CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 136

Nhanh chóng vịn vào ghế sô pha, cô chống đỡ thân thể yếu ớt đứng dậy.

“Có vẻ như cô không để lời nói của tôi để vào mắt.. “

Hoắc Dung Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, hơi thở lạnh lùng và cao quý.

Tô Tú Song cắn môi giải thích, “Tôi không chỉ đặt trong mắt mà còn khắc ghi trong lòng, hôm nay thật sự là ngoài ý muốn”

“Miệng thì rất ngọt, nhưng lại nói dối hết lần này đến lần khác, hôm qua tôi mới cảnh cáo cô, hôm nay liền xảy ra ngoài ý muốn, cô cố ý khiêu khích điểm mấu chốt của tôi sao?”

Hoắc Dung Thành cười châm chọc, ánh mắt sâu thẳm, giống như một con báo săn nguy hiểm, “Chạy quanh nhà họ Hoắc mười lần.”

Tô Tú Song sửng sốt một hồi mới hoàn hồn, cau mày nói: “Anh đừng quá phận!”

Dường như Hoắc Dung Thành nghe được chuyện cười vui vẻ nhất, ánh mắt càng ngày càng lạnh, lời nói sắc bén, nói như đỉnh đóng cột, “Từ lúc cô cương quyết tiến vào nhà họ Hoắc, trước mặt tôi, cô chỉ có thể nghe lời, không có quyền cùng khả năng phản kháng!”

Nghe vậy, Tô Tú Song không nói lời nào, xoay người, trực tiếp đi ra ngoài biệt thự.

Mùa đông tháng mười hai âm lịch lạnh lẽo, gió lạnh hoành hành, nhất là về đêm, phả vào mặt đau như dao căt.

“Hô……

Cô thở một hơi vào lòng bàn tay.

Xoa hai má cho đến khi nóng lên, bật điện thoại mở nhạc đeo tai nghe rồi chạy bộ quanh nhà họ Hoắc.

Sau đó cũng không quên mắng thầm Hoắc Dung Thành ở trong lòng, ừm, nguyền rủa anh ta cả đời không thể lên được!

Đột nhiên có tiếng động cơ vang lên.

Cô nghiêng đầu. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong chiếc xe thể thao màu đen, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của người đàn ông không chút nào bỏ sót hiện ra, cánh tay anh lười biếng đặt lên cửa sổ, đôi môi mỏng khẽ nhếch, nói: “Đây là chạy đua với con kiến sao?”

Tô Tú Song bình tĩnh nhìn anh, trong lòng xì một tiếng khinh thường, nghiến răng bắt đầu tăng tốc.

Đồ đàn ông thối, biến thái, đừng nói đời này không lên được, kiếp sau cũng không lên được!

Cô chạy ở phía trước, chiếc Ferrari màu đen sang trọng luôn đi theo bên cạnh cô, không nhanh không chậm theo sau.

Chạy được mười vòng thì đã một tiếng đồng hồ sau.

Vào một ngày lạnh, toàn thân đổ mồ hôi hột, ngay cả trên trán cô cũng lấm tấm những hạt mồ hôi.

Lôi kéo đôi chân mêm nhữn không còn cảm giác của mình, Tô Tú Song lên lầu trở vê phòng.

Trong xe, điện thoại di động vang lên có một cuộc gọi đến.

Hoắc Dung Thành dập tàn thuốc, liếc mắt một cái liền cầm lên, “Nói!”

“Ngày mai đi cắm trại ở vực núi Kim Xuyên.” Hàn Văn Thiên ngáp một cái, “Nam Cố Trạch và Mộ Dương Phi đã đồng ý”

“Không đi: Lời nói ngắn gọn súc tích, không chút lưỡng lự mà từ chối thẳng thắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi