi ra cánh đồng gần đó nhưng trời quá tối, thay vì bắt cào cào, cả hai lại cùng bắt đom đóm.

Lần đầu Cá Chép được chứng kiến cảnh hàng trăm đốm sáng lung linh bay lượn trong đêm, nó phấn khích hò hét, chạy loạn xạ khắp nơi, hai bàn tay mũm mĩm vươn lên, chộp lấy bất cứ đốm sáng nào vừa lướt qua.

Tống Thành nhìn con trai chạy nhảy một lúc, tranh thủ quay phim lại. Hắn đang cố gắng làm giàu kho tư liệu về thằng bé để sau này còn mang ra dùng với An Nhiên.

“Chú Thành! Con bắt được rồi này!” Cá Chép reo ầm lên. Nó lạch bạch chạy trên cỏ về phía Tống Thành, hai bàn tay như hai nải chuối mắn chụm lại, um úp giữ gìn một đốm sáng nhỏ bé bên trong.

“Chú thấy rồi. Giỏi lắm!” Tống Thành không ngại khen nó.

Cô thuê một cái nhà, Cá Chép được khen thì cười tít mắt. Sau đó nó thả tay cho con đom đóm bay đi.

“Và với mẹ của cậu đi nhé!” Thằng bé vẫy vẫy sinh vật nhỏ bé vừa rời khỏi tay mình loạng choạng bay lên cao, sau đó lại tiếp tục chạy nhảy.


Tấm lòng lương thiện trong trẻo của Cá Chép khiến Tống Thành cảm thấy thật ấm áp. Dạy dỗ được một đứa bé trở nên nhân hậu thế này, hẳn là người mẹ đã bỏ rất nhiều tâm sức. Hắn cảm thấy, nếu có cô ở đây, có lẽ cảm giác dễ chịu này sẽ còn lớn hơn rất nhiều.

Cá Chép chạy nhảy loăng quăng một lúc thì mệt nhoài. Nó líu ríu đòi Tống Thành đưa về ngủ. Hắn ôm thẳng bé về nhà trọ, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi đặt cơ thể thơm thơm, mềm mềm kia lên chiếc giường gỗ.

Con trai đã ngáy o o, Tống Thành vẫn tỉnh táo lạ thường.

Hắn xuống dưới nhà dạo bộ một lát, cảm nhận không khí tĩnh mịch trong lành ở vùng quê vào ban đêm.

Dưới vườn, chủ nhà thiết kế một bộ bàn ghế bằng mây để uống trà ngay dưới giàn thiên lý. Vào ban đêm, hương hoa càng nồng hơn, sâu hơn. Tống Thành ngồi trên ghế tựa, thảnh thơi ngắm trăng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Màn đêm yên tĩnh trong lành khiến Tống Thành thấy rất thư thái, bỗng chốc quên đi cuộc sống đời thường đầy rẫy áp lực, bon chen. Hắn nhớ lại hồi còn đi học, ở trong trường cũng có một giàn thiên lý. Kí ức xưa cũ đã phủ bụi bao năm giống như làn nước trong veo, luồn lách qua muôn vàn sỏi đá khô cằn, một lần nữa chảy vào trái tim đã bao năm đóng băng của hẳn.

“Thành… Cậu đừng ngủ nữa, thây đang nhìn kìa… Dậy đi… Dậy đi thôi..”

Âm thanh trong trẻo, ngọt ngào từ trong hồi ức xa xôi vọng về khiến Tống Thành giật mình, mở bừng hai mắt. Cảnh tượng đó làm người đứng trước mặt hẳn cũng giật bản mình, vội lùi về sau một bước.

Tống Thành ngỡ ngàng nhìn cô gái trước mặt. Khuôn mặt trắng ngần như ánh trăng, đôi môi trái tim nũng nịu cùng đuôi mắt dài đen lay láy.

Cô ấy.. đã về?

“Phan Thủy Tường?” Hản vội đưa tay nằm chặt tay người đối diện






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi