CÔ DÂU BỊ ĐÁNH TRÁO CỦA TỔNG TÀI



Đoạn video dài hơn ba phút được phát đi phát lại mấy lần liền. Tống Thành không còn kiên nhãn, liền thô bạo tóm lấy điện thoại tắt cái phụt làm An Nhiên chưng hửng.

“Em mới xem được một chút mà!!!” Cô hét ầm lên, vươn tay muốn lấy lại bảo bối.

Tống Thành cậy tay dài, đem điện thoại giơ về phía xa, làm cho cô vô thức trèo cả lên người hắn để với theo.

“Xem đi xem lại nửa tiếng rồi. Ngủ đi thôi” Hắn không khoan nhượng, đem điện thoại ném xuống cuối giường. An Nhiên không chịu, nhất định nhổm dậy đuổi theo.

Cô cằn nhẵn: “Lần trước em xem lâu hơn mà anh còn không có ý kiến gì”

Tống Thành lại nghĩ tới lân đầu cô trộm điện thoại của hắn trong bệnh viện để gọi cho Hoàng Kiên, trong lòng không khỏi một trận ê ẩm. Hắn túm lấy cô, đè xuống, dùng cả cái chân dài như người mẫu khóa chặt cô lại: “Còn cố tình không nghe lời thì không có lần sau”

Một câu chạm đúng vào cố kị của An Nhiên, cô vội vàng nẵm im thin thít, trong lòng chửi thầm hẳn ki bo không biết bao nhiêu lần. Tống Thành đi guốc trong bụng cô, hẳn chẳng buồn mở mắt ra, giọng đều đều: “Còn nhiều video hay lắm, được mở khóa hay không còn phụ thuộc vào độ ngoan của em”


Hắn đúng là ác quỷ! An Nhiên hậm hực nhắm mắt, nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Cô bực mình đạp hẳn một cái, chân tay hắn rắn rỏi toàn cơ bắp, cô càng đạp hắn càng siết chặt.

“Năng!”

Nghe tiếng An Nhiên cấm cảu, Tống Thành hơi nới lỏng tay chân, để cô cựa mình.

Tức khắc, cô vung chân lên cao, thoát khỏi kìm kẹp của hắn, gác bụp lên cái eo thon săn chắc. Tống Thành bị cô gác chân lên cũng không lấy làm bực mình. Hắn thuận thế ôm đùi cô, kéo sát vào người mình hơn, để giữa cả hai không còn một khe hở. Tư thế nhạy cảm khiến An Nhiên ngượng chín người, nhưng vì tự mình gây họa trước, cô không dám ho he, sợ chọc vào công tắc khởi động chế độ vô lại của hắn.

Tống Thành ôm được vợ đẹp trong lòng, lập tức chìm vào giấc ngủ ngon. An Nhiên nghe tiếng thở khe khẽ của hắn một lúc, hai mắt cũng díp lại, từ từ ngủ mất. Trong lúc lơ mơ, hình như cô còn thấy có thứ gì đó ấm áp, mềm mại phủ xuống môi mình, dịu dàng vỗ về một lúc lâu.

Sáng nào cũng vậy, đám chim chóc trong vườn lại sà xuống hót véo von. Ngoài ban công của An Nhiên là một cây hoàng lan thơm ngát, luôn ríu rít tiếng chim hót. Cô nheo mắt ngăn ánh nắng tràn vào phòng Trên giường lộn xộn chăn gối nhưng chỉ có mình cô. Tống Thành đã đi rồi.

Cô chợt nhớ ra hôm nay hắn phải về thăm nhà mẹ. Nghe nói lần trước hắn không về, Hạ Cẩm đã gọi điện tới làm ầm ï, nhất quyết bắt Tống Thành phải đưa Nguyễn Vũ Như về thăm nhà một lần, chính là vào hôm nay.

Đưa về thì đưa về. Chẳng liên quan đến cô!

Trong lòng An Nhiên cưồn cuộn một cơn sôi trào mà chính cô cũng không hiểu từ đâu ra. Bọn họ cứ việc dắt díu nhau đi đâu thì đi.

Dù sao Vũ Như mới chính xác là vị hôn thê của hắn. Chờ chị ta mang bầu, hắn sẽ buông tay cô. Nghĩ tới viễn cảnh một ngày Vũ Như bụng mang dạ chửa, hả hê đem cô đuổi khỏi biệt thự, Tống Thành đứng bên cạnh vui vẻ xoa xoa cái bụng tròn đang có đứa con của hản bên trong, tâm trạng cô tự nhiên rối rắm khó chịu.

Mình lại sắp đến tháng hay sao mà tâm trạng trồi sụt thất thường như vậy? An Nhiên lẩm bẩm, dò dẫm đi vào nhà vệ sinh. Dội nước sạch sẽ đâu đấy, cô bắt đầu đánh răng rửa mặt. Còn nhớ lần trước Vũ Như tới chọc tức, bị cô hät nước rửa mặt lên người, dọa cho một trận, trong lòng cô thấy mỉa mai làm sao. Rốt cuộc chị ta vẫn là người chiến thắng, chiếm được sự ủng hộ của nhà họ Tống, chiếm được trái tim của Tống Thành.

Ý nghĩ đó khiến An Nhiên kinh sợ đến rớt hàm.Đó là điều đương nhiên, sao lại có thắng thua cái gì? Đúng là cô đang b: tồi, lại cứ nghĩ về hắn mãi như thế! An Nhiên ôm đầu rên rỉ “A… Tống Thành chết tiệt mau biến đi, biến đi.”

“Sao anh lại phải biến đi?”, một giọng lầu bầu đáp lại.


An Nhiên trợn tròn mắt nhìn vào gương bầu dục trước mặt. Trong gương phản chiếu hình ảnh bồn tảm phía sau vô cùng xa hoa.

Trong bồn, Tống Thành đang thư thả ngâm mình, chỉ nhô mỗi cái đầu ướt nhẹp lên.

“Anh… anh..” cô lắp bắp, không biết nói gì. Hắn vẫn ở đây. Chưa đi đến nhà mẹ sao?

Tống Thành nhướn mày nhìn cô “Anh làm sao? Có muốn vào tắm cùng không?”

Vừa nói, hắn vừa đứng phắt dậy, bao nhiêu nước trên người cứ thế tràn xuống ào ào như thác, tạo ra muôn vàn tia sáng lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai từ cửa sổ chiếu vào. Cảnh tượng không khác gì một pho tượng Hy Lạp đẹp đẽ đang trồi lên từ mặt biển.

An Nhiên vội vàng ôm mặt hét: “Không muốn! Đồ không biết xấu hổi!!”, thoát cái đã chạy vù khỏi nhà tắm, bỏ lại Tống Thành đang đứng trong bồn cười ha ha.

Hắn đem toàn thân tắm gội sạch sẽ, mặc một bộ quần áo đơn giản rồi đi xuống nhà ăn. Vũ Như sáng nay diện một cái váy ren lộng lãy, thấy hắn liền đon đả: “Đêm qua anh ngủ ngon không? Có vẻ tinh thần sảng khoái quát”

Tống Thành gật đầu, nghĩ đến việc phải nín nhịn ôm vợ ngủ chay, nhàn nhạt nói: “Cũng được.”

Hắn ngồi xuống bàn, lấy tờ nhật báo ra đọc một lượt, không có vẻ gì là định dùng bữa. Vũ Như theo lễ phép cũng phải chờ theo, không nén được bực bội: “Anh ngày nào cũng chờ An Nhiên như thế, làm cho em ấy được chiều mà sinh hư, đến bữa ăn cũng không biết đường có mặt đúng giờ.”

Tống Thành không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt đáp: “Đói thì cứ ăn trước đi” Rõ ràng ý tứ muốn đem Nguyễn Vũ Như tách ra, không để dây dưa phiền hà đến hai người bọn hắn cùng nhau ăn sáng. Vũ Như ánh mắt tóe lửa, nào dám động đũa. Hà Văn Nhĩ thấy tình huống xấu đi, vội vàng xin phép ra vườn tìm An Nhiên.

Mười phút sau, cô đã trở vào, trên tay cầm một chùm ổi đào vừa chín, thơm ngan ngát. An Nhiên không để ý đến hai người kia, cứ thế ngồi vào vị trí quen thuộc, cầm từng quả ổi chín mà gặm.

Vũ Như thấy em gái ung dung như thể đang ỷ lại vào sự nuông chiều của Tống Thành mà lên mặt với cô, không kìm được.

một câu măng: “Em có biết chị và anh Thành phải chờ em lâu đến mức nào không? Đúng là vô phép tắc” Thấy An Nhiên vẫn không đáp lại, cô liền bổ sung thêm một câu cho bố tức.


“Chỉ vì em mà bọn chị đến nhà mẹ bị muộn, lỡ mẹ trách mắng thì làm thế nào?”

Sao mà từ “bác gái” đã chuyển sang “mẹ” nhanh như vậy? Không biết Vũ Như đã tỉ tê xin được thay đổi cách xưng hô từ khi nào rồi. An Nhiên thờ ơ đáp: tư. Tống Thành nhìn cô mới sáng sớm đã xơi †ì tì hết nửa chùm ổi thì hốt hoảng, vội kêu Hà Văn Nhĩ đem cất đi. Hắn nhìn cô nói: “Ăn phở”

An Nhiên bĩu môi, cảm thấy gan mình to hơn một tí, trước mặt hắn lại dám tỏ một chút thái độ. Cô thấy bà Hai bận rộn làm phở cho mình thì đứng lên tự rót sữa uống. Lúc đi ngang qua Vũ Như, chẳng hiểu sao lại vấp một cái. Nguyên cốc sữa hắt thẳng lên người chị ta “ối!”, Vũ Như hét lên nho nhỏ, vội đem phần váy bị ướt chìa ra, nhỏ nhẹ trách móc: “Sao em bất cẩn thế, ướt hết váy chị rồi”

An Nhiên ngẩn tò te, vội nhìn xuống dưới chân xem mình vừa vấp phải thứ gì. Chẳng có gì hết. Cô khó hiểu, gãi gãi đầu: “À, xin lỗi chị.”

Vũ Như vẫn than thở: “Chị định mặc bộ này đến thăm bác gái. Giờ em làm ướt rồi thì biết làm sao đây”

Dù không rõ thứ bí ẩn khiến mình bị là cái gì nhưng An Nhiên vẫn tự giác sửa “Trong tủ tôi có mấy bộ màu tương tụ còn nguyên mác. Chị lên xem ưng bộ nào thì lấy mà thay”

Câu này của cô lọt vào tai Vũ Như không khác gì đang cố tình khoe khoang. Vũ Như ghen tị đến nóng mặt, đồ của An Nhiên đều là do Tống Thành sai người chuẩn bị, chứ cô nghèo rớt, lấy đâu ra tiền mua toàn đồ đắt tiền. Vũ Như hừ mũi: “Đồ của em làm sao mà thay được. Bộ này là mẹ đặc biệt đặt may theo màu ưa thích của bác gái, em cố tình không muốn chị mặc đến gặp bác ấy phải không?”

An Nhiên ù ù cạc cạc, nghe chỗ hiểu chỗ không. Cuối cùng, cô ngơ ngác hỏi lại: “Vậy chị muốn thế nào?”

Chỉ chờ có thế, Vũ Như mỉm cười: “Giặt sạch cho chị”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi